Chu Thiên Giáng coi như phúc lớn mạng lớn, Chu Nhất Hạ Thanh chỉ cần thiếu một người, thì cái mạng nhỏ của hắn chạy cũng không chạy thoát. Không có phi tiêu của Hạ Thanh ngăn cản, Chu Nhất cũng không kịp tới cứu viện. Mà Chu Nhất không đến, một mình Hạ Thanh cũng không ngăn nổi Chiêm Linh.
Chiêm Linh dựa theo tiếng gió để tránh phi tiêu do Hạ Thanh bắn tới, xoay tay lại muốn một kiếm giải quyết Chu Nhất trước. Chu Nhất vốn đâm về phía Chiêm Linh, nhưng xích huyết kiếm dài hơn đao của gã, Chu Nhất chỉ có thể biến chiêu thành đón đỡ. Nhìn đối phương muốn dùng kiếm đỡ xích huyết kiếm của mình, Chiêm Linh trong lòng tự nhủ đúng là muốn tìm cái chết. Chiêu thức trong tay Chiêm Linh không thay đổi, vẫn như cũ đâm về phía trái tim Chu Nhất.
Chỉ nghe tiếng ‘keng keng’, giữa hai thanh kiếm tóe lửa, Chiêm Linh và Chu Nhất đồng thời giật mình, nhìn binh khí của mình liếc mắt một cái. Bội đạo của Chu Nhất là tinh thiết, có bỏ thêm huyền thiết hiếm có, xích huyết kiếm lại là danh kiếm. Một chiêu vừa rồi, khiến Chu Nhât kinh sợ biến sắc, trên sống đao của mình không ngờ xuất hiện một vết nứt.
Trái ngược với Chu Nhất giật mình, trong lòng Chiêm Linh lại rung động. Qua chiêu vừa rồi, nàng phát giác công phu của Chu Nhất không hề thua kém mình. Càng khiến Chiêm Linh không tin nổi là, xích huyết kiếm không chặt đứt đuợc binh khí đối phương.
Hạ Thanh vừa thấy Chu Thiên Giáng thoát hiểm, cũng không tiến lên hỗ trợ, mà lùi lại ngăn đường lui của Chiêm Linh. Đây chính là một con cá lớn, Hạ Thanh không thể để nàng thừa dịp chạy trốn.
Hai bên giao thủ bất quá chỉ trong nháy mắt, Chu Thiên Giáng nhìn thoáng qua Đại Ngưu còn ngơ ngác quỳ dưới đất, hô lớn với thị vệ:
- Nữ tử này là Thống soái đại quân Ô Tộc Chiêm Linh, bao vây lại, bắt sống.
Chu đại nhân từ trên chiến báo đã sớm biết được thân phận Chiêm Linh, nếu như có thể bắt nàng, với Chu Thiên Giáng đúng là một vụ mua bán lớn.
Nghe thấy lệnh của Chu đại quan nhân, thị vệ xung quanh vẫn đang trong kinh ngạc, lập tức bao vây lấy Chu Nhất và Chiêm Linh. Hộ vệ cảnh giới trong soái phủ cũng chạy tới, trên tay cầm cung nỏ, nhưng không có lệnh của Chu Thiên Giáng, không ai dam bắn tên. Hơn nữa, Thống lĩnh Chu Nhất đang cùng đối phương giao đấu, bắn tên sợ ngộ thương Chu Nhất.
Chiêm Linh biết rằng đã mất đi tiên cơ, nếu giờ không đi chỉ sợ thật sự bị bắt ở lại đây. Cũng may vừa rồi Chu Thiên Giáng hô lên một tiếng bắt sống, khiến cho Chiêm Linh có cơ hội.
Chiêm Linh dám đơn độc xong vào soái phủ thành Tạp Sắt, đúng là kẻ tài cao gan lớn. Tuy Lâm Phong ra tay khiến nàng co chút e dè, nhưng Chiêm Linh tự cho rằng đánh không lại cũng có thể chạy. Về mặt khinh công, ngay cả ca ca Chiêm hãn cũng không bằng, đối với việc thoát thân Chiêm Linh rất tự tin.
Chu Nhất đau lòng bảo đao của mình, không dám cùng Chiêm Linh cứng đối cứng nữa. Chiêm Linh vung xích huyết kiếm lên bức lui Chu Nhất, lắc mình nhằm về phía Chu Thiên Giáng. Đám thị vệ vừa thấy Chiêm Linh muốn ám sát Chu đại quan nhân, tất cả đều chạy lại vây lấy Chu Thiên Giáng. Ai ngờ Chiêm Linh chỉ dùng hư chiêu, mũi chân điểm một cái, người liền bay lên trên cổng vòm tường viện.
