Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 147-2



Tiểu Ngư nhi vừa nhìn thấy nàng mang vẻ mặt thống khổ, liền đau lòng đỡ lấy nàng: “Tiểu Đào, không là phải phụ hoàng làm đâu, là thái tử Thượng Quan Hạo của vạn hạc quốc, tên khốn kiếp kia vẫn giả mạo phụ hoàng để làm việc này.”

“Không phải hoàng thượng?”

“Nhưng mà người đả thương chúng ta, lại luôn miệng nói là ám vệ của hoàng thượng, hơn nữa võ công của họ cực kỳ cao siêu, có khoản mười mấy người, ba người dẫn đầu võ công càng bí hiểm, xuất thần nhập hóa, người bình thường không phải là đối thủ của họ.”

Thanh Dao cau mài lại, nhớ tới tứ đại ám vệ của Lưu Tôn, ngoại trừ Băng Tiêu ra, còn có Đoạn Gồn, Trường Đình và Tương Ba vẫn  nghe lệnh của y, ba người kia vì sao lại không có phát hiện chân tướng chứ? Đang lúc Thanh Dao suy tư, thì bên dưới Tiểu Ngư nhi phát ra một tiếng thét kinh hãi, bởi vì Tiểu Đào đã ngất đi, Thanh Dao lập tức hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đến, nhanh chóng truyền ngự y.”

“Dạ, nương nương.”

Tiểu thái giám lập tức chạy vội ra ngoài truyền ngự y, Thanh Dao vốn muốn để Minh Nguyệt giúp đỡ chữa trị cho tiểu đào, thế nhưng Minh Nguyệt hiện tại đang ở bên lãnh cung, vì thế đành phải truyền ngự y.

Chẳng qua ngự y còn không có qua đây, thì hoàng thượng đã tới, vừa nhìn trên đại điện hiện trạng lạnh lẽo rối rằm, hắn không khỏi khiếp sợ.

“Dao nhi, có phải hoàng gia biệt viện đã xảy ra chuyện hay không?”

Xem ra hắn cũng đã nhận được tin tức, khuôn mặt của hoàng thượng lúc này trầm thống không gì sánh được, không nghĩ tới chỉ trong một đêm, Thượng Quan Hạo đã động tay chân nhiều như vậy, động tác của hắn thực sự là quá nhanh rồi.

“Hoàng thượng, người nên lập tức triệu hồi bọn người của Đoạn Hồn cùng Trường Đình đi, bọn họ đến bây giờ vẫn nghe mệnh lệnh của Thượng Quan Hạo để hành sự. Người bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ chết rất nhiều người.”

Thanh Dao nói xong lời cuối cùng, tâm tình trầm trọng và lạnh lẽo như hang động bị gió thổi mạnh, nàng tự nhận mình là một người lạnh lùng, thế nhưng lúc này khi đối mặt với sinh mệnh, nàng vẫn cảm thấy có một loại cảm giac do dự và vô lực, cái loại cảm giác này không nắm giữ được, chỉ biết bất lực nhìn từng sinh mệt trôi ra khỏi tay mình, là một việc rất thống khổ.

Sắc mặt của nàng rất trắng, làm Mộ Dung Lưu Tôn nhìn thấy mà đau lòng, hắn vươn tay ôm chầm lấy nàng, giọng nói tuy u ám nhưng lại vô cùng kiên định: “Thanh Dao, đừng lo lắng, trẫm nhất định sẽ nhanh chóng bắt hắn.”

“Nhưng ám vệ?”

“Chỉ sợ bọn họ đã bị Thượng Quan Hạo khống chế, trở thành một cổ máy giết người.”

Kỳ thực Mộ Dung Lưu Tôn so với bất kỳ người nào khác càng khó chịu, đối với những ám vệ này, hắn là người nặng tình cảm với họ nhất, vì đã nuôi dưỡng và đào tạo họ thật lâu, bọn họ còn xuất sinh nhập tử nhiều phen giúp đỡ hắn, nhưng kết quả bọn họ lại trở thành vũ khí giết người của kẻ khác, cảm giác này thật quá tồi tệ.

“Thì ra là như vậy.”

