Thiên Giáng Đại Vận

Chương 63-2: Đại náo Chu môn (2)



Tĩnh Vương thấy một lão nhân gia bắt được trường thương ông ta vừa phi ra, vừa định tức giận nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt Lâm Phong thì không khỏi sửng sốt.

Lâm Phong là người theo bên cạnh tiên hoàng, lúc Tĩnh Vương còn nhỏ thì Lâm Phong còn từng bế ông ta, tuy hiện giờ Tĩnh Vương cũng gần năm mươi rồi nhưng so với Lâm Phong bảy mươi tuổi thì cũng chỉ coi như vãn bối.

Tĩnh Vương nhảy xuống ngựa, ôm quyền: - Lâm đại nhân, nhiều năm không gặp, không ngờ ngài lại ẩn ở cái chuồng heo của tiểu tử Chu Thiên Giáng này. Hôm nay bổn vương đến tìm tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này có chuyện riêng, mong Lâm đại nhân đừng nhúng tay vào. Đối mặt với nhân vật huyền thoại Niêm Can Xử này thì Tĩnh Vương cũng không thể không khách khí.

Lâm Phong nhìn nhìn quan sai hộ vệ sau lưng Tĩnh Vương: - Ha ha, Tĩnh vương gia, nửa đêm khuya khoắt ngài đem nhiều người đến đây như vậy, lẽ nào ngài muốn san bằng Chu phủ này sao?

- Đúng vậy, hôm nay bổn vương đến là để san bằng Chu phủ. Tĩnh Vương nói dứt khoát.

Lúc này thì Chu Thiên Giáng nâng cơ thể đi ra dưới sự giúp đỡ của mấy người Chu Nhất, Đại Ngưu, vừa nghe thấy Tĩnh Vương tìm đến có việc là Chu Thiên Giáng đã tức điên lên.

- Tĩnh Vương, có phải ngài uống nhiều rồi nên chạy đến đây giả điên không vậy? Ngài nói xem Chu Thiên Giáng ta rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với ngài, có lỗi với Đại Phong triều? Chuyện của đại hoàng tử ta còn chưa tính sổ với ngài mà ngài còn đến để trả đũa, lẽ nào hoàng tộc mấy người chỉ biết bắt nạt người thành thật phải không? Đừng tưởng là ta dễ bị bắt nạt, hôm nay ngài nói rõ chuyện của đại hoàng tử cho ta, nếu không ta cũng không để yên cho ngài đâu. Chu Thiên Giáng vừa đi vừa bực bội hét lên, dáng vẻ kia chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng.

Tĩnh Vương nhìn thấy Chu Thiên Giáng, vốn định nổi giận gầm lên một tiếng rồi bước lên đá cho hắn mấy cái nhưng bị Chu Thiên Giáng nói vậy thì lại á khẩu không nói được gì, trước mặt nhiều người như vậy ông ta cũng không thể nói tên tiểu tử này chà đạp Ngọc Nhi được.

- Ngươitiểu tử ngươi là đồ khốn kiếp, hôm nay nếu không đánh chết tiểu tử ngươi thì bổn vương không giải được nỗi tức này. Tĩnh Vương nói xong thì rút roi ngựa ra vọt tới chỗ Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng thầm nhủ hôm nay không biết Tĩnh Vương lại phát điên cái gì nữa, đang yên đang lành lại chạy đến chỗ hắn giở chứng.

Mấy người Hạ Thanh, Chu Nhất đều nhìn Lâm Phong, không biết có nên ngăn cản hay không nữa. Tĩnh Vương vung roi lên: - Tất cả cút hết cho bổn vương, nếu không đến các ngươi ta cũng đánh.

Chu Thiên Giáng vừa thấy Tĩnh Vương muốn đánh thật nhưng hắn lại bị thương, muốn chạy cũng không chạy được, cũng không thể đứng yên đó chịu đòn oan được.

- Đại Ngưu, bổn đại nhân ra lệnh cho ngươi, nếu ai dám đánh bổn đại nhân thì ngươi hãy dùng cây Đả Vương Tiên này quất cho vài cái. Chu Thiên Giáng không đếm xỉa gì, đưa Đả Vương Tiên cho Đại Ngưu.

Trong lòng Đại Ngưu vui vẻ, trong lòng thầm nhủ lão già này cũng đáng đánh. Đại Ngưu nhận lấy Đả Vương Tiên rồi đứng trước mặt Chu Thiên Giáng như một cái tháp sắt, đó là còn chưa nói đến lúc này cậu ta còn phát huy đầy đủ tính cách ngay thẳng của mình, nếu đổi lại là người khác thì cũng chẳng dám cầm Đả Vương Tiên đối mặt với Tĩnh Vương.

