Thiên Giáng Đại Vận

Chương 207: Kẻ chủ mưu



Chu Thiên Giáng nói một hơi khiến Chiêm Linh quả thực không nhịn được nữa, Xích Huyết Kiếm trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống, nàng uất ức khóc ầm lên.

Chu đại quan nhân len lén để lộ một tia cười xấu xa, đứng dậy khẽ khoác tay lên vai Chiêm Linh. Chiêm Linh hơi kháng cự một chút nhưng lại bị Chu Thiên Giáng dùng lực ôm vào lòng, theo tâm lý học kiếp trước thì Chu đại quan nhân biết giờ phút này thứ các cô gái cần nhất chính là vòng tay của người đàn ông.

Chiêm Linh hung hăng đấm mấy cái trước ngực Chu Thiên Giáng, nằm úp sấp trên người Chu Thiên Giáng uất ức khóc ầm lên. Chiêm Linh khóc như lê hoa đái vũ (hoa lê dầm mưa), cuối cùng dưới những nụ hôn mạnh mẽ của Chu Thiên Giáng mới tiêu trừ hết oán hận trong lòng.

Dưới Ô Mộc Nhai, Lâm Phong và mấy người Chiêm Hãn đợi khoảng một ngày vẫn không thấy bóng dáng của Chu Thiên Giáng và Chiêm Linh đâu. Chiêm Hãn quyết định không chờ nữa mà một đường quay về tìm Chu Thiên Giáng và Chiêm Linh. Phải biết rằng trên thảo nguyên không có đường cố định, cùng chạy một đường nhưng có thể đi sai hơn mười dặm đường. Chiêm Hãn đã để lại ám ký ở Ô Mộc Nhai, cho dù có đi sai đường nhưng Chiêm Linh nhìn thấy ám ký xong sẽ biết bọn họ đã quay về Tạp Sắt thành.

Qua một ngày nghỉ ngơi, mấy người Chiêm Hãn và Lâm Phong cũng lấy lại tinh thần, ra roi thúc ngựa chạy về phía Tạp Sắt thành. Trên con đường này mấy người Chiêm Hãn không gặp Chu Thiên Giáng thật, Lâm Phong và Chiêm Hãn ước định tạm thời ngừng đánh, chờ Chu Thiên Giáng trở lại Tạp Sắt thành thì lại bàn bạc chuyện hòa đàm.

Có sự khuyên bảo của Lâm Phong, Chiêm Hãn cũng cảm thấy Chu Thiên Giáng nói không sai, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ của y là ràng buộc những thuộc tộc chiếm được, về phần Ương Kim tộc thì Chiêm Hãn tự nhận là phải nghỉ ngơi chỉnh đốn một năm mới hoàn toàn có thể hạ được dễ dàng.

Từ khi bái tế sư phụ trên Ô Mộc Nhai thì Chiêm Hãn càng thêm tôn trọng Lâm Phong. Sư đồ như phụ tử, hơn nữa Lâm Phong còn là “đại anh hùng” mà sư phụ hay nhắc tới nữa. Biết được tin tức kia thì Chiêm Hãn mới hiểu được sự đau khổ của sư phụ Cung Lục Kỳ. Nhiều năm nay sư phụ khổ tâm nuôi dưỡng huynh muội bọn họ chính là để hạ một nước cờ lớn trong tương lai. Từ đây có thể thấy trong lòng Cung Lục Kỳ vô cùng không cam lòng và bất đắc dĩ với chuyện năm đó thế nào.

Mấy người Chu Nhất ở Tạp Sắt thành lo lắng hai ngày mới nhìn thấy Chu Thiên Giáng và Chiêm Linh cười cười nói nói vào cổng thành. Chiêm Linh thay nhung trang, trên đầu đội một cái mũ tre, các tướng sĩ Ương Kim tộc không nhìn rõ mặt nàng nhưng Chu Thiên Giáng mất tích sáu bảy ngày lại từ bên ngoài quay về khiến tướng sĩ Ương Kim tộc cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chu Thiên Giáng mang theo Chiêm Linh đi thẳng đến soái phủ, vừa bước vào cửa soái phủ thì đám người Chu Nhất đã ùn ùn vây lại.

