Thiên Giáng Đại Vận

Chương 105: Khổ hình bức cung



Sự mất tích kỳ lạ của Chu Thiên Giáng cũng không làm cho An Sát Viện chú ý, đám người như Chu Nhất, Hạ Thanh đều cho rằng Chu đại quan nhân vẫn ở chỗ Hoàng hậu chưa về, cơ bản không nghĩ rằng hắn bị bắt cóc giữa đường.

Chu Thiên Giáng chậm rãi mở hai mắt ra, đầu óc còn có chút mê man. Tuy nhiên trong nháy mắt Chu Thiên Giáng liền giật mình tỉnh lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.

-Đây là đâu? Các ngươi muốn làm gì?

Chu Thiên Giáng hoảng sợ nhìn bốn người áo đen bịt mặt.

Trong phòng cửa sổ đều bị đóng kín mít, dưới ánh nến lờ mờ, Chu Thiên Giáng nhìn thấy xung quanh để đầy dụng cụ tra tấn. Những thứ như cái kẹp đinh, cây thăm bằng trúc, Lang Nha côn cái gì cần có đều đã có, thậm chí có rất nhiều thứ hắn chưa từng nhìn thấy. Không khỏi khiến Chu Thiên Giáng nhớ đến trò chơi biên thái của một số người thích đùa đời trước.

Hai gã áo đen bịt mặt tiến lên trói hai tay Chu Thiên Giang vào cây cột cố định, hai gã khác một cầm roi da một cầm dao rựa đứng ở bên cạnh Chu Thiên Giáng

- Các ngươi ~ các ngươi không được làm bậy, ta chính là quan tam phẩm triều Đại Phong- An Sát Sứ đại nhân. Chu Thiên Giáng miệng hùm gan sứa hô to.

-Chu đại nhân, mời ngươi tới chính là muốn hỏi rõ một số việc, thân phận của ngươi như thế nào chúng ta đều rất rõ, không cần ngươi phải nói.

Một gã bịt mặt ồm ồm nói.

-Các ngươi như vậy là ý gì, bắt trói lệnh quan triều đình là phạm pháp, các ngươi có biết không.

- Vớ vẩn, bát đài kiệu lớn mời ngươi tới, vậy thì không gọi là bắt cóc.

Người bịt mặt phía sau nói bằng giọng châm biếm.

Trong lòng Chu Thiên Giáng có chút hoảng loạn, tự trách mình nhất thời sơ suất, không đem đám người Chu Nhất theo bên mình.

-Ta nói các vị đại ca, xem ra các ngươi vẫn còn trẻ, con đường tương lai còn dài. Theo ta như vậy đi, các ngươi thả ta ra, bổn đại nhân sẽ xem như chưa xảy ra chuyện này, thế nào? Đương nhiên, bổn đại nhân cũng không để các ngươi bị mất công, cần bao nhiêu bạc ta cho.

Chu Thiên Giáng cố gắng để âm thanh của mình thật nhẹ nhàng, không giống như đang run vậy.

Gã bịt mặt tay cầm roi da, vung lên vút bên tai Chu Thiên Giáng phát ra âm thanh vang dội.

-Ngươi nghe đây, chúng ta không cần bạc, chỉ là muốn hỏi ngươi một số vấn đề, nếu trả lời thẳng thắn, thì tạm tha cái mạng nhỏ của ngươi. Nhưng nếu dám dùng lời nói dối để đối phó ~!.

Gã bịt mặt này nói xong chỉ sang gã bên cạnh:

-Nhìn thấy cái đao trong tay hắn chưa, nói sai một lần thì chém ngươi một chân. Đợi chém xong chân tay, thì chặt từng đao từng đao trên bắp chân. Đến khi ngươi nói thật mới thôi.

Chu Thiên Giáng vừa nghe xong, sợ hãi hít một hơi, sớm biết như vậy, ông đây sẽ không tỉnh lại.

-Đại hiệp, ngài cứ việc hỏi, ưu điểm lớn nhất của Bản quan là thích nói thật, vì vậy, bao gồm cả vấn đề cá nhân, chỉ cần ngài hỏi, tại hạ đảm bảo sẽ nói ra toàn bộ.

Trên đầu Chu Thiên Giáng toát mồ hôi lạnh, trên mặt Chu Thiên Giáng lộ ra nụ cười nịnh bợ.

