*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gần như ngay khoảnh khắc tiếng động kia vang lên, ba người đã nhảy dựng lên từ dưới đất.
Còn chưa tới nửa giây, Lâm Tam Tửu lật bàn tay một cái, cầm chặt lấy con dao làm bếp, nghiêm giọng quát một câu: "Ai đó?"
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn sát ý của cô chìm sâu vào khoảng không tăm tối kia.
"A...!Đừng đừng căng thẳng, là tôi, tôi là Khổng Vân ở tầng dưới đây."
Câu nói kia vọng ra từ trong hành lang phòng bảo vệ đen kịt ở phía trước, giọng Khổng Vân nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn phảng phất vui mừng: “Tốt quá rồi, thì ra chỗ mọi người có đèn pin." Nói xong, không đợi ba người trong phòng mời, cô ta đã tự mình bước tới.
Đèn pin? Ở đâu ra...
Ngay lập tức, cả ba người đều ý thức được Khổng Vân đang nói cái gì, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Thuốc tăng cường sức mạnh này thật sự quá sáng, đến ngay cả Khổng Vân đang ở lối thoát hiểm khẩn cấp cũng có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ đó.
Lúc này, phía cửa thoát hiểm truyền đến tiếng bước chân chậm chạp của Khổng Vân, Marsa nhất thời sốt ruột, một chân đá thuốc tăng cường sức mạnh về phía ghế sô pha.
Chiếc bình nhỏ kia hóa thành vô số đốm sáng trước khi đụng vào ghế sô pha, nhanh chóng hòa vào ghế sô pha, trong phòng bỗng nhiên tối thui lại như cũ.
"Hả? Sao lại tắt đèn pin đi thế kia, tôi không thấy đường gì hết...!" Khổng Vân bất mãn nói.
Lâm Tam Tửu cau mày, nảy ra một ý, vội nói: "Vừa rồi là điện thoại di động của tôi, bây giờ nó sập nguồn rồi...!Chị Khổng, không phải chúng tôi bảo chị chờ ở nhà à? Sao chị lại đi lên đây thế?" Dừng một chút, nỗi nghi hoặc trong lòng cô lại càng sâu hơn: "Đúng rồi, sao chị biết tôi đang ở chỗ này?"
Nhân lúc nói chuyện, cô đặt tay lên đùi thi thể, ánh sáng lóe lên, trên mặt đất đã không còn gì nữa.
Cô vừa mới cầm lấy tấm thẻ trong tay, Khổng Vân đã lần mò đi vào phòng khách.
Trong khoảnh khắc tiếng bước chân của cô ta bước vào phòng khách, Lư Trạch mở bật lửa lên.
Trong áng sáng màu cam mờ ảo, Khổng Vân thoạt nhìn có vẻ nhếch nhác: Trên mặt, trên người cô ta đều ướt sũng mồ hôi, tóc bết từng lọn dính trên trán.
Cảm nhận được ánh mắt của mấy người, cô ta ngượng ngùng cười nói với Lâm Tam Tửu: "Lúc trước bảo vệ nói cho tôi biết nhà cô là chủ của công ty trên tầng cao nhất.
Nhà cô cao thật đấy, tôi leo từ tầng 26 tới đây, mệt muốn chết luôn..."
Mặc dù đã tiến hóa, nhưng trước khi thể năng được cường hóa, không phải ai cũng có thể lực tốt như Lâm Tam Tửu.
Hình như cô ta không có bất kỳ điều gì bất thường.
Lúc này Lâm Tam Tửu mới buông dao xuống, trong lòng còn nhớ về tờ giấy rơi dưới đất, cô nhếch môi mỉm cười: "Chị Khổng, chị lên đây có chuyện gì không?"
"Cũng không có gì." Khổng Vân có vẻ khó xử: "Tôi ở nhà một mình, chồng lại không thấy đâu, tôi sợ quá nên..."
Chuyện này có thể thông cảm được.
Ba người liếc nhau một cái, Lư Trạch bỗng nhiên toét miệng cười thật tươi với cô ta: "Chị Khổng, đúng lúc chị lên đây, đỡ mắc công chúng tôi phải xuống đó gọi chị lần nữa.
