Cảnh sát đến nhanh hơn dự kiến, chỉ 20 phút sau đã xuất hiện.
Trong 20 phút này, Patton đã dìu phu nhân Carol đứng lên, dẫn vào phòng để nghỉ ngơi; quản gia Henderson thì bị khiêng vào phòng, bởi vì ông ta vẫn chưa tỉnh, tạm thời để bác gái Oliver chăm sóc; Jack và Powell sau khi khiêng Henderson đi, rất nhanh lại trở về hiện trường, bất quá Giác ca vẫn tử thủ trước phòng, không cho bất kì ai bước vào cửa, bao gồm cả chính hắn. Kể cả lão gia Collston mới nghe tin chạy tới cũng không thể qua cửa có Phong Bất Giác tọa trấn.
Vị gia chủ này quả thật có chỗ hơn người, mặc dù lúc ông ta đến thì rất kích động, nhưng khi Phong Bất Giác nói lý do ngăn người vào hiện trường, Collston nhanh chóng bình tĩnh lại, hơn nữa còn đồng ý với cách làm của Giác ca.
Theo tiếng còi còi xe cảnh sát inh ỏi đứng trước cửa biệt thự, thông báo của hệ thống cũng vang lên bên tai Phong Bất Giác. Nhiệm vụ của hắn liền được cập nhật: 【 Giúp cảnh sát tiến hành điều tra. 】
Patton đi mở cửa, dẫn mấy người cảnh sát một đường đi tới phòng xảy ra án mạng.
Lúc này, trong hành lang có năm người, trừ Phong Bất Giác còn có lão gia Collston, Odetta, thiếu gia Jack và Dr. Powell.
Phía sau Patton là ba viên cảnh sát, người dẫn đầu mặc vest và quần áo giản dị, đội mũ tròn và chân đi giày da bóng. Anh ta trông như khoảng năm mươi tuổi, thân hình hơi mập, hai má và râu quai nón rất đặc biệt, lông mày của anh ta tạo cho người ta một cảm giác già dặn khôn khéo.
Hai viên cảnh sát còn lại trông khá trẻ, trong đó có một vị mặt trẻ măng, không khác gì tên nhóc choai choai mới tốt nghiệp đại học. Hai người bọn họ đều mặc đồng phục, nhìn kiểu dáng... rất giống đồng phục đen của cảnh sát Anh những năm 1980, nhưng có một số điểm khác biệt về chi tiết. Suy cho cùng, đây là một quốc gia hư cấu, và sự khác biệt này cũng là điều dễ hiểu.
"Tôi là Thanh tra Schofield." Người cảnh sát mang thường phục đi đến trước mặt mọi người và nói, "Xin hỏi Mr. Lovecraft là ai?"
Collston chống gậy tiến lên mấy bước, nói: "Tôi là Collston Lovecraft, chủ của căn biệt thự này..." Hắn dừng một chút, "Là cha của nạn nhân..."
Scofield nhìn chằm chằm vào Colston trong vài giây, không che giấu sự nghi ngờ của mình. Là một thanh tra, đây đã sớm thành bệnh nghề nghiệp của hắn. So với việc tìm bằng chứng, hắn giỏi đối phó với "con người" và tìm kiếm đột phá từ thẩm vấn hơn.
"Vậy... Thi thể đâu?" Thanh tra Schofield hỏi.
"Ngay trong phòng này." Collston chỉ cửa phòng bên cạnh Phong Bất Giác.
"Ân, xin lỗi, cho qua." Thanh tra Schofield nghe vậy liền liếc mắt về đàn em ở phía sau, ra hiệu bọn hắn đi theo.
Lúc ba người tới cửa, Phong Bất Giác liền né khỏi cửa.
Khi thanh tra Schofield đi ngang qua Giác ca, hắn liền đánh giá người này một phen, liền không để ý nữa mà dồn sự chú ý lên trên cửa phòng.
"Hả?" Thanh tra Schofield nhìn thấy trên ổ khóa vẫn còn cắm chìa khoá, liền hơi do dự một chút. Hắn thử quay nắm cửa, phát hiện cửa thật ra không bị khóa. Hai giây sau, hắn liền mở cửa phòng ra, thấy được thi thể trên ghế sô pha.
"Có ai từng động vào thi thể không?" Thanh tra Schofield không lập tức vào cửa mà là quay đầu hỏi.
"Không có." Jack ở một bên đáp, "Sau khi Carol phát hiện thi thể, phòng này vẫn được giữ y nguyên.
"Anh là?" Thanh tra Schofield hỏi.
"Ta tên Jack." Jack trả lời, hắn hất cằm chỉ hướng thi thể, "Người đàn ông ngồi ở đó là anh của ta, Dennis." Hắn dừng một chút, lại bổ sung, "Carol là vợ Dennis, cô ấy lúc này đang ở trong phòng khách."
