Thiên Giáng Đại Vận

Chương 87-1: Chính lệnh đáo hạn (1)



- Lão đại nhân, chức Cao Tham này cũng không có chuyện gì cụ thể, ngài tuổi tác đã cao, muốn đến thì đến, không muốn thì cứ ở trong phủ cũng được, nếu có việc gì học trò sẽ đích thân tới phủ của ngài bàn bạc và thỉnh giáo.

Chu Thiên Giáng khách khí nói.

- Không, Hoàng thượng đã phong ta làm chức Cao Tham, thân làm thần tử thì phải nghiêm túc thực hiện. Chu đại nhân, lão thần đã nhậm chức vụ này, thì ngày mai sẽ chuyển tới đây làm việc.

Vương thái phó cẩn thận nói.

Chu Thiên Giáng buồn bực muốn gặp Hoàng thượng, lão già này thật sự có chút quá đáng, đây chẳng phải là muốn làm khó hắn sao.

- Lão đại nhân, ngài nói như vậy là đã ép học trò, ngài là nguyên lão của tiền triều, học trò không dám làm phiền đến ngài.

- Mệnh vua không thể kháng, chỉ cần được nhậm chức một ngày, ta cũng phải dốc lòng vì triều Đại Phong ta.

Vương thái phó kiên quyết nói.

Chu Thiên Giáng cũng đành chịu, lão già này đã muốn ở đây vậy thì phải chuẩn bị một căn phòng lớn cho ông ta, coi như nuôi một người rảnh rỗi vậy.

Không đến ba ngày, biển hiệu Viện An Sát triều Đại Phong đã được treo lên cổng lớn, Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân đại nhân đích thân đưa tới 200 quan sai, những người này sau này đã trở thành thủ hạ của Chu Thiên Giáng.

Ngày đó Sở Vân bày tiệc mời Chu Thiên Giáng nhưng hắn không đến, bây giờ thấy Sở Vân tới, Chu Thiên Giáng lập tức giải thích một hồi. Thực ra Sở Vân không muốn tìm đến nhà Chu Thiên Giáng để “mở đường”, ngày đó việc bày tiệc mời hắn ta là do hoàng hậu nương nương ủy thác. Bởi vì ngày đó hoàng hậu và Chu Thiên Giáng có xung đột, sau khi trở về hậu cung, hoàng hậu nắm được tin Chu Thiên Giáng nhậm chức An Sát sứ. Hoàng hậu không ngờ rằng quyền lợi của một An Sát Sứ rất lớn, trên cả trọng thần 6 Bộ. Hoàng hậu lo lắng Chu Thiên Giáng sẽ nhân cơ hội này mà trả thù, gây bất lợi cho phe phái của Nhị Hoàng tử cho nên mới tìm Sở Vân ra mặt giúp đỡ.

Nghe xong chuyện này Chu Thiên Giáng cũng không nói gì, hắn ta không dám nhận lời Sở Vân, các phe phái trong triều không đếm xuể, nhưng tựu chung lại vẫn muốn theo phe phái của bốn vị hoàng tử, không thể xuống tay với người của Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, cũng không thể bắt người của lão tam và lão tứ đi được.

Nơi làm việc và nhân lực làm việc đã chuẩn bị đầy đủ, Chu Thiên Giáng bắt đầu phong quan. Chu Nhất được phong làm Tuần ti An Sát Viện, ba người Chu Nhị, Hạ Thanh, Thường Võ được phong Thông phán, ngay cả Đại Ngưu cũng được phong Đô thống An Sát Viện, danh sách gửi cho Lại Bộ, Lại Bộ không dám quyết lại trình tấu lên Hoàng thượng, Thành Võ Hoàng không nói một lời, phê chuẩn toàn bộ.

Quan viên lớn nhỏ triều Đại Phong đều chống mắt nhìn Chu đại nhân chuẩn bị nhóm ba đống lửa ra sao, nhưng liên tục trong năm ngày liền, An Sát Viện không hề có động tĩnh gì, xem ra Chu Thiên Giáng sau khi nhận lễ xong, quả thực không tiện “bới lông tìm vết”.

Chu đại quan nhân không “bới lông tìm vết” nhưng Vương lão thái phó hàng ngày đều “bới lông tìm vết” Chu Thiên Giáng, hắn ta có thể không lên triều, mỗi ngày ngủ đến lúc mặt trời mọc mới dậy, mỗi lần đến An Sát Viện, lão thái phó đều gõ bàn ầm ỹ, tỏ ý tức giận vì hành vi “đi muộn về sớm” của hắn ta, khiến cho Chu Thiên Giáng vừa nhìn thấy Vương thái phó liền cảm thấy hoa mày chóng mặt.

