Thiên Đường Là Nơi Anh Yêu Em

Chương 7



Buổi tối trước khi hết hạn giáo viên giao cho, đợi lúc Như Lâm và Diệp Căng Hoài đi ngủ, Hàn Hiểu lén đến trước cửa phòng Trác Kiếm, cắn môi khẽ gõ cửa.

Trong phòng vang lên tiếng va vào bàn, một lát sau, tiếng chân của anh mới từ từ truyền tới.

Cửa mở, anh đứng đó, một tay chống lên khung cửa, im lặng không nói gì. Vì ngược sáng nên khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt vẫn ngời sáng.

Hàn Hiểu cúi đầu, nghe tiếng mình chìm trong hư vô: “Rất xin lỗi.”

Giọng anh vẫn lạnh lùng: “Một tiếng thật xin lỗi là xong hả?”

Hàn Hiểu nóng nảy liền mất kiên nhẫn, tỏ thái độ ngang ngạnh: “Thế cậu muốn sao?”

Trác Kiếm im lặng, đóng sập cửa lại.

Tối hôm đó là lần thứ hai trong đời Hàn Hiểu mất ngủ.

Cô biết mình đã làm mọi huyện hỏng bét rồi. Thái độ xin lỗi không thành khẩn, mất trắng cơ hội, bây giờ dù cô có van xin nài nỉ đi chăng nữa thì anh cũng không đồng ý.

Nhưng không ngờ hôm sau đi học lại thấy mọi chuyện đã được giải quyết, giáo viên phụ trách và Kiều Tiếu cười tươi như hoa.

Gặp lại Trác Kiếm, cô thậm chí không có can đảm nhìn thẳng vào mắt anh, từ “Cám ơn” nghẹn trong cổ, mãi không nói ra được.

————————

Trác Kiếm đổi màn biểu diễn tới mấy lượt, sau cùng có một bé gái lớn nhất trong đám trẻ lên tiếng hỏi: “Chú ơi, chú vẽ sao hay vậy? Có thể dạy bọn con được không?”

Anh vui vẻ đồng ý, thoải mái giảng giải cách vẽ truyện tranh cơ bản.

“Các bạn nhỏ xem nhé, đây là một chiếc giày… Đúng không nào?” Anh lướt vài nét bút, một chiếc giày liền xuất hiện: “Các con nhìn xem, như thế này, đem nét thẳng đổi thành cong, ở chỗ này vẽ nhọn lên một chút, lại vòng xuống… Nhìn xem, trông thế nào nhỉ?”

“Ha ha ha ha! Chiếc giày trông buồn cười quá!”

“Hiểu một chút rồi phải không? Chúng ta lại nhìn con thỏ này nhé… Lần sau các bạn nhỏ đến nhớ mang theo giấy bút nhé, chú sẽ dạy các con vẽ. Xem này, con thỏ vẽ xong rồi đó, rất giống thật phải không?”

Hàn Hiểu hoảng hốt: Lần sau? Còn có lần sau nữa ư?

Đám trẻ đâu biết nỗi lòng của cô, chỉ lo ríu rít bàn tán.

————

“Oa, chú siêu quá đi!”

“Chú còn lợi hại hơn ba của con nữa!”

“Chú còn lợi hại hơn thầy giáo bọn con nữa cơ!”

“Chú ơi, nếu chú là chú ruột của con thì hay biết mấy…”

Trác Kiếm cười ha ha, tiếp nhận lời ca ngợi hồn nhiên của bọn trẻ. Giảng xong các bước vẽ cơ bản, anh lại thêm các đường hoa văn, vẽ đường cong theo hướng khác, con thỏ lập tức thay đổi, vô cùng kì diệu.

Hàn Hiểu đứng nhìn từ xa, khuôn mặt bình tĩnh, tựa như cô bé năm xưa luôn giả bộ không để ý đến các bức vẽ nghệ thuật của anh. Cô là người trưởng thành, đã mất đi nét hồn nhiên mơ mộng trẻ thơ, phải vẫy vùng trong hiện thực tàn khốc, vì thế cô hơn bọn trẻ một phần cảm thán, đó là về tốc độ vẽ tranh của anh. Cô sống nhiều năm như vậy cuối cùng đã tin, hóa ra phim hoạt hình được vẽ bằng tay là chuyện hoàn toàn có thật.