Thanh Dao không nói thêm gì nữa, trong đại điện của Phượng Loan cung liền an tĩnh lại, lúc này ngự y ở dưới sự hướng dẫn của thái giám đã đi đến, rất nhanh bắt mạch cho Tiểu Đào, rồi nhanh chóng xác định nàng ấy không có gì đáng ngại, chỉ bị trọng thương, nếu cẩn thận tỉ mỉ điều dưỡng sẽ không có việc gì, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi thở dài một hơi, cuối cùng Tiểu Đào cũng có thể sống lại, và được người ta tới mang xuống, nhưng vẫn phải ở lại Phượng Loan cung để hảo hảo tĩnh dưỡng, cho đến khi nàng không có việc gì mới thôi.

Minh Nguyệt cùng Mạc Sầu từ bên kia lãnh cung trở về, hai người liền bẩm báo lại tình huống của mấy vị phi tần trong lãnh cung, còn có tình trạng của những thái giám cùng cung nữ bị lây bệnh nữa.

“Xem ra chỉ là sống qua ngày thôi.”

Mạc Sầu cúi đầu thở dài, những nữ nhân kia có khi đáng chết thật, như Tây Môn Tân Nguyệt, nhưng có vài người tội không đáng chết, nhưng mọi người lại không có biện pháp giúp đở, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người một lâm vào tuyệt vọng, cuối cùng thì họ lại thản nhiên với cái chết hơn, vì phải chịu quá nhiều đau khổ hành hạ, nên nhiều nữ nhân đã cầu xin bọn họ, để cho mình được chết.

Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt bị hành hạ đến không ra hình dáng gì nữa, cả người gầy yếu trơ xương, vết thương thì thối rữa, đâu còn có chút gì bóng dáng của lúc trước, mọi người căm hận nàng vì đã làm ra những chuyện như vậy, nhưng khi chân chính đối mặt với bộ dạng lúc này của nàng, vẫn rất đau lòng khó chịu khi nhìn thấy nàng ta kiên cường chịu đựng tất cả sự dằn vặt, cùng sám hối…

Trên đại điện không khí vắng vẻ như ở chỗ không người, trong lòng mọi người đều lạnh giá, không biết kế tiếp còn phát sinh chuyện kinh tâm động phách gì đây, mặc dù họ đầy bụng tâm kế, nhưng vẫn không có chỗ để thi triển, bởi vì kẻ này giống như bóng ma ẩn núp trong bóng tối, ngươi bất động, hắn cũng bất động, ngươi khẽ động, thì hắn sẽ ra tay?

Mộ Dung Lưu Tôn đang suy nghĩ sâu xa, trong đầu bỗng nhiên nổi lên một kế sách, khóe môi chợt câu ra nụ cười lạnh.

Lúc này, Nam An vương mang theo vài người tiến cung, thì ra là thừa tướng Mộc Ngân, còn có gia quyến đi theo nữa, bọn họ vẫn chưa có trở về Mộc phủ, mà trực tiếp đi vào hoàng cung, tình cảnh họ nhìn thấy dọc theo đường, đủ để Mộc Ngân hiểu rõ hoàng thượng cùng hoàng hậu lúc này gặp phải tình cảnh gì.

Thanh Dao vừa nghe thấy thừa tướng phụ thân đã trở về, lập tức phất tay nóng ruột mệnh lệnh thái giám.

“Tuyên, để cho Nam An vương cùng thừa tướng đại nhân tiến vào.”

“Dạ, nương nương.” Thái giám kia lui ra ngoài, dẫn Nam An vương cùng tả tướng Mộc Ngân đi đến, hai người vừa vào đại điện, liền cung kính hành lễ, hơn hai tháng không gặp, tả tướng Mộc Ngân, cả người như già đi rất nhiều, hai bên tóc mai đã điểm bạc, nhưng con ngươi sắc bén vẫn lóe lên ánh sáng trí tuệ, hắn bình tĩnh mở miệng.

“Lão thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

“Mộc ái khanh xin đứng lên.” Mộ Dung Lưu Tôn đối với tả tướng vẫn rất kính nể, hơn nữa hắn còn là phụ thân của Dao nhi, tự nhiên lễ nghĩa có thêm.

