Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Chương 37



Mạt Mạt và Mễ Lục gần đây đang suy tính việc kết hôn, chuyện này là kích thích lớn đối với Miêu Uyển, từ nhỏ cô đã mong đợi chuyện kết hôn, được mặc váy cưới xinh đẹp chụp hình, cùng với ông xã sủng ái của mình trường trường địa cửu sống qua ngày. Miêu Uyển lấy cớ này nói với Trần Mặc nhiều lần, Trần Mặc không một lần hiểu được ám hiệu phía sau của Miêu đại nhân, cuối cùng còn lý giải là Mạt Mạt kết hôn thì hắn phải tặng quà, còn nghiêm túc nói cho Miêu Uyển toàn quyền phụ trách việc chọn lựa quà tặng, dù sao cũng do hắn chi trả.

Miêu Uyển có kích động khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, con chó chết tuy đã sửa đổi, nhưng rốt cuộc cũng vẫn còn tính chó. Nhưng dù trái tim rơi lệ cỡ nào, cô cũng không thể nói rõ hơn được nữa, kết hôn là chuyện lớn cả đời, không thể để cho cô mở lời trước. Đã không có địa vị, lại chủ động cầu hôn, không phải là đã thua cả đời. Nội tâm của Miêu đồng học kiên định mà nhỏ máu.

Cuối thu, đại đội đặc công và cảnh sát võ trang theo quy củ cũ có một trận tranh tài kịch liệt, một năm rưỡi qua trong đội giải ngũ không ít cao thủ, trong thời kỳ giáp hạt, việc chỉnh đốn cũng có chút vất vả. Ai làm lính cũng đều muốn thắng, Trần Mặc dù gì cũng là một quân nhân, ngoài mặt nhìn như không có gì, thực chất ở trong lòng đã phát hoả, mỗi buổi tối đều giữ người ở lại để tiếp tục tập luyện. Có mấy ngày lo luyện tập quên mất cả thời gian, Miêu Uyển gọi điện thoại đến nghiêm túc nói: “đồng chí Trần Mặc, không thể không chỉ ra biểu hiện gần đây của anh thật sự rất nguy hiểm.”

Trần Mặc cầm điện thoại cười nhẹ xin tội, mặt mấy binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh lộ vẻ mập mờ, lén lén lút lút tiếp cận nhằm nghe lén, Trần Mặc dùng chân khều lên một dụng cụ bảo vệ đá lên không, đám binh sĩ sợ hãi cao giọng kêu cứu: “Chị dâu, cứu mạng!”

Miêu Uyển sợ hết hồn, hỏi anh đang làm gì thế? Trần Mặc nói anh đang dạy người ta cách đánh nhau, em có đến xem một chút không? Anh trả tiền vé xe cho em. Miêu Uyển nhất thời thấy động lòng, đồng chí Nguyên Kiệt đang ở bên cạnh nghe lén liền lập tức kêu gào, cậu ta nói chị dâu bọn em đói lắm rồi. Trần Mặc cười như không cười cho Nguyên Kiệt một ánh mắt cảnh cáo, đồng chí Nguyên Kiệt sớm thức thời lập tức ngẩng đầu nhìn trời nói, aiz cũng đã không còn sớm, em đi gọi mọi người đi ăn khuya thôi.

Miêu Uyển cười hỏi chỗ anh có bao nhiêu người vậy? Trần Mặc nói đừng có nghe bọn họ, em có mang bao nhiêu tới cũng không đủ lấp đầy cái miệng của chúng nó. Miêu Uyển nói cũng có thể lót dạ mà. Trần Mặc cúp điện thoại, khoé miệng nhịn không được ý cười, tại thời điểm đánh người có chút không tập trung.