Khi “lớp” học vẽ kết thúc, đám trẻ đều lưu luyến. Trẻ con không biết nói dối, vừa rồi chúng ồn ào “Chú ơi, nếu chú là chú ruột của con thì hay biết mấy”, những lời đó đều thật lòng. Nếu được, có lẽ chúng càng mong Trác Kiếm trở thành ba mình, nhưng trông Trác Kiếm còn quá trẻ nên bọn chúng mới không có ý tưởng đó.

Bởi vậy, khi bọn trẻ phát hiện ba của cậu bé vẫn ngồi bên cạnh mình là Trác Kiếm, biết bao hâm mộ cùng ganh tị bùng lên, cả đám trông mong nhìn Trác Kiếm rồi lại quay qua Hàn Hàn, hận không thể lao vào lòng mẹ khóc lóc làm nũng: Mẹ ơi, bảo chú này làm ba con đi!

Hàn Hiểu nhìn qua Hàn Hàn, thấy trong mắt bé có chút hãnh diện vui sướng, cảm giác này hẳn xa lạ với bé, lại thêm một chút thẹn thùng. Những trò của ba cậu xem nhiều rồi nên cũng không bất ngờ ngạc nhiên như đám trẻ, mà ở khía cạnh khác, trước mặt đám trẻ cậu luôn tự ti, nỗi mặc cảm tự ti lấn át hết niềm tự hào mà ba dành cho cậu.

Cậu bé tự ti, vì cậu không có mẹ.

Vì thế, lúc mọi người tản ra, những đứa trẻ khác đều ganh tị với ba cậu, còn cậu lại nhìn quanh ngóng trông Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu không kìm được ôm bé, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò của Mi Mi. Cô đau lòng Hàn Hàn, không phải vì thương hại mà đau tận tâm can. Nỗi đau tựa như đao kiếm đâm vào tim mình vậy. Hơn ai hết, cô hiểu rõ gia đình ly tán kiến đứa trẻ bị tổn thương nhiều thế nào.

Ba mẹ Hàn Hiểu cãi nhau lần đầu tiên là khi cô sắp lên cấp hai, chính xác là trước đêm thi chuyển cấp. Thi lên cấp hai là cuộc thi lớn đầu tiên của mỗi đứa trẻ Trung Quốc, mọi người – từ giáo viên, phụ huynh đến học sinh đều xem đây là chuyện trọng đại, ai cũng không ngoại lệ.

Một ngày trước khi thi, buổi sáng tan học giáo viên còn đem những điều cần chú ý khi làm bài thi nhắc đi nhắc lại mội lần nữa, rồi vẫn không yên tâm cho bọn họ về. Hàn Hiểu bụng đói réo rắt, về đến cửa nhà ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, cô vô cùng vui vẻ, những lo âu trước kì thi như tan biến, chỉ muốn chạy nhanh ngồi vào bàn ăn thật no nê.

Không ngờ vừa mở cửa, chào đón cô là tiếng đổ vỡ chát chúa!

Hàn Hiểu sợ run người, đứng đơ trước cửa. Cô không hiểu nhìn người mẹ hiền lành thường ngày giờ biến thành tóc tai bù xù nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy đứng trước mặt ba, mà trên mặt đất hỗn độn mảnh vỡ cùng thức ăn.

Trong giận dữ, mẹ và ba đều không chú ý đến con gái đã về, hoặc có thấy cũng chẳng bận tâm. Hành động vừa rồi đã thổi bùng cảm xúc của mẹ, bà không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng đưa tay gạt một cái, cả bàn đổ xuống, Hàn Hiểu trơ mắt nhìn cả bàn thức ăn ngon đổ xuống đất, thành đồ bỏ đi.

Quá sợ hãi, cô che miệng khóc nấc lên, cuối cùng khiến ba chú ý đến. Ba chạy về phía cô, mà mẹ vẫn đang chìm trong tức giận, không nghe ba nói “Cô làm gì vậy? Đừng dọa con bé”. Thấy ba quay đầu đi về phía cửa cứ tưởng ông muốn ra khỏi nhà, nhất thời nổi điên, bám lấy ông cào cấu cắn xé.

Hàn Hiểu không thể tưởng tượng nổi người hiền lành yếu đuối như mẹ lại có một ngày trở nên điên cuồng như thú dữ. Điều này khiến cô sợ hãi hơn bất kì chuyện nào khác, giống như trời đất điên đảo, thế giới đột ngột đến ngày tận thế. Cô đứng dựa sát vào tường khóc lớn, nghẹn ngào hét: “Ba mẹ đừng đánh nhau nữa”. Nhưng ba mẹ từ cãi vã đã vãn chuyển thành đánh nhau, mẹ làm quá nhất định đã khiến ba tức giận, mà ba dù sao cũng là đàn ông, vừa tát đã làm mặt mẹ sưng đỏ

Âm thanh đáng sợ cùng tiếng khóc của Hàn Hiểu làm kinh động đến hàng xóm, cô chú nhà bên cạnh vất vả mới ngăn được hai người lại, mà căn nhà lúc này đã hỗn độn hoang tàn.

