Cũng vì cuộc gọi kia đã đưa mẹ Trác Kiếm và ba Hàn Hiểu đến với nhau.
Ba Trác Kiếm mở một công ty quảng cáo kiếm được rất nhiều tiền, nên mẹ Trác Kiếm an nhàn như mệnh phụ phu nhân vậy. Vì thế mà hôm Hàn Hiểu đau dạ dày bà mới biết Trác Kiếm trốn học về nhà lấy thuốc.
Từ bé đến lớn Hàn Hiểu đi học đều do mẹ quản lí, từ thời đưa đón đi nhà trẻ rồi lên cấp một đều là mẹ đi họp phụ huynh, hai bà mẹ đều biết nhau nhưng chồng họ làm gì, tên gì thì không hề biết.
Bị cảm là chuyện thường tình, nhưng đau dạ dày đối với Hàn Hiểu năm lớp năm ấy là lần đầu tiên. Lúc đó cô còn không biết mình bị đau dạ dày nữa, chỉ biết bụng rất đau, đau vô cùng, tới mức không thể học thể dục được, đành phải xin phép ngồi trong lớp.
Trác Kiếm lo lắng hỏi: “Rốt cuộc cậu đau như thế nào?”
Hàn Hiểu chỉ cho anh xem: “Đau chỗ này này.”
Trác Kiếm thấy vậy nói: “Ba tớ hình như cũng đau chỗ đó, ba nói chỗ này là dạ dày, chắc cậu cũng bị đau dạ dày rồi. Cậu chờ nhé, ba tớ có thuốc, tớ về nhà lấy cho cậu.”
Nhưng anh đã lao ra ngoài nhanh như chớp: “Tớ chạy về rồi quay lại ngay, nhanh lắm, cậu ráng chịu đựng nha.”
Anh về nhà rồi quay lại rất nhanh nhưng vẫn trễ học. Thầy giáo hỏi lí do, anh quanh co không nói, thầy giáo phạt anh đứng trước lớp, không cho về chỗ ngồi.
Lúc này anh mới khai thật: “Diệp Hàn Hiểu bị đau dạ dày, em đi lấy thuốc cho bạn ấy, thầy để em đưa thuốc cho bạn rồi phạt sau được không ạ?”
Thầy giáo xấu hổ đành phải khen anh.
Hàn Hiểu đau dạ dày thật, uống thuốc một lát thì khỏi. Cũng vì chuyện này mà sau đó mẹ Trác Kiếm mới gọi điện hỏi tội Hàn Hiểu.
Cũng chính vì nó, sau này trở thành nguyên nhân lớn nhất khiến Hàn Hiểu không thể cảm kích, không thể tha thứ cho Trác Kiếm.
Ngày đó không cho anh về nhà lấy thuốc, sao anh còn chạy đi? Đi làm cái khỉ gì!
Nếu anh không đi, có lẽ mẹ anh sẽ không gọi điện thoại đến nhà tôi, sẽ không!
Nếu anh không đi, có lẽ mẹ anh sẽ không tìm được ba tôi!
Có lẽ, có lẽ…
…
Hàn Hiểu khỏi bệnh quay lại Hinh Ninh làm việc, cũng vừa qua kỳ bận rộn. Bấy giờ đã cuối thu đầu đông, nhiều gia đình mua thêm hoặc đổi mới vật dụng phòng ngủ, rèm cửa, bộ sô pha… Cửa hàng làm ăn càng thuận lợi.
Mấy ngày cô nghỉ, Mi Mi đã tăng ca làm xong nhiều đơn hàng. Nhiệm vụ của Hàn Hiểu hôm nay là giao hàng cho khách, giúp họ lắp đặt xong xuôi.
Thấy cô mới khỏi bệnh, bà chủ lo lắng: “Em có đi được không? Nếu thấy mệt thì phải nói, chị đi cũng được, không thì thuê thêm người hay gọi điện cho khách xin hoãn cũng được mà.”