Chừng khoảng nửa giờ sau, Miêu Uyển thật sự cùng một người mang theo đủ hộp giấy lớn nhỏ xuất hiện, cô đem số bánh mì còn lại của cửa hàng ngày hôm đó xếp hơn nửa cái hộp lớn, một dãy bánh giảm giá 30% trên kệ đều được mang đến, Vương Triều Dương vốn đang muốn về nhà, nghe Miêu Uyển nói xong rất kinh ngạc, tim ngứa ngáy khó nhịn chủ động làm khuân vác. Đồng chí Nguyên Kiệt và đám binh sĩ bị buộc ở lại luyện tập hoan hô nhào tới, vừa ăn vừa nói cảm ơn chị dâu, vẫn là chị dâu biết thương người…

Đúng lúc sư phụ Trương của nhà ăn đưa bánh mì tới, thấy trên tay mỗi người cầm một cái bánh mì trong lòng nhất thời thấy khó chịu, liền nói: “Đội trưởng Trần tối hôm nay không cần đưa ăn khuya cậu cũng nên nói sớm một chút chứ”. Trần Mặc ôm lấy vai Miêu Uyển trả lời: “Vợ của cháu đột nhiên đưa tới, cháu cũng không biết trước”. Miêu Uyển xấu hổ và buồn bực lườm hắn, nho nhỏ nói thầm, ai là vợ của anh?

Trần Mặc đột nhiên nhớ tới Lục Trăn, sơ ý một chút liền hoa hoa lệ lệ muốn囧, hắn cảm thấy căng thẳng ôm Miêu Uyển vào trong ngực, giọng điệu cường ngạnh, em không phải là vợ của anh, không lẽ anh là vợ của em? Miêu Uyển nhấp nháy mắt nhìn hắn, một hồi lâu cũng không thể hồi phục lại tinh thần, nghĩ thầm người này có lôgic kiểu gì đó?

Cứ một hai kêu cô là vợ, Miêu Uyển liền nổi lên ý nghĩ, cô làm bộ lơ đãng hỏi Trần Mặc lúc nào thì có thể nghỉ phép, Trần Mặc nói chờ xong trận tranh tài này sẽ có thời gian rảnh, hắn cười hỏi Miêu Uyển muốn đi chơi chỗ nào anh sẽ đi cùng em. Miêu Uyển đắn đo mất một lúc trong lòng, rốt cuộc lấy dũng khí nói hay là anh theo em về nhà một chuyến đi, mẹ em muốn gặp anh.

Đúng, chuyện trước mắt phải đưa mẹ ra làm lá chắn.

Mặt Trần Mặc cứng đờ, lập tức nghiêm túc lại, hắn nói cái này à, cái này anh phải chuẩn bị thêm một chút. Miêu Uyển cho là Trần Mặc không chịu đi, nhất thời rất tức giận, không phải chỉ là gặp mặt gia đình thôi sao, lại một mực từ chối. Trần Mặc cười khổ mà nói anh chỉ hơi khẩn trương. Miêu Uyển nghiêm túc phản bác hắn có cái gì mà anh phải khẩn trương, bố mẹ em cũng rất nhiệt tình với người không thân thiết mà. Trần Mặc vội vàng gật đầu nói vâng vâng, anh chính là tự mình khẩn trương.

Trần Mặc nghĩ thầm, hắn vừa nghĩ tới mẹ của mình trong lòng liền khẩn trương, hai tuần lễ trước về nhà lúc ăn cơm có nói tới Miêu Uyển một chút, mẹ hắn kinh ngạc không tin nổi, ánh mắt thật lạnh giá có thể khiến người ta chết rét. Trần Mặc cơ hồ có thể tưởng tượng lại âm điệu băng lãnh của bà lúc đó: “không thể nào, con thật sự coi trọng cái loại con gái này sao?”

Trần Mặc không hiểu tại sao hiện tại hắn cảm thấy thực phiền não, ban đầu Miêu Uyển rất là để ý hắn, nhưng hắn đã chọc cho cô mất hứng, nói đi liền đi, ngay cả một chút đường sống cũng không chừa lại cho hắn, vậy mà nay Miêu Uyển lại càng làm cho hắn sờ không thấy đáy, tâm tư con gái như là kim dưới đáy biển luôn rất khó phán đoán. Hiện tại thì tốt rồi không dễ dàng bắt đầu lại lần nữa với Miêu Uyển, tình cảm mới ngọt ngào được một thời gian, Trần Mặc theo bản năng cầu an ổn, không dám để cho mẹ hắn và Miêu Uyển trực tiếp gặp mặt, cái loại hoả tinh đụng địa cầu chỉ suy nghĩ một chút cũng đã cảm thấy sợ.

