Thiên Giáng Đại Vận

Chương 177-2: Lần đầu đến Thiên Thanh (2)



Thế mạnh của Ô Tộc khơi dậy bất mãn của bốn bộ tộc lớn còn lại, ngoại trừ Ương Kim tộc của vương đô, ba tộc khác sớm đã rình rập lãnh địa màu mỡ của Mạc Lạp tộc. Cuối cùng ba tộc liên hợp lại, tập trung dũng sĩ ba tộc đánh lén Ô Tộc. Kết quả không ngờ Ô Tộc thiết lập sẵn mai phục, khiến tinh nhuệ của ba tộc chạy bán mạng. Ô Tộc Chiêm Hãn thừa cơ tiến thẳng đến ba tộc đuổi giết trưởng lão các tộc chạy đến vương đô. Cứ như vậy, trong mấy tháng ngắn ngủi, Ô Tộc đã trở thành bộ lạc dũng mãnh nhất nước Thiên Thanh.

Liên tục đi hai ngày, Chu Thiên Giáng dựa theo địa điểm hẹn trước với bọn Chu Nhị đi đến thành trì thứ nhất của nước Thiên Thanh – Khỏa Thành.

Khỏa Thành có diện tích không nhỏ, trước mắt còn thuộc quản hạt của Ương Kim tộc. Có lẽ phía nam nơi này gần triều Đại Phong, không phải trọng điểm tập kích của Ô Tộc, trong thành trì xem như yên ổn phồn hoa.

Thương đội của Chu Thiên Giáng vừa vào thành, lập tức thu hút không ít thương khách đến hỏi thăm. Nước Thiên Thanh thiếu thốn tài nguyên, họ rất thân thiện với thương đội đến từ phía nam. Mặc dù vẫn đang khai chiến với Đại, nước Thiên Thanh vẫn giữ lễ kính với thương đội.

Chu Nhị sớm đã ở thành trì chờ nhiều ngày, vừa nhìn thấy đoàn xe của Chu đại quan nhân vào thành, y lập tức tiếp đón.

– Đại nhân, Chu Nhị đến rồi.

Đại Ngưu nhỏ giọng nói ở trước xe Chu Thiên Giáng.

– Lệnh cho đoàn xe dừng lại bên đường, bảo Chu Nhị lại đây.

Chu Thiên Giáng vén màn xe lên phân phó.

Chu Nhị thúc ngựa đi tới trước xe. Chớ nhìn y chỉ ra kinh sớm hơn Chu Thiên Giáng hai ngày, nhưng dọc đường bọn Chu Nhị cho ngựa chạy gấp, nhanh gấp mấy lần so với đoàn xe.

– Đại nhân, chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta ở lại trước rồi hẵng nói.

Chu Nhị tiến lên nhỏ giọng nói.

– Ừ, từ giờ trở đi, việc ăn ở đều nghe theo ngươi.

Chu Thiên Giáng nói xong liền nhìn người qua lại trên đường, phồn hoa đến mức này thì nằm ngoài dự đoán của hắn.

Chu Nhị dẫn đoàn xe đi vào một khách điếm, Vì nghênh đón Chu Thiên Giáng, Chu Nhị sớm đã bao cả quán này. Mọi người buộc ngựa cho ăn rồi nghỉ ngơi một chút, còn những nhân vật cốt yếu đều đi tới chính đường.

– Chu Nhị, đội ngũ của Chu Tứ hiện giờ ở đâu? Xem tình hình thành trì này, thế cục nước Thiên Thanh hình như không nguy hiểm như mật báo đã nói.

Chu Thiên Giáng nghi ngờ hỏi.

– Đại nhân, Chu Tứ dẫn một ngàn nhân mã đóng giữ chưa đến hai mươi dặm ngoài thành. Để tránh nghi ngờ, bọn họ hiện tại cũng đóng giả thành bộ lạc du mục, chỉ sợ đại nhân nhìn thấy bọn họ, căn bản nhận không ra là người của chúng ta.

Chu Nhị cười, tiếp lời:

– Trọng điểm tác chiến của Ô Tộc không phải phía nam Thiên Thanh. Theo tin tức thương đội đến từ vương đô thăm dò được, Ương Kim tộc luân phiên chiến bại, Ô Tộc đang tiến đến vương đô. Khỏa Thành vốn có bảy ngàn binh lực đóng giữ, hiện tại bị vương đô điều đi sáu ngàn người. Từ những điểm này, ta có thể thấy chiến sự Ương Kim tộc vô cùng căng thẳng.

