Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 254: Huynh Đệ ( 17 )



"Ừ... Đã hiểu." Phong Bất Giác nói: "Ta còn có hai việc muốn nhờ ngươi xác nhận." Hắn hỏi: "Thứ nhất, vì sao ngươi muốn biến thành con người? Là người tộc Hình, ngươi hẳn biết rõ con người là sinh vật có nhiều vấn đề như thế nào, nhưng vì sao ngươi muốn vứt bỏ sức mạnh và thiên phú của mình để trở thành một trong số họ?" Hắn ngưng một chút, nói tiếp: "Thứ hai, tại sao ngươi lại giữ ta sống cho tới bây giờ? Một mình ngươi làm những thí nghiệm này vẫn ổn, không phải sao?"

Arthur nhìn sâu vào Phong Bất Giác và nói với vẻ chế nhạo, "Hừ... Có nói thì em cũng không tin."

Phong Bất Giác cũng cười, ""Vậy thì hãy để ta đưa ra một suy đoán to gan." Hắn đi chậm rãi như thể hắn là một thám tử đang trong một gameshow trinh thám và bắt đầu thuật lại: "Con người, là sinh vật thông minh với tuổi thọ hạn chế nhưng giàu cảm xúc, suy nghĩ và hành vi của họ sẽ thay đổi theo thời gian. Hành vi của cùng một người ở tuổi bốn mươi đương nhiên khác với ở tuổi 20, và cũng khác với ở tuổi 30. Ở điểm này, ta nghĩ người tộc Hình cũng không ngoại lệ."


Phong Bất Giác nói điều này với một giọng tự tin, "Do đó, chỉ cần đoán suy nghĩ và hành động của ngươi lúc đó theo trình tự thời gian thì mọi chuyện đều có thể có lời giải thích hợp lý." Hắn dừng lại và nói, "Khi chúng ta còn trẻ, tình yêu anh em và tình yêu dành cho mẹ là chân thật và thuần khiết." Hắn giơ bức ảnh ố vàng lên, "Cũng như trong bức ảnh này."

Vài giây sau, hắn chuyển lời, "Đáng tiếc, Thật không may, mẹ của chúng ta có kế hoạch khác. Ta e rằng bà không ngờ rằng khi ngươi lớn đến 13-14 tuổi, ngươi đã nhìn thấu âm mưu của bà ta." Phong Bất Giác thở dài, "Ngươi có thể trực tiếp gϊếŧ bà ta không? Tất nhiên là có thể, nhưng điều đó rõ ràng sẽ gây ra một loạt vấn đề.

Để sống, gia đình chúng ta phải một ít quan hệ với người ngoài, cái chết của mẹ không thể nào che đậy bằng cách 'gϊếŧ và chôn', phải tìm ra nguyên nhân hợp lý cho cái chết.


Vì vậy, ngươi tạo ra ảo tưởng về bệnh tật. Một căn bệnh nan y kéo dài và không thể chữa khỏi chắc chắn là một quá trình chuyển đổi rất tốt. Là con trai cả, ngươi đương nhiên có thể tiếp quản trang trại và gia đình trong thời gian này, và mọi người có quan hệ với gia đình chúng ta, bao gồm cả ta, sẽ chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra.

Ngoài ra, theo suy đoán của cá nhân ta, có một lý do quan trọng khác để ngươi chọn phương pháp này, đó là... khi một người biết rằng cái chết của họ đang cận kề, ngươi có thể nhìn thấy bản chất của họ rõ ràng hơn."

Phong Bất Giác nói lời này không thể không nghĩ đến bản thân mình. Nhắc mới nhớ... Hắn cũng là một người mắc phải một căn bệnh thần kinh kỳ lạ, có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn sống cuộc sống của mình như không có chuyện gì xảy ra, cần làm gì, tính cái gì? Không có ai để yêu thương? Không đúng. Không có gì quan trọng cả? Cũng không có vẻ đúng. Vậy chắc là kẻ điên a...


"Em nói đúng... Sau khi bà ta phát hiện mình khó thoát khỏi cái chết, cũng biết đã không có khả năng lẫn thời gian để lấy đi sức mạnh của ta, vì vậy bà ta đã chọn 'lợi dụng' ta, sử dụng gia đình như một con bài thương lượng, và để ta chăm sóc con trai ruột của bà ta sau khi bà ta chết." Arthur đáp.

"Và ngươi đã hứa với bà ta." Phong Bất Giác nói tiếp.

