Trải qua thay đổi chống tham nhũng lần này, được lợi lớn nhất không ai qua được tứ hoàng tử Huyền Châu. Để biểu đạt cảm tạ đối với Chu Thiên Giáng, Huyền Châu mang theo mười chín vị quan viên mới thăng đến phủ đệ của Chu Thiên Giáng.
Tâm trạng Chu Thiên Giáng cũng không tệ, lập tức dặn dò người bày tiệc, mặc sức uống rượu với tứ Hoàng tử Huyền Châu và các vị quan viên trong phủ. Những quan viên này tuy rằng nộp một nửa gia sản, nhưng đối với Chu Thiên Giáng vẫn là thiên ân vạn tạ. Nếu không phải là bức thư tiến cử của Chu Thiên Giáng, chỉ sợ cũng không tới phiên bọn họ. Đương nhiên, Tứ hoàng tử cũng không biết , bao gồm người của lão tam cũng là Chu Thiên Giáng đề cử.
Tứ hoàng tử Huyền Châu tinh thần phấn chấn. Những quan viên mới được thăng chức này phần lớn đều thăng vào nơi có quyền lực thực sự, huống hồ còn có những người mà Chu đại quan nhân giúp hắn là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ trốn. Trong đám huynh đệ Tứ đại hoàng tử lập tức trổ hết tài năng, trở thành người có sức cạnh tranh ngôi vị Thái tử nhất. Ngoài ra, còn một việc khác khiến Huyền Châu thấy vui, chính là số binh mã tư mộ trong phủ đều đã được chuyển ra ngoài, cũng làm cho hắn bớt đi một phần lo lắng.
-Thiên Giáng, bổn hoàng tử kính ngươi một ly, ngày khác nếu bổn hoàng tử lập vì Thái tử, nhất định sẽ không quên công lao của ngươi.
Bọn quan viên đang ngồi vừa nghe xong, đều nhao nhao hùa theo, vỗ mông hai người nịnh bợ.
-Đúng, đúng, Chu đại nhân càng vất vả công lao càng lớn, thật đúng là mẫu quan mà chúng ta chờ đợi.
-Tứ điện hạ, ngày ngài đắc truyền ngôi vua, Chu đại nhân nhất định sẽ là triều thần thứ nhất của Đại Phong ta.
Chu Thiên Giáng cười giơ chén rượu lên, "Được rồi được rồi, đừng vuốt nữa, vuốt nhiều hơn ta cũng không cho bạc các ngươi đâu.
Nói xong, nhìn về phía Tứ Hoàng tử nói tiếp:
- Ta nói tiểu tử ngươi cũng chớ đắc ý quá sớm, lão nhị lần này tuy thất bại một ván, nhưng cha ngươi còn không hủy bỏ tư cách lập Thái tử của hắn. Huống chi, còn có lão tam Huyền Nhạc và ngươi cạnh tranh. Tiểu tử ngươi nếu muốn sau đại tang Hoàng hậu có được tư cách lập Thái tử thì phải lập chút thành tích để cha ngươi nhìn với cặp mắt khác xưa mới được.
Bọn quan viên đang ngồi nghe Chu Thiên Giáng mở miệng hô một tiếng ‘Tiểu tử ngươi’, đến Hoàng thượng cũng không gọi như vậy, lại trực tiếp gọi thẳng hai chữ ‘Cha ngươi’, mọi người đều giật mình nhìn nhau, họ thật sự lo lắng Tứ Hoàng tử sẽ trở mặt ngay tại trận. Những lời này nếu truyền ra ngoài, nói thế nào cũng là bất kính với hoàng thất.
Ai ngờ Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại không thèm để ý cười cười, "Thiên Giáng, có ngươi ủng hộ ta còn lo lắng cái gì. Lão Tam tuy rằng thâm độc, nhưng bên cạnh hắn lại thiếu một người tài ba như ngươi. Muốn nói triều Đại Phong ai có điểm xấu nhiều, ngươi muốn nói mình là thứ hai, ta thấy không ai dám nói là thứ nhất.
-Tê dại, tình cảm bố ở trong lòng ngươi chính là một bụng ý nghĩ xấu đúng không. Phạt ~ trước hết tự phạt bản thân ba chén, bằng không thì ta tự tay rót hết.
