Thiên Giáng Đại Vận

Chương 40-1: Sống sót từ chỗ chết (1)



Chu Thiên Giáng đích thân chọn ra hai thân binh có kỹ thuật điều khiển xe giỏi nhất làm mã phu. Chạy trong sân duyệt binh suốt hai canh giờ, hắn mới thật sự yên tâm, ít nhất tốc độ xe này không chậm hơn cưỡi ngựa là bao. Hắn làm vậy là muốn dụ địch chạy trốn.

Chu Thiên Giáng trở về phủ nha. Thám tử tiền phương đến báo đại quân Chu gia cách Thục Thiên thành chỉ còn hơn ba trăm dặm, theo hành trình thì sáng sớm mai sẽ tới nơi. Hơn nữa người lãnh binh là chủ soái đại doanh phương bắc Phương Đại Đồng, y dùng đại kỳ hổ phù.

Văn Nhữ Hải kinh ngạc, y không ngờ người đến lại là nhân vật như thế. Trên sổ binh triều Đại Phong, Phương Đại Đồng và Quách Thiên Tín có cùng cấp bậc, phân ra làm chủ soái hai đại doanh nam và bắc. Xem ra Chu Đại Trung cực kỳ xem trọng Thục Thiên thành, không ngờ phái cả Phương Đại Đồng đến diệt trừ.

- Thiên Giáng, Phương Đại Đồng này tuy cùng địa vị với chủ soái ta trên sổ triều Đại Phong, nhưng người này rất đáng gờm, công phu uy chấn Bắc Cương. Bốn vạn người này e là chủ lực của đại doanh phương bắc. Văn Nhữ Hải nói với vẻ mặt trầm trọng.

- Văn thúc, tính tình người này thế nào?

- Mắt ở trên trán, là người Chu Đại Trung một tay nâng đỡ, nhất mực trung thành với Chu gia, nếu không phải thế thì Hoàng thượng cần gì lo lắng. Có điều Phương Đại Đồng thật sự có tài, một thanh Phương Thiên Họa Kích xuất thần nhập hóa, khó gặp địch thủ.

- Cứt! Vậy dễ xử rồi. Ta sợ kẻ đến muốn đấu về đầu óc, mặc kệ nhân vật sức trâu gì đó. Văn thúc, cứ làm theo kế hoạch, ngàn vạn lần đừng làm rối bố trí.

- Thiên Giáng, ta thấy hay là thay đổi thử xem, để ta dụ địch cho. Phương Đại Đồng này không thể xem thường, một khi không cắt đuôi được, e là khó thoát khỏi truy kích của y. Văn Nhữ Hải lo lắng nói.

- Không được! Thúc ngàn vạn lần không nên nghĩ đến chuyện này, bằng không lỡ lúc đó hỗn loạn, mọi thứ đều thành công dã tràng. Điều Chu Thiên Giáng lo lắng nhất là Văn Nhữ Hải không nghe lệnh mà tự ý giúp hắn giải vây. Hắn không lo cho sự an toàn của mình, có vũ khí bí mật Lâm Phong này, hắn không tin Phương Đại Đồng có thể đánh thắng Lâm Phong.

- Vậy được, ta lên tường thành quan sát, đừng để xảy ra sai sót gì. Lỡ đối phương tiến đến công thành, ta cũng có thể chuẩn bị cho tốt.

Văn Nhữ Hải cực kỳ cẩn trọng. Lần này không thể để xảy ra sai sót gì, một khi đối phương tìm ra sơ hở thì không phải chuyện nhỏ.

Chu Thiên Giáng đến hậu viện. Tứ Hoàng tử đang cầm trường thương luyện thuật kích sát, thấy Chu Thiên Giáng đến, y liền ngừng lại lau mồ hôi trên mặt.

- Lão tứ, không tệ đâu, chịu khó thật. Chu Thiên Giáng mỉm cười khen một câu.

- Thiên Giáng, ngày mai ta ở cạnh ngươi, bất kể là sống hay chết, ta nhất định phải tham chiến.

Tứ Hoàng tử trải qua một khoảng thời gian tôi luyện, lúc này đã trở nên kiên cường hơn nhiều.

- Ừm, đây mới đúng là Hoàng tử chứ, có điều ngày mai ngươi không thể theo ta, chỉ có thể ở trong thành đợi lệnh.

- Không được, bổn hoàng tử đã quyết định rồi. Thân là hoàng tử, ta không thể để người khác xem thường. Nếu trong kế hoạch của ngươi có thêm bổn hoàng tử, tin chắc đối phương sẽ dễ mắc bẫy hơn.