Mộc Ngân cùng Mộ Dung Lưu Chiêu đứng dậy, lui qua một bên, phía trên cao Mộc Thanh Dao đã bước từ ghế phượng xuống, đi tới trước mặt Mộc Ngân, ôn nhu hỏi: “Phụ thân, không có sao chứ? Những người khác đều không có chuyện gì chứ?”

“Đã nhọc lòng nương nương lo lắng, không có chuyện gì, tất cả mọi người đều mạnh khỏe, nương nương yên tâm đi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bởi vì trong cung xảy ra những chuyện như thế, Thanh Dao cũng không có quá nhiều tinh lực để quấn quýt trên tình cảm cá nhân, nàng chỉ vươn tay kéo Mộc Ngân qua, để cho hắn ngồi xuống, rồi cúi đầu ôn nhu mở miệng: “Chỉ mong mọi chuyện đều tốt.”

“Nương nương, thần chưa có trở về Mộc phủ, liền trực tiếp tiến cung, dọc theo đường đi thần cùng Nam An vương đã thương lượng một kế sách, hi vọng hoàng thượng cùng nương nương thành toàn.”

“Phụ thân mời nói.”

Thanh Dao nhướng mày nhìn Mộc thừa tướng, Mộc Ngân vẫn là lão tướng hai triều, quyền cao chức trọng, hắn không hề dựa vào quan hệ trong thâm cung, cũng không có tổ tiên vinh quang, mà chỉ dựa vào sự thông minh tài trí và lòng trung thành tận tâm của bản thân, mới ngồi an ổn ở vị trí tả tướng, điểm này cho đến ngày nay cũng không hề thay đổi, vì thế Thanh Dao biết kế sách trong lời nói của hắn nhất định có thể thực hiện!

“Thần nghĩ tới, Thượng Quan Hạo kia có lòng trả thù rất mạnh, chắc hẳn lần này thần hồi kinh, nội tâm của hắn nhất định phẫn hận, tất nhiên ban đêm sẽ xông vào Mộc phủ, như vậy hoàng thượng sẽ ở bốn phía của Mộc phủ bày thiên la địa võng, thần tin nhất định có thể đem đám người bọn hắn một lưới bắt hết.”

Tiếng nói của Mộc Ngân vừa dứt, Thanh Dao lập tức lên tiếng phản đối.

“Không được, chuyện này quá mạo hiểm.” Ý kiến này, không phải nàng không có nghĩ qua, thế nhưng Thượng Quan Hạo nếu bị ép vào khốn cục nhất định sẽ không bỏ qua cho Mộc phủ, nàng không thể bởi vì muốn bắt Thượng Quan Hạo, mà để cho người khác rơi vào khốn cùng.

“Thần cảm kích nương nương thương yêu, nhưng chỉ cần bắt được Thượng Quan Hạo, an định lại Huyền Nguyệt, thần dù đầu rơi máu chảy cũng không hối tiếc.”

Lúc này Mộc Ngân nghĩa bất dung từ, kiên định mở miệng, hắn là một thừa tướng dưới một người trên vạn người, khi quốc gia có việc tất nhiên phải dũng cảm tiến tới, hiện tại Huyền Nguyệt đang gặp khó khăn, sao hắn có thể bàng quan không quản, nên hắn nhất định phải vì nước mà xuất ra một phần lực.

“Nương nương xin yên tâm, còn có vi thần, thần nhất định sẽ bảo vệ tốt tả tướng đại nhân.”

Lúc này Nam An vương mới nói lên tiếng, Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nói xong, Thanh Dao liền biết Nam An vương cũng tán thành chuyện này, bây giờ có thể dẫn Thượng Quan Hạo ra chỉ có Mộc Ngân, bởi vì hắn là cha ruột của hoàng hậu đương triều, mà lần này trong kiếp nạn hoàng thất gặp phải, người Thượng Quan Hạo phẫn hận nhất là hoàng hậu, nàng không chỉ làm cho tâm huyết của hắn uổng phí, mà còn làm hại hắn thành mảnh thú cùng đường, hận ý của hắn đối với Mộc Thanh Dao cũng đủ để hắn phẫn hận mà giết tả tướng Mộc Ngân.

