Suốt thời gian ở Bờ biển vàng, mỗi sáng thức dậy bọn họ đều tìm trên mạng hoặc theo lời giới thiệu của khách sạn đi tìm những nhà hàng đặc sắc.
Trong số đó, có một nhà hàng đặc biệt nhất tên là Ranch House, chỉ bán điểm tâm sáng, cũng nhờ đó mà nổi tiếng. Tối hôm trước Trác Kiếm đã tra địa chỉ trên GPS (Hệ thống định vị toàn cầu), hôm sau trước khi đi còn hỏi nhân viên khách sạn địa chỉ của nhà hàng một lần nữa, cứ tưởng cẩn thận như vậy rồi sẽ không sao, cuối cùng vẫn phải đi lòng vòng lúc lâu mới tìm được.
Thứ nhất, địa chỉ trên GPS không tồn tại.
Thứ hai, bọn họ đi hết con phố trong địa chỉ nhưng không thấy nhà nào trông giống nhà hàng cả.
Cuối cùng Trác Kiếm đành phải vào một nhà hàng khác hỏi xem. Hàn Hiểu vất vả lắm mới không thốt ra câu “Anh thật biết cách hỏi đường đấy!”, quay lại dạy con: “Hàn Hàn à, con xem, người nước ngoài thật tốt. Nếu ở Trung Quốc, con vào một nhà hàng hỏi thăm địa chỉ của một nhà hàng khác, người ta có trả lời con không?”
“Nếu ai hỏi con công ty khác ở đâu mà không hỏi công ty của ba, con cũng không nói cho họ biết đâu ạ!”
Trác Kiếm sửng sốt, Hàn Hiểu cũng bật cười, xoa đầu Hàn Hàn liên tục khen bé: “Con đúng là bé ngoan.”
Thật ra sau khi hỏi được địa chỉ, bọn họ cũng gần đi qua Ranch House, vì không thấy bảng hiệu đề tên Ranch House đâu hết, đến cả Hàn Hàn cũng bắt đầu tưởng tượng lung tung: “Ba ơi, đây không phải là khách sạn huyền bí chứ?”
Đến lúc đi qua rồi, Hàn Hiểu chợt quay đầu lại nhìn, kinh ngạc thấy nó ở ngay phố đối diện!
Thì ra nhà hàng này không phải là không có bảng hiệu, mà là bảng hiệu chỉ đề chữ ở một mặt thôi. Theo hướng của bọn họ đi tới chỉ nhìn thấy mặt sau của bảng hiệu, chỉ ai may mắn giống Hàn Hiểu tự dưng ngoảnh lại mới thấy.
Đến khi họ xuống xe, cả nhà ba người đều đói hoa cả mắt, Hàn Hiểu còn tiện thể dạy Hàn Hàn một câu thành ngữ: “Đây gọi là ‘rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu’ đấy!”
Hay là, rượu càng thơm thì càng phải ở trong ngõ sâu, phải chăng vì sợ khách tới nhiều quá không đón kịp?
Trác Kiếm nghiến răng: “Đồ ăn ở đây nhất định phải ngon đấy, nếu không chúng ta tức chết mất!”
Sự thật chứng mình là bọn họ không bị tức chết.
Vào đây một lát, bọn họ đã hiểu tại sao nhà hàng này có vẻ như không cần tiền, cũng không có ý định mở rộng làm ăn buôn bán. Người làm ở đây không phải ông già thì cũng là bà lão, hẳn cũng không có tham vọng tiền tài, chỉ muốn sống cuộc sống an nhàn tự tại; người già dậy sớm, cũng muốn nghỉ sớm, nên ở đây chỉ bán điểm tâm sáng thôi.
Trác Kiếm gọi cho Hàn Hàn món dinh dưỡng của trẻ nhỏ, còn bản thân và Hàn Hiểu ăn trứng cuộn và uống café, vừa nhâm nhi vừa ngắm cảnh. Tốn nhiều thời gian tìm đường, nên bấy giờ đã chín, mười giờ sáng, những người còn đang ăn sáng phần lớn là người già cả, có vài người đến ăn một mình, cầm báo trên bàn đọc tin tức. Người lớn tuổi nhiều như thế, khiến con người ta như vô thức lạc vào trong những thước phim cổ xưa, đầy nhẹ nhàng hoài niệm.
