Thiên Duyên Kiếp

Chương 16: Thăng linh đan



Kết giới được mở ra, Trần Lâm cũng không có ở lại xem đan hội, mà hắn đi đến phòng luyện đan tìm Lục Thiến. Hắn vừa đi được nửa chừng thì gặp Lục Lân đứng chặn ở bên đường. Trần Lâm dừng bước chân, nhìn Lục Lân hỏi:

- Lân huynh đang đợi ta sao?

Lục Lân vừa nhìn thấy hắn liền vội kéo hắn vào trong một gian mật thất, bố trí các loại kết giới một cách cẩn thận. Cuối cùng Lục Lân mới lên tiếng hỏi:

- Ta nghe nói Lâm huynh đệ có quen biết với Thy tiểu thư sao?

Trần Lâm không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Lục Lân, mà hỏi ngược lại:

- Huynh tìm ta là vì việc của thập nhất trưởng lão sao?

Lục Lân gật đầu, rồi cẩn thận hỏi dò:

- Không biết là Lâm huynh đệ có biện pháp gì giúp mẹ ta hay không?

Trần Lâm nhún vai, nói:

- Ta làm sao có biện pháp gì chứ? Cùng lắm thì hủy chuyện đấu đan là được rồi!

Lục Lân nghe thế thì không khỏi thất vọng, thở dài nói:

- Chuyện này đâu có đơn giản như vậy! Mẹ ta đã ký khế ước với tên Đại Ngưu ấy rồi, nếu nàng hủy khế ước vẫn tính như là thua cuộc. Lâm huynh đệ chắc cũng đã nghe qua chuyện đánh cược này rồi. Đập lò là chuyện nhỏ, thanh danh của mẹ ta là chuyện lớn. Nếu như... nếu như... chuyện đó mà xảy ra thì ta chỉ còn cách là liều mạng với hắn.

Trần Lâm khẽ vỗ vỗ vai hắn, rồi lắc đầu khuyên nhủ:

- Lân huynh chớ có bi quan như vậy, ta nghĩ là Lục gia tự khắc có biện pháp vãn hồi chuyện này. Với lại...

Trần Lâm nói đến đó thì không chịu nói nữa, làm cho Lục Lân sốt ruột hỏi gấp:

- Với lại làm sao?

Trần Lâm khẽ cúi người nói nhỏ vào tai của Lục Lân:

- Với lại thập nhất trưởng lão chưa chắc đã thua!

Trần Lâm nói xong liền đi ra ngoài, để lại Lục Lân đứng ngây như phỗng. Rồi như hiểu ra chuyện gì hắn mới thâm thúy nở ra nụ cười hiếm thấy. Sau khi rời khỏi mật thất, Trần Lâm cũng không có lập tức đi đến chỗ Lục Thiến luyện đan, mà ngồi ngay ngắn ở ngoài dược sảnh để đợi nàng. Hắn ngồi đợi chừng một nén nhang, Lục Thiến từ trong phòng luyện đan đi ra. Nàng vừa mới nhìn thấy hắn thì có chút ý cười, nhưng khi thấy có mấy tên tạp vụ đệ tử ở gần đó thì vội vàng thu lại nụ cười. Nàng nghiêm giọng nói:

- Trần Lâm, ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?

Trần Lâm cũng không thấy có gì khác thường, hắn vội vàng đứng dậy khom người cung kính nói:

- Đệ tử có việc cầu kiến thập nhất trưởng lão, xin được cùng nói chuyện với người một chút!

Nàng khẽ gật đầu rồi phất tay bảo:

- Ngươi đi theo ta vào đây!

Trần Lâm cung kính đi theo phía sau nàng, vào trong phòng luyện đan. Phòng luyện đan vừa đóng lại, thái độ của Lục Thiến cũng nhìn hắn khác hẳn:

- Thế nào, công tử là đến tìm ta vì lo lắng chuyện đấu đan của ta sao?

Trần Lâm không có trả lời, mà khẽ cười nói:

- Ta vừa từ chỗ của một vị bằng hữu thu được một bí pháp. Không biết là trưởng lão có hứng thú với bí pháp này hay không?

Trần Lâm vừa nói vừa lấy ra từ trong túi trữ vật một miếng thạch giản, trên thạch giản có lưu lại tinh thần ấn ký của một vị tiền bối luyện đan sư. Lục Thiến cầm lấy thạch giản trên tay, rồi đặt ở trên trán, ngay vị trí mi tâm. Nàng rót tinh thần lực vào trong thạch giản. Khoảng chừng uống cạn một chén trà, nàng rút tinh thần lực ra khỏi thạch giản, miếng thạch giản cũng bắt đầu nhạt đi một phần. Nàng khẽ nhìn hắn, rồi trả lại miếng thạch giản, miệng không khỏi trầm trồ khen ngợi:

- Công tử ẩn tình thật sâu a, loại thăng linh đan bí pháp đã thất truyền này mà công tử cũng có thể lấy ra được nha!

Trần Lâm cất thạch giản vào trong túi trữ vật, rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Có vật này, trưởng lão có thể nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?

Nàng mỉm cười, rồi chớp chớp mắt nhìn hắn:

- Công tử là đang lo lắng ta thua vào trong tay tên Đỗ Đại Ngưu đó sao?

Trần Lâm khẽ nhìn nàng, rồi mỉm cười hỏi:

- Lẽ nào tiền bối không lo lắng sao?

