Không ai chủ động đưa ngân lượng, vậy tình hình sẽ nghiêng về một bên. Trong mắt Thành Võ Hoàng, Chu Thiên Giáng làm việc thất bại, nếu vậy, Thành Võ Hoàng sẽ đem hắn bắt lại.
Chu đại quan nhân cau mày suy tư xe có thể nghĩ được cách nào thì có một tên quan nha chạy tới.
- Khởi bẩm đại nhân, Hình bộ tin ha Thân Bách Công đại nhân cầu kiến!
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lão già này tới làm gì? Chẳng lẽ vì tới lấy khẩu cung chuyện đêm qua. Chu Thiên Giáng ngẫm lại, chuyện lớn như vậy hẳn ti nha phải lập hồ sơ.
- Cho y vào đi.
Chu Thiên Giáng phân phó.
Thân Bách Công là đầu lĩnh Hình bộ tin ha, bản thân mình đêm qua còn giết người trước cửa nhà y, chuyện này Chu Thiên Giáng có thể giải thích được. chỉ một lát sau, đã thấy Thân Bách Công uốn éo eo nhỏ đi tới.
Vừa thấy Chu Thiên Giáng, Thân Bách Công sợ tới run lên.
- Chu...Chu đại nhân, hạ quan xin chào.
- Thôi đi, hai ta đều là Tam phẩm, ta không dám làm đại nhân. Người đâu, pha trà!
- Thân đại nhân, ngươi ở nha môn cũng đủ chuyện, có gì cứ sai người tới báo một câu là được, còn phải tự mình tới đây, thật ngại quá.
- Đây…hạ quan có việc, muốn trò chuyện với Chu đại nhân.
Thân Bách Công cẩn nhận nhìn Chu Thiên Giáng.
- Haiz! Không phải chuyện này sao, ngươi nói thẳng đi.
Trong lòng đang buồn bực, giọng điệu của Chu Thiên Giáng cũng mất kiên nhẫn.
- Chu đại nhân…ngài…ngài có thể không!
Thân Bách Công run rẩy nói không thành lời. Trong lòng hắn, Chu Thiên Giáng chính là ác ma, là Tu la chuyển thế tái sinh.
Chu Thiên Giáng trầm mặt.
- Thân đại nhân, Chu Thiên Giáng ta nói một là một, tuyệt không khiến ngươi khó xử. Yên tâm đi, nếu bên trên trách cứ, ta sẽ đợ đòn thay ngươi.
Thân Bách Công quỳ như ngã rầm xuống đất.
- Chu đại nhân, ân đức của ngài, hạ quan trọn đời không quên.
- Ngươi…ngươi làm gì vậy?
Chu Thiên Giáng hoảng sợ, chút chuyện đó đã trọn đời không quên.
- Chu đại nhân, hạ quan đã sai người mang bạc trong phủ tới, lập tức sẽ đưa tới! Hạ quan không dám giấu, 300 ngàn lượng bạc là toàn bộ tài sản của hạ quan. Mong đại nhân khai ân, hạ quan chỉ xin đại nhân đừng nói ra ngoài!
Thân Bách Công nước mắt tuôn rơi, run run nhìn Chu Thiên Giáng. Y rất sợ Chu Thiên Giáng giận dữ rồi hành hạ mình như đã giết chết Trịnh Sơn vậy. Trong mắt Thân Bách Công, ác ma này vốn không coi hoàng quyền vương pháp vào đâu, chuyện gì cũng có thể làm được.
- Ngươi nói cái gì?
Chu Thiên Giáng sửng sốt.
- A…hạ quan…hạ quan nghĩ, không phải 300 ngàn…là 40 vạn lượng…!
Thân Bách Công bị dọa muốn són ra quần.
Chu Thiên Giáng mừng như điên, cuối cùng cũng có người chủ động tới cửa. Chu đại quan nhân kích động cầm hai tay Thân Bách Công nâng lên.
- Ngươi lặp lại lần nữa.
- Ách!
Hai mặt Thân Bách Công trợn trừng, miệng sùi bọt mép hôn mê bất tình!
Hình Bộ tuần ti Thân Bách Công kinh hãi quá độ hôn mê ở An Sát Viện khiến Chu đại quan nhân hết sức hưng phấn. Bất cứ chuyện gì, chỉ sợ không có ai đi đầu, giờ đã có người giao bạc, các quan cũng như cá nằm trên thớt.
