Thiên Đường Là Nơi Anh Yêu Em

Chương 20



Trác Kiếm hôn ngày càng chậm cũng ngày càng sâu. Tay anh lướt qua cổ Hàn Hiểu, mơn trớn xương quai xanh, thuận đường đi xuống, cách lớp váy ngủ mỏng manh xoa nắn.

Cả người Hàn Hiểu mềm mại vô lực, chợt cô cong người ngửa cổ ra sau, giống như con cá thiếu nước hé miệng nhỏ thở dốc. Cô không phải thiếu nữ mới lớn chưa hiểu sự đời, nhưng đây cũng mới chỉ là lần thứ hai của cô từ khi sinh ra tới giờ mà còn cách xa lần đầu tiên nhiều năm đến vậy… Những đau đớn thống khổ trong kí ức chợt hòa tan giữa niềm vui sướng, khoái cảm xa lạ như từng đợt sóng ập đến bất ngờ, khiến cô luống cuống không biết nên đón nhận sao cho phải. Chỉ thấy mỗi một tế bào trên cơ thể bỗng nhiên mẫn cảm khác thường giống như thân thể không còn là của mình nữa, hoàn toàn không biết phải làm sao…

Một tay Trác Kiếm lướt dọc theo sống lưng mảnh khảnh của cô, rồi từ từ xuống dưới…

Tư thế này khiến thân dưới hai người dán chặt vào nhau kín kẽ đến một khe hở cũng không có. Ý thức của Hàn Hiểu đã mơ hồ, giữa một tia lí trí còn tỉnh táo, cô mông lung tự nhủ: sao có thể như vậy chứ, sao có thể, không thể được, không thể…

Nhưng, nếu anh không thể thì còn ai có thể được chứ?

Anh… Chính là anh… Là ba của con mình… Thật sự không thể sao? Thật sự không thể sao?

Nếu thật sự không thể, cô nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Dù sao, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi, nhẫn nhịn thêm một lát nữa thôi, người đầu hàng sẽ là cô, người nói muốn anh sẽ là cô, đến lúc đó cô sẽ không còn lí do để hận anh nữa, sẽ không còn trốn tránh anh nữa.

“Ba mẹ…”

Hàn Hiểu giống như bị người ta đánh vào đầu một cái, đột ngột đẩy Trác Kiếm ra, vội quay người đi sửa lại váy ngủ rồi mới cuống quýt chạy đến bên Hàn Hàn.

“Mẹ ơi, con muốn đi tiểu.” Hàn Hàn dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê nói.

Hàn Hiểu hôn lên đỉnh đầu bé một cái, vội vàng dắt bé vào phòng vệ sinh: “Được rồi, mẹ dẫn con đi tiểu nhé, ngoan nào.”

“Mẹ ơi, vừa rồi mẹ với ba đang làm gì thế ạ?”

“…”

“Ba mẹ đang nói nhỏ à?”

“Ừ…”

“Ba mẹ nói nhỏ gì thế ạ?”

“Bé con ngốc nghếch, đã là nói nhỏ thì đương nhiên không thể cho con biết rồi.”

“Đi mà đi mà, mẹ nói cho con biết đi mà, nếu không con đi hỏi ba đó.”

“Được rồi được rồi… Ba đang kể chuyện cổ tích cho mẹ nghe, để tối mai mẹ kể lại cho Hàn Hàn nghe trước khi ngủ đó.”

“Bây giờ mẹ kể cho con nghe được không ạ?”

“…”

“Đi mà mẹ…”

“Được rồi…”

Sáng hôm sau gặp lại Trác Kiếm giống như không có chuyện gì xảy ra, lòng Hàn Hiểu cũng dần buông lỏng, cứ coi như đêm qua là một giấc mộng xuân đi, dù đã xảy ra chuyện gì cũng không nên nhớ.

Nhưng đến nửa đêm, Hàn Hiểu lại tỉnh giấc.