Miêu Uyền nhìn Trần Mặc nhíu mày, một bộ dáng khẩn trương, vội vàng an ủi hắn nói không có việc gì không có việc gì đâu anh cứ yên tâm đi, bố mẹ em chắc chắn không ăn thịt anh đâu, bố mẹ em luôn rất tốt với người khác, anh đến lúc đó đừng hù doạ bố mẹ em là được rồi. Trần Mặc cười cười để cô yên tâm.

Vài ngày sau trận đấu chính thức bắt đầu, Vương Triều Dương từ Nguyên Kiệt biết được tin tức sân vận động có một nửa công khai, hỏi cô muốn cùng đi xem hay không, trung đội trưởng Nguyên cũng phải mặc giáp ra trận. Miêu Uyển thấy vô cùng kinh ngạc, Vương Triều Dương từ lúc nào quen thân với Nguyên Kiệt như vậy rồi, bỗng một ý tưởng lớn xuất hiện, Dương Duy Đông vạn bất đắc dĩ nhìn hai cô gái đồng loạt vì mấy người đàn ông khác mà cùng điên cuồng nhìn mình với ánh mắt quyến rũ, trong lòng rên rỉ khảo nghiệm này quá tàn nhẫn, thế giới này cũng quá tàn khốc rồi, nhưng rốt cuộc, đàn ông tốt không đấu lại với ác nữ, Dương Duy Đông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý giúp hai cô thay ca.

Lúc hai người Miêu Uyển đến nơi, đấu trường đã đánh rồi, chợt nghe khán giả thét lên một tiếng kinh hãi, một bóng người thẳng tắp ngã xuống. Miêu Uyển và Vương Triều Dương sợ hãi kêu lên, trái tim cũng run rẩy.

Trần Mặc từ bên sân đứng lên nói tạm ngừng, vị này thoạt nhìn giống như tuyển thủ nhà nghề, thật là người đội đặc công các người sao? Tần đội trưởng! Tần Duyệt nói đương nhiên, đây là huấn luyện viên của đội chúng tôi, ngươi nói chúng ta phải hay không là đội đặc công? Trần Mặc ồ một tiếng.

Trong lòng Miêu Uyển đầy căm phẫn kề sát tai Vương Triều Dương nói nhỏ cái tên kia nhìn không giống người tốt, bởi vì hắn cư nhiên dám khi dễ Trần Mặc. Vương Triều Dương dùng sức gật đầu nói đúng vậy. Nhất định là như vậy.

Trần Mặc cúi đầu cười, từ bên trong khán phòng đi ra, một bên cởi nút áo thường phục, hắn nhìn Tần Duyệt nói vậy thì thật là tốt, ta cũng là trong đội huấn luyện viên, mọi người cùng cấp bậc luyện tay một chút, đừng quay đầu lại nói là ta không dạy nổi các ngươi. Tần Duyệt sắc mặt không thay đổi, cười nói vậy cũng tốt.

Trần Mặc đem giày cởi ra rồi đứng lên đài đấu, đối phương nói ngươi có muốn thay quần áo hay không? Trần Mặc nói không cần phải phiền toái như vậy, đối phương cười hắc hắc, nói nếu ta mà đánh huynh đệ ngã, xé rách quần áo ngươi thì lại phải đền tiền. Trần Mặc gật đầu, uh, như vậy. Hắn liền cởi áo sơ mi ném xuống dưới đài, lộ ra cơ thể tráng kiện, màu da mạch nha, bắp thịt đều xinh đẹp.

Khán giả ở trên đài có người huýt sáo, thanh âm rất sắc bén, nghe không ra nam nữ. Miêu Uyển thấy đỏ mặt tía tai, xấu hổ trừng về phía phát ra thanh âm tức giận không thôi, cô nghĩ thầm không biết là người nào, đây là. Con mẹ nó thật không biết xấu hổ.

Trần Mặc xắn ống quần lên đến ở giữa đài đấu bày ra một bộ quyền đẹp mắt, nói trận đầu liền tính là ta thua. Năm phương khán đài lập tức ảo não một tiếng, Trần Mặc giơ tay khiến mọi người im lặng, hắn nói một mình ta đánh hai trận, các ngươi cứ chọn người giỏi lên, chúng ta không chơi điểm, ai ngã xuống là thua.

Đối phương dùng sức đập một quyền, ánh mắt toả sáng. Trọng tài vung tay lên hắn ta liền nhảy ra ngoài, Trần Mặc nhảy lùi về phía sau, bước chân hắn di chuyển rất nhanh.