- Ta nói này đại nhân, lần sau ngài còn như vậy thì bọn ta sẽ không để ngài ra cửa một mình nữa.

Chu Nhất lo lắng mất mấy ngày, hơi tức giận nói.

- Trên thảo nguyên thường có sói lui tới, bọn ta còn tưởng…

Hạ Thanh ngại ngùng nói tiếp.

- Ha ha, không sao, dọc đường đi có Linh muội ở bên, mãnh thú cũng không ăn nổi ta đâu.

Chu Thiên Giáng nói xong, không hề kiêng dè mà kéo bàn tay nhỏ bé của Chiêm Linh bước về phía đại sảnh.

Chiêm Linh ngại ngùng cúi đầu đi theo Chu Thiên Giáng, để mặc hắn nắm tay mình. Đám người Chu Nhất giật mình nhìn hai người, ai cũng mờ mịt. Trước khi đi hai người còn đánh nhau mặt mũi bầm dập, hay thật, vết thương trên mặt còn chưa lành đã tốt như vậy rồi? Hơn nữa, trong nhà còn có hai người nữa, nếu truyền đến tai Tĩnh Vương thì ông ta còn không lấy Đả Vương Tiên ra quất cho sao?

Đến đại sảnh, Lâm Phong vừa thấy Chu Thiên Giáng nắm tay Chiêm Linh thì trong lòng cũng rất kinh ngạc nhưng từ trước đến nay ông cũng không quản không hỏi chuyện của mấy người trẻ tuổi.

- Thiên Giáng, sao hai người về chậm vậy?

Lâm Phong kỳ quái hỏi.

Chiêm Linh đỏ bừng mặt, trong lòng thầm nhủ đều trách cái tên vô lại này, dọc đường cứ ngắm hoa vãn cảnh, căn bản cũng không vội vã trở về.

- Sư phụ, trên người con có thương tích nên đi hơi chậm. Đúng rồi, bên Cung sư thúc, người…đã xác định chưa?

Dọc đường đi, chuyện duy nhất Chu Thiên Giáng nghĩ đến chính là chuyện này, về các huynh đệ của Tạp Sắt thành thì hắn không lo lắng vì hắn biết trước khi hắn và Chiêm Linh trở về thì Chiêm Hãn tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực.

Sắc mặt Lâm Phong trầm xuống, nhìn thị vệ hai bên một cái. Chu Thiên Giáng trong lòng đã có tính toán, lập tức phân phó tất cả đám thị vệ ra ngoài, mấy người Chu Nhất đều ở lại đại sảnh. Từ khi Lâm Phong trở về cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, trong lòng bọn họ cũng rất muốn biết.

- Thiên Giáng, chuyện này rất phức tạp nhưng hiện giờ có thể chứng minh người chủ mưu năm đó không phải là Vệ Triển. Về việc Vệ Triển có tham gia vào chuyện này hay không thì phải chờ ta trở về mới biết được.

Lâm Phong nghiêm túc nói.

- Hả? Chủ mưu không phải là Vệ Triển thì là ai?

Trong lòng Chu Thiên Giáng nhất thời nhẹ nhõm, hắn quả thực rất sợ chủ mưu là Vệ Triển, chẳng riêng gì hắn mà đám người Chu Nhất cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Là…Tiên đế!

Lâm Phong thống khổ nói.

- Cái gì? Là Tiên đế sao?

Đám người Chu Thiên Giáng kinh hãi.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Lâm Phong, không thể tin đây là sự thật. Niêm Can Xử vì đế mệnh mà tòng, sao Tiên đế có thể cố ý chôn vùi Huyền Vũ Sứ và Chu Tước Sứ ở Đương Vân quốc chứ?

Lâm Phong không nói gì, vào nội đường lấy ra một cái bao bố, những thứ đặt bên trong đều là những việc chính tay Cung Lục Kỳ điều tra được và viết ra. Chu Thiên Giáng vội vã cầm đống thư da dê lên, đọc từng tấm từng tấm.

Hóa ra năm đó trong trận tiễn ở Đương Vân quốc, Chu Tước Sứ Bạch Nghĩa dùng thân thể của mình liều mạng chặn mưa tên, để Cung Lục Kỳ thay một bộ phục trang của quân tốt Đương Vân quốc, trà trộn mà thoát được một kiếp.