Chiêm Linh cực kỳ thông minh, Hạ Thanh ngăn ở cửa ra vào, bằng vài đồng tiền vàng, Chiêm Linh biết Hạ Thanh cũng là cao thủ. Phía sau Chiêm Linh lại có Chu Nhất, nàng chỉ có thể lựa chọn bay qua tường, chạy về phía tả viện.
- Không ổn.
Hạ Thanh vừa thấy Chiêm Linh muốn chạy trốn, tay lại bắn ra hai đồng tiền vàng.
Chiêm Linh vung kiếm hất văng tiền vàng, xoay người chạy vào tả viện. Hai người Chu Nhất Hạ Thanh không dám chậm trễ, thr người đuổi theo. Trong chớp mắt thế cục biến hóa nhanh như điện quang, Chu Thiên Giáng còn chưa kịp ra lệnh thì bóng người cũng không còn.
Hỏa hoạn bên tả viện đã dập, hơn một trăm cung thủ vây quanh pháo xa bị sụp đổ phía trước, trong thoáng chốc thấy ba bóng người một trước một sau chạy về phía tường viện, cung thủ lập tức giơ trọng cung lên định bắn.
- Đừng bắn, đó là Thống lĩnh Chu Nhất và Hạ Thanh.
Một gã bách phu trưởng vội vàng ngăn lại nói.
Chu đại quan nhân khôi phục được một chút kinh hồn, nhìn đến Chu Nhất và Hạ Thanh đuổi theo, lập tức hạ lệnh toàn thành lùng bắt. Cũng lệnh thị ệ gõ chiêng cảnh báo, để Chu Nhị và Chu Tứ mau chóng quay về soái phủ.
Chu Thiên Giáng ra lệnh xong, nhìn Đại Ngưu vẫn còn quỳ ở đó, tức giận đi lên đá một cước.
- Đồ liệt não, còn quỳ làm gì, chuẩn bị đốt vàng hương cho lão tử phải không? Đồ vô dụng, vừa rối suýt chút nữa lão tử chết trong tay ngươi.
Chu Thiên Giáng tức giận mắng chửi.
- Đại nhân, kỳ thật ta cũng là có ý tốt, muốn mua kim ưng huấn luyện, giúp đỡ chúng ta trinh sát tình hình quân địch. Ai mà biết được mấy kẻ bán ưng man di lại là gian tế cơ chứ.
Đại Ngưu cúi đầu, thanh âm buồn bực thuật lại chuyện mình gặp phải.
Chu Thiên Giáng nghe đầu óc muốn nổ tung, căn bản không biết Đại Ngưu nói cái gì:
- Liệt não ngươi đang nói cái gì? Không khiến ta tức chết ngươi không cam lòng phải không?
- Đại nhân, không phải, nếu không tại con chim ưng kia, bọn họ căn bản cũng không vào đây được.... Ta cũng không nên mở bao vải, nếu không con ưng đó cũng không bay mất.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ gã đang nói lộn xộn cái gì, hắn cũng không quan tâm tới việc trừng phạt Đại Ngưu:
- Một nửa thị vệ trong phủ phân ra ngoài bắt người, ai có thể bắt được nữ tử kia, lão tử thưởng cho kẻ đó lấy làm vợ.
Chu Thiên Giáng hô lên vói người chung quanh.
- Đại nhân, không phải...việc này chủ yếu là do bọn người bán ưng gây nên, nếu không có con ưng kia.....
Đại Ngưu còn đang giải thích, sợ Chu đại quan nhân không rõ tiền căn hậu quả.
- Ôi mẹ ơi, Đại Ngưu, ngươi là ông nội của ta được chưa? Đồ liệt não, coi như lão tử nợ ngươi, mau chóng đưa lão tử đi xem pháo xa.
Chu Thiên Giáng phục hẳn rồi, gặp được cái kẻ ngu như vậy hắn cũng hết cách.
Toàn thành Tạp Sắt đại quân hỗn loạn chạy trên đường phố. Chu Thiên Giáng mồ hôi đổ đầy đầu, Chiêm Linh quan trọng, pháo xa cũng quan trọng. Vật này là tiền vốn để hắn xoay đổi cục diện chiến cuộc, vừa rồi ánh lửa ngút trời, nếu chẳng may đem nòng pháo đốt thay đổi hình dạng, chỉ sợ phải kéo về đúc lại lần nữa.