Miêu Uyển gấp đến độ trái tim liền treo ngược dán ở cổ họng đập bùm bùm, chợt nghe phía trước có người nghiêm trang bình luận: ai nha, cái tên cảnh sát nhỏ đó nói chuyện thật cuồng ngạo, còn tưởng hắn lợi hại lắm, nhìn xem sườn bị đá thế kia, cũng không thể tránh được, tôi cũng có thể đáqua đầu. Miêu Uyển rất tức giận theo dõi ót của hắn, ý đồ đem đầu hắn trừng ra một cái lỗ, đột nhiên lại nghe được khắp mọi nơi hoan hô, Miêu Uyển sợ tới mức vội vàng quay tầm mắt lại, thấy Trần Mặc vẫn còn đứng, một người khác đã ngã xuống, nàng thở ra thật dài.

Hoàn hảo, hoàn hảo! Miêu Uyển vỗ ngực một cái, trái tim lại trở về trong bụng.

Phía trước một đại thúc am hiểu nghiệp vụ cả kinh, đắc ý mà gật gù, lời nói không có mạch lạc: vừa mới, vừa mới… vừa rồi ngươi xem có rõ ràng không, hắn đánh như thế nào… làm sao, làm sao lại như vậy?

Miêu Uyển đắc ý nhìn tới ót của ông ta, cảm giác về một loại thông minh tự nhiên sinh ra.

Trần Mặc cũng không đánh hai trận thật, trọng tài trận đấu chính là trọng tài chuyên nghiệp ra quyết định, hắn lôi kéo Trần Mặc nói ngươi ra tay quá tàn độc. Trần Mặc nhìn ánh mắt của hắn ngữ điệu lạnh nhạt, hắn nói tôi đã biết việc này. Trung đoàn trưởng ngồi ở dưới đài ngoắc tay gọi Trần Mặc tới ở bên ta này, chớ đấu khí cùng với trẻ con. Mặt Tần Duyệt rốt cuộc biến sắc.

Trận thứ ba cặp đấu cuối cùng đi lên thật là kỳ phùng địch thủ, bất phân thắng bại mất một lúc, Nguyên Kiệt ở trong lòng kêu khổ, nghĩ thầm ta sao lại đen đủi như vậy? Vương Triều Dương nắm thật chặt cánh tay Miêu Uyển sợ hãi kêu liên tục, Miêu Uyển đau đến khoé miệng vặn vẹo (Miêu Uyển đau đến tí răng khóe miệng biểu tình vặn vẹo), đến cuối cùng Vương Triều Dương lôi cánh tay Miêu Uyển nhảy nhảy, lớn tiếng la hét Nguyên Kiệt rất đẹp trai.

Nước mắt Miêu Uyển chảy xuống nóng rát. Đúng vậy, rất đẹp trai rất đẹp trai, nhưng đau chết mất thôi! Về nhà cuộn tay áo lên, nhìn thấy dấu móng tay đỏ tươi in trên da, nhìn đối lập rõ ràng. Vương Triều Dương vừa kinh hãi vừa xấu hổ không dứt, Miêu Uyển chỉ có thể an ủi cô ấy bảo không sao, thể chất cô như vậy, trời sinh dễ dàng xuất hiện dấu vết.

Trận tranh tài kịch liệt thứ nhất vừa chấm dứt, Miêu Uyển liền quan tâm chuyện về thăm người nhà, vị trí buôn bán của nàng bây giờ không thể so với năm đó, thật sự rất khó xin để được nghỉ dài ngày, lấy lợi ích ra dụ dỗ và uy hiếp ông chủ thật lâu mới xin được bốn ngày. Miêu Uyển với danh hiệu nhân viên ưu tú thấy tự hào và chưa xót mà bồi hồi không dứt. cha Miêu không hút thuốc lá, không uống rượu, không uống trà, nói đơn giản không có ham mê bất lương, hơn nữa cũng không có cái gì đặc biệt yêu thích, Trần Mặc thấy đau đầu không dứt, đến cuối cùng Miêu Uyển rốt cuộc cũng nhớ tới cha nàng đang luyện Thái Cực rất thuận buồm xuôi gió, có loáng thoáng nói qua cuối năm mua cho ông một thanh kiếm tốt để luyện Thái cực kiếm. Trần Mặc thở dài ra một hơi, sai người mua một thanh trường Hán kiếm thượng đẳng.