Có bài học hôm qua, Hàn Hiểu không dám đi ra ngoài nữa, dù không ngủ được cũng nằm im trên giường trằn trọc.

Đến lúc mơ màng sắp ngủ được, lại chợt nghe có tiếng cửa mở khe khẽ, lát sau cửa mở phòng mở ra.

Dù anh đã cố gắng không phát ra tiếng động nhưng cô không thể nào lơ đi cảm giác áp bách hãy còn mới mẻ trong ký ức đêm qua. Cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hi vọng anh hiểu được tối qua chính là lần cuối cùng, từ nay về sau không bao giờ có chuyện như thế nữa.

Nhưng có vẻ anh không quan tâm cô ngủ hay thức, đôi môi bá đạo ép xuống.

Tim Hàn Hiểu đập thình thịch, ngực giống như có đàn kiến chạy quanh, cô không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết cố gắng giả vờ ngủ. Song Trác Kiếm lại được voi đòi tiên, anh vén chăn, ôm cô nhấc bổng lên, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đến nước này, Hàn Hiểu thấy mình trừ việc tiếp tục giả vờ ngủ ra không còn lựa chọn nào khác. Nếu mình không biết gì cũng không cần phản kháng, không cần khó xử bản thân giữa việc có nên phản kháng tới cùng hay không, rồi sáng mai thức dậy, cũng không cần che giấu nỗi xấu hổ ngượng ngập trong lòng.

Nghe thấy tiếng anh dùng chân đá cửa, cô lén mở mắt. Khi thấy đây là phòng anh, cô cuống quýt nhắm mắt lại, tâm trí bối rối không biết vì lo lắng hay mong chờ. Cô thấy mình được đặt lên nệm giường mềm mại, mà anh cũng nghiêng người nằm một bên. So với tối qua, nụ hôn của anh không hề bạo ngược mà dịu dàng đắm say không thể nói thành lời, giống như để phối hợp với màn kịch “giả ngủ” của cô vậy.

Màn tra tấn âu yếm mềm mại này dường như kéo dài bất tận, cũng may là anh không tiến thêm bước nữa, cuối cùng cũng dừng lại, bế cô lên, lại nhẹ nhàng đưa cô về ngủ cạnh Hàn Hàn, đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ rời đi.

Hàn Hiểu thật sự muốn coi chuyện hôm nay như đêm qua vậy, cứ lừa dối chính mình rằng đây là một giấc mộng thôi, chẳng có chuyện gì xảy ra hết, nhưng cô trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ tiếp được, mãi đến khi nắng mai vươn lên ngoài cửa sổ.

Những tối sau đó Hàn Hiểu đều khóa trái cửa. Cũng may Trác Kiếm để mẹ con cô ngủ ở phòng chính, trong phòng có toilet riêng, đi tiểu đêm cũng không phải ra ngoài.

Những ngày ở bờ biển vàng, họ dần quen với cảnh những chú cá bé xíu cứ bơi vây quanh mình. Có lần Hàn Hiểu bế Hàn Hàn xuống nghịch nước thấy một con cá màu bạc nhỏ bơi qua người họ. Thân con cá thẳng đuột, không cong một tí nào hết, mà khi bơi cũng chẳng đong đưa người, cứ thế thẳng tắp bơi qua giống như có dây cót sau đuôi vậy, vì thế hai mẹ con cứ tưởng nó là con cá đồ chơi của bé nào đó, đến khi nó bơi khỏi tầm mắt, họ mới nhận ra nó là một con cá thật!

Ở đây thật nhiều cá quá đi!

Bơi mệt, bọn họ lên trên cầu ngắm cảnh. Từ trên cầu nhìn xuống có thể ngắm cảnh dưới nước rõ ràng, từng đàn cá bơi tung tăng, đâu đâu cũng thấy cá. Nhìn nghiêng theo ánh mặt trời là từng luồng sáng bạc lấp lánh như sao đêm, còn nhìn theo hướng ngược lại là những dòng chấm đen bé xíu không ngừng uốn lượn múa may. Ở đây có rất nhiều người câu cá, có người còn chẳng có cần dâu, dùng một sợi dây cước buộc mồi thả xuống, trông vô cùng buồn cười.

