Thiên Giáng Đại Vận

Chương 204-1: Bày tỏ thái độ (1)



Chu Thiên Giáng thở phào một cái:

- Sư phụ, phiền người đưa Chiêm Linh đến hậu đường trước đi.

Chu Thiên Giáng nói một câu, hắn muốn sư phụ Lâm Phong nói cho Chiêm Linh biết mối quan hệ đặc biệt của hai người, đừng để nha đầu kia rảnh rỗi mà lén thêu dệt chuyện.

Chu Thiên Giáng và Da Luật Đậu Cáp đến tiền sảnh, hắn biết chuyện của Chiêm Linh nhất định phải giải thích cho rõ ràng.

- Đại muội tử, không giấu gì muội, ta thấy đánh trận này có chút vất vả. Da Luật Sát không giao toàn quân cho ta, chỉ dựa vào chút binh lực của Tạp Sắt thành thì căn bản không thay đổi chiến cuộc được. Chu Thiên Giáng ta từ khi tiếp nhận Thủ Bị Tạp Sắt thành, có thể nuốt gọn ba vạn đại quân của Chiêm Linh đã là bản lĩnh lớn nhất của ta, nhưng hiện giờ chúng ta đang gặp tai họa rất lớn. Nói thật thì hiện giờ không thấy bóng dáng cứu binh của Vương Đô đâu cả, có thể nói chúng ta đã bị cô lập. Hơn nữa, Ô tộc chiến lực dũng mãnh, cứ kéo dài thế này thì Ương Kim tộc chỉ có nước diệt vong thôi. E là Da Luật đại muội tử cũng đã tính đến điều này rồi, vậy nên ta muốn dùng Chiêm Linh làm giao dịch với Chiêm Hãn, mọi người bắt tay giảng hòa.

Đến nước này thì Chu Thiên Giáng cũng chỉ có thể nói ra suy nghĩ của mình.

- Thiên Giáng đại ca, huynh muốn dùng Chiêm Linh chỉ để đổi lấy tính mạng người Đại Phong các huynh thôi sao?

- Đại muội tử, Chu Thiên Giáng ta đầu đội trời chân đạp đất, cho dù có chết cũng sẽ không lấy nữ nhân để đổi lấy tính mạng của mình. Nói thật thì hẳn là muội có thể nhìn ra được, mỗi lần chiến đấu ta đều để lại chỗ nguy hiểm nhất cho mình. Nói bằng cả lương tâm thì ta coi tất cả mọi người ở Tạp Sắt thành là người nhà của mình.

Những lời nói thẳng thắn của Chu Thiên Giáng khiến Da Luật Đậu Cáp bình tĩnh lại. Chu Thiên Giáng nói không sai, quả thực các tướng sĩ của bọn họ dùng chính tính mạng của mình để giữ Tạp Sắt thành, trong lòng Da Luật Đậu Cáp hiểu rất rõ kết cục thất bại của Ương Kim tộc, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

Hai người gấp rút đàm phán với nhau, Chu Thiên Giáng và Da Luật Đậu Cáp phân tích tỉ mỉ chiến cuộc. Bằng lời nói, Chu đại quan nhân đã dần dẫn dắt Da Luật Đậu Cáp đến quan điểm của mình. Chu Thiên Giáng muốn để Da Luật Đậu Cáp hiểu rằng Vương Đô thành không đàm phán với Chiêm Hãn thì căn bản không có đường lui. Nếu song phương có thể thu trống lui binh thì ít nhất Ương Kim tộc có thể còn đường sống, tiếp tục sinh tồn.

Đại Ngưu canh giữ ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhòm vào phòng qua khe cửa. Nếu như đổi là nam nhân khác nói chuyện với Da Luật Đậu Cáp như vậy thì cậu ta đã sớm vác gậy xông vào rồi.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thiên Giáng phái một trăm vệ đội Ương Kim tộc bảo vệ Da Luật Đậu Cáp đến Vương Đô phủ. Chu Thiên Giáng tin rằng trừ phi Da Luật Đậu Cáp muốn diệt tộc, nếu không cũng chỉ có thể chấp nhận cục diện hòa bình.

Da Luật Đậu Cáp vừa đi thì Chu đại quan nhân mới trở về soái phủ, vào phòng của Chiêm Linh. Từ đêm qua lúc Da Luật Đậu Cáp làm loạn hắn vẫn chưa tiếp xúc với Chiêm Linh, nhưng Chu Thiên Giáng tin chắc chắn sư phụ Lâm Phong sẽ nói tình hình rõ ràng cho Chiêm Linh, hơn nữa Chiêm Hãn còn đưa cho Lâm Phong một tín vật tùy thân.