Hộp gấm được mở ra, vỏ kiếm làm từ gỗ tử đàn, là kiếm đồng đầu bảng, được làm bằng đồng thau, chuôi kiếm có màu đen được điêu khắc bằng hoa văn hoa rồng cuộn, văn hoa tráng lệ khí thế bức người. Thân kiếm dài ba thước ba tấc, lưỡi dao trạm trổ tám nét bằng thủ công tạo ra hoa văn tuyệt đẹp trên thép, trên mũi kiếm màu đen toả sáng hoa văn như sóng cuộn.

Miêu Uyển nhìn muốn chảy nước miếng, ánh mắt toát ra vẻ rất hài lòng, cái này… là tặng cho cha em?

Trần Mặc rất cẩn thận gật đầu, Miêu Uyển ồn ào nhào tới ôm hắn nói, rất đẹp trai quả thực rất đẹp trai! Trần Mặc thấy vui mừng, nghĩ rằng hai tháng tiền lương của hắn tiêu cũng thật xứng đáng.

Bởi vì thời gian quá cấp bách, Miêu Uyển rất phóng khoáng đi mua vé máy bay, dù sao không phải mùa du lịch, vé máy bay so với xe lửa cũng không đắt hơn là bao nhiêu, Trần Mặc phát hiện loại việc không đáng kể này cực ít khi gặp được trong cuộc sống của Miêu Uyển, vì chính lời cô nói ngay cả khi có cưỡng bách, cô thà cùng Bích Lạc xuống hoàng tiền vơ vét chiếm tiện nghi của diêm vương, chứ tuyệt không buông xuôi. Trần Mặc thuật sơ lại mấy lời ca ngợi về thói quen tốtnày mà chỉ đạo viên dành cho cô. Miêu Uyển bi thương mà biện bạch: anh cho rằng em vui lòng bị hành hạ như thế kia, em đây không phải sửa được thói quen xấu sao? Nhớ năm đó vì hai đồng tiền chênh lệch giá em mất một buổi chiều tranh cãi, em bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

Trần Mặc lặng lẽ oán thầm, hai đồng tiền, ừ, ít nhất cũng phải hai trăm tiền mới đáng…

Lúc thu dọn đồ đạc để lên đường, tâm tình của Miêu Uyển vô cùng kích động, trước khi cất cánh lúc tắt điện thoại di động, cô đột nhiên cười lăn lộn ngả vào trong ngực Trần Mặc. Trần Mặc không hiểu gì nhìn cô, Miêu Uyển giơ tay lên chỗ sáng của máy bay cho hắn nhìn…

“Thân ái bảo bảo, cháo gà đã hầm cách thuỷ, chăn đã phơi thơm tho, ta đứng trên ban công nhìn hướng con về nhà, đã đợi ba giờ rồi, còn phải đợi bao lâu con mới về đến nhà, Thượng Đế ngoại quốc ta liên lạc không được, Ngọc Hoàng Trung Quốc nói bình thường ta không có thắp hương. Cha của ngươi hiện tại rất lo âu.”

Trần Mặc chỉ cảm thấy một đạo sấm chớp kinh hoàng đánh vào mặt, toàn thân chua chua nhìn ba lần mới phản ứng được đó là cha của cô. Trần Mặc kinh hồn không ngừng xác nhận tin tức này, Miêu Uyển vui vẻ ấn trả lời.

“Cha thân yêu, con gái cha còn có Thiên Sơn muốn đuổi vạn thuỷ muốn nhảy qua, con còn muốn ngồi máy bay, đi xe hơi, đáp taxi, thỉnh cha cứ về ngủ chết không sao, con sẽ vượt qua mà về ăn cơm tối.”

Trần Mặc thấy trên đầu đầy khói nhẹ lượn lờ, hắn nói, cha em? Miêu Uyển vui vẻ gật đầu, Trần Mặc chợt mãnh liệt dự cảm chuyến du lịch này sẽ rất nhiều cảm xúc.

Máy bay vừa hạ cánh thì chuyển sang xe hơi, Trần Mặc dọc đường đi thấy Miêu Uyển như đinh chém sắt mà đối với cha nàng kêu la: “Không cần làm cơm tối, ta van cha không cần làm cơm tối, đúng, đúng… Chúng con không đói bụng, con chỉ muốn húp cháo, không cần, con muốn húp cháo trắng…”

Trần Mặc vuốt bụng của mình nghĩ thầm cơm trưa trên máy bay ăn thật ngon sao? Hắn thế nào không cảm thấy được.