Những món Tây ở Ranch House rất hợp khẩu vị với ba người, nhưng suốt một tuần đều ăn cơm Tây, Hàn Hàn còn đỡ, chứ Hàn Hiểu và Trác Kiếm đã sớm chịu không nổi, có cơ hội là lại đi tìm quán ăn châu Á. Mà theo bọn họ thấy, ở đây chỉ có đồ ăn Hàn và Nhật là ngon thôi. Trong số đó, bọn họ vừa ý nhất một nhà hàng Nhật Bản tên là Hana Yori, ở đó thực khách sẽ ngồi vây quanh một chiếc bàn dài, đầu bếp sẽ trực tiếp chiên cơm nướng thịt trước mặt mọi người, chế biến theo yêu cầu.
Bởi rất thích ăn cơm Nhật nên có một hôm đi chơi xa không thể về kịp giờ cơm, bọn họ thấy một nhà hàng Nhật Bản tên là Soho gần đó liền quyết định vào. Hàn Hàn tò mò không thôi, dù đã xem đầu bếp biểu diễn nhiều lần nhưng vẫn dán mắt chăm chú, cũng tự nhiên so sánh với nhà hàng Hana Yori.
Trẻ con luôn để ý đến những gì mình thích từng tí một, mà cũng nhớ kĩ hơn người lớn nhiều. Khi đầu bếp mới bắt đầu, Hàn Hàn đã nói: “Oái, sao không có núi lửa nhỉ?”
Từ sau khi Hàn Hiểu trở về, Hàn Hàn vẫn luôn bám lấy cô, kể đủ thứ chuyện cho cô nghe nhiều hơn Trác Kiếm, vì thế có nhiều chuyện Trác Kiếm còn chưa biết: “Núi lửa là sao?”
Hàn Hiểu giải thích thay bé: “Là khi xào đồ ăn, có ngọn lửa bốc lên đó.”
Trác Kiếm giờ mới hiểu: “Vậy à.”
Bọn họ tiếp tục xem, lúc này đầu bếp đang chiên cơm, hạt cơm bay nhảy tứ tung.
Chẳng cần so sánh, Trác Kiếm đã bình luận: “Kỹ thuật không tốt lắm.”
Đầu bếp chiên cơm xong, chia thành từng phần mang đến trước mặt họ, cả ba cùng thốt lên: “Sao ít quá vậy?”
Hàn Hiểu nói: “Chỉ bằng một nửa bên Hana Yori thôi.”
Hàn Hàn vốn thích lòng đỏ trứng gà bổ sung thêm: “Hình như không có bỏ lòng đỏ trứng nè.”
Trác Kiếm tổng kết cuối cùng: “Ừm, không bằng bên kia, xem ra bên Hana Yori vẫn được nhất.”
Đầu bếp vẫn tiếp tục, đến khi xào rau cuối cùng cũng có núi lửa.
Hàn Hàn vẫn chê bai: “Sao núi lửa bé tẹo vậy?”
Trác Kiếm giải thích thay đầu bếp: “Ài, tại kỹ thuật không tốt đó.”
Trong lúc đó, đầu bếp cầm một cái bình phun nước nhỏ, liếc Trác Kiếm một cái rồi quay qua xào tiếp, nói câu tiếng Nhật tiếng Anh gì đó mà ba người đều không hiểu, dập lửa, rồi đổ rau xào vào đĩa, hất một cái, chợt cái đĩa bay về phía Hàn Hiểu, vừa vặn dừng lại trước mặt cô.
Hàn Hàn tò mò: “Hử? Mẹ ơi, đây là đưa cho mẹ à?”
Hàn Hiểu nhún vai: “Chắc là vậy.”
Trác Kiếm vẫn đang chỉ trích: “Có khi nào ném trật không?”
Hàn Hiểu không nhịn được nói thay anh: “Aizzz, kỹ thuật không tốt lắm.”
Sau đó đến phần đặc sắc nhất ——
Ba người gọi đồ ăn khác nhau nên Hàn Hiểu chỉ món cá hồi của mình, hỏi Hàn Hàn: “Con muốn ăn cá không?”
