Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 233: Nhây Bản Thảo là Chuyện Bình Thường



"Cut!"

Tổng đạo diễn hô một tiếng ngừng khiến Oscar như trút được gánh nặng, bởi vì hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo mới hợp lý, nếu không dừng lại, sợ rằng hắn chỉ có thể bắt đầu trào phúng mà thôi.

Hình ảnh vừa chuyển, liền trực tiếp bước vào giai đoạn bỏ phiếu.

Tiểu Thán hỏi: "Ai da? Chuyện gì mới xảy ra vậy?"

Phong Bất Giác trả lời: "À... Đoạn này ấy, sẽ chen vào vài đoạn phỏng vấn người chơi sau khi thi, nói về đánh giá của các nhà văn về bản thảo của mình và những người chơi khác. Sau đó Oscar lại tự thân biên soạn một đoạn giải thích chuyển cảnh để giúp chương trình có hiệu quả trường quay tốt hơn khi phát sóng."

"Là vì đoạn văn này của ngươi trào phúng quá nhiều nên nhóm hậu trường cần phải suy nghĩ kĩ lại mới được..." Bao đại nhân chen miệng nói.


"Chắc vậy a." Phong Bất Giác chỉ nhún vai, "A, đúng rồi, lúc đó đạo diễn có nói với ta một chuyện rất phiền phức..."

......

"Tất cả đơn vị nghỉ ngơi, cameraman điều chỉnh thiết bị, 10 phút sau lại bắt đầu." Tổng đạo diễn bình tĩnh nói vài câu vào microphone trên tai nghe, bình tĩnh tự nhiên mà chỉ huy vài câu, rồi giơ cánh tay ra hiệu: "Bất Giác, ngươi tới đây một chút."

Phong Bất Giác từ chỗ nghỉ của người chơi đi đến trước mặt tổng đạo diễn, "Tổng đạo diễn Phỉ, có phải là sắp thông báo rằng ta sắp bị loại vì có thái độ không tốt trong cuộc thi không?" Lúc hắn hỏi câu này lại mang vẻ mặt vui thấy rõ.

"Theo ta thấy, cứ tiếp tục vậy đi... Hôm nay ngươi ở lại là chắc rồi." Phỉ Nhiên bình tĩnh trả lời.

"Này không giống kế hoạch ban đầu a!" Phong Bất Giác vội vàng nói tiếp.


"Ai bảo ngươi biểu hiện bắt mắt như vậy, bộ ngươi nghĩ làm chút chuyện gây hấn như vậy là có thể bị loại sao?" Phỉ Nhiên nói: "Cách chính xác để bị loại bỏ là cư xử càng bình thường càng tốt."

"Vậy làm sao bây giờ?" Phong Bất Giác nói.

"Ừm... Ngươi thật sự không muốn quay lại đây?" Phỉ Nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Phong Bất Giác quyết đoán mà trả lời một cách chân thành.

"Cứ nha vậy đi... Đến lúc tính tổng điểm ở vòng cuối, ta giúp ngươi bằng thao tác hộp tối*." Phỉ Nhiên nói ra: "Chỉ là... Chuyện này..." (Hckt: "Thao tác hộp tối" (暗箱操作) - dùng để chỉ hành động lạm dụng quyền hành của mình để bí mật làm gì đó.)

"Ta hiểu rõ..."

"Ngươi hiểu rõ cái gì?"

"Thứ nhất, không nói về thao tác hộp tối, thứ hai, không nói về thao tác hộp tối." Phong Bất Giác vẻ mặt nghiêm túc nói, ngữ khí càng lúc càng nghiêm trọng: "Thứ ba... không nói về thao tác hộp tối!"


Phỉ Nhiên đẩy kính mắt trên sống mũi: "Trông ta giống loại người thích xem Fight Club* lắm hả?" (Hckt: Phim "Fight Club", tên tiếng Việt là "Sàn Đấu Sinh Tử", có vẻ như PBG đang ref về cái gì đó trong phim này nhưng mình chưa coi nên k biết, ai biết nói mình tiếng T.T)

"Đương nhiên rất giống." Phong Bất Giác trả lời.

Phỉ Nhiên gật đầu: "Chà, được rồi, vì chúng ta hợp ý như vậy nên ta tin rằng ngươi sẽ thay ta giữ bí mật đến cùng."