Chiều hôm đó, ba ăn mặc đơn giản, soạn cho Hàn Hiểu một túi hành lí nhỏ, đưa cô ra khỏi cửa.

Giọng ba áy náy nhưng đầy kiên quyết: “Hàn Hiểu ngoan, mai bắt đầu thi rồi, con đến nhà bác ở hai ngày được không? Ba mẹ có một vài chuyện cần giải quyết, đợi con thi xong ba đón con về.”

Hàn Hiểu vừa đi vừa khóc thút thít. Cô không muốn rời khỏi nhà, không muốn đến ở nhà bác, lòng cô đau đớn phẫn uất: có ai cam tâm ở thời điểm quan trọng như vậy mà có nhà lại không thể về, không được ba mẹ mình thương yêu nhất quan tâm lo lắng?

Nhưng cô biết, cô không thể không đi, nhất định giữa ba mẹ đã xảy ra chuyện lớn, nếu cô ở nhà chỉ thêm phiền phức.

Trong hai ngày thi, cô không biết mình đã trải qua bằng cách nào. Toàn bộ tâm trí như cuộn thành một khối bông sũng nước, nặng nề bức bí. Cô chẳng còn bận tâm tới cuộc thi, chỉ cố gắng hết sức huyễn hoặc chính mình: đừng khóc, không được khóc, không thể để mọi người biết, không thể, không thể!

Giống như phần lớn những đứa trẻ trong gia đình ly hôn đều cảm thấy ba mẹ chia tay là do lỗi của mình, Hàn Hiểu năm mười hai tuổi cũng nghĩ vậy. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cho dù biết, chỉ sợ cô cũng tự cho đây là tội lỗi đáng xấu hổ của bản thân. Cô không muốn ai biết đến, ngay cả Trác Kiếm hay bác cũng vậy. Cô chẳng biết bác có biết nhà cô xảy ra chuyện hay không, cô không dám hỏi, cũng rất sợ ánh mắt thương hại của bác, nó khiến cô cảm thấy mình dù chưa bị ba mẹ bỏ rơi thì sớm muộn gì cũng bị.

Một ngày sau khi cuộc thi kết thúc, Hàn Hiểu thấy mẹ dắt xe đạp mỉm cười trìu mến chờ cô ở cổng trường. Khi đó Hàn Hiểu vui như được sống lại, mọi chuyện như trở thành quá khứ, nếu trên mặt mẹ không có vết tím bầm thì Hàn Hiểu còn tưởng chuyện ba mẹ đánh nhau hôm trước chỉ là ác mộng mà thôi.

Sau chuyện đó, cuộc sống lại trở nên bình lặng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ba mẹ không đánh nhau thêm lần nào nữa, ngay cả cãi nhau cũng không.

Nhưng đồng thời, hạnh phúc vui vẻ ngày xưa đã không còn nữa.

Hàn Hiểu vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô sẽ không hỏi bất kì ai, bình yên trước mắt là may mắn cô có được, thậm chí bình yên này chỉ là tự mình cô huyễn hoặc. Chuyện cũ đáng sợ kia giống như ma quỷ tạm thời bị phong ấn trong hộp gỗ, một khi cô nhắc đến nó, ma quỷ sẽ tỉnh dậy, trở lại phá hủy thế giới của cô.

Vì thế cô không bao giờ nhắc lại, cố gắng sống thật tốt, tự thôi miên mình phải quên những chuyện không vui đi, vẫn là cô bé vô tư hồn nhiên ngày nào. Ngay cả Trác Kiếm thấy cô hai ngày thi khác thường, sau khi nghe cô giải thích hai mắt sưng đỏ là vì cả đêm thức ôn bài cũng không nghi ngờ gì, hơn nữa còn lí giải chuyện cô tự dưng buồn bã thành căng thẳng mệt mỏi quá độ.

May sao cô là học sinh ưu tú, chuyện đó không ảnh hưởng đến cuộc thi chuyển cấp, cũng không ngăn trở cô và Trác Kiếm cùng thi đậu vào trường trung học trọng điểm mà mọi người vẫn mơ ước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.