Trác Kiếm và Hàn Hiểu đồng thời nhớ tới cái người dùng tay đỡ tấm đệm trên mui xe hôm trước, đồng thanh cảm thán: “Trí tuệ của nhân dân lao động đúng là vô biên!”

Hai người nói giống nhau không sai một chữ, Hàn Hiểu thấy vậy xấu hổ vô cùng, không dám nhìn mặt Trác Kiếm, mà cũng sợ Hàn Hàn nhanh nhảu lại bình luận câu gì đó, vội vàng giả bộ đi qua chỗ khác ngó nghiêng, một tay che trán đứng trước lan can, dõi mắt nhìn về phía xa.

Cô chỉ lo dùng động tác này để che mặt mình mà quên mất đang đeo kính râm, hành động này trong mắt người khác càng trở nên ngớ ngẩn, giấu đầu lòi đuôi rõ ràng.

Người họ ướt sũng nước biển, gặp gió thổi qua nên mát vô cùng, cách vài bước lại có đình nghỉ chân, nên đứng ở đây không hề nóng một chút nào, còn rất thoải mái là đằng khác. Hàn Hiểu nhìn về phía xa cũng có thu hoạch, thấy được một đàn hải âu đang bay lượn gần mặt biển kiếm ăn, vì thế vội gọi Trác Kiếm và Hàn Hàn lại xem.

Suốt một giờ sau đó bọn họ vẫn dán mắt vào đàn hải âu. Hàn Hiểu và Trác Kiếm anh một câu em một câu thi nhau nhớ lại những bài học trong sách, tựa như quay lại những tháng ngày vô tư hồn nhiên lúc trước…

“Xem kìa xem kìa, nó vừa chui vào nước đã lập tức chui ra rồi, chỉ trong tích tắc thôi!”

“Đúng vậy, xem kìa, chỉ cần nó quay đầu lại, là em có thể biết nó có bắt được cá hay không thôi.”

“Đúng á! Con nào bắt được cá sẽ ngậm ở miệng rồi từ từ nuốt, còn con nào không bắt được cũng chẳng sĩ diện mà giả bộ bắt được đâu.”

“Ha ha, đương nhiên không rồi, sĩ diện? Đâu phải người đâu!”

“Mau nhìn kìa, con kia nãy giờ không bắt được con cá nào hết, giờ vừa mới bắt được một con kìa!”

“Ừ, cổ chúng nó dẻo thật.”

“Ừ, kiên trì thật đấy, anh xem con kia kìa, nó cứ bay vòng vòng tìm con mồi đó!”

…..

Những con hải âu đều có vẻ cố gắng bắt cá, bọn họ cũng chụp được rất nhiều tấm hình đẹp. Có ba con hải âu bay lại gần chân cầu, ở đây có nhiều cá, chúng nó thi nhau bắt ăn no nê. Trác Kiếm tìm được một góc chụp lí tưởng, có thể thu hết mọi hành động của chúng vào trong ống kính. Trong ba con hải âu này luôn có hai con đi cùng nhau, Hàn Hiểu liền đoán chúng là một cặp, còn Trác Kiếm tinh mắt lại thấy chúng là một con mỏ trắng và một con mỏ đen, không cùng một loài.

Hàn Hiểu bĩu môi không đồng ý: “Cái đó cũng giống như người da trắng với người da đen thôi, vẫn có thể thành một đôi mà!”

Trác Kiếm liếc cô một cái, lẩm bẩm: “Vậy à, thì ra là thế, anh cứ tưởng trong mắt em ai cũng không thể thành một đôi chứ.”