Thanh Dao quét mắt liếc mắt phụ thân và Nam An vương một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Lưu Tôn đang từ trên cao chậm rãi đi xuống, trong đôi mắt đen của hắn hiện lên kiên định, tựa hồ cũng tán thành việc này, bây giờ chỉ có tả tướng mới có dẫn dụ được Thượng Quan Hạo, bởi vì người mà hắn muốn là Thanh Dao, nhưng để cho Thanh Dao ra mặt, thì hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý, vì thế chỉ có thể động đến Mộc Ngân mà thôi.

Thế nhưng Thanh Dao lại không tán thành việc này, mà đang tìm một cách khác.

“Không, hãy để cho ta đi, ta sẽ lấy thân làm mồi nhử, vì ta tin rằng người Thượng Quan Hạo hận nhất chính là ta, nếu như ta xuất hiện, hắn cũng sẽ xuất hiện.”

“Trăm ngàn lần không thể!”

Tiếng nói của Thanh Dao vừa rơi xuống, hoàng thượng vẫn không nói gì, nhưng Nam An vương cùng tả tướng đang đứng bên dưới, đã sớm kiên quyết phản đối, nương nương thân thể cao quý, sao có thể đẩy mình vào hiểm cảnh, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, không phải sẽ làm cho nhiều người đau đớn sao?

“Bản cung đã quyết định.”

Thanh Dao lạnh lùng mở miệng, nàng kiên quyết sẽ không để cho Mộc Ngân một mình lấy thân đi mạo hiểm, trên thực tế, võ công của nàng mặc dù không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng đã  vô cùng lợi hại, thứ hai, so với Mộc Ngân dùng nàng càng ổn thoả hơn, Mộc Ngân là giới quan văn, tay trói gà không chặt, nếu như tiếp ứng không kịp, e là sẽ chết dưới độc thủ của Thượng Quan Hạo.

“Dao nhi.”

hanh âm khàn khan của Mộ Dung Lưu Tôn vang lên, chứa đựng sự đau lòng, vì hắn không bắt được tên kia nên làm hại nàng phải vất vả người, rõ ràng là hắn không muốn để nàng xảy ra một chút xíu không tốt nào, nhưng kết quả lại gì những chuyện bên cạnh mà liên luỵ tới nàng.

Thanh Dao xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng một cái, nàng thấy trên khuôn mặt tuấn dật của hắn lộ ra thần thái âm u bất minh, làm cho giọng nói của nàng nhu hoà đi: “Không có việc gì, hiện tại chúng ta cần phải đồng lòng đối phó kẻ địch bên ngoài, chỉ có cách mau chóng giết chết Thượng Quan Hạo, Huyền Nguyệt mới có thể an định lại.”

“Tốt, vậy cứ dựa vào hoàng hậu nói mà làm đi.”

Hoàng đế trầm ổn mở miệng, hắn sẽ không để cho Dao nhi bị một chút thương tổn nào, tối nay hắn thề sẽ bày thiên la địa võng, bắt được Thượng Quan Hạo. Người của Mộc phủ hồi kinh, hoàng hậu sẽ đến Mộc phủ thăm viếng, lý do này đã đầy đủ, nhất định sẽ xuất hiện, mặc dù hắn sẽ hoài nghi trong đó có bẫy, nhưng hắn cũng sẽ đi, bởi vì hắn phải đánh một trận cá chết lưới rách, và cũng vì Thượng Quan Hạo quá hận Dao nhi.

Mộ Dung Lưu Tôn hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Thượng Quan Hạo lúc này, bởi vì bọn họ là đồng môn nhiều năm, nên Thượng Quan Hạo hiểu  hắn, ngược lại hắn cũng hiểu biết Thượng Quan Hạo.

“Hoàng thượng!”

Nam An vương cùng tả tướng cùng kêu một tiếng, nhưng mâu quang của hoàng thượng đã quyết định, nên hai người họ cũng không nói thêm gì nữa, hoàng thượng so với bất cứ người nào trong bọn hắn càng lo lắng an nguy của hoàng hậu hơn, vì thế hoàng thượng nhất định là tin vào năng lực của hoàng hậu cùng sự bố trí của mình, vậy nên Lưu Chiêu cùng Mộc Ngân đành im lặng.