Hàn Hiểu lắc đầu cười: “Em không sao, xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Cuộc sống luôn tràn ngập những bất ngờ, cho dù nó đáng sợ đến thế nào đi nữa. Chúng ta thường không nghĩ tới những điều như: hạnh phúc vui vẻ đơn giản hơn bạn nghĩ rất nhiều, mà gian nan khổ ải cũng không khó khăn như bạn tưởng.
Hôm nay Hàn Hiểu đã thấy như vậy.
Vì cuối tuần nên nhiều khách hàng ở nhà. Nhà đầu tiên muốn thay rèm cửa, ông chủ nhà thấy Hàn Hiểu gầy yếu cũng không nỡ để cô vất vả, để Hàn Hiểu đứng một bên chỉ đạo còn ông tự mình thay rèm.
Hai nhà tiếp theo cũng không có gì khó khăn cả, chỉ có một bà nói đặc tiếng Chiết Giang hỏi cô cả nửa ngày về chất lượng từng loại vải mà thôi.
Nhà thứ tư nằm ở một khu chung cư cao cấp, thang máy không ngừng đi lên, qua tầng kính thủy tinh trong suốt cả có thể thấy trọn thành phố nằm dưới chân.
Hàn Hiểu dựa theo tên nhà nhấn chuông, đến khi nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện sau cánh cửa, cô suýt ném cái túi trong tay chạy đi. Cũng may cơ thể phản ứng chậm, bác gái hiền lành đã mở lớp cửa chống trộm để cô vào: “Cô Diệp, mau vào nhà đi!”
Hàn Hiểu chần chờ bước vào, bác bảo mẫu thấy vậy nghĩ cô là hạng bình dân chưa từng thấy căn nhà xa hoa như thế, trong lòng hơi khinh thường nhưng ngoài mặt bà cũng không biểu hiện gì, thân thiết bắt chuyện: “Cô Diệp, cửa hàng cô làm việc nhanh ghê, ba Hàn Hàn mới đặt hôm trước mà giờ đã làm xong rồi hả?”
Hàn Hiểu gượng cười: “Vẫn chưa may xong hết, anh Trác đặt một bộ ga trải giường cao cấp, hôm nay cháu mang bộ đó đến trước.”
Bác bảo mẫu đang định hỏi tiếp, chợt Hàn Hàn ôm một con gấu bông chạy ra, nhìn thấy Hàn Hiểu lập tức chạy nhanh ôm chầm lấy cô.
Hàn Hiểu vội buông túi đồ trong tay, ngồi xuống ôm lấy bé. Nhân lúc bác bảo mẫu vừa lắc đầu “Thằng bé này hôm này sao vậy?” vừa đi vào phòng, cô thì thầm hỏi cậu bé: “Hàn Hàn, ba có ở nhà không?”
Hàn Hàn lắc đầu.
Hàn Hiểu thở phào nhẹ nhõm, vội vã hành động.
Cô thả Hàn Hàn xuống, nhờ bác bảo mẫu dỗ bé đứng một bên, uống hai ngụm nước rồi hỏi phòng ngủ ông chủ ở đâu, lập tức ôm túi đồ đi qua.
Đẩy cửa bước vào, bên trong không lót sàn gỗ như ở ngoài, mà trải một lớp thảm nhung rất dày.
Hàn Hiểu do dự một lát, cởi dép lê nhẹ nhàng bước vào.
Rèm cửa, ga giường là cùng một bộ màu xanh đậm cách hoa, đơn giản mà đầy nam tính, điển hình cho căn phòng của người đàn ông độc thân thành đạt. Hàn Hiểu đi đến đầu giường nhanh tay tháo vỏ gối, hi vọng có thể làm xong trong thời gian ngắn nhất, yên bình rời đi.
Nhưng khi ánh mắt liếc qua, dù không muốn thấy khung hình trên tủ đầu giường cũng không được.