“Cha yêu, coi như con xin cha, lát nữa cha mẹ đừng có doạ Trần Mặc được không? Anh ấy lá gan thực rất nhỏ…” lông mày Trần Mặc vừa giãn ra, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Miêu Uyển, nhưng Miêu Uyển giống như chưa thực sự tỉnh táo, tiếp tục nói: “Ừ, đừng doạ anh ấy, ừ, có lời gì lát nữa để cho mẹ con nói…”

Trần Mặc liền cau mày mà ra sức nhớ lại cha Miêu Uyển, đáng tiếc lúc ấy cùng ông ấy gặp gỡ thời gian ngắn quá, trừ vẻ mặt hoàn toàn đề phòng ra không nghĩ tới còn có vẻ mặt khác, Trần Mặc nhắm mắt lại, trong bóng tối đề phòng cha Miêu Uyển giơ cao trường Hán kiếm hướng đầu hắn bổ tới, Trần Mặc sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Được lắm, được lắm, người con gái mà ta ra sức chăm bẵm hai mươi năm ngươi nói một câu thì liền muốn mang đi, lại còn có ấn tượng hỏng bét khi gặp gỡ lần trước, người ta không muốn gặp ngươi cũng hoàn toàn bình thường.

Trần Mặc! Đảng và quân ta đang khảo nghiệm năng lực chịu đựng của cậu, bất luận thế nào cũng phải làm Tôn Tử ba ngày. Vào giờ phút này Trần Mặc cảm thấy thật vô cùng may mắn vì Miêu Uyển chỉ xin được bốn ngày nghỉ, thật là làm người ta mừng rỡ phấn chấn biết bao nhiêu, dù sao loại công năng tỏ vẻ đáng thương này, hắn vô luận là phần mềm hay phần cứng đều không có đầy đủ.

Vậy mà cha Miêu rất nhiệt tình, nếu như muốn đối với loại nhiệt tình này hình dung từ đó chính là vô cùng, nếu như muốn đối với chữ vô cùng thêm một phó từ đó chính là tuyệt đối. Trần Mặc cơ hồ kinh ngạc nhìn khuôn mặt của người đàn ông trung niên khi cười rộ lên giống Miêu Uyển như cùng một khuôn mẫu đúc ra này. Mặc dù quần chúng đều nói nhạc phụ và con rể căn bản là quan hệ tình địch, nếu quả thực vị kia chính xác là nhạc phụ quá mức độ lượng, cái đó cũng là chuyện làm người ta hoảng sợ. Cái loại hoảng sợ đó giống như đi siêu thị máy tính gặp gian thương, hắn nói đây là kiểu quả táo mới nhất của tôi, tôi tặng cô mười cái không lấy tiền, cô có cần hay không… nếu không… Trần Mặc càng chảy nhiều mồ hôi lạnh.

Cơm tối là cháo gạo nếp trắng mịn, nước cơm đặc quánh, viên viên rõ ràng, cùng với chút rau dưa, còn có nước dưa muối xào thịt băm, ăn rất vào dạ dày rất thoải mái. Trần Mặc chưa bao giờ ăn qua loại cháo này, hơn nữa thức ăn trên máy bay không ngon, hắn một hơi húp hết ba chén. Đến cuối cùng khi Trần Mặc vô tình ngẩng đầu lên thấy thần sắc Miêu Uyển đầy âu lo, hắn chợt nhớ tới dọc đường đi Miêu Uyển ngàn căn vạn dặn, ngàn vạn lần không được ăn nhiều, chỉ được bảy phần no bụng, ngàn vạn lần không được ăn nhiều.

Ách, Trần Mặc trong lòng thấy hoảng hốt, hắn vì vậy mà đã mất điểm ngay từ đầu rồi sao? Chỉ là, cũng thế kỷ hai mươi mốt rồi, chẳng lẽ còn lo lắng hắn sẽ đem trong nhà ăn chết hay sao?

