Một tuần trước, sau buổi ghi hình buổi trực tiếp "Tôi Là Nhà Văn - Cứ Tự Nhiên Trào Phúng", tại phòng nghỉ của người chơi số bảy.
Phong Bất Giác, người không viết một chữ nào trong vòng cuối cùng, chắc chắn đã bị loại. Sau khi trò chuyện với những người chơi khác một lúc, hắn quay trở lại phòng chờ với vẻ mặt vui vẻ và uống cà phê lon, chỉ cần đợi buổi phỏng vấn kết thúc là có thể đi tàu điện ngầm về nhà...
Không bao lâu sau, Oscar dẫn theo hai người quay phim, người chỉnh sáng, và người ghi âm đến gõ cửa gian phòng nghỉ này.
Phong Bất Giác đi mở cửa, đợi tất cả họ vào trong, lắp đặt camera và bố trí đèn.
Oscar tiến đến bắt tay Phong Bất Giác như gặp lãnh đạo thị sát: "Vất vả, vất vả rồi..."
Phong Bất Giác nói: "Không có, không có, khổ cho anh rồi..." Hắn ngưng một chút, hỏi: "Hả? Anh còn phải phỏng vấn bảy người thêm lần nữa hả?"
"Không, không, tôi chỉ phỏng vấn một mình anh thôi." Oscar trả lời: "Đây là quy định của đạo diễn, để tôi phụ trách phỏng vấn nhà văn bị loại. Sáu người ở lại đều là do đoàn biên tập hoặc là phó đạo diễn đi phỏng vấn."
"Ra vậy." Phong Bất Giác gật đầu.
Trong phòng nghỉ, có một số vị trí cố định đã được đo đạc. Hai chiếc ghế xếp mà người viết và người dẫn chương trình đã ngồi khi phỏng vấn đều nằm ở góc phòng. Các đường kẻ được vẽ trên sàn để đánh dấu chính xác vị trí ghế nên được đặt. Mấy nhân viên làm việc thành thạo một lúc đã nhanh chóng chuẩn bị xong cho buổi phỏng vấn.
Oscar cầm một phần bản thảo, ngồi đối diện Phong Bất Giác, quay lưng về phía máy quay, và nói, "Vậy ... chúng ta bắt đầu nhé?"
Phong Bất Giác trả lời: "Được rồi." Hắn đang rất muốn về nhà, tất nhiên là mong xong càng nhanh càng tốt.
"Khi anh nhận được lời mời từ chương trình, anh có căng thẳng, hay... áp lực gì không?" Oscar bắt đầu đặt câu hỏi theo bản thảo phỏng vấn mà hắn đã chuẩn bị trước.
"Không."
"Vậy anh có do dự không?" Oscar lại nói: "Dù gì thì anh cũng đã là một nhà văn có tiếng, có thấy gì lạ khi phải đi PK với nhà văn khác trên sàn đấu này?"
"So với bọn họ thì tôi mới là vô danh tiểu tốt a, tại sao phải do dự?"
"Ha ha..." Oscar nở nụ cười, hắn cầm máy tính bảng trong tay, bấm vài cái rồi đặt trước mặt Phong Bất Giác, bên trong xuất hiện hình ảnh trong đoạn video đã quay trước đó. "Lúc ấy, tại sao anh lại đặt tiêu đề như vậy cho kỳ này?"
"Hẳn là bởi vì dự cảm được diễn biến sau đó sẽ như thế nào..." Phong Bất Giác trả lời.
Oscar hỏi tiếp: "Chúng ta xem lại một chút..." Hắn vừa chỉ vào vài cái hình ảnh, "Tại sao anh lại viết một đoạn văn như vậy ở vòng đầu tiên?"
"Tại sao không được viết?" Phong Bất Giác cười trả lời: "Như anh nói lúc đó, ba từ khóa chiến tranh, anh hùng và nhân vật rất khó có câu trả lời bất ngờ, nên tôi đây liền viết một nhân vật không ai ngờ tới."
Oscar gật đầu, đẩy thanh video thêm một đoạn dài. "Khi kết quả bình chọn được công bố trong vòng đó, anh đoán mình sẽ đứng thứ mấy?"
"Đứng cuối a..." Phong Bất Giác nói: "Hình như tôi viết nhiều quá mức cần thiết rồi."
Oscar hỏi tiếp: "Trong vòng thứ hai, tôi nhận thấy rằng không có một từ nào trên bảng điều khiển của anh."
"Bởi vì toàn bộ bản thảo đều ở trong đây." Ngón tay Phong Bất Giác nhẹ nhàng gõ huyệt Thái Dương của mình.
"Câu chuyện kia anh mất mấy phút để nghĩ ra?" Oscar hỏi.