Chu Thiên Giáng gật đầu:

– Căng thẳng là tốt rồi, ta sợ bọn họ không đấu đá nhau thôi, như vậy thì chúng ta đến đây vô ích. Chu Nhị, lập tức lệnh cho huynh đệ báo với Chu Tứ, bảo y sáng sớm mai đến đây hội họp với ta. Còn nữa, thành chủ Khỏa Thành này ở nước Thiên Thanh có địa vị gì?

– Đại nhân, Khỏa Thành ở nước Thiên Thanh xem như khá giàu có. Bởi vì phía nam gần Đại Phong, khách thương vãng lai phải qua đây, cho nên vị trí thành chủ Khỏa Thành xem như tương đối trọng yếu. Thành chủ tên là Da Luật Tát Khắc, nghe nói là tộc nhân chủ hệ của Ương Kim tộc. Bàn về thân phận, vua Thiên Thanh là Da Luật Sát còn phải gọi y một tiếng tộc thúc.

Chu Thiên Giáng sáng mắt:

– Hả? Vậy tốt quá rồi, có cách nào để ta và y gặp nhau không?

Chu Nhị ngẩn ra, gật đầu:

– Đại nhân, thành chủ nước Thiên Thanh rất ít khi tiếp kiến thương nhân Đại Phong. Chớ nhìn bọn họ rất khách khí thương đội, chẳng qua là vì đổi lấy vật tư. Ở trong bụng, nước Thiên Thanh vẫn khinh thường người Đại Phong, tuy nhiên vẫn có một biện pháp…

Chu Nhị nói đến đây liền dừng lại.

– Có cách gì nói mau, ấp a ấp úng làm gì.

Chu Thiên Giáng thúc giục Chu Nhị.

– Thủ hạ tôi có một vị huynh đệ mới đến đây chỉ vài ngày liền… cùng với cháu gái của thành chủ là Da Luật Tát Khắc mặn nồng. Thông qua nàng ta thì có thể để Da Luật Tát Khắc và đại nhân gặp mặt một lần. Trong thành, Giao dịch hành lớn nhất quy về thành chủ, mà người quản lý Giao dịch hành là cháu gái thành chủ. Nhưng ở Khỏa Thành, khách thương muốn thông qua quan hệ với nàng mà nộp ít thuế, chỉ sợ cũng không tiện gặp.

Chu Nhị ngượng ngùng nói.

Bọn Đại Ngưu, Hạ Thanh cười thầm, Chu Thiên Giáng giật mình nhìn Chu Nhị:

– A! Đúng là nhân tài, mới mấy ngày đã câu được cháu gái thành chủ.

– Đại nhân, nữ tử Thiên Thanh tính tình cởi mở, cũng không thể trách vị huynh đệ đó được. Đương nhiên cũng là vì thuộc hạ quản giáo không nghiêm, về sau thuộc hạ sẽ ngăn chặn việc này.

Chu Nhị xấu hổ nói.

Chu Thiên Giáng cực kỳ nghiêm khắc với việc này, ngươi có thể đi thanh lâu tiêu tiền mua hoa, nhưng tuyệt không cho chà đạp phụ nữ đàng hoàng, đây là quân quy Chu đại quan nhân định ra. Thủ hạ của Chu Nhị gây ra chuyện này coi như là trái với quân quy, dù sao cũng không thể cưới người ta làm vợ.

Chu Thiên Giáng cười phất tay:

– Chu Nhị, thủ hạ của ngươi khác với đại quân tác chiến, bổn đại nhân cho phép các ngươi làm vậy. Nếu ai có thể dụ được vợ của vua Thiên Thanh, lão tử sẽ thưởng mạnh tay.

Dứt lời, Chu Thiên Giáng, nhìn Đại Ngưu đang đứng cười hì hì, hắn trừng mắt:

– Cười con khỉ mốc, người ta là vì công tác, vì thu hoạch tình báo mà kính dâng thanh xuân, tình cảm sâu đậm vĩ đại đến nhường nào.

– Đại nhân, nói vậy cũng không phải, còn không phải là làm chuyện ấy sao.

Đại Ngưu thật thà nói.

– Má nó, lời cao thượng như thế, tại sao đến miệng ngươi liền trở nên xấu xa vậy.

Chu Thiên Giáng trợn mắt, không để ý đến gã nữa:

– Chu Nhị, lập tức an bài, mặc kệ khó khăn cỡ nào, ta muốn đích thân gặp vị tiểu cô nương phóng khoáng này. Hạ Thanh, chuẩn bị lễ vật, loại mà nữ nhi vừa nhìn liền thích ấy.