Trên tay hắn dừng lại, cha Miêu đã đem một muỗng cháo cuối cùng thêm vào trong chén của hắn, ý tứ vẫn chưa thoả mãn mà nạo vét đáy nồi, tiếc nuối mà bùi ngùi: hết mất rồi, quên phải nấu nhiều thêm một chút, aiz, Trần Mặc con đã ăn no chưa?

Trần Mặc lập tức ưỡn thẳng ngực nói con ăn no rồi ạ, con cực kỳ no bụng.

Cha Miêu thu bát đũa dơ trên bàn mang theo cái nồi đi rửa bát, mẹ Miêu và Miêu Uyển rất tự nhiên cùng đi ra phòng khách xem ti vi, Trần Mặc quay đầu xem một chút mẹ con Miêu gia rồi lại xem một chút cha Miêu đang vất vả cần cù lao động trong phòng bếp, nhớ tới dọc đường đi Miêu Uyển cường điệu lặp đi lặp lại nhà cô việc nhà toàn bộ do cha cô làm. Trần Mặc lúc ấy cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghe thấy dù sao cũng không bằng mắt thấy, kế tiếp đến đoạn cha Miêu biểu hiện đầy đủ cho thấy lực chiến đấu của ông rất cường đại, bởi vì ngưu nhân này ở trong phòng bếp chùi rửa hai giờ đồng hồ, giặt xong tất cả quần áo bẩn, rồi lau sạch toàn bộ sản nhà.

Trần Mặc xách thùng nước đi theo nghe cha Miêu đích thân dạy dỗ: lão bà cưới vào cửa chính là để nuông chiều, nữ nhân đúng là không thể làm việc nhà, trên tay hơi dính nước thì xong rồi, con xem mẹ Miêu Miêu, ta chưa bao giờ để cho bà ấy dính chút nước, tay kia mới có thể bảo dưỡng tốt đến vậy. Trần Mặc tầm mắt sắc bén trong nháy mắt xuyên qua phòng khách nhìn hai bàn tay của mẹ Miêu, mười ngón tay thon dài, mềm mại mà trắng nõn thật giống như cọng hành, Trần Mặc nhất thời có một loại gánh nặng đường xa, hơn nữa nặng đến nỗi khiến hai mắt hắn tối sầm lại.

Bởi vì thiếu kinh nghiệm sống ở nhà người khác, Trần Mặc quên cầm theo áo ngủ, dĩ nhiên tình huống hiện tại đúng là Trần Mặc hắn căn bản cũng không có áo ngủ, vì ngăn ngừa rêu rao chuyện mặc quần lót ở trong nhà bạn gái, cha Miêu nhiệt tình cho hắn mượn một cái áo ngủ, Trần Mặc là khách, từ chối mãi không được liền đi tắm, đồng thời để ngăn ngừa trong tương lai nhạc phụ nhạc mẫu trong lòng lưu lại ấn tượng xấu nói hắn mất vệ sinh, Trần Mặc tẫn tâm tẫn trách ở trong phòng tắm kỳ cọ mười lăm phút.

Thay xong áo ngủ lúc ra cửa, Trần Mặc nhìn vào gương một chút, thấy thuần khiết một màu đen, được làm từ vải nhung, là đồ phi thường phi thường bình thường, chẳng biết như thế nào lại cố tình cho hắn mặc có chút …. ừ, là xã hội đen! Trần Mặc cấp cho mình suy nghĩ.

Nói tóm lại, đúng là rất không tốt.

Trong phòng khách đã không còn ai nữa, từ trong phòng ngủ phát ra một tia sáng. Trần Mặc đi tới đang định gõ cửa gọi Miêu Uyển đi tắm, qua khe cửa nhìn thấy Miêu đồng học dị thường chân chó ân cần nắn vai cha Miêu. cha Miêu giơ lên một ngón tay nói: “ừ, nơi này… Nơi này, thêm chút sức! Hôm nay mệt chết ta, nha đầu này, cha của ngươi hôm nay biểu hiện tốt chứ?

Miêu Uyển điên cuồng gật đầu nói tốt tốt, đặc biệt tốt!

Cha Miêu thật đắc ý, tăng thể diện cho ngươi chứ, đánh chết tiểu tử Trần Mặc kia chứ …

Trần Mặc lặng lẽ thu tay lại, lặng lẽ xoay người đi về phía phòng khách, lặng lẽ đóng cửa lại, lặng lẽ đấm lên tường điên cuồng cười không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.