An Sát Viện thành lập được 10 ngày, cuối cùng cũng ban bố được chính lệnh đầu tiên. Chính lệnh này không chỉ nhằm vào các quan lại trong kinh thành mà còn nhằm vào cả triều Đại Phong.

An Sát Viện tuyên bố, tất cả các quan lại từ quan nhị phẩm trở xuống của triều Đại Phong, cho dù có công hay không có công, đã được phong hay chưa được phong chức, các quan lại nội trong khoảng 200 dặm xung quanh kinh thành chỉ cần có hành vi tham ô, thì nội trong ba ngày phải giao nộp toàn bộ tiền bạc đã tham ô, những quan lại đã nộp có thể dùng hình thức mật báo, An Sát Viện sẽ không xử phạt, sau ba ngày mà không giao nộp sẽ bị xử vào tội tham ô, giết không tha.

Chu Thiên Giáng vừa mới nhậm chức, nhóm lên ngọn lửa đầu tiên đã đủ độc, chỉ cho đối phương thời hạn ba ngày.

Lệnh này của Chu Thiên Giáng khiến quan lại trong kinh thành nhao nhao bàn luận như vỡ tổ. Không cần nói gì khác, chỉ một câu cuối cùng, những người không nộp vẫn giết không tha, điều này đối với văn võ bá quan mà nói suy nghĩ của Chu Thiên Giáng quả là viển vông.

Triều Đại Phong từ ngày Chu Diên Thiên làm phản tới nay, lúc nào chẳng có quan tham ô. Quan to thì tham ô to, quan nhỏ thì tham ô nhỏ, ngay cả Hoàng thượng để ổn định giang sơn của mình cũng phải mắt nhắm mắt mở, huống chi ngươi, một quan tam phẩm An Sát Sứ

Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương ngồi trong thượng thư phòng, đọc bản chính lệnh mà Chu Thiên Giáng ban bố, Thành Võ Hoàng cũng không nhịn được cười.

-Tĩnh Vương, tên tiểu tử này thật ngu xuẩn, nhận lễ của người ta xong, bây giờ lại hạ cái lệnh như vậy. Đệ nói xem nếu không ai muốn giao nộp tài sản tham ô, tên tiểu tử này liệu có triển khai hình phạt hay không? Thành Võ Hoàng mỉm cười hỏi.

-Ha hả, thần đệ cảm thấy vậy. Tên tiểu tử này có thể không phải là thiện nam tín nữ, không giết một người răn trăm người, bọn quan lại đó cơ bản là không biết đau. Tĩnh Vương vuốt ve Đả Vương Tiên nói.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu:

-Điều huynh nghĩ không phải là những điều này, mà là hắn muốn bắt ai đó để trừng phạt mà thôi.

Trong lòng Tĩnh Vương xao động:

- Hoàng huynh, thần đệ cho rằng, cho dù trừng phạt ai, hoàng huynh không cần phải để tâm. Bốn vị hoàng tử đều đã trưởng thành, thời hạn để đại tang mẫu hậu đã qua, hoàng huynh cũng nên chỉ hôn cho chúng. Bây giờ các quan lại trong triều đã bắt đầu có lựa chọn. Lúc này Thiên Giáng đảm nhiệm An Bát Sứ là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của hoàng huynh, chắc chắn sẽ đắc tội với các phe phái. Nếu không sau nửa năm hắn ta sẽ không hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế chém sớm hay chém muộn đều như nhau cả thôi, thần đệ cảm thấy hoàng huynh vẫn xử lý sự việc công bằng tốt nhất.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu:

- Sau hôn lễ của bốn hoàng tử, theo quy định, trẫm phải lập Thái tử. Ngoại trừ Huyền Minh nắm quân quyền trong tay, ba hoàng tử khác thật trẫm không biết lựa chọn thế nào. Lão nhị Huyền Xán phải nói là gặp may mắn, có không ít ưu thế. Nhưng nếu so với Huyền Nhạc, lão nhị lại có vẻ không bình tĩnh bằng. Tuy nhiên, Huyền Nhạc, tâm cơ rất nặng, có lúc cả trẫm cũng không biết nó đang suy nghĩ gì. Từ khi kinh thành có chiến đến nay, Huyền Nhạc trở nên trầm mặc, giống như cố ý né tránh cuộc đua giữa các huynh đệ. còn về Lão tứ Huyền Châu, trẫm vốn không coi trọng hắn. Nhưng tên tiểu tử này vô cùng may mắn, có được sự ủng hộ của Chu Thiên Giáng. Một lão tứ vốn khúm núm, cũng trở nên như rồng như hổ, đặc biệt trong trận chiến bình định Chu Diên Thiên, có thể nói Huyền Châu có công lao lớn nhất. Ôi! Tĩnh Vương, chén nước này của vi huynh, thật là khó bưng.