Thanh tra Schofield nhìn chằm chằm Jack nhìn mấy giây, lại quay đầu nhìn gian phòng, "Là anh không cho ai vào sao?"
"Không, là hắn." Jack chỉ Phong Bất Giác.
Thanh tra Schofield xoay người, còn chưa mở miệng, Giác ca đã cướp lời: "Xin chào, tôi tên Phong Bất Giác."
"Phong..." Lúc thanh tra Schofield nghe được cái tên này, vẻ mặt hắn liền thay đổi, hắn lại mở to hai mắt, một lần nữa đánh giá lại Phong Bất Giác từ trên xuống dưới, "Cái gì? Ngài nói tên ngài là Phong Bất Giác?"
Giác ca từ tông giọng tra hỏi của đối phương đã mơ hồ cảm giác được viên cảnh sát này hẳn đã nghe qua tên mình, nhớ lại thiết lập trong giới thiệu kịch bản, hắn thử trả lời: "Đúng vậy, Phong Bất Giác, tôi là một thám tử."
"Hả! Thật đúng là ngài!" Thanh tra Schofield bỗng nhiên lên giọng, rồi lại nhìn mặt Giác ca vài lần, tựa như đã xác định điều gì rồi mới nói tiếp, "Khó trách tôi cứ thấy quen quen, giờ mới nhớ, tôi đã thấy ngài ở trên báo a! Ngài chính là vị thám tử lừng danh, Phong Bất Giác trong truyền thuyết!"
"À... Ra là thế... Cho dù ta nói tên gì cho NPC nghe thì hệ thống cũng sẽ ngầm thừa nhận tên của nhân vật chính mà ta thủ vai cũng có tên đó..." Phong Bất Giác thầm nghĩ, "Chưa kể... Ta thật sự là một thám tử 'lừng danh' a. Ngay cả cảnh sát ở chỗ như thế này cũng đã từng nghe qua tên ta, nói rõ là ở mức độ nổi tiếng tương đương với Poirot a... (Hercule Poirot, một thám tử người Bỉ dưới ngòi bút của Agatha Christie. Khác với một người nào đó cùng tên, bị tự luyến và hoang tưởng sống ở London, Poirot nổi tiếng trong việc phá giải rất nhiều vụ án và luôn được báo chí đưa tin, tên tuổi của ông cũng được công chúng biết đến. Điều đáng nói là trong tác phẩm "The Labours of Hercules", tác giả đã ngầm ám chỉ rằng: "Vào năm 1864, gia đình Holmes đã đến thăm gia đình Poirot trong chuyến đi đến lục địa châu Âu lần thứ hai. Đây vốn nên là lời tri ân của Christie đối với Conan Doyle, nhưng mọi người đều thích nghĩ sâu xa...)
"A, không sai, chính là tôi". Vẻ mặt của Phong Bất Giác vẫn bình tĩnh ung dung, thần sắc sâu không lường được, hắn lạnh lùng đáp.
"Ồ! Tôi còn đang tự hỏi, sao người bình thường lại biết phải bảo vệ hiện trường." Scofield nói, "Ra là vì có ngài ở đây!"
Lúc này, mấy người nhà Lovecraft đều lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, vẻ mặt này có hai ý nghĩa: Một là kinh ngạc, bọn họ không ngờ con hàng trước mặt này thật sự là một vị thám tử lừng danh đại danh đỉnh của đỉnh. Hai là... chột dạ, bởi vì những người có bí mật thường không muốn có quan hệ với những người chuyên tiết lộ bí mật như vậy.
"Ồ! Vậy thì quá tốt rồi!" thanh tra Schofield nói tiếp, "Vậy phải nhờ ngài chỉ đạo một hai, có ngài ở đây, tôi nghĩ vụ án sẽ được giải quyết nhanh chóng."
"A... Ha ha... Tôi sẽ cố hết sức." Phong Bất Giác cười khan, nhưng trong lòng đang lẩm bẩm: "Tuy rằng ta khá tự tin vào khả năng suy luận của mình, nhưng gì mà vụ án sẽ được giải quyết nhanh chóng... Có thực sự ổn không?"
"Đây mới chỉ là chương thứ 9. Nếu vụ án được giải quyết trong vòng năm chương, hai mươi chương còn lại chỉ có thể cho độc giả nhìn thấy những chữ cái linh tinh lộn xộn mà tác giả cào bàn phím ra a ...
Mà chưa kể, mấy con hàng trong này tên toàn năm chữ, còn thêm cái họ Lovecraft có sáu chữ vào, rồi thêm đoạn giải thích trong ngoặc dài ở trên kia, tất cả đều là thủ đoạn đê hèn để bí mật kéo dài số chữ a... Dù vậy nhưng tác dụng của mấy phương pháp này thực sự không đáng kể a...
Quả nhiên, muốn kéo đủ 33 chương, vẫn là phải nhờ vào thực lực của bổn đại gia mới được a!"