Đám người Chu Thiên Giáng ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, cuối cùng Thân Bách Công cũng thở phào một hơi, chậm rãi mở to mắt.
Nhìn vẻ mặt như quỷ đòi nợ của Chu Thiên Giáng, Thân Bách Công ngồi huỵch dậy.
- Chu đại nhân …hạ quan có tất cả, tổng cộng là 82 vạn, đây là toàn bộ gia sản hạ quan, ngài hãy tha cho ta đi…!
Thân Bách Công dốc hết số bạc tâm huyết mấy năm, bị Chu Thiên Giáng dọa tới dốc toàn bộ.
- Thân đại nhân, ngươi đúng là trung thần Đại Phong. Bản quan nhất định sẽ bẩm báo Hoàng thượng, giúp ngươi lập công.
Thân Bách Công há hốc miệng, không rõ Chu Thiên Giáng hài lòng hay không hài lòng, sao càng nghe càng thấy Chu Thiên Giáng như đang nói mát.
Chu Thiên Giáng bất chấp tất cả, gióng trống khua chiêng phái người đi theo Thân Bách Công thu bạc, đồng thời cũng sai người đốt pháo dọc đường, khiến Thân Bách Công như người mới trúng xổ số vậy.
Thế này cũng chưa tính xong, Chu đại quan nhân còn gọi Chu Nhị qua.
- Chu Nhị, lập tức sai người dán bố cáo toàn thành, tuyên truyền rộng rãi chuyện Thân đại nhân chủ động giao ngân lượng.
Chu Nhị sửng sốt, khó xử nhìn Chu Thiên Giáng.
- Đại nhân, cái này… cái này tuyên truyền thế nào?
Chu Nhị tự nhủ không biết là tuyên truyền tốt đẹp hay vẫn làđánh chó mù đường.
Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút.
- Bố cáo cứ viết thế này… kêu gọi văn võ bá quan, học tập theo Thân Bách Công đại nhân.
Chu Nhị đợi hồi lâu mới thấp giọng hỏi.
- Đại nhân, xong rồi?
- Chưa xong, vẫn là câu nói kia, trong bụng mấy tên khốn khiếp kia vẫn còn không ít số.
Chu Thiên Giáng đắc ý nói.
Chu Nhị cũng biết không quản được, nếu Chu Thiên Giáng chỉ bảo thế nào, y chỉ cần làm theo là được.
Có thể nói Thân Bách Công gặp xui xẻo lớn, suy tính một đêm không vượt qua nỗi sợ Chu Thiên Giáng, cuối cùng làm ra hành động nộp bạc vĩ đại. Y cứ nghĩ Chu Thiên Giáng sẽ làm theo lời mình, bí mật không công bố. Ai ngờ Chu Thiên Giáng không những công bố mà còn biến y thành hình mẫu. Lần này văn võ bá quan đúng là hận Thân Bách Công thấu xương, coi y như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nội gian trong suốt hơn trăm năm Đại Phong.
Trong hành cung Yến Sơn, Thành Võ Hoàng nhìn mật báo, gương mặt lộ vẻ khó nói là cười.
- Vệ Triển, tiểu tử này còn uy phong hơn cả tưởng tượng của trẫm. 300 người đánh bại 600 binh lính của Huyền Minh, ha ha, An Sát Viện quả là ngọa hổ tàng lòng.
Thành Võ Hoàng nhìn mật báo trầm giọng nói.
- Bệ hạ, đừng quên sư phụ Chu Thiên Giáng là Lâm Phong, bất cứ kẻ nào được Lâm Phong huấn luyện trong nửa năm đều từ dê biến thành sói. Đại hoàng tử thua cũng không có gì lạ.
Vệ Triển ngồi dưới yên lặng nói.
Thành Võ Hoàng cười cười buông mật báo, rồi cầm lấy tấu chương Tĩnh Vương cùng lục bộ đại thần liên danh tấu lên.
- Hừ hừ, vương đệ của ta đúng là yêu thương Chu Thiên Giáng, không chỉ đổ trách nhiệm lên đầu người chết mà số thiệt hại cũng báo ít một nửa. Nếu không có Niêm Can Xử, trẫm chẳng khác nào kẻ điếc, người mù.
Thành Võ Hoàng nói xong đứng lên.
Thành Võ Hoàng nói tiếp.
- Còn một chuyện nhất định phải điều tra rõ, sau mũi độc tiễn kia rốt cuộc giấu bao nhiêu người ở kinh thành. Nếu ngay cả kinh thành còn không an ổn, thì nói gì tới toàn thiên hạ.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng nghiêm túc trở lại.