"Thật ra... Khoảnh khắc anh kêu tôi công bố đáp án, tôi mới tạm thời bắt đầu nghĩ." Phong Bất Giác trả lời.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Oscar cười: "Ha ha... Nhưng mà tức thời biên tập cũng có thể đứng thứ hai, chứng tỏ anh thực sự lợi hại."
"Nếu làm kiểu này lần thứ hai sẽ không có hiệu ứng tốt như vậy." Phong Bất Giác nói: "Lần này là bởi vì khán giả chưa thấy qua lối chơi tìm cái lạ của tôi cho nên mới có ấn tượng sâu sắc nên nhận được nhiều phiếu. Nếu sau này có người bắt chước thì có khả năng sẽ gặp xui xẻo."
Oscar quay đầu ra hiệu, hai người quay phim tạm dừng quay, nhân viên thu âm cũng đặt micrô xuống. "Hỏi một câu cá nhân... Sau vòng thứ hai, đạo diễn Phỉ lặng lẽ hàn thuyên với anh vài câu, là về chuyện gì?"
Phong Bất Giác hiển nhiên sẽ không đề cập tới bốn chữ "thao tác hộp tối", hắn trả lời với vẻ mặt thản nhiên: "À, lúc ấy... Ông ấy nghĩ tôi làm như thế chắc chắn sẽ bị loại, cho nên nói trước với tôi về trận hồi sinh, sau đó bọn tôi lại nói về Fight Club, Schubert và bệnh giang mai..." (Hckt: random dễ sợ à)
Khóe miệng Oscar giật giật vài cái, tỏ ý cho tất cả đơn vị tiếp tục ghi hình, hắn lại nhích thanh video thêm một đoạn ngắn: "Ở vòng thứ ba, anh thật sự xem hết cả quyển sao?"
Phong Bất Giác đắc ý nở nụ cười, "Lúc anh lại gần, tôi có để ý thấy... Anh cất phong bì của tôi trong túi áo đúng không." Hắn chỉ áo vest của Oscar, "Đã đến có chuẩn bị như vậy, anh có thể thử a."
Oscar ngượng ngùng cười, đưa phong bì ra, lấy ra một tập giấy giấy A4 được đính lại, rồi lật đại một trang nào đó rồi trầm giọng: "Hắn nói một cách kiêu ngạo, tên đầy tớ ngu ngốc của ta, cha của ngươi..."
Hắn còn chưa đọc hết câu, Phong Bất Giác đã nói tiếp: "Cha của ngươi lưng gù, mẹ của ngươi là kỹ nữ, chị ngươi bị thiểu năng trí tuệ, mà ngươi, may mắn trở thành quý tộc, chính là người hầu của ta. Ngươi còn muốn gì nữa?"
Oscar nói trong sự ngạc nhiên chân thành: "Bất Giác lão sư, trí nhớ của anh như thần a." Vẻ mặt hắn khó tin, còn lật qua lật lại để xem phía sau tập giấy trên tay, sau khi xác nhận phía mặt sau không nhìn xuyên qua được, hắn lại nói: "Này dư sức đi thi China's Got Talent rồi."
"Ha ha... Không có nhu cầu." Phong Bất Giác cười nói, hắn vẫn có vẻ muốn nói tiếp về cuốn tiểu thuyết trước mắt mà thêm lời bình: "Giọng văn của quyển tiểu thuyết này thật sự là khá tốt, nhưng tình tiết quá cliché, thiếu sự sáng tạo. Chưa kể, trong đó có một đoạn ngắn sao chép "Chuông Nguyện Hồn Ai" của Hemingway, nhưng thay đổi tuổi tác và nhân vật, sau đó đổi vụ đánh bom cầu thành một vụ ám sát. Trong quá trình đọc, tôi đã thấy có gì đó quen quen, đến lúc thấy câu 'Không ai có thể tự toàn diện, không ai là một hòn đảo biệt lập' thì tôi liền hiểu. Tác giả cuốn này căn bản không biết viết tiếp chương 30 thế nào, nên anh ta đã áp cốt truyện từ một cuốn sách khác, và sau đó, anh ta lại viết thêm vào một câu chuyện khá nhàm chán. Sau đó, tôi không thể nào viết tiếp được nữa."
Oscar nghe xong liền sững sờ, trong lòng nói: Hóa ra không chỉ đọc xong, mà còn đọc rất nghiêm túc...
"Chẳng lẽ thật sự vì vậy... mà anh không muốn viết chương cuối cho cuốn sách này? Kể cả khi anh viết đại, anh hẳn cũng sẽ nhận được một số phiếu nhất định." Oscar hỏi lại.