Thanh Dao và Mộ Dung Lưu Tôn cũng không có trở lại chỗ ngồi trên cao, mà đến bên bàn ngồi xuống, Nam An vương và tả tướng thấy vậy liền có chút không tự nhiên, nên vội vàng đứng lên, Thanh Dao ngẩng đầu lên,  xua tay ý bảo bọn họ ngồi xuống: “Chúng ta vẫn nên thương lượng một chút chuyện tối hôm nay đi, đừng cứ câu nệ hình thức mãi.”

Thanh Dao vừa mở miệng, Huyền đế cũng gật đầu đồng ý, bất quá hắn trời sinh uy nghi khí phách, mặc dù nói như vậy, nhưng cũng mang theo một chút mệnh lệnh bên trong.

“Ngồi xuống đi.”

“Tạ ơn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

Nam An vương Lưu Chiêu cùng tả tướng ngồi xuống, Thanh Dao cau mày suy nghĩ sâu xa rồi liếc mắt một cái, quay đầu về phía hoàng thượng bên cạnh, hoàng thượng dành cho nàng một cái nhìn động viên, nên nàng chậm rãi mở miệng: “Tốt, đợi một lúc nữa phụ thân một mình trở về, đem những người khác của Mộc phủ để lại trong cung đi, thay thế họ bằng cao thủ đắc lực là Minh Nguyệt cùng Thẩm Ngọc, sau đó Nam An vương gia hãy ẩn thân ở trong một góc của Mộc phủ, mặt khác, Nam An vương có thể sai người của Phượng Thần cung mai phục tại bốn phía của mộc phủ, đêm nay bản cung sẽ sẽ về thăm mộc phủ, tin rằng tên đó nhất định sẽ động thủ.”

Thanh Dao phân phó xong, Nam An vương cùng Mộc Ngân đứng lên, cung kính lĩnh mệnh: “Dạ, bọn thần tuân chỉ.”

“Còn có một chuyện trọng yếu nữa, Nam An vương cần phải dặn dò thủ hạ, công binh xưởng của chúng ta đã bị Thượng Quan Hạo phá hủy, người cũng đã bị giết, nên có rất nhiều vũ khí bị hắn lấy đi, trong đó lực sát thương lớn nhất chính là lựu đạn và pháo khói, trong pháo khói sẽ tràn ra khói độc, còn trong lựu đạn là thuốc nổ, hai thứ đồ này đối phó với người không hề chuẩn bị thì sẽ dùng được, nhưng muốn đối phó với chúng ta nhất định sẽ có kẽ hở.”

Nam An vương cùng tả tướng vừa nghe chuyện Thượng Quan Hạo đã đoạt đi vũ khí của công binh xưởng, thì sắc mặt rất khó nhìn, sau đó lại nghe hoàng hậu nói có kẽ hở, liền vội vàng chuyên tâm lắng nghe.

Thanh Dao nói tiếp: “Lựu đạn sau khi giật ngòi sẽ có một cảm giác bị bỏng, vì nó không thể ở trong khoảng thời gian ngắn mà phát nổ, các ngươi đều là người có thân thủ lợi hại, chỉ cần thừa cơ trước khi ngòi nổ bể ra, liền đá ngược trở lại, như vậy kẻ bị thương sẽ là đối thủ, mà không phải là các ngươi, còn pháo khói mặc dù có độc, nhưng chỉ cần kéo ngòi nổ ra, liền có một mùi thuốc đông y khó ngửi tràn ra ngoài, nếu như các ngươi ngửi thấy được mùi này, trước khi khói độc tràn ngập ra, đem nó đá đến nơi có nước, nó liền tự động tắt, nếu bọn hắn không có hai món đồ này, ta tin tưởng bọn hắn cũng không có gì đáng e ngại, nhân mã của chúng ta nhất định sẽ không thua bọn hắn.”

“Dạ, thần hiểu.” Nam An vương lập tức đứng lên, nếu như nương nương không nói rõ ràng, căn bản sẽ không có người hiểu rõ nguyên lai vũ khí lợi hại như vậy cũng có nhược điểm, xem ra đừng nói là người, ngay cả đồ vật cũng có điểm yếu.

“Lập tức trở về bố trí đi.”