"Việc đó là tất nhiên." Phong Bất Giác nói tiếp.

"À, mặt khác, còn có một chuyện ta phải nói trước với ngươi." Phỉ Nhiên nói.

"Cứ nói đừng ngại."

"Ta có dự cảm, xếp hạng lượt xem của kỳ này sẽ rất tốt, hơn nữa loại người maverick* như ngươi (Hckt: chỉ người trí thức không chịu theo khuôn phép xã hội) nhất định sẽ dẫn tới một lượng fan nhất định." Phỉ Nhiên nói: "Cho nên, đến tháng 6, trước khi trận đấu quý này kết thúc, 80% là ngươi sẽ được bầu để tham gia trận hồi sinh."
"Hả?" Phong Bất Giác nói: "Phiền phức vậy?"

"Danh sách tham gia hồi sinh sẽ dựa trên bảy cái tên được bầu nhiều nhất trên Internet. Tất cả người chơi từng tham gia mà bị loại đều sẽ có tên trong danh sách bầu chọn, mà bình chọn này lại là công khai, nên nếu đến lúc đó ngươi bị chọn trúng thì ta cũng không còn cách nào." Phỉ Nhiên trả lời.

"Liệu ngươi có thể giúp ta lên tiếng, chẳng hạn như... Bởi vì người chơi Bất Giác cảm thấy không khỏe, nên không thể nào tham gia trận hồi sinh, cho nên chúng ta đành phải mời người được bình chọn thứ tám." Phong Bất Giác nói.

"Bộ ngươi nghĩ ngươi là học sinh tiểu học trốn học hả?" Phỉ Nhiên nói: "Rồi lại còn cảm thấy không khỏe..."

"Nếu không đủ thuyết phục... Vậy lấy bệnh cụ thể đi, bệnh giang mai thì sao?"

"Làm thế nào mà ngươi có thể hiểu lầm trọng điểm lời ta đến vậy..."
"Không sao đâu, đây là một lý do hoàn toàn hợp lý a, Schubert* 25 tuổi đã nhiễm bệnh, ta cũng vậy..." (Hckt: Franz Schubert là một trong số những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất của những năm cuối thời kỳ cổ điển, đầu thời kỳ lãng mạn, và các tác phẩm của ông thường xuyên được trình diễn nhiều trong những năm đầu thế kỷ 19)

"Phong tiên sinh, xin hãy tự trọng..."

......

"Ôi chao? Nói cách khác... Hai tháng sau. ngươi còn phải đi thi hồi sinh?" Tiểu Thán hỏi.

"Cụ thể như thế nào còn phải dựa vào kết quả người xem của kỳ này." Phong Bất Giác trả lời: "Nếu đến ngày tổng kết tháng 6 ta không được bầu phiếu nào trên Internet, ha ha ha..."

"Đây là lần đầu ta thấy nụ cười gian mong bị thua..." Bao đại nhân nói.

"Nếu thật sự không được... Đành nhờ Bao đại nhân giúp ta liên lạc lực lượng hải quân mạng và rải một số bình luận bôi đen ta trong thời gian bỏ phiếu. Nếu dùng cách này..."
"Chờ một chút." Bao đại nhân cắt lời hắn, "Tại sao lại muốn ta giúp ngươi liên lạc... Giờ ngươi nói ta đi đâu để giúp ngươi tìm mấy thứ này?"

"Ngươi làm công tác ở cơ quan nhà nước. Lại còn giả ngu cái gì?"

"Ta không biết cơ quan nhà nước trong tưởng tượng của ngươi là cái gì nữa... Dù sao ta cũng chỉ là..."

"Được rồi, ngươi không cần giải thích." Phong Bất Giác cắt lời Bao đại nhân, "Giờ cứ xem video đã, chuyện sau này, để sau này nói."

Lúc này, trong màn hình, kết quả bỏ phiếu thứ hai của Thần Lai Chi Bút đã được công bố.