"Tôi rất ngại động vào tác phẩm của người khác, đặc biệt là kiểu tác phẩm thái giám như thế này." Phong Bất Giác trả lời: ""Loại tiểu thuyết này cho tôi cảm giác... giống như con nhà người ta vậy, đứa nhỏ này chưa lớn, bố mẹ nó đã không thèm đoái hoài gì đến nó, vứt nó ra đường để nó tự lo liệu." Hắn nhún vai: "Giờ lại kêu tôi là người ngoài đóng giả bố mẹ nó rồi mang nó về nuôi. Tôi không chịu, vì sao tôi phải làm thế? Đứa nhỏ này ngay cả cha mẹ cũng không quan tâm, tại sao tôi phải bận tâm? Mà ngay từ đầu, tôi cùng không thích loại cha mẹ kiểu này."
"Được rồi, tôi nghĩ là tôi hiểu rồi." Oscar tiếp tục, "Tôi vẫn phải hỏi, anh nghĩ gì về việc bị loại? Có tiếc nuối không? Hay hối hận khi không trả lời câu hỏi ở vòng thứ ba?"
Phong Bất Giác cũng không thể nói rằng bản thân thật sự đang cố gắng bị loại, hắn gãi đầu, quyết định nói vài câu: "Chà ... Tôi nghĩ được tới đây tham dự chương trình này là một chuyện may mắn, cám ơn những đạo diễn nhóm biên tập của chương trình nhớ tới tiểu nhân vật như tôi. Tiếc nuối thì... không, không hề. Còn về hối hận, đã làm, thì sẽ không hối hận."
Cuộc phỏng vấn kéo dài khoảng 15 phút và có khá nhiều thứ cần ghi lại, chẳng hạn như đánh giá màn trình diễn của những người chơi khác tại một thời điểm nhất định, và một số câu hỏi và câu trả lời theo module.
Vào cuối cuộc phỏng vấn, Oscar nhìn vào bản thảo trên tay, gần như đã hỏi hết các câu hỏi rồi, vì vậy hắn lại điều chỉnh máy tính bảng, "Trước khi hỏi câu cuối cùng ... Tôi có một đoạn tổng hợp VCR* của 'Tôi Là Nhà Văn', mong anh có thể xem qua." (Hckt: Video Cassette Recorder - ở đây được hiểu là một đoạn video được quay lại)
......
"Nhà văn là..."
"Nhà văn a?"
"Ừ... Với tôi, nó có nghĩa..."
"Viết lách chính là..."
"Dùng chữ cái để tạo ra giấc mộng của con người."
"Một phần là sở thích, một phần là sự nghiệp."
"Người truyền đạt ý tưởng."
"Đấy là cuộc sống của tôi."
"Nó rất bình thường, nhưng cũng thật phi thường..."
"Có nghĩa là con đường một đi không trở lại? Haha ... cắt đoạn này đi."
"Thấy nhà văn viết không tốt ở chỗ này, không hay ở chỗ kia, nên tôi tự hỏi khi mình viết ra, liệu tôi có thể làm tốt không?"
"Bắt đầu từ sở thích viết, sau đó cứ thế kiên trì đến giờ."
"Mọi người đều bắt đầu ở cùng một nơi, chúng ta đều theo đuổi cùng một ước mơ. Nhưng nhiều người đã đi đường vòng, hay là... đứt gánh giữa đường. Nhưng tôi nghĩ rằng những ai có thể kiên trì đến cuối cùng, chúng ta sẽ trăm sông đổ về một biển."
"Luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi là một nhà văn. Điều này không có trong bản thảo, nhưng chúng tôi là người chuyên nghiệp, chúng tôi ở đây để chỉ ra những gì một nhà văn nên làm, chứ không phải để mọi người bảo chúng tôi viết như thế nào."
"Nếu ai cũng có thể viết, thì cần gì mấy nhà văn chuyên nghiệp chúng ta?"
......
Oscar tiếp tục: "Như thường lệ, các nhà văn đến với chương trình chúng tôi phải trả lời câu hỏi này..." Hắn ngưng một chút: "Bất Giác lão sư, theo anh... Hai chữ 'nhà văn' này có ý nghĩa gì?"
Sau khi Phong Bất Giác xem hết đoạn VCR không tính là dài này, hắn đột nhiên cảm thấy đây là một câu hỏi khó trả lời, "Để tôi suy nghĩ một chút." Vẻ mặt hắn cực kì nghiêm túc, đây là một biểu hiện chưa từng xuất hiện ở hắn xuyên suốt cả cái chương trình này.
Im lặng một lúc lâu, Phong Bất Giác cuối cùng mở miệng nói: "Tôi nghĩ xong rồi."
Người thu âm đưa microphone tới, Oscar quay đầu nói với cameraman: "Quay cận cảnh đoạn này." Hắn lại quay đầu đối mặt với Phong Bất Giác nói: "Ok, xin hãy nói."
Phong Bất Giác nói: "Đối với tôi, nhà văn... là người có thể dùng từ ngữ để thay đổi thế giới.
Chỉ cần vững tin vào điều này và sống thật với chính mình thì có thể biến ước mơ thành hiện thực."