Thiên Giáng Đại Vận

Chương 218: Thay đổi dự tính ban đầu



-Xem chàng khẩn trương chưa kìa, vẫn còn sớm mà, tháng mười mang thai, thiếp lúc này mới bắt đầu ~!

Chiêm Linh cười dịu dàng.

-Vậy cũng không được, dù sao đêm nay nàng chỉ có thể đi theo ta, không được xông pha chiến đấu.

-Đúng rồi, đêm nay chàng dự định đánh như thế nào, là tiến công hay trước tiên phái người lặng lẽ vào thành?

Vừa nhắc tới chính sự, Chiêm Linh cũng nghiêm túc hẳn lên.

Chu Thiên Giáng nhìn bên ngoài trướng:

-Đi, đi xem Chu Nhất Chu Tứ xem bọn họ về chưa, nơi này địa hình phức tạp hơn ta tưởng tượng, đợi họ dò xét xong địa hình rồi nói.

Chu Thiên Giáng nói xong, kéo Chiêm Linh ra khỏi trướng.

Trên một tảng đá nhẵn bóng giữa dãy núi, Lâm Phong, Đại Ngưu cũng đang đợi Chu Nhất, Chu Tứ hai người họ đến. Chu Thiên Giáng vừa đến doanh địa của Chiêm Linh, liền ra lệnh hai người lặng lẽ tiến vào Quy Sơn thành, cẩn thận tìm hiều tình hình trong thành.

Mấy ngày nay Chiêm Linh đã sơm phái người thăm dò địa hình một lượt, lần này Chu Nhất hai người họ cải trang vào thành, là xem có thể trà trộn một đám huynh đệ vào trước hay không. Trước khi mặt trời lặn, Chu Nhất và Chu Tứ hai người đánh ngựa về tới doanh địa.

Chu Nhất hai người họ chẳng những vào thành, còn đặc biệt đi quan sát một lượt bên ngoài cửa thành phía sau. Chu Tứ vẽ đơn giản mấy tấm sơ đồ phác thảo, đặt cùng sơ đồ bộ Binh triều Đại Phong.

Chu Tứ nhìn Chu Thiên Giáng nói:

-Đại nhân, Quy Sơn thành này xem ra có chút phiền phức, chẳng trách Chu Diên Thiên lựa chọn địa điểm này. Các ngươi xem, địa hình Quy Sơn thành hẹp dài dựa vào khe sâu mà tạo nên. Ngoài cửa chính và cửa hậu, hai bên đều là vực sâu vạn trượng, đại quân cơ bản không có cách nào tiến vào. Cứ như vậy, Chu Diên Thiên có thể tiết kiệm được rất nhiều binh lực phòng ngự. Điểm mấu chốt là binh lực lớn cơ bản không thể bao vây phía sau thành, ngộ nhỡ Chu Diên Thiên thất bại, hắn có thể từ cửa sau thành rút vào hẻm núi. Ta và Chu Nhất đã xem, những hẻm núi đó đan chéo ngang dọc, dự tính thông với nơi nào Chu Diên Thiên sớm đã biết đường. Một khi chúng ta tùy tiện tiến vào, rất có thể sẽ bị lạc trong hẻm núi đó.

-Phòng thủ như thế nào? Có thể trà trộn người vào không?

Chu Thiên Giáng hỏi.

Chu Nhất lắc lắc đầu:

-Cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt, tôi và Chu Nhị tốn không ít bạc mới có thể dàn xếp được. Tuy nhiên, ngựa và binh khí tuyệt đối không được mang vào trong thành, chỉ cần bị phát hiện thì sẽ bị đoạt lại. Cũng may hai người chúng tôi khi đó không mang theo binh khí, tốn hai trăm lượng bạc cho quan giữ cửa thành mới cho tạm thời gửi lại. Cho dù có thể trà trộn vào một trăm người, không có binh khí cơ bản không được.

Chu Thiên Giáng cau mày, xem ra việc cho người trà trộn vào trước là không thể thực hiện được rồi. Chu Thiên Giáng cúi đầu nhìn mấy tấm sơ đồ khác nhau, sơ đồ bộ binh triều Đại Phong, mả cha nó, phía trên giống như vẽ tranh sơn thủy vậy, và thực tế địa hình cơ bản cũng không tương xứng.

-Chu Nhất, tường thành cửa chính có kiên cố không?

Chu Thiên Giáng hỏi.

-Toàn bộ là rào chắn nham thạch, vô cùng kiên cố.