Tĩnh Vương sửng sốt, nhìn vẻ mặt hưng phấn đến ngu ngốc của Đại Ngưu thì trong lòng cũng có chút sợ hãi, dù sao thì Tĩnh Vương cũng từng chứng kiến tên tiểu tử lỗ mãng này, cũng không bị dọa nạt như những người khác.

- Ngươitên khốn này mau cút ra cho bổn vương, có tin ta quất chết ngươi trước hay không. Tĩnh Vương xoay quanh Chu Thiên Giáng nhưng cũng không dám động thủ thật.

- Ngươi dám động thủ thì ta cũng dám động thủ. Đại Ngưu hai tay nắm cây tiên, không hề khách khí nói với Tĩnh Vương.

Tĩnh Vương sắp tức đến phát điên rồi, đường đường là vương gia Đại Phong triều, nếu chẳng may chết trong tay tên ngốc nghếch này thì đến tổ tông cũng buồn bực đến mức leo từ mộ ra mất.

Lâm Phong nhìn Tĩnh Vương đầy hứng thú, không bước lên cản lại, cũng không khuyên nhủ lời nào, cứ đứng xem như đang xem náo nhiệt. Trong lòng Lâm Phong hiểu rõ trong tay Chu Thiên Giáng có cây Đả Vương Tiên này, cho dù Thành Võ Hoàng muốn trị hắn tội chết thì cũng phải suy nghĩ một chút.

Tĩnh Vương giận dữ, quay đầu lại kêu: - Người đâu, mau bắt tên tiểu tử ngu ngốc này lại cho ta.

Hộ vệ vương phủ ào ào xông lên mấy người, Chu Thiên Giáng vội khoát tay: - Ai dám đụng vào Đả Vương Tiên chính là tội diệt môn.

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, trong lòng thầm nhủ tối nay lão tử sẽ cùng liều với Tĩnh Vương ngươi, xem ngươi có thể làm gì được lão tử, nhàn rỗi không có chuyện gì nên chạy đến đây kiếm chuyện, lão tử cũng không dễ bị bắt nạt như vậy đâu.

Trong lòng Tĩnh Vương tức giận, Đả Vương Tiên là di vật của tổ tông, đừng nói là hộ vệ vương phủ, đến bản thân ông ta cũng không dám lỗ mãng.

Chu Thiên Giáng tức điên người, cười ha ha hai tiếng: - Ha ha, Tĩnh Vương thiên tuế, ngài có biết tại sao nó tên là Đả Vương Tiên không? Đó là thứ chuẩn bị cho lão tử đấy.

Mặt Tĩnh Vương sắp tái đi, cũng không thể đem chuyện của Ngọc Nhi ra chửi mắng. Đêm nay Tĩnh Vương trong sự giận dữ vốn muốn bắt tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này đến vương phủ, đến cửa lớn Chu phủ rồi mới nhớ ra trong tay tiểu tử này còn có Đả Vương Tiên, hơn nữa sự xuất hiện của Lâm Phong cũng khiến Tĩnh Vương rất bất ngờ.

Đúng lúc này thì ngoài cửa phủ một trận ầm ĩ, Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân vén áo bào kích động chạy vào.

- Vương gia bớt giậnvương gia bớt giận! Sở Vân chạy mấy bước đến bên Tĩnh Vương, vội vàng kéo Tĩnh Vương lại.

Vừa rồi Sở Vân ở trong phủ nghe được tin Tĩnh Vương đến chỗ Chu Thiên Giáng khởi binh hỏi tội, còn đập phá phủ bài của người ta nên đành phải chạy vội đến.

Trong lòng Sở Vân khá thích Chu Thiên Giáng, lần này ông ta cũng dâng tấu lên Thành Võ Hoàng mời Chu Thiên Giáng xuất sơn lần nữa nhưng không ngờ Thành Võ Hoàng lại phái đại hoàng tử làm chủ soái. Sở Vân cảm thấy điều này vốn không công bằng với Chu Thiên Giáng, kết quả là Tĩnh Vương còn chạy đến phủ người ta làm loạn lên, đây chẳng phải là đã loạn còn thêm loạn sao?

Lâm Phong nhìn xung quanh một lượt, ông biết một khi Sở Vân đã tới thì trận này cũng không đánh được nữa rồi. Lâm Phong không muốn xuất đầu lộ diện nhiều nên cũng lặng lẽ lui xuống.