"A... Đây là điều bà ta xứng đáng nhận được." Arthur mỉm cười, "Thật sự không dễ dàng gì để bà ta thể hiện tình cảm giả tạo kia trong hơn mười năm. Và một cách khách quan, bà ta đã cung cấp cho thức ăn, chỗ ở, giáo dục và chăm sóc ta, bất kể ý định của bà ta là gì, ta nên có một cái gì đó để đáp lại."

"Ngươi thật là rõ ràng thiện ác, gϊếŧ người rất quyết đoán." Phong Bất Giác cười nói: "Bệnh nan y cũng là một phần thưởng sao?"
"Tất nhiên." Arthur trả lời, "Nếu ta không kết liễu cuộc đời của bà ta theo cách này mà đợi đến ngày bà ta quyết định tấn công ta, bà ta sẽ còn chết thảm hơn".

"Chà... Giờ nói về những gì đã xảy ra sau cái chết của bà ta đi..." Phong Bất Giác tiếp tục, "Ngươi đã giữ lời hứa, không gϊếŧ ta và đối xử với ta như anh em ruột thịt. Dù mẹ là người như thế nào thì tình anh em giữa hai người không đổi, lúc đó ngươi đã nảy ra ý tưởng, ngươi muốn làm người, muốn sống một cuộc sống bình yên như bao người khác, ngươi không cần phải lo lắng về thân phận tộc Hình hay vì nó mà làm liên lụy đến gia đình và bạn bè của ngươi." Hắn nhìn Arthur, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Arthur không phủ nhận điều đó, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc không như mong muốn."
"Ta rất khâm phục sự lựa chọn của ngươi." Phong Bất Giác nói: "Nếu như đổi thành ta đứng trên lập trường tộc Hình, ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc trở thành một con người. Haha... Theo quan điểm này, nếu so sánh theo chiều dọc giữa các chủng tộc khác nhau, ngươi lại khá tốt bụng. "

"Hừ... Thế à..." Arthur chế nhạo.

"Nhưng..." Phong Bất Giác quay lại và nói: "Sau khi nghiên cứu của ngươi bắt đầu, mọi thứ dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Như ta đã nói lúc trước, trước khác, nay khác. Nhiều thứ sẽ thay đổi, thường thì khi chúng ta nhìn lại, mới nhận ra rằng những gì đang làm đã đi chệch hướng với ý định ban đầu từ lâu." Hắn duỗi hai ngón tay ra," Ta nghĩ có hai chìa khóa làm thay đổi ngươi. Thứ nhất, việc gϊếŧ người liên tục đã đánh thức bản năng tộc Hình của ngươi; thứ hai, ngươi phát hiện ra sự khác thường của ta... Cuối cùng, ngươi phát hiện ra rằng người em trai dường như tốt bụng và trung thành, cũng như 'người phụ nữ đó', đang làm trò trước mặt ngươi."
Arthur tiếp tục: "Vì vậy, ta đã làm giả một cuốn sách cổ về thuật hoán đổi linh hồn, và cố tình tạo cơ hội để ngươi khám phá nó như một phép thử." Hắn cười nhạt: "Không ngờ ngươi lại lấy không chút do dự, cũng âm thầm bắt đầu kế hoạch của ngươi."

"Đúng vậy, đi đến một bước này, ta cũng coi như đáng đời." Phong Bất Giác thừa nhận sai lầm của mình thay mặt cho Andrew mà không cảm thấy chút áp lực nào, "Ta vẫn còn một câu hỏi cuối cùng... Tại sao, đến giờ ngươi vẫn không gϊếŧ ta?" Hắn hỏi, "Hơn nữa... Có vẻ như ngươi còn muốn cứu ta?"

"Đúng vậy... Tại sao..." Arthur trả lời: "Khi việc luyện kim bắt đầu, ta đã hoàn toàn tuyệt vọng với ngươi, đôi mắt ngươi tràn đầy sự phấn khích và cuồng tín mà không che giấu, cũng không có chút do dự nào." Hắn thở dài, "Sau khi luyện thất bại, ta nhìn bộ dạng của ngươi và tự hỏi bản thân mình, còn lý do gì để giữ ngươi sống?" Hắn ngẩng đầu chằm chằm vào Phong Bất Giác: "Một cái cũng không có." Hắn đứng dậy, "Nhưng ta không thể hạ thủ, bởi vì ngay lúc đó, ta nhận ra ngươi là người thân duy nhất trên đời này của ta." Hắn lắc đầu: "Dù chúng ta không có quan hệ huyết thống nhưng anh vẫn coi em là em, người đã cho anh hi vọng. Anh ước gì mình có thể quay lại hơn 10 năm trước..." Hắn cầm tấm ảnh trên tay Phong Bất Giác, nhìn hai đứa trẻ trong ảnh nhếch mép cười: "... để quay lại khoảng thời gian ngây thơ thuở nào."
Phong Bất Giác cũng thở dài: "Kế hoạch của ngươi bây giờ là gì?"