- Bệ hạ, đã tra rõ bối cảnh thích khách, là tàn dư Chu Diên Thiên lưu lại nhưng chưa xác định được mục tiêu. Thần đã lệnh cho Chu Tước và ### tự thân xuất mã, cần phải tìm được hang ổ thích khách.
Vệ Triển nói xong nhìn Thành Võ Hoàng, có một số việc ông không hề nói cho Thành Võ Hoàng. Mục Kỳ đã đem chuyện Chu Thiên Giáng âm thầm lưu giữ binh mã báo cho Vệ Triển, nhưng Mục Kỳ luôn khẩn cầu, việc này đã đã đáp ứng Lâm Phong, khẩn cầu Vệ Triển không cần báo với Thành Võ Hoàng. Mục Kỳ là một trong nguyên lão của Niêm Can Xử, dù không có Lâm Phong, Vệ Triển cũng phải cấp cho y mặt mũi.
Tư mộ binh mã là trọng tội, vì chuyện này đã động tới vảy ngược hoàng quyền, đừng nói là Chu Thiên Giáng, ngay cả các hoàng tử, để Thành Võ Hoàng biết được tất hạ sát thủ.
Thành Võ Hoàng nhíu mày, nhắc tới Chu Diên Thiên như chạm phải cái dằm trong tim. Có thể nói mẫu hậu đã bị Chu Diên Thiên mê hoặc nên mới bước lên con đường tự sát, đây vẫn là nỗi đau của Thành Võ Hoàng. Cũng vì thực lực bạc nhược hiện giờ của Đại Phong, Thành Võ Hoàng mới tạm buông tha truy kích Chu Diên Thiên. Đánh giặc cần bạc, cứu tế cũng cần bạc, nghĩ đến những thứ này, tâm tình của Thành Võ Hoàng lập tức rơi xuống.
- Người đâu, hạ chỉ! Trịnh Sơn chém giết quan sai An Sát Viện, trọng thương Thông phán Thường Võ là hành vi phản nghịch. Tĩnh Vương nghiêm khắc điều tra, đồng thời trấn an An Sát Viện Thông phán.
Thành Võ Hoàng ra thánh chỉ này chẳng khác gì cho thấy thái độ của ông. Vào thời điểm Đại Phong triều còn đang khát bạc, thứ ông ta cần chính là bạc chứ không phải con.
Trong kinh thành, dù là Chu Thiên Giáng hay văn võ bá quan đều thấy trong lòng không yên. Chu Thiên Giáng không ngờ, sau khi Thân Bách Công tự thân tới nộp bạc, tới lúc mặt trời lặn cũng không thấy người thứ hai tới cửa.
Mai là kỳ hạn cuối cùng, hôm nay cộng thêm bạc của Cố Chí Đồng đã lên tới bốn triệu lượng. Tuy nói Thành Võ Hoàng yêu cầu thấp nhất là ba triệu, nhưng các quan tiếp tục kháng cự, hậu quả Chu Thiên Giáng phi thường rõ. Thành Võ Hoàng về kinh, tình thế sẽ nghiêng về - một bên bãi miễn triều. Trong tình huống đó, mấy trăm vạn lượng bạc không bảo đảm cho hắn.
- Chu Nhị, Hạ Thanh, cầm thiệp của ta mời Tam Hoàng tử Huyền Nhạc và Tứ Hoàng tử Huyền Châu qua phủ.
Chu Thiên Giáng phân phó hai người.
- Đại nhân, lúc này mời hai vị Hoàng tử qua phủ, chỉ e không tốt lắm. Chúng ta đôn đốc các quan trong kinh, ngài lại mời hai vị Hoàng tử qua phủ, chỉ e sẽ có người mượn cơ hội làm khó dễ.
Chu Nhị lo lắng nói.
- Không quản được nhiều vậy, ta phải cầu bọn họ tới hỗ trợ.
Đến lúc này, Chu Thiên Giáng cũng chẳng cần e ngại người khác nói xấu hay không nói xấu, cứ bảo vệ mình trước hãy nói.
Chu Nhị Hạ Thanh cầm thiếp đi hai phủ, Tứ Hoàng tử Huyền Châu không thành vấn đề, bảo Chu Nhất về phủ trước, y sẽ theo sau. Tam Hoàng tử Huyền Nhạc cũng do dự một chút, không biết có nên hay không. Cục diện trước mắt đối với y cực kỳ có lợi, ở mặt ngoài Huyền Nhạc và Chu Thiên Giáng không có quan hệ, nhưng quan hệ ngầm lại vô cùng ăn ý. Tam Hoàng tử suy nghĩ một lúc, lập tức đoán ra ý đồ của Chu Thiên Giáng.
