*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chị cũng không biết.” Vẻ mặt Lâm Tam Tửu rất tệ, cô bắt đầu bước đi, lượn lờ xung quanh vài vòng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì: “Ai lại rảnh rỗi lãng phí từng ấy sức lực chỉ vì chuyển thi thể đi chứ?”
Lư Trạch cũng đi theo vài bước, đang nghĩ đến việc gọi Marsa lên xem thử, bất chợt dưới chân vang lên tiếng “lõm bõm”, thân thể lập tức mất thăng bằng.
Cậu ấy bối rối vung vẩy tay chân muốn giữ vững thăng bằng, bạch một cái, cả người nặng nề ngã vào trong máu bẩn, ngay lập tức buồn nôn đến mức kêu thành tiếng.
Thứ chân dẫm phải lập tức trượt ra ngoài rất xa, ánh mắt Lâm Tam Tửu đảo đến, dịch vị trong dạ dày ộc lên.
Đó là một con mắt người đã bị Lư Trạch dẫm nát nửa bên.
Lư Trạch cũng nhìn thấy, vội vã đứng dậy khỏi đống máu loãng, ho khù khụ, không ngừng phủi phủi với dậm chân.
Coi bộ cậu ấy đã ghê tởm lắm rồi.
“Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa, chúng ta đi xuống tìm thử xem có giấy ướt cho cậu lau người không…” Lâm Tam Tửu vừa nói vừa tránh khỏi Lư Trạch.
Đi đến đầu thang máy, cô quay người lại, thấy Lư Trạch vẫn đang liên tục lắc đầu giống như một con chó ướt lông, không khỏi buồn cười mắng một câu: “Cậu lắc kiểu đó thì có tác dụng gì chứ, chúng ta quay lại… A?”
Lâm Tam Tửu nói được nửa câu thì ngừng, bản thân không nhúc nhích, như thể đang ngơ ngác.
Cho dù lúc này Lư Trạch giống như ngâm người trong dịch xác chết, cũng không khỏi bị thu hút bởi sự khác thường của cô: “Sao thế? Chị làm gì vậy?”
Lâm Tam Tửu không nói gì, giơ tay lên chỉ về phía đằng xa, đầu ngón tay cũng chỉ lên trên.
Mơ hồ nhìn theo chỗ cô chỉ, ban đầu Lư Trạch vẫn không ý thức được có điểm nào không đúng.
Ánh mặt trời màu vàng kim giống như vàng tan chảy, xuyên qua tấm vòm thủy tinh chiếu xuống dưới, gạch lát trong trung tâm thương mại, từng chiếc lá của đám thực vật xanh đậm, tay kéo kim loại bên ngoài cửa các cửa hàng, tất cả đều ánh lên áng sáng phản quang màu trắng, như thể đáp lại ánh mặt trời.
Một số sản phẩm làm từ nhựa đã có chút tan chảy vào ban ngày, đến ban đêm lại đông lại, tạo thành hình dạng khá kì lạ , nhìn qua thật giống một khu triển lãm tác phẩm nghệ thuật hiện đại.
Nếu không có nhiệt độ có thể giết người này, cảnh tượng trên cũng có thể coi là thú vị.
Có vấn đề gì kia chứ?
Nhìn lại lần nữa, cậu ấy chợt “ồ” một tiếng mãnh liệt, giờ mới hiểu ra, vẻ mặt chợt trở nên kinh dị: “Sao mà nó vẫn tươi tốt thế?”
“Nó” là chỉ rừng thực vật nhiệt đới cao chừng năm tầng ở giữa trung tâm thương mại.
Cho dù có là nhiệt đới, trên đời này không có loại thực vật nào chống chịu nổi nhiệt độ cực nóng có thể làm tan chảy cả nhựa.
Nhưng mảnh rừng thực vật nhiệt đới nhỏ này vẫn xanh tươi, tràn đầy sức sống, như thể Địa Ngục Cực Nóng chỉ là ảo giác.
Đối lập hoàn toàn với nó là một cái cây trồng bên trên lối đi bộ bên cạnh, cách nó một lớp tường thủy tinh.
Mỗi thân cây được trồng đều giống như một khúc than, vừa khô vừa đen, lá cây đã rụng sạch từ lâu, rơi trên mặt đất, một đống đen tuyền, khô không khốc, gần như không nhìn ra hình dạng gốc nữa.
Có mấy thân cây mỏng do trở nên giòn mà gãy ngang đổ xuống hai bên đường.
So hai thứ với nhau, thậm chí Lâm Tam Tửu cảm thấy đám thực vật nhiệt đới ở trong trung tâm thương mại hình như còn tươi tốt hơn khi trước.
Hai việc lạ liên tục xảy ra, tình huống thế này, đúng là khiến người ta không thể hiểu nối.
Lâm Tam Tửu suy nghĩ, nói nhỏ với Lư Trạch: “Đám thực vật này thật quái dị… Phải rồi, chúng ta xuống gọi Marsa lên coi thử xem sao đi? Ba cây chụm lại lên hòn núi cao.”
“Được! Khụ, em thấy cũng chẳng có gì quái dị mà.” Lư Trạch không hề để ý đến đám thực vật màu xanh này: “Có khi là do đặc thù thủy tinh, chặn lại mấy thứ tia UV gì đó thì sao.”
“… Thế thì chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.”
“Được rồi được ròi, nhưng trước tiên để em thay quần áo được không? Khó chịu chết mất.” Rõ ràng Lư Trạch vẫn chỉ quan tâm đ ến cơ thể dính đầy nước bẩn của mình.
Muốn thay quần áo vô cùng đơn giản, trong trung tâm thương mại không hề thiếu cửa hàng thời trang hàng hiệu.
Lư Trạch nhìn khắp xung quanh một lúc, cười nói với Lâm Tam Tửu: “Chị bảo em qua chỗ Armani, hay là DG giờ nhỉ?”
Lâm Tam Tửu không thể không nói: “Chị chúc cậu đóng bộ vest vẫn chạy nhanh như gió.”
“Được rồi được rồi, em biết rồi…” Vẻ mặt Lư Trạch bất đắc dĩ, vừa nói vừa đi lên cầu thang.
Lâm Tam Tửu không muốn đứng một thân một mình ở nơi thi thể biến mất một cách kì lạ, vội vã bước lên theo: “Đợi chị đã!”
Lư Trạch dừng chân trên cầu thang, quay lại cười nói: “Sao vậy, chị cũng định đi tìm vài bộ quần áo hả? Em định bảo từ lâu rồi, một cô gái xinh đẹp như chị, sao lại ăn mặc giống như sắp tập thái cực quyền thế chứ.”
“Gì mà thái cực quyền—”
Tiếng cuối còn chưa nói ra kịp, đột nhiên một cơn gió mạnh cuốn lên giữa không trung, bao bọc lấy một bóng đen rất dài, nhanh như tia chớp tấn công hai người bên trên cầu thang.