“Dạ.” Nam An vương cùng tả tướng Mộc Ngân song song đứng dậy, Thanh Dao cũng đứng lên, nàng nhìn Mộc Ngân, nhẹ giọng hướng một bên phân phó: “Mạc Sầu, đi đem nhị tiểu thư cùng vài người của mộc phủ an bày xuống, mấy ngày liên tiếp bôn ba, để cho các nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Dạ, nương nương.”

Mạc Sầu lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, mà Nam An vương cùng tả tướng đã cáo an, ngay cả Minh Nguyệt cùng Thẩm Ngọc cũng đều bị bọn họ điều đi.

Phượng Loan cung To như vậy lại hoàn toàn yên tĩnh, Tiểu Ngư nhi đã sớm tiến vào tẩm cung nghỉ ngơi rồi, đại điện lúc này bỗng nhiên an tĩnh lại, Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay lên ôm lấy Thanh Dao, thanh âm từ tính vang lên, song chưởng ôm chặt eo của nàng: “Dao nhi, đừng quên chuyện đã đáp ứng trẫm.”

Thanh Dao kêu ách một tiếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn, không biết hoàng thượng đang nói đến chuyện gì.

Hoàng thượng kê vào lỗ tai của nàng nhẹ nhàng thì thầm: “Cuộc đời này bất ly bất khí.”

Lúc này hắn giống như một nam nhân đang nói lời tình yêu, khiến cho không khí ái muội đến cực điểm, làm cho lòng của Thanh Dao hiện giờ như có dòng nước ấm của ngày xuân, nàng tiến sát trong ngực của hắn, gật đầu: “Hoàng thượng, ta không có việc gì, ngươi yên tâm đi.”

“Ừ, trẫm sẽ như trước đến giờ cùng nàng đứng chung một chỗ.”

Trên đại điện bỗng vang lên lời nói phóng đãng ám muội, dù có bão tố thì thế nào, hai người họ sẽ đồng tâm hiệp lực, đối mặt chờ mưa gió qua đi, khi đó cầu vòng rất nhanh sẽ xuất hiện, và ngày mai sẽ tốt đẹp hơn!

Tả tướng Mộc Ngân cao ngạo hồi kinh, bên trong Lâm An thành người người đều biết, mọi người xôn xao nghị luận chuyện Mộc gia chật vật bỏ chạy, và thiên kim của Tả tướng bị Thái Phó tự khanh Triệu gia hưu, khiến cho thiên kim tả tướng đâm đầu xuống hồ tự sát, nói chung mọi thuyết đều được đưa ra, cái dạng đề tài gì cũng đều có.

Bên trong Lâm An thành lúc trước có rất nhiều người tiếc hận bởi vì Mộc Ngân cả đời trung thành và tận tâm, không nghĩ tới về già, lại rơi vào kết quả như vậy, thực sự là gần vua như gần cọp a, thế nhưng không ngờ ngay lập tức phong vân nổi lên, nguyên lai đây chẳng qua là người xấu làm ra, hoàng hậu là bị ác nhân hãm hại, hiện tại hoàng thượng chân chính đã hồi cung, hơn nữa phu phụ hoàng thượng càng thêm phu thê tình thâm, vì thế tả tướng rốt cuộc có thể ngẩn cao đầu mà hồi kinh.

Ở một khách sạn tửu lâu, trong phòng khách lầu hai, có một cánh cửa sổ mở rộng phân nữa, một nam tử với gương mặt âm ngao lãnh chìm, mái tóc đen xoã xuống che lại hơn phân nửa mặt, làm cho người ta nhìn không rõ dung mạo của hắn, chỉ một đôi mắt như lang như hổ, nhìn chằm chằm mặt đường.

Hắn từng chén từng ly rượu một mà uống, bên trong gian phòng trang nhã đầy rẫy mùi rượu, thật lâu ngoài cửa mới có thanh âm gõ nhẹ vang lên.

Rồi có giọng nói khàn khàn vang lên: “Tiến vào.”

“Dạ.” Một bóng người quỷ mị tiền vào, nhìn như bóng ma, hơn nữa ánh mắt rời rạc, cả người đờ đẫn như một khúc gỗ.

“Tả tướng thực sự hồi kinh sao?”