Chu Nhất hiểu Chu Thiên Giáng xem chừng là muốn dùng xe pháo Thiên Lôi, bất đắc dĩ nói

Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng:

-Khốn kiếp, xem ra Thiên Lôi của chúng ta đúng là không đánh sụp được tường thành rồi. Lão Chu Diên Thiên khốn kiếp này, đem mai rùa ra làm còn chắc chắn hơn.

Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn sơ đồ của Chu Tứ vẽ, trên đường hắn đã nghĩ ra mấy phương án. Nhưng khi khảo sát thực địa, một phương án cũng không dùng được. Quy Sơn thành trên bản đồ bộ binh Đại Phong có một bên là sông. Chu Thiên Giáng vốn muốn mượn dùng bè gỗ để bơi qua. Ai biết lại là vực sâu vạn trượng, đây chẳng phải là hố chết người à.

-Thiên Giáng, ngươi cũng không cần lo lắng, nếu tấn công cứng rắn, người và ngựa của chúng ta chưa chắc đã tấn công được vào. Cùng lắm thì đuổi Chu Diên Thiên đến hẻm núi, còn hơn ngồi đây chờ đợi mà không làm được gì. Thảo nguyên có câu danh ngôn, chỉ cần đuổi thỏ ra khỏi hang, diều hâu mới có thể săn bắt. Mặc kệ hắn trốn trong hẻm núi bao lâu, rốt cục phải cần lương thảo tiếp tế, nếu không sớm muộn cũng sẽ chết trong đó.

Chiêm Linh nhìn Chu Thiên Giáng hết đường xoay xở, trấn an nói.

Mấy ngày nay Chiêm Linh cũng luôn suy nghĩ làm thế nào để đánh trận này, sở trường của đại quân Ô Tộc chính là giao chiến nơi gò đất, giống như đạp thành tác chiến kiểu này là điểm yếu của Ô Tộc. Thật sự không được, sau khi Chiêm Linh chuẩn bị tụ hợp với binh mã Đại Phong, kết hợp dùng sức mạnh của người cũng phải lấy được tòa thành trì này.

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:

-Trận chiến vẫn phải đánh, nhưng không phải đánh kiểu này, buôn bán lỗ vốn như vậy chúng ta không làm. Nếu Chu Thiên Giáng ta dùng binh phù điều động đại quân Hổ Khẩu Quan, nếu không bắt được Chu Diên Thiên thì quay về cũng không thể báo cáo.

Chu Thiên Giáng nói xong, đặt mấy cục đá:

-Các ngươi xem, Quy Sơn thành với Khoa Ba thành chưa tới một trăm dặm, ra roi quất ngựa không đến hai canh giờ thì có thể đuổi kịp. Lão tặc Chu Diên Thiên này vô cùng thông minh, hắn cố ý bỏ mười lăm tòa thành trì, chỉ giữ lại Khoa Ba thành bé nhỏ. Hai tòa thành trì giao tương hô ứng, lúc nào cũng có thể trợ giúp lẫn nhau. Trước mắt đại quân Ô Tộc này là vũ khí bí mật của chúng ta, nếu đại quân Văn Nhữ Hải tiến đến tấn công Quy Sơn thành, các ngươi cảm thấy Khoa Ba thành sẽ có hành động gì?

Trong lòng Chu Nhất …:

-Đúng vậy, đại quân Hổ Khẩu Quan tấn công Quy Sơn thành, Chu Diên Thiên tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt này. Chim bồ câu đưa thư chỉ một canh giờ Khoa Ba thành có thể nhận được tin tức, chờ binh mã cứu trợ của bọn hắn đến, chính là lúc đại quân Hổ Khẩu Quan uể oải tấn công thành. Đến lúc này đánh gọng kìm trong ngoài Chu Diên Thiên, sẽ có thể tái hiện cục diện thảm bại của Phạm Nhung bên ngoài Khoa Ba thành.

Chu Thiên Giáng tán dương gật gật đầu:

-Xem ra chúng ta cần sửa đổi một chút, để đại quân Tần Vĩ đến đánh nghi binh Quy Sơn thành, đội quân người và ngựa của Chiêm Linh nửa đường đợi quân viện trở của Khoa Ba thành. Coi như là không lấy được Quy Sơn thành, trước tiên đem răng độc của hắn nhổ đi cũng không tệ. Thiếu sự kiềm chế của Khoa Ba thành, chúng ta có thể dùng tuyệt đối binh lực vây khốn Quy Sơn thành. Đến lúc đó lại từ trong thung lũng tìm mấy lối đi bí mật, ta không tin không vào được cổng thành.