Đó là một tấm hình được chỉnh sửa rất khéo, chỉ thiếu mức không đổi cảnh nền nữa thôi. Nếu chưa từng thấy tấm hình gốc, chắc không ai nghĩ hình này nguyên bản chụp bốn người.
Năm ấy Trác Kiếm và Hàn Hiểu đều sinh vào đầu tháng ba, ba mẹ có nói sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày kết hôn, nói mãi mới lôi kéo được họ cùng đi chụp ảnh gia đình.
Tấm hình này Hàn Hiểu không giữ, nhưng cô vẫn nhớ rõ trong hình ba và mẹ Trác Kiếm sóng vai ngồi, còn cô với Trác Kiếm đứng ở sau, mọi người nói mãi nên cô đành phải đứng sau mẹ Trác Kiếm, còn Trác Kiếm đứng sau ba cô.
Vì vậy hai người cũng đứng bên nhau.
Không biết Hàn Hiểu đã cầm khung hình lên tự khi nào, chìm sâu vào những kí ức xưa cũ. Năm ấy cô mười bốn tuổi, Trác Kiếm mười lăm, khuôn mặt hai người còn mang vẻ non nớt của thiếu niên, thật trẻ con. Trác Kiếm cười rất tươi, còn cô chỉ mím môi, nét cười như có như không thoáng hiện trên gương mặt, mong manh tựa thủy tinh trong suốt, giống như chỉ cần chạm nhẹ tất cả sẽ tan vỡ thành hư vô.
Cô hồi đó không phải là không giống bây giờ, nhưng hình chụp thời xưa cũ ngây ngô ấy trừ khi nói ra thì người ta mới biết, nếu không sẽ rất khó khiến người khác liên hệ với cô hiện tại.
Cũng khó trách sao bác bảo mẫu thấy cô rất quen, nhưng chưa bao giờ nhận ra được.
Mà Hàn Hàn thấy cô lại gọi “mẹ”.
Không lẽ ba Hàn Hàn từng cầm tấm hình này, biết bao lần dạy con rằng “Đây là mẹ con.”?
Hay anh chưa hề làm vậy mà bằng trí tuệ non nớt của trẻ nhỏ vụng trộm đoán, người đứng cùng ba chính là mẹ?
Không lẽ đây chính là máu mủ tình thâm mà người ta vẫn hay nói?
Không lẽ… Đã nhiều năm như vậy… hình chụp của anh… thậm chí bên cạnh anh, cho tới bây giờ chưa từng có người phụ nữ khác, vì thế thằng bé mới có thể chắc chắn như vậy?
Hàn Hiểu nhớ đến vẻ mặt đáng yêu cùng đôi mắt to ngời sáng của Hàn Hàn, lòng chợt nhói. Cô đặt khung hình về chỗ cũ, tiếp tục đổi ga giường.
Khi biết Trác Kiếm chắc hai người họ cũng bằng tuổi Hàn Hàn bây giờ, từ ba, bốn tuổi đến sáu, bảy tuổi, một người cuối lớp vỡ lòng còn một người mới lớp mầm.
Kí ức xưa đã phai mờ như sương phủ, cứ ngỡ sẽ lưu giữ tất cả vào hành trang cuộc đời nhưng khi ngoảnh lại đã hóa hư vô.
Chỉ có một chuyện thời đi nhà trẻ khiến cô nhớ mãi. Giữa trưa một ngày nọ, Hàn Hiểu lăn qua lăn lại mà vẫn không tài nào ngủ được, lại phải nằm yên không được chơi đùa, đối với một đứa trẻ thì đây chính là hình phạt đáng sợ nhất. Cô nhịn rồi nhẫn, nhẫn rồi nhịn, cuối cùng không chịu được nữa lén ngồi dậy.
Cả phòng nghỉ yên lặng, các bạn nhỏ khác đều đang ngủ.
Hàn Hiểu chán muốn chết, rung đùi suy nghĩ.