Hàn Hàn gật đầu: “Một chút thôi ạ.”
Hàn Hiểu: “Vậy mẹ gỡ cá cho con nha.”
Đầu bếp im lặng đưa phần cá hồi còn lại tới trước mặt Hàn Hàn.
Hàn Hiểu sửng sốt: “Có phải anh ta hiểu chúng ta nói gì không vậy?”
Đầu bếp: “Tôi là người Trung Quốc.”
Hàn Hiểu / Trác Kiếm / Hàn Hàn: (tập thể há hốc mồm )…
Bờ biển vàng là một nơi mang đậm không khí của biển cả, có khi ban ngày nóng vô cùng, lúc nóng qua không chịu nổi, Hàn Hiểu hay than thở: “Ở đây giống ngồi trong lò nướng quá!”
Hàn Hàn lập tức tròn mắt: “Mẹ ơi, chúng ta không phải là miếng thịt đâu!”
Mà trong thời tiết nóng như lửa thiêu ấy, giữa trưa một ngày nọ bọn họ bắt gặp một chiếc xe, trên mui xe còn có một tấm nệm dày, một người ngồi trong vươn tay qua cửa xe giữ lấy tấm nệm, khiến bọn họ thấy vừa buồn cười vừa không còn gì để nói. Không biết đợi tới khi họ tới nơi, chắc tay người kia đã cháy đen thui mất rồi.
Ở đây có rất nhiều bến tàu nhỏ, ngư dân đánh cá về trực tiếp bày bán trên sạp hàng, có những con cá thật to, ngư dân xẻ chúng thành nhiều khúc nhỏ rồi mà nhìn vẫn choáng.
Chợt trời trở mưa, không khí dịu mát hẳn, lát sau trời quang mây tạnh, Hàn Hiểu chỉ cho Hàn Hiểu xem vào những đám mây phía chân trời, dẫn dắt bé phát huy trí tưởng tượng phong phú. Hàn Hàn bỗng bật cười chỉ vào một đám mây trắng, Hàn Hiểu nói giống một người cơ bắp, nhưng Hàn Hàn lại nói: “Nhìn nó giống như đang cố hết sức lái xe vậy, giống ba lắm luôn!”
Hàn Hiểu gắng cắn môi mới không bật cười ra tiếng còn Trác Kiếm buồn cười lắm nhưng không muốn cười, nhịn đến sắp nội thương.
Chạng vạng, bọn họ dừng lại ở một cây cầu ngắm mặt trời lặn, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên, đến tận khi không nhìn rõ mặt người nữa. Đứng ở đây đến tối, có thể thấy thật nhiều con cá phát sáng bơi tung tăng trong nước, biến mặt biển thành một dải lụa bạc lấp lánh lung linh.
Đến khi quay về khách sạn, mở cửa xe bước xuống vẫn có thể ngửi thấy hương vị của biển. Biển lớn nằm gọn trong vòng tay bạn nhưng chỉ tại màn đêm buông xuống che giấu nó đi thôi.
Có khi ban ngày bọn họ sẽ lên tàu du ngoạn, một hôm nọ, bọn họ gặp một gia đình người Đức, người cha cao lêu nghêu giống cây sào, đến cả Trác Kiếm vẫn luôn tự tin về chiều cao của mình cũng bị dọa; còn người mẹ trẻ trung xinh đẹp, dáng người được chăm sóc rất tốt. Hai vợ chồng đi cùng hai con, con trai lớn chừng mười lăm mười sáu tuổi, còn bé gái khoảng năm sáu tuổi. Anh trai lớn ôm em gái nhỏ trong lòng chăm sóc bảo vệ, hai đứa trẻ đều xinh xắn đáng yêu mà hình ảnh kia cũng vô cùng ấm áp, khiến ai cũng phải nhìn vài lần, thầm hâm mộ.
Mà Hàn Hàn lại dùng phương thức mạnh mẽ nhất để thể hiện sự hâm mộ này. Bé kéo tay Trác Kiếm, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Hiểu: “Ba mẹ, đến khi nào ba mẹ mới sinh cho con thật nhiều thật nhiều em trai em gái ạ? Con cũng muốn có một em gái nhỏ, đợi sau này con lớn rồi mà em bé vẫn còn nhỏ như búp bê í, con sẽ giống anh kia ôm em bé, yêu thương chăm sóc em!”
