Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 229-7: Phần Đặc Biệt I - Người Mật Báo



Trong một giờ tiếp theo, Phong Bất Giác lại trở về phòng của mình, tiếp tục chờ vụ án mạng không biết khi nào mới xảy ra kia.

Kịch bản này là kịch bản ác mộng thoải mái nhất mà hắn từng chơi đến giờ. Mặc dù năng lực nhân vật của hắn đã bị hạn chế hoàn toàn, nhưng ngoại trừ vụ nổ xe ban đầu, hắn chưa từng gặp FLAG phải chết rõ ràng, mà thái độ của các NPC cũng tương đối thân thiện, đều rất lịch sự.

Đoán chừng chỉ cần bản thân Giác ca không thực hiện bất kỳ hành vi gian dối nào, chẳng hạn như bộc lộ bản chất của mình... Hẳn là không có gì có thể uy hϊếp được sự an toàn của hắn.

"Cho nên mới nói... Độ khó tập trung ở thiết lập 33 chương sao..." Phong Bất Giác nằm trên chiếc giường mềm mại, thoải mái dễ chịu mà gối hai tay sau đầu, lười biếng thì thầm: "Ừm... Thông thường mà nói... Tiểu thuyết suy luận cũng vậy, phim trinh thám cũng vậy, không quá một phần tư thời gian sẽ được sử dụng cho việc chuẩn bị và phạm tội. Vậy thì... trước chương 8, sẽ có chuyện gì đó xảy ra..."


Trong lúc hắn đang lẩm bẩm mấy câu vớ vẩn thì ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ.

Phong Bất Giác lập tức cảnh giác ngồi dậy đến, nghiêng tai lắng nghe.

Về tiếng bước chân, Giác ca đã từng làm một nghiên cứu không theo hệ thống nhưng rất thực tế, kết luận rằng sự khác biệt về chiều cao, giới tính, nghề nghiệp, trang phục, thói quen sinh hoạt và thậm chí cả tính cách đều sẽ được phản ánh qua tiếng bước chân.

Lúc này, hắn nghe liền biết, người tới chính là thợ vườn lùn Patton.

Cốc cốc ——

Patton nhẹ gõ cửa phòng Phong Bất Giác.

"Ai đó?" Kỳ thật Phong Bất Giác sớm đã đứng phía sau cửa, hắn cũng biết người tới là ai, nhưng hắn vẫn phải làm bộ mà hỏi một câu.

"Vâng... Tôi là thợ vườn, tên là Patton." Patton trả lời từ ngoài cửa, "Chúng ta đã gặp qua một lần lúc ở ngoài, anh còn nhớ không?"


Phong Bất Giác mở cửa phòng ra, ánh mắt yên tĩnh nhìn đối phương: "Đương nhiên, anh khỏe không, Mr. Patton. Tôi có thể giúp gì cho anh?"

Patton nhìn quanh hai bên hành lang một cách hết sức khoa trương, sau đó hạ giọng hỏi: "Mr. Phong ... anh thật sự là thám tử?"

"Đúng vậy." Giọng Phong Bất Giác trả lời rất bình thường, lộ ra một vẻ tự tin đầy thuyết phục. Hắn vừa nói vừa nghiêng người: "Tôi nghĩ anh có chuyện muốn nói với tôi, mời vào."

"Ừm..." Hắn do dự một giây, sau đó quay đầu lại, sau khi cẩn thận xác nhận không có ai đang theo dõi, hắn mới bước vào cửa, "Làm phiền rồi."

Phong Bất Giác thuận tay khép cửa phòng lại, khóa cửa, sau đó rất tự nhiên quay người, đưa ghế dựa đến chỗ đối phương. "Mời ngồi, Mr. Patton."

"Cám ơn." Patton nhận ghế nhưng không lập tức ngồi xuống, hắn đang chờ chủ phòng ngồi xuống trước.


Những chi tiết này đều rơi vào mắt Phong Bất Giác, hắn cũng không nói gì, lại đi lấy một cái ghế dựa khác, trực tiếp ngồi lên.

Thấy vậy, Patton liền ngồi xuống theo.

Thông qua một vài câu đối thoại đơn giản và một vài hành động, Phong Bất Giác đã thành công trong việc tạo cho đối phương một ảo tưởng —— "Vị thám tử này rất dễ tính".

"Có một chuyện rất quan trọng, tôi nghĩ cần phải nói cho anh biết." Patton nói, vẻ mặt liền căng thẳng, "Nhưng trước khi tôi nói lời này, có một số chuyện về bản thân tôi cần thổ lộ với anh."

"Cứ nói đi, tôi rửa tai lắng nghe." Phong Bất Giác nói.