Tĩnh Vương cười cười:

-Hoàng huynh, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, thần đệ rất hiểu tâm tình của hoàng huynh. Tuy nhiên, trước mắt ba vị hoàng tử vẫn chưa phân cao thấp, đúng lúc mượn tạm tên sao chổi Chu Thiên Giáng này, khảo nghiệm một chút tài năng của chúng. Chỉ có trải qua tôi luyện, mới có thể xuất hiện chân kim, thần đệ thấy đến lúc đó, hoàng huynh sẽ có một sự lựa chọn tốt.

Thành Võ Hoàng lại gật gật đầu:

-Tĩnh Vương, bây giờ vi huynh mới cảm nhận được nỗi khổ tâm của phụ hoàng năm đó. Cốt nhục tương tàn là việc khiến ta khổ tâm nhất, nhưng để Lý gia có một giang sơn bền vững, phụ hoàng đành phải chứng kiến các huynh đệ chúng ta đao binh tương kiến. Chết trong tay huynh đệ ta còn tốt hơn nhiều so với sau này chết dưới đao kẻ khác. Việc lựa chọn hoàng đế không có năng lực sau này thì thiên hạ này sớm muộn gì cũng bị đổi chủ. Đến lúc đó, Lý gia chúng ta sẽ đối diện với tai họa diệt tộc.

Tĩnh Vương chua xót mỉm cười, nhớ lại năm đó, để tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mà các huynh đệ đã tàn sát nhau ngay từ ngoài cửa cung còn trong hoàng cung, phụ hoàng đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cũng may giây phút cuối cùng, phụ hoàng hạ lệnh cho Lâm Phong đem Niêm Can Xử chuyển giao cho Thành Võ, mới dẹp yên được cuộc nổi loạn tranh đoạt ngôi vị. Nhưng sau khi bình ổn, Lâm Phong lại ra đi không từ biệt.

-Hoàng huynh e rằng ngày mai lâm triều, huynh lại phải bận rộn rồi. Chính lệnh này của Chu Thiên Giáng có mâu thuẫn với luật pháp Đại Phong, có khi người đầu tiên bước ra chính là Vương thái phó.

Tĩnh Vương không muốn nhớ lại hồi ức thương tâm, lập tức chuyển sang chủ đề này.

-Vẫn là kiểu cũ, Vương thái phó đến thì đệ lên, những người khác đi ra là để gây áp lực cho huynh. Thành Võ Hoàng nhìn Tĩnh Vương, để đối phó với những triều thần này, hai huynh đệ ta cùng lên trận.

Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương cùng ở trong cung bàn bạc, văn võ bá quan cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ quan lại giới cao phẩm như lục bộ Thượng thư và Cửu Môn Đề Đốc, những người khác giống như tết đến đi thăm bạn bè khắp nơi.

Đám quan lại đều có nhóm riêng của mình, tách thành đoàn bàn bạc xem làm thế nào để đối phó với Chu Thiên Giáng. Đương nhiên, sau lưng mỗi nhóm nhỏ, đều có chỗ dựa vững chắc khác nhau.

Chu Thiên Giáng ngồi cả ngày ở An Sát Viện, đang chuẩn bị về phủ, lại bị Vương thái phó chặn lại.

- Lão thái phó, ngài có việc gì sao?

Chu Thiên Giáng khách sáo hỏi.

-Chu đại nhân, ta muốn hỏi ngài, thiên hạ này thì luật pháp lớn, hay là chính lệnh của nha phủ lớn?

Vương thái phó nghiêm mặt, hỏi một cách nghiêm túc.

Chu Thiên Giáng vừa nghe xong, mẹ ta ơi, lại xuất hiện một tên bệnh hoạn.

-Thái phó đại nhân, hạ quan hiểu ý ngài, nhưng ta hỏi ngài, tham quan ô lại có nên giết hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.