Tam Hoàng tử không đi phủ đệ của Chu Thiên Giáng, mà là viết phong thư đưa Hạ Thanh cầm về cho Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng mở thư ra liền thấy nội dung đơn giản, tổng cộng chỉ có hai chữ. Tuy nhiên, Chu Thiên Giáng lại mỉm cười, xem ra vẫn làlão Tam thông minh.
Hai chữ Tam Hoàng tử Huyền Nhạc viết chính là 'Mấy thành', Chu Thiên Giáng cầm bút viết phía dưới thư, cũng là hai chữ …'Năm thành'.
Tam Hoàng tử nhận được hồi âm khẽ mỉm cười, nói với Hạ Thanh.
- Nói với đại nhân nhà ngươi, không thành vấn đề.
Hạ Thanh vừa đi, Tam Hoàng tử lập tức lệnh người trong phủ..., phân biệt đi thông tri tới các quan vẫn theo y, sáng sớm mai tới An Sát Viện nộp lên một nửa gia sản, không được giấu diếm.
Tứ Hoàng tử Huyền Châu không được độ lượng như Huyền Nhạc, vừa nghe bảo người của hắn chưa nộp bạc, lập tức nổi trận lôi đình.
- Hay cho Chu Thiên Giáng, giờ muốn đem người của ta thành tiên, vui vẻ cho ngươi mạnh mẽ, cứng cáp. Ngươi thì hay rồi, ăn cây táo, rào cây sung, không bản lĩnh động tới người của Huyền Minh Huyền Xán, ngược lại còn đào hố kéo người nhà xuống. Ngươi bảo ta nói với mọi người thế nào, đúng là nói không nên lời mà.
Chu Thiên Giáng tức giận nhẹ, không ngờ đầu heo kia vẫn chưa nhận ra nguy hiểm.
- Ngu ngốc, còn hô to gọi nhỏ, có tin lão tử đánh ngươi. Người của Lão Đại ### rõ ràng ở phía đối kháng bố, ngươi không giúp ai giúp ta. Chờ cha ngươi cha về, nhất định người của bọn chúng sẽ hợp tác tấn công, ta làm vậy, còn không phải để bảo vệ vị trí này. Lần này mà mất chức là không giống với trước kia, đám người đó có thể liên hợp xé nát lão tử.
Chu Thiên Giáng hầm hầm nhìn Huyền Châu, so với lão Tam, y đúng là không có đầu óc làm hoàng thượng.
- Chu Thiên Giáng, ngươi bảo người của ta nộp bạc, bọn họ cũng sẽ tức giận vạch tội ngươi. Ta biết ngươi khó xử, nhưng tiểu tử ngươi căn bản không hiểu rõ vấn đề.
Huyền Châu không phục nói.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra.
- Ngươi có ý tứ gì?
- Hừ, tiểu tử ngươi là người trong cuộc thường mê muội, hai ngày này đấu với lão Đại Huyền Minh, dù ngươi thắng cũng thế nào.
Chu Thiên Giáng nhìn Huyền Châu, hắn phát hiện tiểu tử này nói có phần đạo lý,
- Ngươi nói là ~ Huyền Minh chẳng qua chỉ là đầy tớ của chúng? Lão tử vẫn chưa đá trúng tử huyệt?
Huyền Châu lắc lắc đầu.
- Huyền Xán tính là cái đếch gì, thứ đám quan viên chân chính nhìn vào chính là Hoàng hậu! Ngươi không qua được ải Hoàng hậu, thì dù người của ta tới nộp bạc, cũng chỉ là hành vi gây cười cho kẻ khác, căn bản không giải quyết được vấn đề. Ngươi muốn thay đổi khốn cục, vậy thì phải động từ Phùng gia.
- Mẹ nó, vừa rồi lão tử còn tưởng rằng ngươi là đầu heo, xem ra ngươi không phải heo, mà là cá, đại trí giả ngu.
Chu Thiên Giáng nheo mắt cẩn thận nhìn Huyền Châu. Huyền Châu cũng không để ý Chu Thiên Giáng nhục mạ, dù sao y sớm đã hình thành thói quen.