- Chiêm đại mỹ nữ, tối qua thêu dệt chuyện có sướng không hả? Còn gọi ta là “Thiên Giáng ca” khiến bổn đại nhân cả đêm qua ngủ không ngon giấc. Bây giờ ta đã quyết định đêm nay sẽ lấy nàng làm thê tử.

Chu Thiên Giáng vừa vào cửa đã cợt nhả nói.

Chiêm Linh nhìn Chu Thiên Giáng, lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhưng cũng không đáp lời.

- Sao thế? Có phải bị khuôn mặt anh tuấn của bổn đại nhân làm cho động lòng rồi không? Ha ha, có thể để ta ôm một cái không, ca ca của nàng đã đồng ý sẽ gả nàng cho ta rồi.

Chu Thiên Giáng cố ý đùa giỡn Chiêm Linh để trả thù chuyện nàng thêu dệt đêm qua.

- Lưu manh, ta cho ngươi nói bậy này!

Chiêm Linh “bốp” một tiếng đã đánh một quyền vào mắt trái của Chu Thiên Giáng, không đợi Chu đại quan nhân gào lên thì Chiêm Linh đã túm cổ áo hắn rồi hung hăng lẳng xuống đất, hết đấm lại đá, đánh cho Chu Thiên Giáng một trận tơi bời.

Đêm qua sau khi nói chuyện thì Lâm Phong đã giải Ma Cơ Tán cho Chiêm Linh. Chu Thiên Giáng nào có biết chuyện này, lập tức gào khóc thảm thiết.

- Cứu mạng a…người đâu…đừng đánh nữa…ta xin rồi…cứu mạng!

Hậu viện soái phủ truyền ra một tràng tiếng kêu thảm thiết như giết heo.

Trong lòng Chu đại quan nhân vô cùng bực bội, cả khuôn mặt anh tuấn bị đánh cho sắp thành mặt kinh kịch, bên trái và bên phải khuôn mặt đều bị giày của Chiêm Linh đá cho méo mó.

- Má nó, tức chết đi được, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì mấy đêm trước lão tử đã làm cái này trước cái kia sau rồi.

Chu Thiên Giáng tức đến mức chửi rủa một trận, đang ngồi trong đại sảnh để Đại Ngưu bôi thảo dược.

- Ai…ai…ngươi nhẹ một chút đi, đây là mặt của ta chứ không phải cái mông.

Chu Thiên Giáng đau đến nhe răng nhếch miệng, tức giận trừng mắt nhìn Đại Ngưu một cái.

- Đại nhân, sau này ngài đừng có nói mình là đồ đệ của Lâm gia nữa, nếu không bọn ta cũng thấy mất mặt.

Chu Nhất đứng bên cạnh cười ha ha nói.

- Lắm mồm thế? Sao lúc nãy các ngươi không đến giúp một tay mà ai cũng chỉ biết đứng cạnh xem náo nhiệt? Bà nó chứ, uổng ta coi các ngươi là anh em ruột thịt, không ngờ mấy người các ngươi còn ngồi nhìn lão tử bị đánh.

Nghĩ đến tình hình lúc nãy là Chu Thiên Giáng lại tức đến mức trừng mắt với đám người Chu Nhất và Hạ Thanh.

Hạ Thanh lén nhìn Chu Thiên Giáng một cái, trong lòng thầm nhủ một đại nhân như ngài mà cứ ôm đùi người ta không buông, ai mà không biết ngượng lên giúp chứ? Với lại tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa Chiêm Linh và Lâm Phong nên hiện giờ đã không còn coi người ta là tù phạm nữa.

Khi Chu Thiên Giáng đang phát tiết sự bất mãn với đám người Chu Nhất ở tiền sảnh thì Chiêm Linh cũng ở trong phòng ở hậu viện uất ức muốn khóc. Cái tên tiểu tử thối Chu Thiên Giáng kia không biết xấu hổ, chẳng những ôm đùi của nàng mà còn hạ lưu đến mức sờ mấy cái. Chiêm Linh khác với Da Luật Đậu Cáp, nàng còn là một khuê nữ trong sáng, trước mắt nhiều người như vậy khiến nàng vừa ngại vừa tức nhưng không thể nói ra được.