Chu Thiên Giáng nói xong, cổ bị chèn của Tứ hoàng tử thật đúng như được tưới một ly.
Hai người từ Thục Thiên Phủ tơi nay đã quen đùa giỡn, cơ bản là không cảm thấy có cái gì không ổn. Nhưng thấy trong mắt một đám triều thần, từng người một bị hù đến toát mồ hôi lạnh. Cừ thật, đến tê dại, cũng dám mắng, còn ở trước mặt Hoàng tử tự xưng “Bố”, người này chém thành trăm ngàn mảnh cũng không đủ hết tội.
Tứ hoàng tử cười cười khổ sở, khuôn mặt như trái bí đỏ lớn, nói về đánh hắn không phải là đối thủ của Chu Thiên Giáng, trước mặt người này chỉ có chịu phần ức hiếp.
Tứ hoàng tử nhìn nhìn xuống đám triều thần:
-Chư vị đại nhân, hôm nay mỗi câu nói tại đây, đều không được truyền ra ngoài. Nếu không, cho dù bổn hoàng tử không gây sự với các ngươi, Chu Thiên Giáng cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Chu Thiên Giáng phớt tỉnh, khoát khoát tay:
-Không sao, dù sao đến lúc đó có đánh chết bố cũng không thừa nhận, ai có thể làm gì ta.
Bọn quan viên xấu hổ mỉm cười:
-Không dám, không dám, đám hạ quan vừa rồi không nghe thấy gì hết.
Một tên trong đó vội vàng nói
-Vâng, vâng, chúng tôi đều không nghe thấy gì ~!
Một đám người nịnh nọt phụ họa.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ giúp đám người này quả thực một người có thể dùng cũng không có. Nếu không phải là tổ tiên tốt của bọn hắn đã lựa chọn Tứ hoàng tử rồi, Chu Thiên Giáng căn bản cũng không muốn uống rượu cùng đám người này.
-Thiên Giáng, vừa rồi ngươi muốn nói ta phải làm chút thành tích, có phải là có kế hoạch gì không?
Tứ Hoàng tử Huyền Châu nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi cũng không ngu:
-Huyền Minh và Huyền Xán hai người chịu thiệt thòi lớn như vậy, phỏng chừng hiện tại hận đến nằm mơ cũng muốn bóp chết ta, nhất định sẽ nghĩ cách phản kích. Trong tình huống này, ta thấy không bằng rời khỏi kinh thành một thời gian ngắn cũng tốt. An Sát Viện nếu đã đôn đốc đám quan thiên hạ, ông đây cũng mượn cơ hội này để đi tuần thiên hạ. Thế nào, muốn đi cùng ta không. Đến lúc đó công lao cũng thuộc về ngươi.
Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói.
Tứ hoàng tử vừa nghe, vẫn có chút động lòng. Lần trước xuất kinh hắn chính là bị Chu Thiên Giáng ép buộc đi đấy. Nhưng sau khi rời khỏi đây, Huyền Châu thu hoạch rất lớn, lập tức thay đổi cách nhìn của phụ hoàng đối với hắn. Nếu như lần này lại có thể lập công trở về, ngôi vị Thái tử trên cơ bản không phải hắn thì còn ai nữa.
- Thiên Giáng, chỉ sợ phụ hoàng không thể đồng ý, bây giờ không giống trước kia, bốn huynh đệ chúng ta đều có phủ đệ của mình, ngươi thân là triều thần trong triều, chúng ta cùng ra ngoài phụ hoàng có thể có ý kiến gì không.
Tứ Hoàng tử Huyền Châu lo lắng nói.
-Việc này giao cho ta, ngươi chỉ cần đồng ý là được."
Chu Thiên Giáng nắm chắc nói
Tứ Hoàng tử gật gật đầu, với hắn mà nói lưu lại kinh thành không bằng đi ra ngoài xông xáo một phen, Đi theo Chu Thiên Giáng còn một cái lợi nữa, đó chính là con người này không tham công, điều có lợi nhất định sẽ rơi xuống đầu hắn.
Mọi người đang chè chén thoải mái trong phủ, buổi sáng ngày kế tiếp, Chu Thiên Giáng lại đi tới thượng thư phòng.