Hai người bịt mặt thoáng nhìn nhau, một gã trong đó hỏi:

-Ta hỏi ngươi, những binh mã tiểu tử ngươi tư mộ, giấu ở đâu?

Nghe xong những lời này, trong lòng Chu Thiên Giáng nhất thời dâng lên cảm giác nghi hoặc. Xem ra đối phương cũng không phải là bọn cướp bình thường, không hỏi chuyện vàng bạc mà lại trực tiếp hỏi việc này. Hơn nữa người biết việc này không phải nhiều, lẽ nào là người của Huyền Minh và Huyền Xán phái tới chăng?Nếu thật là người của bọn hắn, vậy lão tử tám phần chết chắc.

-Chuyện các ngươi nói, ta nghe không rõ.

Chu Thiên Giáng giả ngốc nhìn hai người trước mặt.

- Hừ!, không rõ phải không, tốt lắm, sẽ làm cho ngươi hiểu!

Một gã trong số đó nói, giơ chiếc đao trong tay lên.

- Từ từ, mẹ của ta ơi, chúng ta đừng như vậy được không, tim ta không chịu được. Ta nói~ ta cái gì cũng nói!

Chu Thiên Giáng hét lên thảm thiết.

-Đây là cơ hội cuối cùng. Xem còn dám như vậy, ông đây cắt luôn một chân.

Đại Hán che mặt lạnh lung nói.

-Ờ~ bọn họ giấu ở ~trong phủ Tướng quân Quách Thiên Tín.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nói.

Đến lúc này Chu Thiên Giáng chỉ còn cách nói thật, nhưng hắn không nói ra phủ đệ của tứ hoàng tử Huyền Châu. Cho dù trước mặt là mấy người của Huyền Xán, Hoàng thượng cũng không dám ra lệnh điều tra phủ tướng quân. Đem Quách Thiên Tín ra chọc giận ,trực tiếp đem binh sĩ thiệt mạng quay trở về kinh thành.

-Ngươi tư mộ nhiều binh mã như vậy, là để sau này làm phản hay sao?

Đi một vòng, Đại Hán bịt mặt lại nhắc lại vấn đế tư mộ binh sĩ.

Trong lòng Chu Thiên Giáng trầm xuống, xem ra mục đích chủ yếu của đối phương là chuyện này, lúc nãy hỏi nhiều chuyện vô nghĩa như vậy, chính là muốn làm loạn tinh thần của hắn. Kiểu phương thức thẩm vấn này là kiểu chơi cho con nít ở kiếp trước rồi, cũng may Chu đại quan nhân từ đầu đến cuối đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Sau khi tạm thời bình tĩnh, Chu Thiên Giáng cũng phân tích được thân phận của đối phương. Quan tâm đến chuyện này ở triều Đại Phong chỉ có ba bộ phận, thứ nhất chính là đương kim Hoàng thượng, thứ hai là hai vị thái tử Huyền Minh và Huyền Xán. Còn về người thứ ba, hẳn là Chu Diên Thiên âm thầm giấu diếm thực lực trong kinh thành.

Hoàng thượng vì giang sơn của mình, quan tâm đến chuyện này cũng là lẽ thường tình, có thể chính là Hoàng thượng phái người diễn vở kịch này. Huyền Minh, Huyền Xán hận Chu Thiên Giáng muốn chết, đào ra tin tức có thể đưa Chu Thiên Giáng vào chỗ chết, nếu Chu Thiên Giáng thật sự chết trong tay bọn họ cũng không thể nói được gì. Nhưng nếu lỡ đối phương là người của Chu Diên Thiên, vậy Chu Thiên Giáng phải trả lời cẩn thận rồi. Những người này không những muốn hắn chết, càng muốn triều Đại Phong diệt vong.

Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút, quyết định đánh bạc một ván. Hắn giả thiết ba nhóm thế lực, chỉ cần Hoàng thượng có lẽ còn có thể tha chết cho hắn, mặt khác bất kể là người của Hoàng tử hay của Chu Diên Thiên, rơi vào trong tay bọn họ Chu Thiên Giáng khó giữ mạng sống. Nếu đã như vậy, Chu Thiên Giáng chỉ có thể đặt cược vào bên của Hoàng thượng.

-Bản quan tư mộ binh mã tuyệt đối không phải là vì phản loạn, chỉ vì Hoàng thượng không trọng dụng Bản quan, tước đoạt binh quyền.Bản quan là lo khi Chu Diên Thiên lại xuôi nam lần nữa, tên ngốc Huyền Minh không ngăn cản được, vì thế mới âm thầm chiêu mộ binh mã như vậy, sau này cũng tốt để làm kỳ binh hộ giá.