- Thế nào, lúc này không cần người của ta nộp bạc chứ.
Huyền Châu đắc ý nói.
Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu.
- Không! Bạc nhất định phải giao, đám đi theo ngươi cũng chẳng phải loại chim tốt đẹp gì. Lão tử quăng lưới, không nộp đủ năm phần không được. Nếu không nộp..., ba người Cố Chí Đồng chính làví dụ.
- Ngươi, con mẹ nó còn... tình người, giờ cả triều đang nhìn chằm chằm vào An Sát Viện, bảo người của ta nộp, ta sẽ bị chê cười tới chết.
Lão Tứ thực sự nóng, tự nhủ không thể sống chung với người này.
Chu đại quan nhân khẽ cười.
- Ngươi yên tâm, cam đoan sẽ không chỉ có ngươi nộp bạc. Nếu quả thật như vậy, ta sẽ thu đủ số.
Lời của Lão Tam, Chu Thiên Giáng tin tưởng. Đừng nhìn hắn và Tam Hoàng tử chỉ có lợi ích kết giao, lời Huyền Nhạc nói hắn tuyệt đối tin tưởng.
Nhìn thấy lão Tứ vẫn không tình nguyện, Chu Thiên Giáng đành phải nói.
- Ngươi nghe đây, nói với người của ngươi, trải qua lần này, khẳng định chức vị quan viên sẽ sắp xếp lại lần nữa. Ai nộp nhiều hơn, đến lúc đó Chu Thiên Giáng ta sẽ ra mặt tiến cử người đó ngồi ở vị trí tốt nhất. Nói cách khác, có thể cho bọn họ ngồi ở cửa ngắm ngựa.
Chu đại quan nhân tung con mồi này mới đả thông tư tưởng Tứ Hoàng tử. Chu Thiên Giáng cũng hiểu chỗ khó xử của Huyền Châu, hắn và lão Tam không cùng một chỗ, Chu Thiên Giáng ngoài mặt cũng là người của lão Tứ, nếu chỉ có bộ phận này không nộp bạc..., chích xác sẽ trở thành trò cười của Đại Phong.
Huyền Châu vừa đi, Chu Thiên Giáng lập tức sai Chu Nhị đem tài liệu về nhà ngoại Hoàng hậu ra, phân tích xem nên ra tay với ai.
- Đại nhân, Phùng gia hoàng hậu trước nay luôn rất khiêm tốn. Dù lần này Thành Võ Hoàng điều chỉnhqua n viên, Phùng gia sao có thể không được trọng thưởng. Ngay cả biểu thúc Hoàng hậu, ở trong phủ nội vụ đảm nhiệm Tứ phẩm đốc thúc cũng béo tới chảy mỡ.
Chu Nhị nhìn tư kiệu nói.
- Vậy lấy người này khai đao.
- Đại nhân, ngài điên thật rồi, phủ nội vụ chẳng khác nào quản gia chuyên quản lý tạp vụ trong cung, phải có thánh lệnh mới được. Hơn nữa, phủ nội vụ dưới quyền Tĩnh vương thiên tuế, ngài có nên thương lượng với Tĩnh Vương chút.
- Không phải ta có kim bài sao?
Chu Nhất không nhịn được, nói xen vào.
- Đại nhân, ta thấy Chu Nhị có lý. Trực tiếp nhằm vào gia tộc Hoàng hậu, e là không ổn.
Chu Thiên Giáng thở dài.
- Ta nói mấy huynh biết, ta biết Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, lục cung chi chủ. Nhưng thật ra, người đàn bà kia chẳng có trí tuệ rộng rãi như các huynh tưởng đâu, não teo mà ngực khá là to. Dù chúng ta không động tới bà ta, sớm muộn gì bà ta cũng đối phó chúng ta. Quyết định như vậy, sáng mai ta tự dẫn quân đi bắt người!
Chu Thiên Giáng mặc kệ, quyết định tiếp tục sự việc.
Chu Thiên Giáng đã làm người hai kiếp, nếu mấy mụ Hoàng hậu lẳng lơ này phá rối sau lưng, vậy chỉ cần lấy người của mụ ra khai đao. Nhân cơ hội này, Thành Võ Hoàng đứng ra bảo vệ, mấy mụ cũng chẳng thể tìm hắn gây phiền toái.