- Sở tướng quân, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, đường đường là vương gia Đại Phong lại chạy đến bắt nạt một tiểu dân như ta, vậy có còn vương pháp hay không đây? Chu Thiên Giáng vừa thấy Sở Vân ra mặt liền tỉnh táo lại.

- Ngươi tên ranh này, còn già mồm hả? Tĩnh Vương chỉ Chu Thiên Giáng mắng.

- Tĩnh Vương, nếu có bản lĩnh thì ngài nói trước mặt mọi người xem rốt cuộc ta đã đắc tội với ngài chỗ nào. Ngài không nói thì ta còn muốn nói tối qua ngài còn ở chỗ ta hỏi mấy kế đẩy lui quân địch, hóa ra là ngài muốn hỏi cho đại hoàng chất của ngài. Nếu ngài sớm nói như vậy thì ta cứ trực tiếp nói cho đại hoàng tử biết là được rồi. Trước mặt Sở Vân và mọi người, Chu Thiên Giáng cố ý lớn tiếng nói những uẩn khúc bên trong.

Sở Vân nghe thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, hóa ra Chu Thiên Giáng đã sớm có kế đẩy lùi quân địch, thảo nào hoàng thượng lại dám để cho đại hoàng tử xuất binh. Sở Vân xuất thân nghiệp binh chính quy, vừa nghe thấy vậy cũng không khỏi thầm kêu oan cho Chu Thiên Giáng.

Mặt Tĩnh Vương đỏ bừng lên, vấn đề này thì quả thực ông ta có lỗi với Chu Thiên Giáng, nhưng đêm nay Tĩnh Vương cũng không đến vì chuyện này, lời đến bên miệng nhưng lại không nói ra được.

- Chu Thiên Giáng tiểu tử ngươi nghe đây, đêm nay ngươi để ta đánh một trận thì không sao, nếu không ta sẽ hủy phủ của ngươi. Tĩnh Vương giận đến run người.

Chu Thiên Giáng vừa thấy dáng vẻ này của Tĩnh Vương thì cũng tức giận:

- Tĩnh vương gia, dựa vào đâu ta phải để cho ngài đánh? Vừa hay Đề Đốc đại nhân ở đây, bây giờ Chu Thiên Giáng ta sẽ đến phủ Đề Đốc kêu oan, nếu Đề Đốc đại nhân không làm chủ cho ta thì ngày mai ta sẽ ngự cáo.

Sở Vân vội chà hai tay, trong lòng thầm nhủ đây là chuyện gì vậy, Tĩnh Vương đêm nay như người hồ đồ vậy, cho dù kiếm chuyện thì cũng phải có lý do chứ.

Sở Vân vừa muốn khuyên nhủ thì thấy một người hấp tấp xông vào, nhìn cách ăn mặc thì đây cũng là trang phục của Tĩnh vương phủ.

- Vương giakhôngkhông xong rồiquận chúa xảy ra chuyện rồi.

Người kia vừa kêu lên thì mệt đến mức "bịch" một tiếng nằm trên mặt đất.

Xem ra gia đinh vương phủ này cũng mệt muốn chết, đoạn đường này chạy như điên không dám thở.

Tĩnh Vương đang cãi nhau với Chu Thiên Giáng liền biến sắc, Chu Thiên Giáng không hiểu có chuyện gì nhưng trong lòng Tĩnh Vương lại rất rõ. Nhớ đến khoảnh khắc nữ nhi bảo bối ai oán tiêu sái bước ra khỏi cửa phòng thì Tĩnh Vương hối hận đến mức muốn để Đại Ngưu ném mình ra ngoài, nếu như Ngọc Nhi xảy ra chuyện thật thì Tĩnh Vương khóc không ra nước mắt mất.

- Nhanh lên! Hồi phủ hết cho ta. Tĩnh Vương cũng không hỏi nguyên nhân rõ ràng, nhanh chân chạy ra ngoài.

- Vương giangựa của ngài! Một gã hộ vệ vội vã dắt ngựa chạy theo.

Đầu Sở Vân sắp hồ đồ rồi, không biết đêm nay Tĩnh Vương trúng tà gì nữa, chuyện bên này chưa xong thì trong phủ đã xảy ra chuyện. Chu Thiên Giáng nửa ngày sau mới phản ứng lại, chỉ vào tên tiểu tử vừa báo tin: - Mau túm chặt tên này lại cho ta, hỏi cho rõ xem có chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.