Chu Thiên Giáng đem chuyện đi tuần ra bẩm báo, Thành Võ Hoàng đến lập tức đồng ý. Trong lòng Thành Võ Hoàng rất rõ Chu Thiên Giáng muốn hoàn thành giao hẹn giữa họ, chỉ dựa vào những quan viên xảo trá ở kinh thành nhất định không được, phải tranh thủ số bạc của quan tham thiên hạ mới có thể đủ số.
Thành Võ Hoàng lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng, hắn cũng sợ Chu Thiên Giáng người này sau khi vừa rời khỏi đây sẽ không có ai quản, nếu thật là đại sát tứ phương, chỉ sợ một số trọng yếu không phủ được, không dùng đối kháng để bảo vệ chính mình.
- Hoàng thượng, điểm này ngài yên tâm, cho dù thần phải động thủ, cũng phải có căn cứ chính xác mới động thủ. Vả lại, thần cũng sợ chết, chẳng may nếu bọn họ ép cho tức giận, thần chẳng phải là tìm đến cái chết hay sao.
Thành Võ Hoàng hơi hơi gật gật đầu:
-Ừ, ngươi biết là tốt rồi. Nếu muốn đi, thì chuẩn bị khi nào lên đường?
- Hoàng thượng, thần còn muốn có một ý kiến cá nhân, đó chính là Tứ hoàng tử Huyền Châu điện hạ. Thần cảm thấy Tứ điện hạ ở trong kinh thành, không bằng cùng thần đi ra ngoài rèn luyện một chuyến, sau này nếu không nhận được ngôi vị lớn, tối thiểu cũng có thể giống như Tĩnh Vương trở thành một đời hiền vương.
Chu Thiên Giáng khom người nói.
Thành Võ Hoàng khẽ giật mình, cười ha hả:
-Tĩnh Vương nếu mà nghe được những lời này, e rằng vui phải uống mấy chén. Nếu ngươi đã coi trọng Huyền Châu như vậy, trẫm chuẩn tấu cho ngươi.
Thành Võ Hoàng nói xong, hơi nghiêng người về phía trước để thăm dò:
-Thiên Giáng, lần đổi mới quan viên này, trẫm coi như hài lòng với những người mà ngươi tiến cử. Trẫm hỏi ngươi, giả dụ Trẫm phải lập giữa hai vị thái tử là Huyền Châu và Huyền Nhạc, ngươi cảm thấy ai thích hợp?
Thành Võ Hoàng cảm thấy trong số quan viên mà Chu Thiên Giáng tiến cử có không ít người là người của Huyền Nhạc, không rõ tên tiểu tử này rốt cuộc là đang ủng hộ ai.
Chu Thiên Giáng nhìn Thành Võ Hoàng, rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút:
-Hoàng thượng, thần cảm thấy Huyền Châu thích hợp.
-Vì sao, cho Trẫm một lý do?
-Bởi vì thần và hắn là cùng một phe.
Chu Thiên Giáng nháy mắt, rất chân thành nói
-Ha ha, coi như tiểu tử ngươi thẳng thắn.
Thành Võ Hoàng mỉm cười và đứng thẳng lên:
-Thiên Giáng, sau khi xuất kinh hết thảy cẩn thận, trẫm đợi tin tốt của ngươi.
Thành Võ Hoàng vừa nói như vậy, chẳng khác gì là đáp ứng yêu cầu của Chu Thiên Giáng, có thể cho Huyền Châu đi cùng hắn.
Chu Thiên Giáng cúi người thật sâu chào:
-Hoàng thượng bảo trọng long thể, thần cáo lui!
Chu Thiên Giáng nói xong đi ra khỏi thượng thư phòng, nhưng hắn không trực tiếp hồi phủ, mà là đi tới vườn của Vệ Triển. Phải nói nơi này là tổng bộ của Niêm Can Xử, ở càn cung bên cạnh chuyên môn mở một tiểu viện.
Vệ Triển kỳ lạ nhìn Chu Thiên Giáng, không rõ hắn đến nơi này làm gì.
-Thiên Giáng, có chuyện gì sao?
Vệ Triển hỏi.
-Có việc, sư thúc, vãn bối đến là để cho ngài một thứ.
Chu Thiên Giáng nói xong mỉm cười, cầm chiếc nhẫn màu đen trên tay ra.