Câu chuyện độc đáo của Phong Bất Giác khiến hắn bỗng nhiên nổi tiếng, ở vòng này xếp hạng thứ hai. Người đứng đầu là Soda, mà người đứng cuối hiển nhiên là Mặc Bất Hương. Người chơi xuất hiện đầu tiên hiển nhiên là khá bất lợi, câu chuyện của cô tuy không tệ nhưng lại thiếu tác động và điểm nhấn, đến khi sáu nhà văn lần lượt công bố bản thảo của mình, ấn tượng của khán giả với chuyện của cô đã bị phai mờ rất nhiều, cho nên rất khó được nhận phiếu số một.
Oscar tranh thủ bình tâm lại trong khoảng thời gian nghỉ giải lao, lúc này mới khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Sau hai hiệp đấu kịch liệt, cuối cùng chúng ta cũng sắp sửa bước vào hiệp ba, cuộc tranh tài cuối cùng." Hắn dừng lại một giây, quay sang nói; "Hệ số của bảy người chơi ở vòng hai sẽ được tính 30% vào tổng cuối, mà hệ số của vòng thứ ba chính là 40%. Bởi vậy, mỗi một người chơi của chúng ta đều có cơ hội phản công ở vòng cuối để tranh danh hiệu đệ nhất kỳ này. Tất nhiên, điều này cũng có nghĩa là mọi tuyển thủ đều có nguy cơ bị loại."

"Tuy nhiên, trước khi diễn ra hiệp đấu thứ ba, chúng ta hãy thư giãn." Ngữ khí của Oscar cũng thay đổi theo lời dẫn: "Bây giờ là lúc dành cho phiếu câu hỏi." Hắn nói rồi lấy ra mấy tấm giấy đã chuẩn bị sẵn từ trong túi quần. "Tôi có ba phiếu câu hỏi ở đây. Các câu hỏi trên do ba biên tập viên của chương trình chọn từ bảng tin trực tuyến của chương trình 'Tôi Là Nhà Văn'." Mắt hắn đảo qua chỗ các người chơi, màn ảnh cũng chiếu qua bảy nhà văn một lần. "Những câu hỏi này đến từ những người xem của chúng ta." Hắn giơ thẻ lên đặt ngang tầm mắt: "Mục này không tính điểm, mọi người có thể thoải mái trả lời."
Oscar quay về phía máy quay và nói: "Vậy ... cùng một câu hỏi, các nhà văn khác nhau sẽ đưa ra những câu trả lời nào? Sau quảng cáo, tôi sẽ tiết lộ cho các bạn."

Một giây sau, Oscar trên màn hình bắt đầu đọc đề, "Câu hỏi đầu tiên của ngày hôm nay là..." Hắn đọc theo thẻ ghi: "Gửi các nhà văn, tiểu đệ là một nhà văn mới vào nghề và đang viết một cuốn tiểu thuyết online, trong truyện có tồn tại một nhân vật Chūnibyō như một trò đùa, mà sự tồn tại của hắn cũng hơi vô vị. Tôi muốn viết cho hắn chết, nhưng tôi không thể nghĩ ra được một tình tiết hợp lý. Không biết các vị đại nhân có thể giúp tôi không? Tái bút: Tôi đang viết tiểu thuyết đô thị bình thường, không có thiết lập siêu nhiên.." (Hckt: VN mình còn hay gọi Chūnibyō với tên hội chứng tuổi dậy thì, biểu hiện thường thấy là tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất "ngầu")
Oscar đọc xong nói: "A~ Câu hỏi của vị khán giả này là về viết lách, người này gặp khó khăn trong quá trình sáng tác nên mong được nhận sự giúp đỡ của bảy vị đại thần ở trường quay chương trình."

Oscar lại nói thêm nhiều câu để lãng phí thêm một hai phút, sau đó nói tiếp: "Vậy thì... Chúng ta có thể bắt đầu với Huyền Thiên Tông được không?"

Huyền Thiên Tông trả lời: "Ừm... Được rồi." Hắn trầm ngâm nói với microphone: "Tôi nghĩ... Lúc vào ga tàu điện ngầm, anh ấy đã vô tình rơi vào đường ray..."

"Thật tàn nhẫn!" Oscar nói thẳng, khán giả bật cười, bản thân Huyền Thiên Tông cũng cười theo.

"Viết vậy thì có khác gì qua đường bị xe tông chết không?" Oscar lại nói, "Không lẽ cứ là chūni thì sẽ chết thảm?"

