Quỳnh Thy muốn hét to nhưng lại sợ mọi người nghĩ mình tâm thần.
Ai có thể đoán trước được, ngay cả chính bản thân cô. Quỳnh Thy, cô, mang nặng một nỗi tâm sầu, khi về, cô lại có thể thoái mái mỉm cười. Một nụ cười xuất phát từ trái tim.
Phải chăng, tình yêu là nỗi buồn nhưng đó cũng là niềm hạnh phúc.
Vậy nên, hạnh phúc này, cô sẽ thận trọng gìn giữ.
Quỳnh Thy tay hai hành lý theo dòng người bước ra khỏi sân bay.
"Thy, em lại lần nữa bỏ trốn khỏi anh à?"
Quỳnh Thy sững người, giọng nói này sao lại quen thuộc tới vậy?
Tốc độ "theo đuôi" cũng thật nhanh.
Quỳnh Thy kín đáo mỉm cười, khi xoay người lại, cô kinh hãi kêu lên.
"Huấn Mạnh Quân?"
Huấn Mạnh Quân híp mắt nguy hiểm nhìn Quỳnh Thy. Chẳng phải anh đã nói sẽ theo đuổi cô sao? Nhưng cũng không phải muốn anh theo đuổi, đuổi từ Pháp đuổi về Trung Quốc chứ?
Quỳnh Thy thấy người nào đó nhìn mình như hành hung thì trong lòng không tự chủ được run lên nhè nhẹ.
Cũng không cần nhìn cô bằng ánh mắt đó. Cô biết ánh mắt anh màu gì.
"Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Huấn Mạnh Quân nhíu mày khó hiểu. Đây là thái độ gì? Không phải làm ngơ nhưng cũng không hề nhiệt tình! Là tha thứ cho anh hay vẫn còn hận anh?
Huấn Mạnh Quân hoang mang, nửa vui mừng nhưng cũng có lo lắng. Rốt cuộc trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì?
Quỳnh Thy không hiểu, phải ứng của anh lúc này là sao. Lòng dạ thay đổi? Hay tức giận tụt nơtron?
Hai con người, hai suy nghĩ dường như chẳng ai hiểu ai.
"Nếu anh không còn chuyện gì thì tôi đi đây." Quỳnh Thy giận dỗi xách hành lý bỏ đi thế nhưng Huấn Mạnh Quân con mẹ nó lại không có đuổi theo.
Quỳnh Thy trong lòng ngàn vạn lần mắng chửi Huấn Mạnh Quân hỗn đản.
Cứ hễ mở miệng là nói yêu cô, à giờ lại giám làm bơ cô. Anh thế nhưng cũng thật giỏi.
Huấn Mạnh Quân sau khi ngẩn người thức tỉnh thấy người phụ nữ của mình đã xách hành lý đi gần đến cửa ra vào thì trong lòng hốt hoảng vội đuổi theo.
Quỳnh Thy chân vốn ngắn, lại không có bước đi nhanh, Huấn Mạnh Quân chỉ cần vài ba bước chân đã có thể đuổi kịp cô. Anh một tay kép lấy tay cô, tay kia cướp lấy hành lý đặt xuống sàn.
Quỳnh Thy thế nhưng mặc kệ anh không có phản kháng.
Huấn Mạnh Quân xoay người cô lại, thân trọng nhìn vào đáy mắt cô buông từng lời rụt rè.
"Em đừng có tức giận được không? Đều là anh không tốt. Từ giờ em muốn đi đâu cứ đi, chỉ cần cho anh một cái địa chỉ để anh biết em ở đó. Đừng như bảy năm trước rời bỏ anh không nói một lời. Anh tìm không được em...
Bảy năm trước đó là một sai lầm. Hai người yêu nhau nhưng chưa thấu hiểu cho nhau, anh yêu cô nên khi biết cô phản bội, trái tim anh như bị ai đó cắt ra thành từng mảnh. Đau đớn khôn nguôi. Yêu nhiều bao nhiêu hận bấy nhiêu. Nỗi hận trong anh che mờ cả lý trí. Anh yêu cô, nhưng anh cũng hận cô. Nhưng ít nhất, anh có nỗi hận để tồn tại, còn cô... bảy năm phải buộc mình sống trong bóng tối, gắng gượng đấu tranh với tội lỗi để qua ngày. Trong chuyện này ai là người có lỗi đây? Là cô? Không phải, cô chỉ là con rối bị người ta tung dây điều khiển, còn anh, rõ ràng được tự do cự động nhưng anh lại làm ra những chuyện khiến mình phải ân hận cả đời.
Lẽ ra phải buông tay để cô lựa chọn niềm hạnh phúc cho riêng mình, nhưng anh ích kỉ không buông bỏ được, vậy phải làm sao đây? Anh thà rằng cô đau khổ sống bên mình cũng không muốn thấy cô mỉm cười bên người đàn ông khác.
Nói anh bá đạo cũng được, hay vô lý cũng chẳng sao. Nhưng, tình yêu của anh là vậy đó.
Quỳnh Thy ngẩn người, sâu trong đáy lòng cô mom men một ngọn sóng cuộn trào. Cô đã không biết, anh cũng đã đau đến vậy
Dành bảy năm chỉ để làm khổ nhau, cô đã nghĩ gì vậy nè. Không phải chỉ cần kiên định cùng một chút ít dũng cảm thôi sao? Vậy sao, cô không thể làm được?
"Mạnh Quân?"
Huấn Mạnh Quân cúi đầu xuống nhìn cô, trong đáy mắt anh vẫn còn vương một nỗi đau từ đáy lòng.
"Hãy trở về bên cạnh anh được không? Không có em, anh sống không được."
Từng đợt sóng xô nhau vỗ bờ. Khi những con sóng nhỏ gộp lại thành một cơn thủy triều. Con đê không cầm tự được vỡ bờ.
Quỳnh Thy hai mắt nhướn lệ, cô kìm lòng không được ngăn những tiếng nấc nơi cổ họng.
Người đàn ông mà cô yêu, người mà cô đã giành chọn đời để yêu. Cuối cũng cô cũng mở lòng được.
"Mạnh Quân, chúng ta làm lại từ đầu được không?" - Quỳnh Thy dang rộng hai tay, như sẵn sàng đón lấy hết thảy.
Huấn Mạnh Quân chết sững không giám tin vào tai mình nữa. Không phải câu nói tha thứ, cũng không phải là "em yêu anh" chỉ đơn giản là "Mạnh Quân, chúng ta làm lại từ đầu được không?" nhưng với anh, nó quan trọng hơn tất cả.
Huấn Mạnh Quân vui sướng ôm chầm lấy Quỳnh Thy vào lòng. Dường như tất cả nỗi lòng cùng tình yêu của anh hóa trọn trong cái ôm ấm áp. Anh ôm cô thật chặt, và chỉ muốn được ôm cô mãi như vậy.
Quỳnh Thy cũng muốn được ôm anh và thực sự cô đã làm như vậy. Lại một lần nữa được ôm người mình yêu trong lòng là điều thỏa mãn biết bao nhiêu.
Thời gian không hề làm tình yêu trong cô phai nhạt, mà nó chỉ càng khiến cô thêm yêu anh hơn.