Chu Thiên Giáng nhìn Tứ Hoàng tử. Nhiều ngày như vậy, Tứ Hoàng tử gầy đi không ít, nhưng tinh thần lại phấn chấn hơn nhiều.

- Vậy được, xem như cho ngươi trải nghiệm một lần, chỉ khi có kinh nghiệm xương máu ngươi mới có đủ tư cách được chọn làm Hoàng thượng. Ta nói ngươi biết, khi công thành lần trước, lão tử bị dọa muốn đái ra quần, may mà toàn thân đổ mồ hôi nên không ai nhận ra, còn tưởng là mồ hôi thấm ướt. Tiểu tử ngươi nếu kiên cường không đái ra quần, lúc về công lao sẽ là của ngươi. Chu Thiên Giáng vỗ lưng Tứ Hoàng tử.

- Thiên Giáng, nếu có một ngày ta làm Hoàng thượng, sẽ phong ngươi làm Trấn quốc đại tướng quân. Tứ Hoàng tử cười nói.

- Đừng, thôi việc đó đi, lão tử không ham đâu. Đợi đến đêm trước khi tiểu tử ngươi làm Hoàng thượng, ta sẽ ép ngươi viết một chiếu thư miễn tử, tránh để ngươi ngày ngày nhớ đến ta rồi mượn gió bẻ măng. Chu Thiên Giáng mỉm cười, đi về phía khuê phòng của Ngọc Cách Cách.

Tứ Hoàng tử hừ một tiếng, chửi: - Đồ khốn kiếp, nàng ấy là muội muội của ta. Tiểu tử ngươi muốn chết sao, không sợ lúc về Tĩnh Vương thiến ngươi à? Đối mặt với một Chu Thiên Giáng to gan làm loạn, Tứ Hoàng tử cũng đành bó tay.

- Cứt! Nếu ông ta dám, Ngọc nhi chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con. Chu Thiên Giáng thây kệ y, sải bước đến khuê phòng của Ngọc Cách Cách.

Tứ Hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, cầm trường thương đi đến tiền viện. Hiện giờ y muốn làm nhất là nắm bắt cơ hội này để tạo dựng sự nghiệp, một khi có cách nghĩ này, trong lòng Tứ Hoàng tử liền sôi sục nhiệt huyết.

Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh đều ở trong phòng. Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hai người vừa định ra khỏi phòng ngủ thì thấy Chu Thiên Giáng bước vào.

Trông thấy hắn, Ngọc Cách Cách ngại ngùng đứng cạnh Chu Thiên Giáng, cúi đầu im thin thít.

Quách Dĩnh không buồn để ý: - Thiên Giáng, ngài mai muội dẫn thân binh theo bảo vệ huynh, huynh không cần sợ.

- Ta đến để nói về việc này. Ngày mai muội có một nhiệm vụ quan trọng, lãnh binh phòng ngự ở cửa thành. Đoạn Chu Thiên Giáng nắm tay hai người đi đến bên giường ngồi xuống.

- Không được, muội muốn theo huynh.

Quách Dĩnh quả quyết nói.

- Muội dám không nghe lời, ta sẽ sai Chu Nhất nhốt muội lại. Chu Thiên Giáng đưa tay nhéo mặt của Quách Dĩnh.

- Chu Nhất đáng chết, đợi về kinh rồi muội phải xử lý y. Quách Dĩnh hất tay Chu Thiên Giáng ra. Lần công thành trước Chu Nhất đã nhốt nàng trong đại trướng, chuyện này khiến nàng cứ ấm ức không thôi.

- Dĩnh Nhi tỷ tỷ, tỷ nghe lời Thiên Giáng ca đi. Bên ngoài rất nguy hiểm, huynh ấy lo cho tỷ đấy. Ngọc Cách Cách tận tình khuyên giải.

- Xem kìa, vẫn là tiểu Ngọc nhi hiểu chuyện, lại thưởng một cái.

Chu đại quan nhân thơm chụt một cái vào má Ngọc Cách Cách.

Ngọc Cách Cách đỏ bừng mặt, vội ngoái đầu nhìn cửa phòng. Quách Dĩnh tức tối trừng mắt, lén ngắt mu bàn tay của Chu Thiên Giáng. Hắn liền giang tay ôm hai người vào lòng.

Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh muốn cựa quậy thì nghe Chu Thiên Giáng nói: - Đừng ngọ nguậy nữa, ngày mai có thể ta sẽ tử chiến nơi sa trường, nếu các muội còn làm loạn, sau này không thấy ta nữa thì đừng hối hận.

