Sau lần Hàn Hiểu phát hiện Trác Kiếm trộm quần lót của cô, lại còn dùng nó làm chuyện đáng ghét, thì cũng ở hồi cấp ba năm ấy có một vụ khiến tình cảm của hai người tốt đẹp hơn.
Đó là khoảng thời gian mẹ Hàn Hiểu từ Thẩm Quyến về, bà nằm viện vì phát hiện bị ung thư cổ tử cung, cần phải cắt bỏ toàn bộ tử cung.
Đối với phụ nữ bốn mươi tuổi mà nói, cho dù tái hôn thì cũng không sinh thêm nữa, việc cắt bỏ tử cung cũng không ảnh hưởng lớn tới mẹ nhưng Hàn Hiểu lại thấy vô cùng đau lòng. Mẹ còn chưa tìm được mùa xuân thứ hai, sau phẫu thuật cũng chẳng còn là một người phụ nữ nguyên vẹn nữa, nhất định mẹ sẽ bị tổn thương nhiều lắm. Hàn Hiểu lại càng không thể tha thứ cho ba và mẹ kế được, ngày nào cô cũng đến bệnh viện thăm mẹ, về nhà không nói không rằng, chẳng quan tâm đến ai hết.
Càng khiến cô nhục nhã hơn nữa, là dù như vậy, cô vẫn phải – hoặc nói là vẫn luôn mang ơn mẹ kế. Biết vợ cũ của Diệp Căng Hoài nằm viện, Như Lâm mỗi ngày đều nấu cháo hoặc hầm canh để Hàn Hiểu mang tới bệnh viện cho bà. Hàn Hiểu không muốn nhận, nhưng cơm bệnh viện dù đủ dinh dưỡng nhưng không ngon, cơm bên ngoài lại chẳng đảm bảo vệ sinh, mà cô lại càng không biết nấu cơm. Vả lại cô đang sống cùng mẹ kế, không muốn làm mất lòng bà… càng nghĩ, ý tốt này của mẹ kế càng không thể từ chối.
Mẹ Hàn Hiểu phẫu thuật xong cũng là khi Như Lâm nhận được tin ba mình mất. Người già tuổi cao sức yếu ra đi là cũng chuyện sớm chiều nên khi nhận được tin buồn Như Lâm cũng không sốc lắm. Một ngày trước khi đi cùng Diệp Căng Hoài về quê bà vẫn còn thời gian nấu cháo và canh đủ ăn trong ba ngày, bỏ vào tủ lạnh bảo quản, dạy Hàn Hiểu cách hâm nóng như thế nào rồi mới yên tâm đi.
Tối hôm sau, khi Hàn Hiểu tan học về, hâm nóng cháo bỏ vào bình giữ nhiệt, theo thường lệ mang tới bệnh viện. Mẹ vừa nghe cháo do chính tay cô hâm nóng mừng rỡ vô cùng, vừa ăn vừa khen cô, ăn xong bà mới nói: “Hiểu Hiểu ngoan quá, lần đầu tiên hâm cháo biết thêm nước là giỏi rồi, lần sau con nhớ thêm nước rồi bỏ thêm chút muối nhé, như vậy ngon hơn.”
Hàn Hiểu giật mình, cô thấy giận bản thân vô cùng, hận không thể tự tát mình một bạt tai. Khi Như Lâm chỉ cô hâm cháo có nói rất rõ ràng, là cháo bỏ tủ lạnh sẽ bị đông đặc lại, khi hâm nóng phải bỏ thêm chút nước nếu không sẽ cháy khét, lúc cháo sôi còn phải nêm thêm chút muối, vì mình bỏ thêm nước nên cháo sẽ bị nhạt.
Hai bước đơn giản như thế mà cô cũng quên cho được…
Hàn Hiểu có thể tưởng tượng được cháo nhạt khó ăn nhiều đến thế nào, huống chi mẹ còn nằm trên giường cả ngày, lại phải luôn truyền dịch uống thuốc, miệng sẽ bị ám ảnh mùi thuốc đắng, chỉ mong khi ăn sẽ đỡ hơn một chút, nhưng mình lại…
Chiều hôm sau, tiết cuối thầy giáo dạy quá giờ, Hàn Hiểu ngồi học mà lòng nóng như lửa đốt. Hôm nay không giống như mấy ngày trước, dù sao thân thể mẹ cũng quan trọng hơn. Nếu cô đi học về trễ thì không kịp mang cơm cho mẹ thì mẹ kế cũng sẽ đưa cơm đến bệnh viện thay cô nhưng mấy ngày nay ba và mẹ kế không ở nhà, mẹ chỉ có thể dựa vào mình cô thôi.