Thấy vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc, nàng cũng không có tâm tình đùa giỡn, nghiêm mặt nói:

- Nếu như bình thường so đấu, ta chỉ có thể nắm chắc năm phần. Nhưng có được bí pháp mà công tử vừa cho, ta có thể nắm chắc được bảy, tám phần.

Trần Lâm gật đầu:

- Vậy là ta yên tâm rồi!

Trần Lâm đang định rời đi, đột nhiên cánh tay bị Lục Thiến kéo lại, rồi thấy nàng cúi sát người xuống, đệ lộ ra một ít phong tình nữ nhân. Giọng nàng âm thầm nói bên tai hắn:

- Chỉ cần sau này công tử thực hiện đúng lời hứa của mình, từ bây giờ trở đi ta chính là người của công tử.

Trần Lâm khẽ tránh ánh mắt ra khỏi người nàng, ánh mắt hắn có chút bình thản, hỏi:

- Trưởng lão thật sự tin tưởng ta sao?

Nàng không chút do dự gật đầu:

- Ta tin, trong vòng trăm năm nữa, công tư nhất định sẽ nổi danh tu luyện giới. Đến khi đó, mối thù của ta cũng có thể báo được rồi.

Trần Lâm trong lòng không khỏi nghĩ: "lòng dạ nữ nhân thật độc a!"

Tâm tư của nữ nhân vốn rất nhạy cảm, vừa thấy ánh mắt hắn có chút biến đổi, nàng liền đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn:

- Có phải công tử cho rằng lòng dạ của ta rất độc đúng không?

Trần Lâm cũng không có giấu giếm, mà lạnh nhạt nói:

- Chuyện mà ta hứa chỉ là khi nào khả năng của ta có thể giúp được thì ta nhất định sẽ giúp. Ta giúp nàng báo thù không phải vì bất cứ điều gì, mà ta chỉ muốn biết hắn là một tên kiếm khách, vậy đạo của hắn là gì. Nếu đạo của hắn là vô tình, thì ta muốn xem hắn vô tình đến thế nào. Còn đạo của hắn là tình, thì ta muốn biết hắn vì sao lại bội tình. Ta từ nhỏ luyện kiếm, kiếm của ta luyện không phải vì tình mà sinh, vì tình mà diệt. Kiếm của ta chỉ có một chữ tâm. Tâm của ta động thì kiếm sẽ động, tâm của ta tĩnh thì kiếm sẽ tĩnh. Chỉ cần trong lòng ta có kiếm, kiếm của ta sẽ bất tử. Đáng tiếc là lúc đi đến đây, thanh kiếm của ta đã bị hủy. Còn thanh kiếm nàng đưa cho ta lại không có cách nào sử dụng được. Ta e là do tu vi của ta không đủ để sử dụng nó.

Lục Thiến kỳ quái nhìn hắn:

- Nó chẳng phải chỉ là một thanh hạ phẩm pháp khí thôi sao, với tu vi của công tử ắt là có thể sử dụng được rồi chứ?

Trần Lâm lắc đầu lấy thanh kiếm từ trong túi trữ vật ra. Thanh kiếm này bề ngoài trông rất bình thường, thân kiếm dài khoảng một thước, rộng chừng nửa tất. Chuôi kiếm khắc một cái đầu rắn đang ngặm một viên xá lợi phật màu huyết ngọc. Trần Lâm vừa vuốt ve thân kiếm, vừa nói:

- Thanh kiếm này dường như có cảm ứng đặc biệt với ta, nhưng mà ta lại không có cách nào phá giải được bí mật của nó. Không biết là khi tu vi ta đột phá đến hậu kỳ thì có thể khai mở được không?

Thấy Trần Lâm có chút thất vọng, Lúc Thiến mới an ủi hắn:

- Thanh kiếm này là vật mấy chục năm trước ta lấy ra từ trong bí cảnh ở U Minh thành. Ta nghĩ là lần sau tiến vào bí cảnh công tử có thể tìm kiếm một lần thử xem sao. Chỉ đáng tiếc là mỗi một lần bí cảnh mở ra, địa giới cũng theo đó mà thay đổi. Ta không cách nào giúp công tử được.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, phía bên ngoài đan hội cũng đang diễn ra vô cùng kịch liệt. Liên tiếp vô số đan hương bay khắp quảng trường, kèm theo đó là vài tiếng thở dài tiếc rẻ vì lò đan bị nổ. Vốn dĩ vòng thứ hai đan hội là luyện chế một loại đan dược cấp hai hậu kỳ nên việc nhiều tiếng nổ lò vang lên cũng là chuyện bình thường.

Trần Lâm rời khỏi phòng luyện đan một lúc, cũng là đợt luyện đan cuối cùng kết thúc. Hắn trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác bất an hiếm thấy. Từ lúc đi đến dị giới cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác có một loại nguy cơ lớn đến như vậy. Trần Lâm không vội trở về phòng tu luyện mà trực tiếp đi đến đan hội. Nửa canh giờ nữa cũng là lúc kết thúc vòng hai khảo thí. Vòng tuyển chọn cuối cùng cũng chính là vòng phân hạng vào top mười, những người lọt vào trong top này sẽ có được rất nhiều phần thưởng phong phú. Và điều quan trọng nhất là, chỉ có người lọt vào top mười mới được U Minh tông và U Minh thành chủ đưa đến tông môn tu luyện. Nhưng những điều này không làm cho Trần Lâm bận tâm. Trong lòng hắn chỉ muốn biết, ai đã động sát tâm với hắn. Hắn không thích phiền toái, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.