Huyền Thiên cười nói: "Không, không, có thể giả định như thế này ... Nhân vật này chơi trò anh hùng chiến đấu với quái vật ở ga tàu điện ngầm, một người vừa giả làm anh hùng vừa làm quái vật, nhảy qua nhảy lại, và sau đó..."
"Thật đáng thương!" Oscar lại ngắt lời, thính phòng lại tràn ngập tiếng cười, "Tôi cảm thấy anh chàng này còn thảm hại hơn sau khi nghe anh nói như vậy."

"Giờ chúng cùng nghe câu trả lời của Bình ca." Oscar đi đến trước bàn điều khiển của Bát Phiến Bình: "Bình ca, đáp án của ngươi là gì?"

"Ừm... Giả làm thủy quái dưới hồ bơi, không cẩn thận chết đuối..." Bát Phiến Bình trả lời.

Oscar cũng không bình luận mà chỉ dùng một vẻ mặt kì lạ nhìn vào máy quay, đạo diễn trường quay lại kích động khán giả phát ra tiếng cười.

"Sao tôi thấy hai cách chết này đều không thể hiện thuộc tính chūni, mà lại khiến người ta cảm thấy nhân vật này không khác gì học sinh năm hai trung học* vậy?" Oscar tiếp tục nói đùa, đến lúc này, hắn rốt cục có thể châm biếm tùy thích. (Hckt: Vì chūni cũng dùng để chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản)
"Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nghe câu trả lời của Sơ Thái nào." Oscar lại đi tới chỗ Sơ Thái Qua Quả.

Đối phương hiển nhiên sớm đã nghĩ kỹ đáp án, nói với microphone: "Mặc trang phục siêu anh hùng tự chế, nhảy xuống từ nhà cao tầng."

"Như phần đầu của Kick-Ass?" Oscar hỏi.

Sơ Thái Qua Quả cũng cười trả lời: "Đúng, không khác nhiều."

Oscar gật đầu, tựa hồ cảm thấy câu trả lời này không có gì đáng nói, liền đi thẳng tới Mặc Bất Hương: "Mặc Mặc, đáp án của cô là?"

"Nhồi máu cơ tim ở Comic Con?" Mặc Bất Hương trả lời với giọng không chắc chắn.

"Cô đang đánh đồng chūni và otaku hả?" Oscar hỏi.

"Có gì khác nhau hả?" Mặc Bất Hương dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi ngược lại.

Oscar liếm môi, bộ dạng không phản bác được, khán giả lại cười ra tiếng.

"Được rồi, còn đáp án của Tràng ca là?" Oscar tiếp tục hỏi.
"Bắt chước cách nấu ăn trong manga, sau khi ăn liền ngộ độc thực phẩm chết trong nhà." Ngã Yếu Thượng Tràng đáp.

"Hả... Việc này không liên quan với cách nấu a? Là do ngay từ đầu mua phải nguyên liệu có độc a?" Oscar vẫn tiếp tục trào phúng.

Sau đó Soda trả lời: "Ừm... Nếu không có thiết lập siêu nhiên... Vậy thì... Ăn cơm nghẹn chết?"

"Sao anh lại hỏi tôi?" Bởi vì Soda dùng ngữ khí thuần nghi vấn, Oscar liền mượn gió bẻ măng: "Người cũng không phải do tôi gϊếŧ."

Hắn một đường châm biếm rất suиɠ sướиɠ, nhưng mà, khi đến trước mặt Phong Bất Giác, lòng của hắn lại trầm xuống...

Oscar miễn cưỡng cười vui: "Bất Giác, đáp án của anh là..."

"Đang lái xe ô tô với tốc độ hơn 100 km/h trên đường cái dưới chân núi thì gặp khúc cua chữ U, lốp xe lao vào rãnh thoát nước bên đường..." Phong Bất Giác bình tĩnh thuật lại đoạn văn này.
Oscar sửng sốt hai giây mới nhận ra đoạn văn này nói về cái gì. "Liệu anh ta có chết không?"

"Nếu không chết chẳng lẽ xoay như Cyclone Charge Tornado sao?" (Hckt: Ở đây đang nói về bộ Bakusō Kyōdai Let's & Go!! là một bộ phim hoạt hình trẻ em về đua xe điều khiển từ xa.)