Sau khi dưỡng thương khỏi thì Cung Lục Kỳ âm thầm trở lại Đại Phong triều, bắt đầu điều tra những người bán đứng mình. Lúc ấy Cung Lục Kỳ cảm thấy mục tiêu lớn nhất là lão tứ Vệ Triển nên không liên lạc gì với ông ta nhưng sau khi xâm nhập vào hoàng cung, cuối cùng trong một đêm gió tuyết Cung Lục Kỳ đã biết được chân tướng từ miệng Lão Thái Hậu.

Từ khi Thanh Long Sứ Thanh Long biến mất thì Tiên đế đã bệnh liệt giường, ông ta lo Niêm Can Xử sẽ như rắn mất đầu, sau khi ông ta chết sẽ trở thành hậu họa của Đại Phong triều nên Tiên đế đã có ý giải tán Niêm Can Xử, nhưng ngoài Lâm Phong ra thì Niêm Can Xử còn có ba vị nguyên lão, Tiên đế nhất định phải diệt trừ từng người thì mới có thể giải tán được. Sau khi có mưu đồ bí mật thì Tiên đế và phụ thân của Quách Thiên Tín là Quách Công Khanh đã lén tung tin, mượn tay Đương Vân quốc diệt trừ Cung Lục Kỳ và Bạch Nghĩa rồi bức Vệ Triển giải tán Niêm Can Xử. Tiếc là không đợi lão hoàng thượng tiến hành nốt bước cuối cùng thì thân thể đã không trụ được nữa. Không còn cách nào khác, Tiên đế giao Niêm Can Xử cho Thành Võ Hoàng, đồng thời các đương gia Niêm Can Xử đều phải phát lời thề độc trước long sàng, bất kể có xảy ra chuyện gì thì vĩnh viễn không phản bội Thành Võ Hoàng.

Cung Lục Kỳ biết được chân tướng, biết rằng thù của tam đệ chỉ dựa vào bản thân mình thì không thể báo được, vì ông ta phải đối mặt với cả hoàng thất Đại Phong, hơn nữa khi đó phụ thân của Quách Thiên Tín nắm binh quyền trong tay, chỉ cần Cung Lục Kỳ vừa lộ mặt ra tất sẽ bị đại quân truy sát. Cung Lục Kỳ không rõ Vệ Triển có tham gia vào chuyện này không nên dưới sự bất đắc dĩ chỉ có thể tha hương sống mai danh ẩn tích.

Cung Lục Kỳ khổ tâm bồi dưỡng huynh muội Chiêm Hãn cũng là muốn để Ô tộc lớn mạnh, một ngày nào đó sẽ báo thù cho Bạch Nghĩa. Cung Lục Kỳ không cho Chiêm Hãn mở trước hộp bí mật ra trước vì lo Chiêm Hãn dưới sự giận dữ sẽ suất lĩnh Ô tộc tấn công Đại Phong, lúc đó bắc quan của Đại Phong vẫn do Phương Đại Đồng trấn thủ, binh hùng tướng mạnh, Cung Lục Kỳ sợ huynh muội Chiêm Hãn không phải là đối thủ của thiết kỵ Đại Phong.

Đọc xong bức thư thì Chu Thiên Giáng cũng cảm thấy chua xót. Gần vua như gần cọp, Cung Lục Kỳ chính là vết xe đổ, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ đến lượt hắn.

Chu Thiên Giáng rất muốn nhanh chóng trở lại Đại Phong, lúc này hắn đã không còn muốn chiến đấu với Thiên Thanh quốc nữa rồi. Chu Thiên Giáng nói với Chiêm Linh, bảo Chiêm Linh nhanh chóng thuyết phục Chiêm Hãn đồng ý hòa đàm, chỉ cần mọi chuyện được xác định thì hai vạn đại quân của Huyền Minh muốn chạy cũng không thoát.

Ngay khi đám người Chu Thiên Giáng quyết định phải đẩy nhanh việc hòa đàm giữa Ô tộc và Ương Kim tộc để bọn họ nhanh chóng trở về Đại Phong thì một đạo binh mã tinh nhuệ của nội thành Vương Đô đã nhân lúc đêm tối lặng lẽ đổ vào đại doanh Ô tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.