Chu Thiên Giang chân thành nói.

Hai gã che mặt Đại Hán liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng lắc đầu. Gã cầm đao từ từ giơ chiếc dao bầu lên.

-Câu này nhất định là nói láo, ta lại hỏi ngươi một câu, có phải là để phản loạn hay không?

Chu Thiên Giáng mặt đầy mồ hôi, khẽ cắn:

-Bản quan quyết không nói dối, tin hay không tin tùy ngươi.

-Hừ!Xem ra không cho ngươi biết tay, ngươi sẽ không nói thật rồi.

Bịt mặt Đại Hán nói, liền giơ đao chém.

-Từ từ đã! Chu Thiên Giáng căng thẳng hô to một tiếng.

Khoảng cách dao chém cách chân phải Chu Thiên Giáng không đến một thước thì dừng lại:

-Nói, là vì cái gì?

-Ờ, chúng ta có thể không dùng đao, dùng roi da quất hai cái được không .

Chu Thiên Giáng nuốt nước miếng, trong lòng cân nhắc xem có sửa lại lời nói hay không, nếu chẳng may đối phương là người của Chu Diên Thiên, có lẽ đối phương muốn kết hợp lại, hoặc cũng có thể tha hắn một lần.

-Ta xem tiểu tử ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!

Đại Hán kia nói xong giơ tay chém xuống, chỉ nghe răng rắc một tiếng.

-A!

Chu Thiên Giáng mắt trợn trắng lên, rồi hôn mê bất tỉnh.

Đại Hán kia lắc lắc đầu, đao của gắn là chém vào gỗ trên ghế, căn bản là không đụng Chu Thiên Giáng. Kết quả đường đường Chu đại quan nhân không những bị dọa ngất, mà còn đái ra quần.

Lúc này, cửa phòng vừa mỏ ư thì bước tới hai lão già. Nếu Chu Thiên Giáng không bị ngất đi, không những chỉ nhảy dựng lên, bởi vì hai người kia, một là Mục Kỳ, người khác là Vệ Triển.

Trận bắt cóc kinh tâm động phách này căn bản chính là Vệ Triển một tay đạo diễn, đừng thấy Vệ Triển chưa đem chuyện tư mộ binh sĩ của Chu Thiên Giáng nói cho Thành Võ Hoàng, nhưng trong đầu của Vệ Triển, tuyệt đối trung thành với Thành Võ Hoàng, vì thế hắn muốn biết rõ mục đích mộ binh của Chu Thiên Giáng.

Vệ Triển điểm một cái trên huyệt ngủ của Chu Thiên Giáng, nói với bốn gã áo đen bịt mặt:

-Đem tên tiểu tử này và người của hắn bí mật ném tới cửa An Sát Viện.

Vệ Triển dặn bảo kẻ dưới xong, bốn gã bịt mặt bắt đầu hành động, ba chân bốn cẳng đem Chu Thiên Giáng ra ngoài.

Mục Kỳ lặng lẽ nói:

-Vệ đại nhân xem ra Chu Thiên Giáng mộ binh cũng không có ác ý. Có lẽ tên tiểu tử này thật sự là giống như lời Lâm đại nhân nói, vì nói ra ác khí, phòng ngừa có thêm người làm hại cho hắn.

Vệ Triển nhíu mày:

-Tri nhân tri diện bất tri tâm, lão phu lo lắng không phải Chu Thiên Giáng, mà là Quách Thiên Tín. Ba bốn ngàn người đối với Đại Phong ta không đáng kể, nhưng tiểu tử này nếu lợi dụng thân phận, mấy ngàn người tấn công Hoàng thượng bất ngờ, như vậy Hoàng thượng rất khó thoát được sự đuổi giết của nhiều người như vậy. Cho dù là có Thanh Long Vệ hộ giá, cũng không ngăn được cung nỏ vạn tên cùng bắn. Hoàng thượng vừa chết thiên hạ chắc chắn đại loạn. Quách Thiên Tín tay nắm trọng binh, là người tự lập vì Vương nhân có thực lực nhất. Chu Thiên Giáng thân là Quách phủ môn sinh, ai bảo đó không phải là nước cờ hay do Quách Thiên Tín sắp xếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.