Lâm Phong cười khổ lắc lắc đầu, an ủi Chiêm Linh mấy câu rồi xoay người đi về phía tiền sảnh. Tâm nguyện duy nhất hiện giờ của Lâm Phong chính là mau chóng đi xem di vật mà nhị đệ để lại, ông rất muốn chứng minh xem suy đoán của bản thân đúng hay sai.

Chu Thiên Giáng đuổi Da Luật Đậu Cáp đi, thứ nhất là bảo nàng đến Vương Đô thuyết phục Da Luật Sát, thứ hai cũng là muốn nhân cơ hội này đi xem di vật của Cung Lục Kỳ cùng Lâm Phong. Chu Thiên Giáng tinh như khỉ vậy, đêm qua vừa nghe Chiêm Hãn nói thì trong đầu hắn đã lập tức xuất hiện cái tên Vệ Triển. Chu Thiên Giáng là người của hai thế giới, loại chuyện này hắn nghe cũng nhiều rồi, vì tranh giành quyền lợi, đừng nói là huynh đệ, đến hai người thân thiết ruột thịt còn đâm nhau sau lưng nữa là. Hơn nữa với địa vị Bạch Hổ Sứ của Cung Lục Kỳ năm đó thì hẳn là sẽ người tiếp nhận vị trí lão đại của Niêm Can Xử, lão tam Huyền Vũ Sứ chết đi thì mới đến lượt lão tứ là Vệ Triển. Theo suy luận thông thường, nhìn từ thân phận và lợi ích thì quả thực Vệ Triển là nghi phạm lớn nhất.

Nếu vậy thì Chu Thiên Giáng cũng khó xử rồi, với quyền thế ngất trời hiện giờ của Vệ Triển, nếu sư phụ Lâm Phong muốn đối phó với ông ta thì Chu Thiên Giáng chỉ có thể chuẩn bị trở mặt cùng Thành Võ Hoàng thôi.

Ở Đại Phong triều, trừ Thành Võ Hoàng ra thì Vệ Triển là người duy nhất Chu Thiên Giáng e ngại, thậm chí có một số chuyện Thành Võ Hoàng có thể còn quan tâm đến thể diện nhưng Niêm Can Xử mà làm việc thì tuyệt đối là lòng lang dạ sói. Hiện giờ trong Niêm Can Xử, ngoài Mục Kỳ Chu Thiên Giáng còn có hảo cảm ra thì cơ bản hắn không quen với Bạch Hổ Sứ Cảnh Biểu và Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc, xem ra Vệ Triển cũng để lại đường lùi, cố ý không để Chu Thiên Giáng tiếp xúc với hai người này.

Lâm Phong bước tới tiền sảnh, nhìn thấy mặt Chu Thiên Giáng bị thảo dược nhuộm như diễn kịch thì không kìm được cười nói:

- Tiểu tử ngươi nếu không có bản lĩnh thì đừng có trêu chọc người ta, ngày nào cũng gọi ta là sư phụ, cái mặt này của ta cũng sắp bị ngươi làm cho mất hết rồi đây.

- Sư phụ, người cũng vậy, giải Ma Cơ Tán cho nha đầu kia sớm vậy làm gì chứ? Nhỡ nha đầu đó chạy mất thì làm sao?

Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Lâm Phong một cái.

Lâm Phong khẽ thở dài một tiếng:

- Aizzz…Cung Lục Kỳ và Bạch Nghĩa chẳng khác gì bị ta hại, nếu như năm đó ta không rời khỏi Niêm Can Xử thì cũng không xảy ra chuyện như vậy. Thiên Giáng, ta thấy trận này không thể đánh tiếp nữa rồi, nếu sớm biết huynh muội chúng là đồ đệ của nhị đệ, nói không chừng ta còn bảo ngươi giúp Chiêm Hãn thống nhất Thiên Thanh ấy chứ.

Lâm Phong vẫn cảm thấy hổ thẹn với cái chết của lão tam Huyền Vũ Sứ, hiện giờ nhìn thấy truyền nhân của Cung Lục Kỳ thì cũng thay đổi suy nghĩ lúc trước.

Chu Thiên Giáng sờ sờ vết thương trên mặt, hét ra bên ngoài:

- Người đâu, đóng cửa đại sảnh lại, không có phân phó của ta thì không cho bất cứ kẻ nào lại gần năm trượng.

Chu Thiên Giáng vừa nói xong thì đã có mấy tên thị vệ đóng chặt cửa phòng lại, canh ở bên ngoài, cảnh giới cẩn thận.

Mọi người biết Chu Thiên Giáng có chuyện bí mật muốn nói, nếu không hắn cũng không cẩn thận như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.