Tới khi Hàn Hiểu định đứng dậy xin về sớm, thầy giáo cuối cùng cũng cho nghỉ. Hàn Hiểu lập tức nhét vội sách vở vào cặp, chạy ra khỏi lớp mặc kệ ánh mắt không vui của thầy giáo.
Hàn Hiểu về nhà, không thèm để ý tới Trác Kiếm vẫn theo sau, vội lấy cháo trong tủ lạnh bỏ vào trong nồi, đổ thêm nước hâm nóng lại, sau đó về phòng nhanh chóng làm bài tập. Cô canh thời gian, chạy xuống bếp thì thấy cháo đã sôi một lúc rồi. Cô tắt bếp, bỏ cháo vào hộp, nhanh chóng chạy đi.
Nhưng khi ngồi trước giường bệnh, thấy mẹ cầm muỗng cháo đầu tiên đưa lên miệng, cô chợt hốt hoảng. Cô la lên, giành lại bình giữ nhiệt, vội vã nếm thử một miếng.
Sau đó, cô ngạc nhiên.
Mẹ hỏi: “Sao vậy?”
Cô ấp úng nửa ngày, mới nói: “Con… Con nhớ lúc nãy con quên bỏ muối mà, sao lại…”
Hàn Hiểu giật mình, chợt quay đầu nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa người đến người đi, không có gì khác thường cả.
Hôm đó, trước khi lên xe buýt, Hàn Hiểu chăm chăm nhìn trước cổng bệnh viện. Khi xe từ từ lăn bánh, Hàn Hiểu bắt gặp Trác Kiếm đi ra từ cửa phụ, vẫy taxi.
Taxi nhanh chóng dừng lại rồi chạy thẳng.
Hàn Hiểu cắn môi, tựa lưng vào ghế.
Cô mặc kệ anh, đồ biến thái, đồ đi theo người khác, còn nghe lén nữa!
Mặc dù anh đã giúp cô một việc lớn…
Vậy thì sao chứ? Hai mẹ con đều giống nhau, chút bố thí này có đáng gì chứ? Các người nợ mẹ tôi đâu chỉ từng đó?
Nghĩ vậy nhưng Hàn Hiểu vẫn nhìn Trác Kiếm với ánh mắt khác, dù loại cảm tình này vô cùng khó nói. Cô không thể không biết ơn anh, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn dùng thái độ biết ơn để đối đãi với anh được, nhưng muốn cô tiếp tục ngó lơ anh, cô lại càng không thể.
Đến khi thi cuối kì, thành thích của Trác Kiếm tụt dốc, Diệp Căng Hoài nói chuyện riêng với anh, thấy nguyên nhân ở việc anh dùng Internet quá nhiều.
Vì thế, qua kì tiếp theo Trác Kiếm quyết tâm học tập, đoạn tuyệt với Internet.
Để bắt buộc mình không dùng Internet nữa, anh tháo dây mạng đưa cho Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu ngơ ngác: “Đưa cái này cho tớ làm gì?”
Trác Kiếm nói: “Cậu cất nó giúp tớ, nhất định đừng cho tớ biết nó ở đâu, dù tớ năn nỉ thế nào cũng đừng nói nha, như thế tớ cũng không thể lên mạng được nữa.”
Khi đó hai người đều là học sinh cấp ba, ba mẹ còn chưa mua laptop cho họ, Trác Kiếm lên mạng bằng máy tính bàn, còn Diệp Căng Hoài dùng laptop riêng của ông. Đương nhiên Diệp Căng Hoài sẽ không cho Trác Kiếm mượn laptop nên chỉ cần cất dây mạng đi là có thể chấm dứt cơn “nghiện Internet” của anh.
Hai ngày đầu tiên đều bình thường, Trác Kiếm không hỏi Hàn Hiểu chuyện dây mạng, vì thế Hàn Hiểu cũng quên chuyện này luôn.
Đến ngày thứ ba, đến lượt Hàn Hiểu trực nhật nên về trễ, đến khi cô về nhà, Trác Kiếm đã đợi sẵn ở cửa, cười đến thân thiết: “À… Ờ… Dây mạng của tớ có khỏe không?”
Hàn Hiểu liếc anh một cái, cũng cười: “Nó rất khỏe, cậu không cần nhớ thương đâu.”
Trác Kiếm cười “he he”, gãi gãi đầu, trơ mắt nhìn Hàn Hiểu đổi dép xong đi thẳng lên lầu, đi theo cô, lại bị cô đóng sầm cửa ngay trước mặt.
Một tuần sau đó, đến khi tan học Hàn Hiểu định về nhà, lại bị Kiều Tiếu kéo vào nhà vệ sinh.