Tràng cười vỡ òa tại trường quay, Oscar chỉ có thể gượng cười hai tiếng, đáp: "Được rồi, chúng ta cùng xem câu hỏi thứ hai..."

Hắn lấy ra tấm thẻ thứ hai, trầm giọng nói: "Nếu có một ngày bạn bị writer block*, và bạn không thể viết được bất cứ thứ gì trong ngày hôm đó, bạn phải giải thích như thế nào với đọc giả?" (Meowo: writer block - bí ý tưởng, k có tâm trạng để viết)

"Ồ, đây là một câu hỏi rất sắc bén." Oscar nói: "Hơn nữa cũng không đầu không đuôi, có khi nào là do biên tập lén lút thêm câu hỏi của mình vào?"
Đây chỉ là hắn thuận miệng nói mà thôi, nhưng không ngờ lúc này tổng đạo diễn lại nói một câu từ tai nghe: "Đừng nói lời dư thừa."

Khóe miệng Oscar khẽ giật, rồi giả bộ cười mà nói tiếp: "Ha ha, tôi đùa thôi." Hắn tranh thủ thời gian trở lại chỗ Huyền Thiên Tông, "Câu hỏi sắc bén thì phải trả lời nhanh mới có thể có đáp án thật, Huyền Thiên, câu trả lời của anh là?"

Huyền Thiên Tông rất nghiêm túc trả lời: "Tôi sẽ nói thật."

Đối với câu hỏi này, các tác giả trả lời tương đối trôi chảy, nhưng cách thể hiện của bọn họ đều rất chân thành...

Câu trả lời của Bát Phiến Bình là: "Tôi sẽ gửi một chương nói rằng có một số việc riêng, xin nghỉ một ngày."

Còn Sơ Thái Qua Quả thì cực kì tự tin: "Tôi chưa từng ngừng update."

"Tôi thì chỉ viết sách giấy, nên chỉ cần giao bản thảo đúng hạn, nên chưa từng có trải nghiệm này." Mặc Bất Hương trả lời cũng là không hề sơ hở.
"Tôi viết truyện ngắn trên Internet. Nói chung, khi tôi bắt đầu xuất bản, toàn bộ cuốn sách gần như đã hoàn thành. Bản thân tôi cũng là biên tập viên nên sẽ không có vấn đề gì với bản thảo." Ngã Yếu Thượng Tràng như thế nói.

Oscar hỏi xong mấy người kia. Đi tới trước mặt Soda hỏi: "Soda, đáp án của anh thì sao?"

"Ừ... Tôi cũng chưa từng trải nghiệm việc ngừng update vì writer block. Khi sách được xuất bản, bản thảo đều đã được soạn sẵn trong ba hoặc bốn tháng. Về cơ bản, nếu lô bản thảo đầu tiên đã được sử dụng hết, thì sẽ sử dụng các bản thảo tiếp theo." Nhưng soda không hề lảng tránh câu hỏi mà vẫn đáp: "Bất quá nếu tôi có một ngày thực sự vì writer block mà ngưng update... Tôi nghĩ mình cũng sẽ nói thật."

Oscar đến người chơi cuối cùng với tâm trạng chán nản, thậm chí giọng nói còn run run: "Bất Giác... Đến phiên anh."
Phong Bất Giác cực kì bình tĩnh mà trả lời bốn chữ: "Đi lấy tài liệu."

"Hả?" Đây là phản ứng chung của sáu nhà văn kia, trong giây tiếp theo, vẻ mặt của họ đều thay đổi, trong lòng đều hỏi một câu: Làm theo cách này có thực sự ổn không?

Oscar nói: "Chà... nói thế nào nhỉ, quả nhiên là một lời giải thích hợp lý." Nụ cười của hắn lần nữa trở nên vô cùng xấu hổ, trong nội tâm thì như giải sầu nói: Lấy tài liệu cái đầu ngươi a! Ngươi là một tiểu thuyết gia truyện trinh thám a! Bộ ngươi đến trường quay vụ án để thu thập tài liệu? Hay chuẩn bị đi tạo ra vài vụ? Ai đó bỏ tên này vào sổ đen của bộ công an đi! (Hckt: đừng lo tại ổng vốn ở trong sổ đen rồi.)