Hôm nay hai người họ xem hải âu bắt cá mãi không biết chán, cuối cùng Hàn Hàn không chịu nổi, đòi xuống biển bơi tiếp. Hàn Hiểu và Trác Kiếm vẫn còn lưu luyến, nhưng không nỡ để con buồn nên đành đồng ý, hai người một trái một phải nắm tay bé đi xuống cầu.

Đến chân cầu, chợt nghe thấy đám trẻ con người da đen hô to “Manatee Manatee”, Hàn Hiểu và Hàn Hàn cùng quay qua hỏi Trác Kiếm: “Manatee là gì vậy?”

Trác Kiếm vui mừng đáp: “Bò biển!”

Bò biển xấu xí:

tải xuống

Dứt lời, họ cùng nhìn về hướng đó, mừng rỡ phát hiện…

Có bò biển thật kìa!

Còn là ba con lận! Cũng giống ba con hải âu vừa rồi, có hai con bò biển đi cùng nhau, còn một con đơn độc. Chúng chơi vô cùng vui vẻ, không hề sợ người chút nào hết. Vài đứa bé da đen bơi lại gần sờ chúng, chúng cũng không né tránh, mãi tới khi Trác Kiếm và Hàn Hàn hâm mộ tới ngứa răng ngứa lợi, kéo tay Hàn Hiểu hô lớn: “Chúng ta lại chơi với bọn nó đi!”

Hàn Hiểu lúc đầu thấy hơi sợ, nhưng nghĩ tới đây là cơ hội ngàn năm có một, sau này sợ chẳng còn được gặp chúng nữa, đành vừa miễn cưỡng vừa đi vừa nói: “Đợi khi chúng ta đến gần bọn nó bơi mất còn đâu.” Nhưng không có chuyện đó, bọn họ tới gần chúng còn bơi loanh quanh gần đó cả nửa tiếng nữa!

Song có điều khi lặn xuống nước không thấy rõ chúng đâu, chỉ thấy những bóng đen lớn phía xa lượn qua lượn lại. Một nhà ba người cùng những người khác nhẹ nhàng lại gần chúng, Trác Kiếm can đảm nhất bơi tới gần sờ vào con bò biển, rồi quay về hưng phấn kể cho Hàn Hiểu và Hàn Hàn nghe người chúng nó trơn như thế nào, rồi trên da có những chấm lông tơ nhỏ, sờ vào thấy rắn chắc ra sao.

Còn Hàn Hiểu thì giống phần lớn những người khác, cô ôm chặt Hàn Hàn, khi con bò biển bơi lại gần vội trốn sang chỗ khác, Trác Kiếm cười cô, cũng bảo nếu bị con này đâm trúng chắc cũng phải gãy xương, vì chúng nó nặng lắm, một con ít nhất nặng một tấn.

Sau đó những con bò biển bơi ra xa, bọn họ dõi mắt nhìn theo đến khi mất hút, tới khi mặt trời cũng dần khuất sau mặt biển họ mới lưu luyến thu dọn đồ đạc đi về.

Trác Kiếm lái xe về khách sạn, dưới ráng chiều đỏ thẫm, mặt biển càng nên thơ huyền bí. Đó cũng là ngày cuối cùng họ ở bờ biển vàng, một kết thúc quá hoàn mĩ.

Hôm sau, trên máy bay về nước, Hàn Hàn ngồi trong lòng Hàn Hiểu bám lấy Trác Kiếm thủ thỉ: “Ba ơi, ở đây chơi vui thật đấy! Con còn chưa muốn về đâu, sau này chúng ta lại đi tiếp được không ba?”

Trác Kiếm trả lời: “Được thôi! Con à, thế giới này rất rộng lớn, những chỗ chơi vui còn nhiều lắm, không ít chỗ còn đẹp còn vui hơn ở đây nữa. Ba nhất định sẽ đưa con và mẹ đi khắp thế gian, cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi vui vẻ như thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.