Hàn Hiểu đỏ mặt quay qua ngắm biển, đá vấn đề này cho Trác Kiếm giải quyết.
Bọn họ ở một resort gần bờ biển vàng, ở đây có một tòa nhà chính thiết kế như khách sạn, du khách có thể đặt phòng ở đó hoặc thuê những căn nhà gỗ riêng ở xung quanh, mỗi căn nhà gỗ lại có cấu trúc khác nhau, mà nhà Trác Kiếm thuê là một căn nhà hai phòng ngủ.
Cũng giống như ở nhà Trác Kiếm, Trác Kiếm ngủ một phòng, còn Hàn Hiểu và Hàn Hàn ngủ một phòng khác. Hai ngày đầu mới đến, vừa lệch múi giờ, vừa đi đường mệt nhọc, đến tối Hàn Hiểu ngủ không ngon.
Đi dạo về trễ, bọn họ vệ sinh cá nhân rồi ngủ luôn, tới nửa đêm Hàn Hiểu chợt tỉnh giấc, trằn trọc mãi vẫn không ngủ lại được, sợ đánh thức con, cô đành khoác áo bước ra ngoài. Trên giá sách ngoài phòng khách có vài cuốn truyện, trong đó có cuốn “Jane Eyer”. Mặc dù là bản tiếng Anh, nhưng cô cũng cầm lấy xem một chút, nghĩ chắc có thể đọc được, dù sao với tiểu thuyết mình đoán đại ý cũng được.
Jane Eyer: là cuốn tiểu thuyết của văn sĩ Charlotte Brontё, được xuất bản bởi Smith, Elder & Company of London vào năm 1947, là một trong những tiểu thuyết có ảnh hưởng sâu sắc và nổi tiếng nhất của nền văn học Anh.
Nhẹ nhàng mở cửa, phòng Trác Kiếm ở phía đối diện vẫn đóng chặt, ngoài phòng khách có cửa sổ sát đất cùng rèm cửa hoa trắng phủ dài. Lúc này ánh trắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, in những đóa hoa trắng muốt mông lung lên nền đất, giống như từng bông hoa tuyết lung linh, thoáng dịu mát lòng người.
Hàn Hiểu nương theo ánh trăng nhẹ nhàng tới gần sô pha bật đèn bàn, lại với tay lên giá sách cầm quyển Jane Eyer, bỗng dưng phát hiện một bóng đen đứng dán ngay sau lưng mình!
Hàn Hiểu hoảng hốt làm rơi cuốn sách, định hét lên, nhưng người kia lại nhanh tay ôm chặt lấy eo cô, một tay che miệng cô lại, thầm thì: “Đừng sợ, là anh.”
Hàn Hiểu vẫn chưa hoàn hồn, hai mắt mở lớn nhìn Trác Kiếm, ngực phập phồng.
Trác Kiếm rũ mắt, vẫn chưa buông hai tay ôm cô. Anh mơn trớn lên môi cô, vuốt ve hai má mịn màng, chợt tăng thêm lực, Hàn Hiểu không kịp phòng bị hé miệng.
Đầu lưỡi anh nhanh chóng lướt vào miệng cô. Hàn Hiểu chợt tỉnh lại, vội đẩy anh ra, miệng cũng phát ra âm thanh kháng nghị.
Trác Kiếm thoáng dừng lại, mút lấy môi cô, dùng giọng nói mơ hồ nhưng cũng đủ để cô nghe rõ: “Em muốn đánh thức con dậy à?”
Hàn Hiểu do dự trong chốc lát đã bị anh ấn vào tường, dùng thân hình mạnh mẽ áp chặt. Cô chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn sâu thẳm tựa như cùng trời cuối đất của anh, đến thân thể dường như cũng ngập tràn hơi thở thuộc về anh. Cô vụng về hô hấp, cũng chẳng còn tâm trí bận tâm đến con còn ngủ ở phòng ngay cạnh, không thốt được lời nào ngoài tiếng rên rỉ đắm say…