Chu Thiên Giáng căn dặn xong, Chu Nhị khẩn trương đi an bài. Cháu gái thành chủ cũng không thể tùy tiện gặp được, y phải nhờ vị huynh đệ kia thi triển mỹ nam kế mới được. Chu Thiên Giáng lấy thân phận thương nhân Đại Phong đi gặp cháu gái thành chủ, như vậy sẽ không khiến nàng nghi ngờ. Chỉ có điều sau khi gặp mặt, hắn có thể thông qua nàng mà gặp thành chủ thì rất khó nói.

Đêm đó, Hạ Thanh, Chu Nhất, Đại Ngưu ở ngoài sáng, Lâm Phong ở trong tối, vài người bảo hộ Chu Thiên Giáng ngồi xe ngựa chạy về phía Giao dịch hành lớn nhất Khỏa Thành.

Chu Thiên Giáng muốn thông qua thành chủ Da Luật Tát Khắc móc nối quan hệ với Ương Kim, nếu như có thể thông quan hệ này, hắn sẽ giảm được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Ban đêm ở Khỏa Thành, ánh trăng sáng vằng vặc. Trong tửu quán ven đường thỉnh thoảng có tiếng quát tháo dã man, còn thường xuyên có người tụm năm tụm ba ẩu đả.

– Chu Nhị, ngươi tới nhiều ngày rồi, thấy chuyện ẩu đả bên đường này, quan binh tuần tra xử lý như thế nào?

Chu Thiên Giáng ngồi trong xe hỏi.

– Đại nhân, có lẽ đây là đặc sắc ở nước Thiên Thanh, rất chuộng vũ lực. Chỉ cần không chết người, quan sai tuần tra rất ít khi hỏi đến. Thậm chí bọn họ còn ở bên cạnh xem náo nhiệt, mãi đến khi kẻ này bị kẻ kia đánh bại.

– Ha ha, đúng là thú vị, khó trách triều Đại Phong vừa nhắc tới nước Thiên Thanh, trong đầu liền nghĩ đến bốn chữ “Dân phong dũng mãnh”. Nếu dân chúng Thiên Thanh và thương đội Đại Phong đánh nhau, quan binh trong thành sẽ thiên về phe nào?

– Đại nhân, theo tôi được biết, thương đội từ phía nam tới rất ít khi chủ động tìm phiền toái. Tuy nhiên, hai ngày trước tôi có thấy một thương đội tới từ Lĩnh Bắc cùng dân bản xứ động thủ. Đừng nhìn nước Thiên Thanh lịch sự với thương đội, trong phương diện này bọn họ rất nghiêm túc. Quan sai tuần thành mặc dù không thiên vị dân chúng địa phương, song họ lại đứng một bên ủng hộ người một nhà.

Chu Thiên Giáng hứng thú nhìn Chu Nhị:

– Cuối cùng bên nào thắng?

Chu Nhị cười bất đắc dĩ:

– Thương đội cố ý yếu thế để dân chúng địa phương thắng. Thật ra nếu muốn đánh thật, bất luận tiêu sư của thương đội nào cũng không phải là hạng xoàng xĩnh, chỉ có điều thương đội không muốn tìm phiền toái mà thôi.

Chu Thiên Giáng gật đầu, vén màn xe nói với Đại Ngưu ở bên ngoài:

– Đại Ngưu, cho tiểu tử ngươi một nhiệm vụ. Từ giờ trở đi, bất cứ kẻ nào dám đến thương đội chúng ta khiêu khích, ngươi liền dẫn người đánh cho ta, đánh đến khi bọn họ chịu phục mới thôi.

– Được thôi, ai dám gây chuyện, lão tử một gậy giết chết y.

– Không nên như thế, đánh ngã là được, không thể giết người.

Chu Thiên Giáng khẩn trương nhắc nhở một tiếng, bằng không tên này chắc chắn sẽ giết chết người.

Xe ngựa đi không nhanh, qua hai nén hương mới đến Giao dịch hành lớn nhất Khỏa Thành. Món ăn chính của nước Thiên Thanh lấy thịt dê, bò cùng lúa mạch là thành phần chính, sản vật nổi nhất chính là các loại hàng da. Thành chủ các thành gần như đều nắm giữ Giao dịch hành lớn nhất trong thành, thu mua hàng da tốt nhất vào tay bọn họ. Tuy nhiên Giao dịch hành mà thành chủ nắm giữ cũng không quá độc đoán, bọn họ chỉ chọn lựa lá trà, dầu, lương thực thượng đẳng để giao dịch, coi như chừa lại cho các Giao dịch hành khác một miếng cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.