-Thiên Giáng, vậy còn phí việc này làm gì, chúng ta trực tiếp đến tấn công Quy Sơn thành, để đại quân Hổ Khẩu Quan nửa đường mai phục đánh Khoa Ba thành không phải là càng bớt việc hay sao.

Chiêm Linh hỏi một câu kỳ quặc. Phải biết rằng hai đại quân lớn đổi nơi đóng quân cho nhau, động tĩnh này cũng không nhỏ.

-Không được! Chế độ tổ chức trang bị của Ô Tộc với Đại Phong là không giống nhau, Chu Diên Thiên không biết được mấy vị chủ tướng của Tần Vĩ sẽ xuất hiện, sẽ không để Khoa Ba thành xuất binh. Cứ như vậy, còn bại lộ thực lực ẩn núp của chúng ta.

Chu Thiên Giáng giải thích xong nhìn sắc trời:

-Hiện tại vẫn còn kịp, ta để Chu Nhị ra lệnh đại quân nửa đêm xuất phát, Hạ Thanh nhanh chóng cưỡi ngựa qua đó, trước nửa đêm phải đến kịp binh doanh của Văn Nhữ Hải. Hạ Thanh, lập tức giúp ta ngự tứ bút vàng nói cho Văn thúc, để họ không cần giữ người, mang toàn bộ đại quân qua đây. Nhưng, nhất định phải giữ lại một tòa không thành hoàn chỉnh, hàng rào lều trại đều không được dỡ bỏ.Hai đại quân chúng ta sẽ gặp nhau giữa đường, đến lúc đó ta sẽ nói phương án chi tiết cho Văn thúc và Tần Vĩ.

Chu Thiên Giáng lúc này hạ lệnh cho Hạ Thanh nhanh chóng chạy ra ngoài Khoa Ba thành.

Ban đầu Chu Thiên Giáng là để đại quân Văn Nhữ Hải lưu lại năm ngàn người trông coi doanh trại trống không, nếu phải dẫn xuất Mã Duy của Khoa Ba thành, Chu Thiên Giáng quyết định ngay cả năm ngàn người đó cũng không lưu lại nữa, toàn bộ để Tần Vĩ đem đến để đối phó với Chu Diên Thiên. Nếu không thì Chu Thiên Giáng cũng lo nguồn lực binh lính của Văn Nhữ Hải không đủ, cũng không để Chu Diên Thiên nhân cơ hội nuốt mất.

Hạ Thanh cưỡi ngựa nhanh chóng lên đường, Chiêm Linh bắt đầu ra lệnh đại quân nhổ trại, thu thập đồ đạc, đồng thời thông báo các đội Thiên phu trưởng, để chiến mã ăn một bữa cỏ khô thật no. Các tướng sĩ nhẹ nhàng trang bị lên đường, những thứ cần vứt toàn bộ đều đã vứt rồi.

Lần này Chu Thiên Giáng không để Chu Tứ đi theo, mà là ra lệnh hắn đem theo huynh đệ và xe pháo đợi đại quân Văn Nhữ Hải đến. Chu Thiên Giáng tin tưởng năng lực chiến đấu của tướng sĩ Ô Tộc, nhưng lại lo chiến lực phía bên Tần Vĩ không đủ. Cho nên, hắn phải lưu lại Chu Tứ một ngàn tinh nhuệ và xe pháo này, để phòng bất trắc. Trước khi đi, Chu Thiên Giáng đặc biệt giao cho Chu Tứ, nếu Chu Diên Thiên dám thò đầu ra, tốt nhất có thể oanh pháo bắn chết hắn.

Mặt trời lặn về phía tây, khắp nơi bao phủ tối tăm. Thời tiết phía bắc lập tức trở nên lạnh giá hết sức. Chu đại quan nhân không nói gì, cũng không để Chiêm Linh cưỡi ngựa, kiên quyết kéo nàng vào trong xe của mình. Chiêm Linh vào trướng xe, Lâm Phong ngường ngùng nhìn hai vợ chồng son thân mật, thà rằng cưỡi ngựa cũng không nán lại trong xe.

-Thiên Giáng ~ trên người sư bá còn có vết thương, như vậy ~ thật không tốt.

Chiêm Linh nhăn nhó nhỏ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.