Chu Thiên Giáng vội vã chạy tới tả viện, còn chưa đi được vài chục bước, chợt nghe Đại Ngưu phía sau lầm bầm nói:
- Đại nhân, ra ỏ chỗ này xem chim ưng, ai biết mấy kẻ khốn đó vụng trộm phóng hóa. Chúng ta chỉ lo cứu hỏa, kết quả là để người chạy, ưng cũng bay ất.
Chu Thiên Giáng hai mắt đỏ lên, vội vã chạy đến pháo xa trước mặt.
Bệ pháo đã sớm bị đốt thành đống than củi. Đám người Mạn Khắc Trát làm tốt chuẩn biij, đem dầu tẩm vào áo, dùng nước rất khó dập tắt. Lúc mọi người đổi sang dùng đất cát để dập lửa, thì bệ pháo đã sập, chỉ còn lại nòng pháo ở giữa đống than. Chu Thiên Giáng vội vã sai người tiếp tục tưới nước, khiến cho nòng pháo hoàn toàn nguội lại. Hơn mười thị ệ, mang nòng pháo dời tới đại sảnh. Chu Thiên Giáng lệnh cho không để bất cứ ai quấy rầy hắn, tự mình cầm thước mộc bắt đầu quan sát nòng pháo.
Lúc này, Da Luật Đậu Cáp và mấy người Chu Tứ đều chạy tới soái phủ. Vừa vào cửa liền từ miệng thị vệ biết được tin tức, vài người kích động chạy vào bên trong đại sảnh. Nhìn nòng pháo đen thui, Da Luật Đậu Cáp cảm thấy so với việc bắt được Chiêm Linh còn chấn kinh hơn. Thiên lôi đã trở thành thần vật trong lòng tướng sĩ Ương Kim, có thứ này trong lòng bọn họ liền tràn đầy dũng khí.
- Xuỵt. Đừng lên tiếng, đại nhân nói không đợc quấy rầy.
Đại Ngưu nhỏ giọng nói với mấy người Chu Nhị.
Da Luật Đậu Cáp bất chấp việc không được nói với chuyện với Chu Thiên Giáng, vội vàng hạ lệnh:
- Người đâu, thông tri cho toàn bộ người trong soái phủ, bất cứ kẻ nào cũng khong được đem chuyện Thiên lôi bị hủy truyền ra ngoài. Ai dám nói lung tung, giết không tha.
Việc đầu tiên Da Luật Đậu Cáp nghĩ tới là phải phong tỏa tin tức, nàng vẫn ở trong biệt viện gần doanh trại, tuy rằng Da Luật Đậu Cáp tình tình hào phón, nhưng nàng muốn làm gương cho các tướng sĩ Ương Kim. Nơi này không phải Khỏa Thành của ông nội Da Luật Tát Khắc, mà là chiến trường, quân kỹ không nghiêm rất dễ khiến quân tâm tan rã. Ở mặt này, Da Luật Đậu Cáp thể hiện ra một mặt nữ trung hào kiệt. Chẳng những không phóng túng, mà còn rất nghiêm khác vói bản thân.
Chu Thiên Giáng cũng không nói chuyện, không ai dám tiến lên quấy rầy hắn. Chu Nhất Hạ Thanh còn chưa trở lại, Chu Nhị và Chu Tứ căng thẳng nhìn Chu Thiên Giáng, bọn họ thực sự sợ Thiên lôi bị hủy.
Chu Thiên Giáng một tay cầm thước gỗ, cẩn thận đo các số liệu quan trọng, so sánh một chút với trước kia xem có gì không giống. Thứ này vói đao kiếm bất đồng, chỉ cần hơi lệch lạc, đạn bắn ra có thể khiến pháo xa bị nổ tung. Chu đại quan nhân một tay cầm khăn lau, một tay cầm thước gỗ, cả mặt đều là than bụi.
- Đại Ngưu, đại ca Thiên Giáng có chuyện gì vậy?
Da Luật Đậu Cáp thấy ngay cả hạ nhân trong sảnh cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Đại Ngưu. Tuy rằng vừa rồi thị vệ bên ngoài có nói sơ qua tình hình chuyện phát sinh đêm nay, nhưng Da Luật Đậu Cáp vẫn cảm thấy Đại Ngưu chắc hẳn phải rõ ràng nhất.
- Đại nhân....bị ta làm cho tức giận...phát điên rồi.
Đại Ngưu nói xong, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mặt khổ sở muốn khóc.