*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biết rõ cô đang nói linh tinh, nhưng Khổng Vân vẫn cười thành tiếng: "Ừ, mong rằng hai chúng ta không bao giờ gặp lại nhau.”
Cô ta rất dứt khoát, vừa nói xong, bên kia cửa sắt đã có tiếng bước chân rời đi, đi về phía thang máy, dần dần biến mất không thấy.
Ban nãy Lâm Tam Tửu vẫn cố chống đỡ, thấy cô ta đi rồi, cô mới thở dài nhẹ nhõm.
Ba người quay về chỗ để khăn tắm của siêu thị, Lâm Tam Tửu lau mặt, sau đó nằm ườn ra "giường".
Tiếng Vương Tư Tư rít lên vẫn vang vọng bên tai, nhưng ba người đã quen rồi.
Sau khi bàn luận một hồi về Khổng Vân, hai người Marsa với Lư Trạch nói chuyện với nhau kiểu gì mà lại chuyển sang vật tư.
Hai người họ thương lượng một hồi, quyết định lấy hết chỗ đồ ăn nước uống còn lại ra, tiện kiểm tra lại số lượng.
"Hai người đi đi." Lâm Tam Tửu cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, chẳng muốn động đậy, phất tay nói: "Cho em lười một chút."
"Đừng để ý, người phụ nữ kia không làm gì được em đâu." Marsa tưởng cô vẫn nghĩ về Khổng Vân nên xoa đầu, đứng dậy đi cùng Lư Trạch.
Thuốc tăng cường sức mạnh phát sáng lấp lánh trong chiếc bình nhỏ, tỏa ánh sáng khắp một góc.
Nếu không có tiếng rít gào va chạm của Vương Tư Tư thì không khí tạm coi như yên tĩnh.
Nằm một lúc, Lâm Tam Tửu phát hiện đầu mình bây giờ rất loạn… Nhậm Nam, thế giới mới, năng lực của bản thân, cái chết của ba mẹ, Chu Mỹ, Khổng Vân… Tất cả lộn xộn trong đầu cô, khiến cô nghẹt thở.
Sớm biết, chẳng thà tìm việc mà làm còn hơn… Lâm Tam Tửu lật người vài lần, cuối cùng bực bội ngồi dậy, định tìm hai người kia kiểm tra đồ ăn nước uống.
Không ngờ vừa chạm đất, một luồng nhiệt bốc từ đầu chạy dọc xuống chân.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tam Tửu đã cảm thấy mỗi thớ cơ trong cơ thể mình đang run rẩy, máu chạy khắp cơ thể như điên, khớp hàm cũng run cầm cập.
Cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác cơ thể mất khống chế kì lạ như này, vô thức rên thành tiếng.
Trùng hợp là đúng lúc này, Vương Tư Tư cũng dừng lại, tiếng cô kêu vang khắp siêu thị.
Ngay sau đó, Marsa hỏi lại ngay: "Sao vậy?"
Lâm Tam Tửu rất muốn mở mồm ra nói chuyện, nhưng cơ bắp, đầu lưỡi của cô lại bị khống chế, bên tai chỉ có tiếng khớp hàm va vào nhau.
"Chúng ta qua đó xem đi!" Lư Trạch lên tiếng.
Tiếng bước chân hai người chạy đến, Lâm Tam Tửu cũng chẳng nghe rõ, mãi cho đến khi hai người đến ngồi xổm bên cạnh, cô mới cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của Marsa: "Có, có chuyện gì vậy?"
Giọng Lư Trạch cũng cực kỳ hoảng loạn: "Mặt, mặt chị, à không, toàn thân, sao lại như vậy…?"
Lúc này, nhìn Lâm Tam Tửu cứ như một cục thạch trái cây hình người cỡ lớn, liên tục lắc lư dù không có ai lay động.
Da, tóc, cơ bắp của cô, tất cả đều rung lên.
Qua tầm một phút sau, chấn động kì lạ ấy mới dần biến mất, cơ thể bình ổn lại.
Lâm Tam Tửu vừa mở mắt, đã thấy hai gương mặt bự xuất hiện ngay trước mắt, lo lắng nhìn cô.
"Ban… Ban nãy em bị làm sao vậy?" Cô mê mang véo lên da mình.
Làn da con gái vẫn căng tràn như bình thường, cơ bắp, xương cốt bên trong hình như cũng khôi phục về như cũ.
Lư Trạch và Marsa liếc nhìn nhau, cả hai đều mờ mịt.
"Để chị lấy máu kiểm tra cho em." Marsa vừa nói, vừa vươn đầu móng tay dài cắt nhẹ lên người Lâm Tam Tửu.
Lâm Tam Tửu cũng đang có ý làm vậy, thấp thỏm nhìn máu của mình lần thứ hai rơi vào lòng bàn tay Marsa, biến mất không thấy.
Có lẽ do có số liệu lần trước làm chuẩn, lần này cô chỉ thấp thỏm chừng hai mươi phút, Marsa đã mở mắt.
Cô ấy nhìn thoáng qua Lâm Tam Tửu, sau đó mỉm cười, khóe mắt còn có vết nhăn: "Tiểu Tửu, chúc mừng em, em có tin vui rồi!"
"Phụt!" Lư Trạch đang đứng cạnh uống nước phun sạch lên mặt Lâm Tam Tửu.
Lâm Tam Tửu không thèm lau nước trên mặt, thốt lên: "Vô lý!"
"Sao lại vô lý? Đây là quy luật tất nhiên mà." Bởi vì không hiểu, nụ cười của Marsa bớt đi vài phần: "Xuất hiện năng lực cơ sở thứ ba không phải tin vui à?"
Cô ấy nhìn hai người đang há hốc mồm phía đối diện, vô cùng khó hiểu: "Hơn nữa, năng lực cơ sở thứ ba còn là tăng cường thể năng cao cấp, ơ em làm gì đấy… Đợi đã, Lư Trạch, sao không ngăn em ấy lại! Đau!”