Patton gật đầu, nói như với một quyết tâm cao độ, "Tôi ... đã từng là một tên trộm cạy khóa để vào đây."

"Đã từng?" Phong Bất Giác hỏi một câu.

"Ân... Tất nhiên, giờ không còn nữa." Patton giải thích, "Thật ra khi còn trẻ, tôi cũng có một tương lai tươi sáng... Aiii... Chuyện này không nói nữa. Tóm lại, khi ở tuổi 30, tôi đã phải ngồi tù hai năm ở Pendonville, và điều đó thật kinh khủng, chỗ ấy thật sự rất đáng sợ. Ngay cả mùa đông, tù nhân chỉ có chiếc áo yếm bằng vải bố, thức ăn là luộc với bã trầu xám và không có váng dầu mỡ, còn vô số công việc phải làm hàng ngày. Có một đêm nọ, tôi vừa lạnh vừa đói, còn bị ướt do dầm mưa, tôi còn nghĩ là mình sắp chết rét..."
"Trọng điểm, Mr. Patton." Phong Bất Giác nói, "Xin hãy nói trọng điểm."

"Ha ha... Thật xin lỗi." Patton nói, "Tóm lại, khoảng thời gian kia có ảnh hưởng rất lớn tới tôi, từ đó tôi hoàn toàn thay đổi."

"Vậy... Việc này với việc quan trọng anh sắp nói cho tôi biết có liên quan gì sao?" Phong Bất Giác hỏi.

"Tôi chỉ mong anh sẽ tin tôi." Patton trả lời.

"Hừm..." Phong Bất Giác trầm ngâm nói, "Thật kỳ lạ... Trước tiên kể về chuyện mình phạm tội để có thể lấy sự tin tưởng của tôi?" Hắn không chờ đối phương đáp lại, liền phối hợp nói tiếp, "Hẳn là chuyện 'rất quan trọng' anh sắp nói với tôi sẽ gây ảnh hưởng rất xấu với người nào đó trong nhà này a?"

"Sao anh biết..." Patton còn chưa nói hết, Phong Bất Giác đã ngắt lời: "Đây là điều hiển nhiên... A nói xấu B. Nếu B muốn phủ nhận, cách tốt nhất là tấn công ngược lại A và làm giảm độ tin cậy cho những lời nhận xét của anh ta, 'Anh thật sự tin lời tên trộm?' Hẳn là vậy..." Hắn gãi đầu. "Anh cũng biết rất rõ rằng người khác sẽ dùng hiểu biết về khoảng thời gian đen tối của anh, cho nên anh nói trước cho tôi biết."
"Ồ! Tiên sinh, anh thật không phải người thường! Anh thật sự là một thám tử tài ba." Patton mở to hai mắt nhìn nói.

"Hừ... Quá khen..." Phong Bất Giác "khiêm tốn" mà trả lời với vẻ mặt vui đến không kìm chế được.

Mấy giây sau, hắn lại nói: "Xin cứ yên tâm mà nói cho tôi nghe chuyện kia, Mr. Patton, tôi không có bất kỳ thành kiến gì với anh. Tôi sẽ tự đánh giá lời anh có đáng tin không."

Patton gật đầu, nuốt nước miếng một cái, mở miệng nói: "Chuyện tôi muốn nói anh là..." Hắn thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc, "Thiếu gia Dennis có thể đang tính gϊếŧ bà Odetta..."

"Dựa vào..." Phong Bất Giác nghe xong liền hiểu, hẳn là người thợ vườn này đã nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì.

"Lúc nãy, trong khi thiếu gia Dennis tranh chấp với lão gia Collston trong phòng, tôi vô tình nghe được vài câu..." Patton nói.
"Để tôi đoán..." Phong Bất Giác giơ hai tay lên, làm ra thủ thế dấu ngoặc kép, "Anh 'vừa hay' đang tỉa cành trên một cái cây nào gần đó đúng không?"

Patton lúng túng nhìn hắn, "Hả... Đúng vậy."

"Được rồi... Mời tiếp tục, bọn họ đã nói gì?" Phong Bất Giác nhún vai, ra hiệu đối phương nói tiếp.

Patton nói tiếp: "Tôi chỉ nghe được vài câu... thiếu gia Dennis tựa như là đang thuyết phục lão gia xóa tên Odetta khỏi di chúc."

"Nhưng lão gia không chịu?" Phong Bất Giác hỏi.

Patton gật đầu, "Đúng vậy, ông ấy giận tím mặt, còn mắng thiếu gia một trận." Thần sắc của hắn âm trầm xuống, "Ngay lúc ấy, thiếu gia Dennis lại nói..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.