Lắc đầu một cái, chợt nghe “tách” một tiếng, thật là vui.
Đó là hai quả cầu nhỏ trên bím tóc buổi sáng mẹ cột cho cô. Cô giữ trẻ phải trông rất nhiều bạn, ngủ trưa dậy không có thời gian giúp các bé gái chải tóc, mà cô cột tóc cao, chỉ cần nằm thẳng tóc cũng không rối nên mỗi lần ngủ trưa cô đều không tháo tóc ra.
Mà lúc này quả cầu nhựa theo tóc cô bay lên va vào tường đã vô tình trở thành “đồ chơi”. Cô chơi một mình vui vẻ đến quên trời quên đất, bỗng nhiên nghe thấy vách tường đối diện cũng vang lên tiếng “tách tách”.
Quay đầu ngó qua thấy Trác Kiếm. Hai cái giường nhỏ của bọn họ đều dựa vào góc tường cách xa nhau, nhưng rõ ràng anh cũng không ngủ, cũng đang chán muốn chết, nghe thấy tiếng ngồi dậy liền tìm được “đồng bọn” đang tự kiếm trò nghịch vui vẻ giống mình.
Anh không có quả cầu nhựa trên tóc nhưng lại có một cái đồng hồ điện tử đeo trước ngực, cũng hay lấy nó gõ lên vách tường chơi một trò giống Hàn Hiểu.
Hai người nhìn nhau cười, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng, ăn ý cùng nhau bắt đầu chơi: người này nằm thì người kia ngồi dậy, người kia ngồi dậy thì người này lập tức nằm xuống, cứ liên tiếp như vậy đến khi Hàn Hiểu mệt tới mức không ngồi dậy được nữa, nằm úp mặt lên gối, không bao giờ muốn chơi tiếp nữa.
Trước khi chìm vào mộng đẹp, cô vẫn nghe thấy tiếng đồng hồ điện tử va vào tường kêu tích tắc, lần này không hề ngắt quãng, như chờ đợi như thúc giục, như nghi vấn như bất mãn.
Cô thấy mình thật có lỗi, nhưng cố gắng vẫn không mở mắt ra được, từng tiếng “tách tách tách” lại kiến cô ngủ ngon hơn.
Hồi đó đồng hồ điện tử là thứ đồ xa xỉ với trẻ mẫu giáo, trước giờ tan học hôm ấy mọi người đều nghe tin bạn học Trác Kiếm, người duy nhất trong lớp có đồng hồ, đã làm hỏng quà sinh nhật mới nhận được cách đây không lâu rồi.
Các bạn nhỏ ai cũng thấy vui khi người khác gặp họa. Ngày xưa ghen tị bao nhiêu khi thấy anh nhận được quà quý giá như vậy thì bây giờ vui sướng bấy nhiêu. Mà cùng lúc đó mọi người cũng thầm lo cho anh, không biết về nhà bị ba mẹ phạt như thế nào.
Rất lâu sau đó, Hàn Hiểu đều áy náy không dám nói chuyện cùng Trác Kiếm. Tuy chuyện đó không thể trách cô, nhưng mà nghĩ thế nào cũng đều thấy có lỗi với anh hết.
Mãi đến khi cùng nhau vào tiểu học, lại học chung lớp. Thầy giáo xếp Trác Kiếm ngồi trước Hàn Hiểu, anh quay đầu gọi cô: “Diệp Hàn Hiểu, cậu học lớp này à?”
Cô ngẩng đầu thấy mặt anh đầy vui vẻ kiêu ngạo, tựa như rất đắc ý khi thấy mình lên tiểu học còn được gặp người quen, thậm chí còn vui hơn khi thấy người quen là cô vậy. Thấy anh như thế, cô không tìm được lí do gì để ngại ngùng lảng tránh.
Thế nên cô mới hoàn toàn quên đi chuyện cũ, một lần nữa thoải mái làm bạn với anh.