Hai ngày nay Chu đại quan nhân nổi bật, sảng khoái ở ngoài xem phong cảnh. Chẳng những uy áp đủ loại quan dưới nhị phẩm trong kinh mà ngay cả chủ soái Kinh Giao đại doanh Huyền Minh điện hạ cũng bị đánh tới đóng cửa không ra. Nhưng trong bóng tối, có không ít bang phái đã hận hắn thấu xương, thậm chí nói, không giết chết hắn không hết hận.
Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh không muốn gây thêm phiền toái cho Chu Thiên Giáng nên hai ngày này cũng không tới chỗ Chu đại quan nhân. Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân báo cho hai nha đầu biết, trước lúc Thành Võ Hoàng hồi kinh định đoạt, không được đi Chu phủ quấy nhiễu Chu Thiên Giáng. Thứ nhất là khiến Chu Thiên Giáng bình tĩnh đi xử lý vấn đề, thứ hai, nếu chẳng may Chu Thiên Giáng bị giáng tội, hai phủ cũng lưu được đường rút. Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân làm vậy cũng không phải sợ bị liên lụy, mà là không muốn người khác ép cho tội thông đồng.
Đừng thấy Tĩnh Vương và Quách phủ thế lực khổng lồ, một vị là đương kim Vương gia, một vị là chủ soái Nam Cương tay cầm trọng binh. Nhưng hai nhà đều có chỗ khó xử, cũng không tiện công khai ủng hộ Chu Thiên Giáng.
Quách lão phu nhân biết con trai Quách Thiên Tín vẫn tự do ở ngoài triều khiến Hoàng thượng vừa lo lắng nhưng không thể không trọng dụng. Dù trọng dụng nhưng cũng không xếp Quách gia vào trung tâm quyền lợi. Lúc quốc gia nguy nan, con cháu Quách gia có thể dùng hết nhiệt huyết đi liều mạng, một khi cục diện chính trị ổn định, quyền lợi của Quách gia sẽ lập tức bị suy yếu. Cũng may Quách Thiên Tín chỉ có một nữ nhi, nên nhiều năm như vậy Thành Võ Hoàng mới có thể yên tâm đem việc quản lý binh quyền Nam Cương cho ông.
Trong khoảng thời gian này tuy Tĩnh Vương có quyền nghiêng vua nghiêng dân, có thể nói là dưới một người trên vạn người. Nhưng Tĩnh Vương tự biết, có những quyền hạn tuyệt đối không thể vượt qua. Lần này Thành Võ Hoàng rời kinh cũng coi như một loại khảo nghiệm dành cho Tĩnh Vương. Các quan và binh mã trong thành đều đã bị Tĩnh Vương tiết chế, phải nói là thời cơ đoạt quyền đăng vị tốt nhất. Nhưng Tĩnh Vương biết Thành Võ Hoàng đã để lại một tay, tách một phần Kinh Giao đại doanh ra, không chịu Tĩnh Vương và Binh bộ chèn ép. Một khi Tĩnh Vương liên hợp Binh bộ mưu quyền soán vị, binh mã Đại Hoàng tử chính là quân cờ đó.
Bố cục như vậy có thể che mắt văn võ bá quan, nhưng đối với người bề ngoài hồ đồ trong tâm khôn khéo như Tĩnh Vương mà nói, đã hoàn toàn thấu triệt. Ông biết hoàng huynh một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cũng sợ vị Vương đệ này nhân cơ hội đoạt quyền. Cho nên lúc Thành Võ Hoàng không ở đây, Tĩnh Vương cũng tận lực giả hồ đồ.
Thành Võ Hoàng một mặt ủng hộ Chu Thiên Giáng mạnh mẽ cách tân, mặt khác cũng phóng túng Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cùng Chu Thiên Giáng đấu. Làm như vậy, Thành Võ Hoàng có hai lợi lớn, một là lợi dụng Chu Thiên Giáng tôi luyện năng lực của hai vị Hoàng tử, một là khiến các quan kết thù sâu với Chu Thiên Giáng. Chỉ có như vậy, Chu Thiên Giáng mới lâm vào vòng xoáy tranh đấu của các quan, không thể không dựa vào hoàng quyền.
Dù Thành Võ Hoàng thiết kế rất tốt, nhưng Chu Thiên Giáng lại không làm theo lẽ thường. Chu đại quan nhân nhìn ra, trong khoảng thời gian này Thành Võ Hoàng muốn lợi dụng mình giải quyết vấn đề tài chính của Đại Phong. Nếu hắn không hung hăng lừa gạt Thành Võ Hoàng một chút, vậy cũng thực lãng phí việc hắn đã làm người hai kiếp.