"Anh muốn rời đi, đi thật xa." Arthur nói: "Anh không biết cha ruột của em là ai, hoặc là gì... Cho nên anh cũng không thể nào biết được chuyện gì đang xảy ra với em." Vừa nói, hắn vừa đi về phía cửa, "Trong khoảng thời gian này, ta vừa suy nghĩ về nguyên nhân thất bại của việc luyện kim thêm một lần nữa... Muốn chữa trị cho em, trước tiên phải biết em là 'gì' đã, chỉ cần biết điều đó, dùng thuật giả kim cơ bản là có thể hoàn thành trị liệu." Hắn ngẩng đầu, "Việc này, chính em đi lên lầu hỏi người đàn bà kia đi."

"Ngươi nói gì..." Phong Bất Giác nghi ngờ nói, câu nói của Arthur khiến hắn khó hiểu.

"Không phải em đã phát hiện bà ta rồi sao? Nếu không làm sao em có thể nói ra những lời này, làm sao lại có kết cục này." Arthur nói, "Hừ... Em trở thành như ngày hôm nay hẳn là do bà ta xúi giục." Hắn nói đến đây, xuyên qua cửa, quay người liền biến mất khỏi tầm mắt Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác lập tức đi theo ra cửa, nhưng phát hiện trong hành lang không có một bóng người.

"Chẳng lẽ... Mẹ của họ còn sống?" Phong Bất Giác thì thầm.

【 Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành, đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính tuyến 】

Thông báo nhiệm vụ vang lên, nhưng vẫn chưa có tiếng thông báo hoàn thành kịch bản.

Vài giây sau, xuất hiện thông báo mới:

【 Đã kích hoạt nội dung cốt truyện "người hầu Arthur". 】

【 Đã phát hiện thấy các vật phẩm bạn đang mang theo: "Xà phòng bẩn", "Răng giả chạm khắc", "Nước hoa", "Mũ da lông vũ", "Thảm", "Mắt giả" 】

【 Bước vào kết ẩn 】

【 Đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn 】

【 Gϊếŧ "Candice" 】

"Ra là vậy..." Phong Bất Giác chống cằm nói: "Thì ra là thế... Hai điều này là cách để đi đến cái kết 'thật'. Nếu ta không đáp ứng hai điều kiện trên mà bước vào căn phòng màu xám thì có thể sẽ gặp một trận chiến chứ không phải một cuộc đối thoại. 100% sẽ là đánh không lại... cho dù miễn cưỡng đánh thắng thì vẫn chỉ qua cửa mà không hiểu gì. "Trong lúc suy nghĩ, hắn đã đi về phía cầu thang.
Không mất nhiều thời gian để lên đến tầng 2. Lần này, căn phòng không mở được cuối cùng đã thay đổi. Bóng đen lúc trước đang đứng trước cánh cổng sắt lớn như đang đợi người chơi đến.

"Nơi này thực sự là nơi sâu nhất giấu boss cuối, Sau khi bắt đầu cuộc đối thoại với Arthur, có thể đến nơi này." Phong Bất Giác thầm nghĩ.

Đầu tiên hắn chạy đến căn phòng có sàn sập, bẻ gãy một khúc gỗ, sau đó đi tới hành lang, lấy ra【 Anti-Gravity Catapult 】, hút một tấm ván gỗ, nhắm vào bóng đen hét lên: "Nói! Ngươi có phải vệ sĩ của Candice không?"

Cái bóng không di chuyển và không đáp lại.

Phong Bất Giác trừ khi vạn bất đắc dĩ sẽ không tấn công một cách hấp tấp, vì vậy trước khi nhấn nút bắn, hắn thử dùng đặc hiệu thứ nhất của chuông Kim Cương để thăm dò đối phương, không ngờ bóng đen này thật sự không phải quái vật mà là NPC...
【 Tên: Shadow of Dance

      Phe của NPC: Trung lập

      Cấp: ??

      Cao: 180cm

      Khối lượng: 60kg

      Có thể phát sinh chiến đấu: Không

      Cốt truyện đính kèm: khiêu vũ đầu tay, mở cửa mật thất 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.