"A... Ha ha... Vậy, chúng ta cùng xem câu hỏi chốt sổ của ngày hôm nay." Oscar cảm thấy phải kết thúc phần này càng nhanh càng tốt, dưới ánh đèn và âm thanh vang dội, hắn đưa ra tấm thẻ câu hỏi thứ ba, đối mặt với máy quay mà trầm giọng: "Xin hỏi... Câu mà mọi người nói nhiều nhất với biên tập là gì?"
Lúc này lại là thời gian quảng cáo, và khi được đạo diễn nhắc nhở, Oscar lập tức niệm đoạn văn trở lại sau đoạn quảng cáo...

Màn ảnh bị cắt hai lần, từng người chơi liền bắt đầu đáp lại.

Huyền Thiên Tông trả lời là: "Xin chào." Hắn giải thích là: "Lần nào gặp cũng đều nói một lần." Đây là một câu trả lời rất lươn lẹo.

Bát Phiến Bình thì càng già dặn hơn so với hắn, cho nên cũng đáp: "Cám ơn."

Oscar trêu chọc: "Sơ Thái, anh đừng có trả lời là 'Tạm biệt' a?"

Sơ Thái Qua Quả cười nói: "Thực xin lỗi làm phiền ngươi."

"Được rồi, xem ra sự giao tiếp giữa nhà văn thuần Internet và biên tập là nằm ở thế giới khác rồi." Oscar cười nói, "Những vị còn lại đều có tác phẩm giấy, không biết liệu có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục hơn không?"

"Ừm... Câu nói nhiều nhất với biên tập viên..." Mặc Bất Hương nghiêng đầu suy tư mà đáp: "Đừng ngại, cứ phê bình đi."
Oscar cuối cùng cũng tìm ra được câu trả lời có thể đào xới được, ngay lập tức trả lời: "Lý do là?"

"Bởi vì mỗi khi tôi gửi bản thảo, người biên tập đều nói rằng nó rất tốt, và luôn thận trọng khi phê bình." Mặc Bất Hương giải thích.

"À..." Oscar nói: "Tràng ca thì sao? Anh cũng là một biên tập viên, đối mặt với mỹ nhân như Mặc Mặc, liệu anh có cảm giác không đành lòng trách móc nặng nề?"

Ngã Yếu Thượng Tràng cười nói: "Nhưng mà tôi là biên tập tạp chí thể thao, mấy người giao bản thảo cho tôi đều là những người đàn ông và phụ nữ lực lưỡng."

Khán giả phá lên cười và Oscar cũng cười theo: "Được rồi... Vậy còn khi Tràng ca làm tác giả, câu anh nói nhiều nhất với biên tập là?"

"Hẳn là... đừng khách sáo quá." Ngã Yếu Thượng Tràng nói: "Biên tập viên phụ trách cho tôi tuổi nhỏ hơn nên cậu ấy luôn gọi tôi là lão sư, còn cần nhờ tôi chỉ dạy."
"Dù sao Tràng ca cũng là người chuyên bên thể thao, khí chất khác hẳn." Oscar tranh thủ chêm một câu nâng đối phương lên, sau đó hướng Soda nói: "Soda, đáp án của anh là?"

"Khổ cho anh rồi." Soda trả lời, hắn trực tiếp bổ sung: "Bởi vì tiểu thuyết của tôi có nhiều từ không thông dụng, bản thân tôi cũng phải kiểm tra từ rất nhiều tư liệu trước khi viết, nên công việc hiệu đính* rất rắc rối." (Meowo: hiệu đính - chỉnh sửa, kiểm tra)

"Chà, được rồi, xem ra đáp án của câu này thật đúng tổng hợp các câu từ dùng hằng ngày." Oscar nói xong lại miễn cưỡng đến chỗ Phong Bất Giác, "Bất Giác, tôi nghĩ câu trả lời của anh nhất định sẽ lại lần nữa khiến chúng ta mở mang tầm mắt." Hắn lần này nói rõ lời trào phúng ra.

Phong Bất Giác cười lạnh, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi: "Đừng xúc động quá, trước tiên cứ bỏ dao xuống, có chuyện gì chúng ta có thể nói từ từ, cho ta thêm mấy ngày, thật sự, chỉ vài ngày là được rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.