Hàn Hiểu không biết phải làm sao. Quan hệ giữa cô và Kiều Tiếu đã dịu lại sau khi cùng phụ trách ban văn học, Kiều Tiếu lại bám lấy cô giống như hồi cấp một vậy. Hàn Hiểu là người hay mềm lòng, người ta thân thiện với cô, dù trong lòng không thích người đó thì cô vẫn vui vẻ nói chuyện với họ. Chỉ riêng Trác Kiếm là ngoại lệ thôi.
Cô vào nhà vệ sinh cùng Kiều Tiếu, nghe cô ta nói nhỏ: “Lát nữa tớ đi gặp bạn trên mạng, cậu đi cùng tớ nha, đi ăn cơm thôi, tớ mời nhé.”
Hàn Hiểu ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là “Cậu khi nào, khi nào lại có thú vui đó”. Nhưng đây là chuyện riêng của người ta, cô không thể can thiệp vào, chỉ nói: “Cậu đi gặp bạn trên mạng, sao tớ đi theo được.”
Kiều Tiếu năn nỉ: “Giúp tớ đi mà, tớ hồi hộp lắm, nhỡ may gặp người xấu thì sao?”
Hàn Hiểu ngẫm nghĩ thấy không tiện từ chối. Dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi, có sao đâu chứ, vả lại ba và mẹ kế buổi trưa không ở nhà, không cần phải xin phép, đi một lát cũng không sao.
Hàn Hiểu thấy lạ, không hiểu Kiều Tiếu đang nghĩ gì. Đi gặp bạn rủ ai chả được, sao cứ nhất định là cô chứ? Nhưng ngẫm lại cô cũng có thể hiểu được một chút. Có lẽ thất bại trước Trác Kiếm đã để lại vết thương sâu trong lòng Kiều Tiếu, cô ta không tin mình luôn bại dưới tay Hàn Hiểu. Cho nên khi cô ta quyết tâm thử sức hút của bản thân, vẫn mong Hàn Hiểu có mặt ở đó. Nếu khi ấy người kia chọn mình, thì vết thương có thể nguôi ngoai đi phần nào.
Hàn Hiểu hiểu tâm lí cô ta, lần đầu tiên đánh giá cao cô gái này. Cô im lặng đi cùng cô ta, mỉm cười nhìn ánh mắt chàng trai kia tỏa sáng nhìn Kiều Tiếu.
Một chuyện không liên quan tới mình như thế, song không hiểu sao lại khiến Hàn Hiểu vui vẻ. Ăn xong về nhà, cô đang định lấy chìa khóa thì cửa bật mở. Hàn Hiểu còn đang ngơ ngác đã bị Trác Kiếm kéo vào nhà, nhìn vẻ mặt anh căng thẳng kích động, cô cũng hoảng theo: “Sao vậy?”
Trác Kiếm nghẹn một lát mới lấy lại giọng bình thường: “Giờ cậu mới về hả trời, dây mạng của tớ! Tớ giống con kiến bò trên chảo nóng á, tìm cả buổi trưa mà vẫn không thấy, ăn không ngon ngủ không yên, nếu cậu không về chắc tớ đi mua cái khác quá.”
Hàn Hiểu vừa bực mình vừa buồn cười, kéo tay anh, lên lầu mở tủ quần áo phòng mình lấy dây mạng ra, nhét vào tay anh: “Cầm đi, tớ không bao giờ cầm giúp cậu nữa đâu, cái đồ không có lập trường gì hết!”
Hàn Hiểu tức giận đẩy anh: “Sao? Muốn lấy lắm cơ mà, mau đi lên mạng đi!”
Trác Kiếm cúi đầu nhìn bàn tay cô còn đặt trên người mình, nhẹ nhàng hỏi: “Khi trưa cậu đi đâu vậy? Ăn cơm chưa? Cơm nguội mất rồi, để tớ đi hâm nóng lại.”
Hàn Hiểu vội kêu anh: “Tớ ăn rồi, cậu không cần phải quan tâm, đi lên mạng của cậu đi, dừng lại trước khi ba về là được.”
Trác Kiếm cúi đầu, dừng lại trước cửa phòng: “Ừm, đói bụng quá. Cậu ăn rồi nhưng tớ còn chưa ăn đâu.”
Hàn Hiểu sửng sốt, quay lại chỉ thấy cánh cửa đóng im lìm.
Lòng cô chợt nhói, không hiểu vì sao, bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng vội vã vừa rồi của anh, nói là muốn lấy dây mạng, nhưng càng giống như…
Nếu vậy, không lẽ ngày đó anh bảo cô giữ dây mạng giúp anh chỉ để lấy cớ…