Chị nhìn đi, chúng tôi có mang theo ít gạo với nước lên đây, để lát nữa tiện nấu ít cháo ăn...!Chị có muốn ngồi xuống ăn cùng không?"
Lâm Tam Tửu thầm vỗ tay khen hay, lý do này hay lắm! Nếu không, ba người tụ trong phòng khách không làm gì hết thì nó lại sai sai thế nào ấy.
Khổng Vân ngẩn người, nhìn thoáng qua đống gạo kia, lập tức cười: "Vậy cũng được! Gạo này mặc dù không thích hợp để nấu cháo, nhưng cũng không tệ chút nào.
Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho!"
"Được, để tôi giúp cô." Marsa nâng bao gạo lên, đi thẳng về phía nhà bếp.
Khổng Vân dường như vẫn không kìm được lòng tò mò đối với Marsa, vội chạy theo, còn vừa đi vừa hỏi: "Cô nói tiếng Trung Quốc tốt thật, cô là người ở đâu thế..."
Nhìn hai người nói chuyện đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu cháo, lúc này Lư Trạch mới lặng lẽ đưa một thứ nham nhám cho Lâm Tam Tửu.
Thì ra không biết từ lúc nào, cậu ấy đã nhặt tờ giấy dưới đất lên.
"Đúng rồi, cái này..." Lâm Tam Tửu vừa há miệng, thiếu niên đã ngăn cản cô: "Quay về rồi hãy nói."
"Quay về rồi hãy nói? Ý cậu là không định đưa cô ta về siêu thị?" Lâm Tam Tửu lập tức hiểu ra.
Kia dường như cũng là hỏi theo bản năng, Lư Trạch cũng không hề nghĩ tới cái này, nghe vậy thì nhíu mày, trên mặt đầy vẻ khó xử.
Đúng vậy, không đưa Khổng Vân theo, ném lại một người vừa mới tiến hóa, không có bất kỳ năng lực gì ở ngoài như thế thì ác quá.
Nhưng bọn họ lại không có niềm tin được tạo ra từ việc cùng nhau vượt qua sinh tử, đưa về siêu thị cũng không ổn lắm.
"Nhìn tới nhìn lui, nói không chừng cô ta tự có ý định riêng, không cần chúng ta quyết định thay cô ta đâu." Lâm Tam Tửu nhìn Lư Trạch nhăn nhíu mặt mày thì không khỏi bật cười, mở lời an ủi một câu.
Thoạt nhìn có vẻ như bình thường ở nhà Khổng Vân là đầu bếp chính, dù xung quanh tối thui, nhưng không ảnh hưởng tới động tác lưu loát của cô ta.
Chặt hai gói gà muối hút chân không thành miếng nhỏ, cho thêm ít gia vị vào nấu cùng cháo chừng nửa tiếng, một mùi hương thơm ngát đã bao phủ khắp nơi.
Lư Trạch hơn một năm không ăn cơm thịt, nước bọt lập tức ứa ra đầy khoang miệng.
"Đến đây nào, có thể ăn rồi!"
Đặt nồi cháo lên bàn, Marsa tìm ra mấy bộ đồ ăn, múc bốn chén cháo ra.
Cháo vừa nấu xong bốc hơi nóng hôi hổi, hạt gạo trắng tinh phát ra vẻ hấp dẫn dưới ánh đèn mờ ảo.
Bọn họ vừa thổi vừa cầm thìa khuấy, cuối cùng cũng chờ tới lúc có thể ăn, lúc này tất cả đều vội vàng múc một muỗng.
Mặc dù cháo rất nóng, nhưng cho vào miệng lại không hề khó chịu chút nào.
Một cảm giác ấm áp khiến người ta thoải mái chui tọt vào bụng, giữa răng môi miệng lưỡi còn vương mùi cháo thịt gà ngon nhức nách.
Tính ra chưa đầy 24 giờ trước Lâm Tam Tửu mới ăn một bữa cá hồi còn ngon hơn, nhưng không biết vì sao, chén cháo thịt gà đơn giản sau khi thế giới bị hủy diệt này, ăn vào lại có cảm giác dường như đã qua đến mấy đời.
Marsa húp một ngụm cháo, lặng lẽ hỏi Khổng Vân: "...!Hôm qua cô vẫn luôn ở một mình, cô đã vượt qua thế nào vậy?"