- Phù phù phù! Không được nói bậy! Ngọc Cách Cách vội che miệng Chu đại quan nhân.

- Thiên Giáng, nếu ngài mai huynh không quay lại, muội sẽ xông khỏi thành cùng chết theo.

Chu Thiên Giáng cảm động nhìn hai người. Hắn ngó ra ngoài, đột nhiên nhỏ giọng: - Ngọc nhi, Dĩnh tử, bây giờ chúng ta động phòng được không?

Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh giật mình. Ngọc Cách Cách mặt như hoa đào, vội đẩy nhẹ Chu Thiên Giáng: - Không, không được. Hoàng bá phụ vẫn chưa chỉ hôn, sao vậy được, không được. Ngọc Cách Cách nói lí nhí như muỗi kêu, gần như đến chính mình cũng không nghe được

Quách Dĩnh thẹn thùng cúi đầu, không nói câu nào. Chu Thiên Giáng chỉ nói đại mà thôi, bên ngoài còn nhiều chuyện đợi hắn làm, hiện giờ đâu có thời gian hoàn thành đại sự cuộc đời. Không phải vì hắn thanh cao, đối diện với cường địch xâm lấn, Chu Thiên Giáng quả thực không có tâm tư.

- Được rồi, đợi chiến thắng trở về sẽ động phòng với hai muội. Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, Tĩnh Vương và Quách tướng quân không chịu cũng không được.

Chu đại quan nhân vừa nói vừa sờ soạng lung tung. Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh đều là nha đầu chưa từng trải, mệt đến thở hồng hộc, cuối cùng không chịu được nữa bèn chạy ra ngoài, bằng không sợ là Chu đại quan nhân sẽ cưỡng gian.

Hôm sau trời vừa sáng, Chu Thiên Giáng cùng Văn Nhữ Hải thống lĩnh đại quân chuẩn bị rời thành đón địch.

Trước khi rời thành, Chu Thiên Giáng không yên tâm căn dặn Quách Dĩnh: - Các tướng lĩnh đều có nhiệm vụ của họ, nhiệm vụ cửa thành phải giao cho muội rồi. Nhớ kỹ, đợi đến lúc đóng cửa thành, đừng làm quá sớm, sẽ bị nghi ngờ, đừng làm quá chậm, để quân địch xông vào thì phiền phức đấy.

- Thiên Giáng, nhớ kỹ lời muội, nếu hôm nay huynh không về, muội sẽ xông ra. Quách Dĩnh vận quân trang, trong mắt đầy vẻ kiên nghị.

Chu Thiên Giáng mỉm cười phất tay, giơ bút vàng lên, xe soái chạy ra ngoài thành. Cách cửa thành chưa đầy ba dặm, Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải lãnh hai vạn quân tinh nhuệ bày trận thế đón địch.

Chưa đến một canh giờ đã thấy bụi đất mịt mù ở đằng xa, tứ lộ phương trận đang hùng dũng lao đến. Phương Đại Đồng tay cầm Phương Thiên Họa Kích, khi cách đại quân của Chu Thiên Giáng chừng năm trăm mét thì dừng lại.

Đôi bên đều bày trận thế, cùng quan sát đối phương.

Thấy cờ mặt heo trên xe Chu Thiên Giáng, Phương Đại Đồng cười lạnh một tiếng: - Tiểu tử đó là Chu Thiên Giáng?

Bên cạnh Phương Đại Đồng là Chu Đại Trung - người đã chạy trốn đang ngồi trên lưng ngựa. Dọc đường, Chu Đại Trung và Phương Đại Đồng hội họp, nghiến răng nghiến lợi đòi quay về báo thù.

- Phương Tướng quân, tiểu tử này đê tiện vô sỉ, bắt được hắn, lão phu nhất định phải tự tay xử lý hắn.

Chu Đại Trung phẫn hận nói.

Chu Thiên Giáng đưa tay che nắng, nhìn Phương Đại Đồng và Chu Đại Trung: - Văn thúc, hôm nay kế hoạch của chúng ta tuyệt đối có thể thành công. Có Chu Đại Trung ở đây, lão khốn khiếp đó hận không thể nuốt sống ta.

Sắc mặt Văn Nhữ Hải không được thoải mái, y nhìn Chu Thiên Giáng, lại nhìn Tứ Hoàng tử ở sau xe hắn.

- Thiên Giáng, Tứ điện hạ, các người nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần chớ khinh thường. Văn Nhữ Hải lo lắng dặn dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.