“Đúng vậy, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, tả tướng và gia quyến, xác thực đã về mộc phủ, trong triều còn có thật nhiều đại thần đăng môn bái phỏng.”

“Tốt, thật sự là quá tốt.” Bàn tay to của nam tử đột ngột vỗ lên mặt bàn lấy lên một ly rượu, ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, sau đó hung hăng đặt xuống bàn, xoay mình đứng dậy, ác khí tận trời mở miệng: “Mộc Thanh Dao, đêm nay ta sẽ lấy người của mộc phủ khai đao, ta muốn nổ cho mộc phủ của ngươi chỉ còn hai ba mảnh, ai bảo ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta.”

Nói xong hắn liền lôi kéo cửa phòng, trường bào màu đen phấp phới tạo thành một đạo đường vòng cung, sau đó bóng dáng biến mất trong chớp mắt.

Buổi tối, bầu trời xanh trong như một khối ngọc lưu ly được nước rửa qua, làm nó sạch sẽ trong vắt đến hiếm thấy, chỉ có vài đám mây lơ lững trôi ở giữa không trung, như tùy ý nhàn nhã đi dạo.

Mộc phủ, ngọn đèn dầu được thắp sáng trưng, trong ngoài phủ, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào.

Tả tướng hồi kinh, đã được phục chức lại toàn bộ, nên các đại thần trong triều, tranh nhau đến đây chúc mừng, bất quá triều đình lúc này đang là lúc nguy cấp, vì thế tả tướng Mộc Ngân không có mở tiệc tiếp tân khách, nên những khách nhân đến chúc mừng cũng chỉ ngồi một chút liền đi trở về, đến chạng vạng cả phủ vừa mới quạnh quẽ một chút chút, thì hoàng hậu dẫn vài tên cung tỳ hồi phủ thăm người nhà.

Tả tướng Mộc Ngân dẫn tất cả lớn nhỏ trong quý phủ đồng loạt ở bên ngoài đại môn, quỳ nghênh phượng giá.

Thanh Dao được Mạc Sầu dìu xuống phượng liễn, tự mình đở dậy phụ thân, cùng đoàn người vào trong mộc phủ.

Thanh Dao đi ở bên cạnh Mộc Ngân, nhẹ giọng hỏi: “Trong phủ không còn tân khách chứ?”

Mộc Ngân nhỏ giọng trả lời: “Đều bị đưa về cả rồi.” Chính vì đêm nay Thượng Quan Hạo sẽ tới, nên hắn mới không tổ chức yến hội, chiêu đãi tân khách, chỉ để cho bọn họ ngồi một chút, liền đưa bọn họ hồi phủ.

“Ân, vậy là tốt rồi.” Thanh Dao nghe vậy cũng yên lòng, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng có sát khí ẩn núp trong chỗ tối, Thượng Quan Hạo quả nhiên đã tới, bất quá đến tột cùng là thuộc hạ của hắn, hay là hắn tự mình đến, thì không thể  biết được, nhưng bất kể là ai, tối nay nàng thề sẽ để cho bọn họ có đi không có về, nghĩ đến đây ánh mắt nàng đột nhiên hiện lên sắc bén, tiếp theo liền cười vang trò chuyện.

“Phụ thân có khỏe không?”

“Nhờ phúc của nương nương, tất cả cũng khỏe.”

Mộc Ngân thân là gương mẫu của các vị quan lại, cho nên ngôn hành cử chỉ luôn luôn đúng quy củ, Thanh Dao sửa chữa hắn rất nhiều lần, cũng không tạo nên chút tác dụng nào, vì thế cuối cùng chỉ mặc hắn thôi, bất quá đối với tư tưởng cổ hủ của cổ nhân nàng đúng là có cái nhìn mới mẽ.

“Hoàng thượng có khỏe không?” tiếng nói của Mộc Ngân vừa dứt, khóe miệng Thanh Dao nhịn không được giật giật, ánh mắt tùy ý quét về phía tiểu thái giám theo sát đằng sau mình, nếu để cho phụ thân biết hoàng thượng đã ngụy trang thành tiểu thái giám này, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì, còn bình tĩnh được như vậy hay không, bất quá nàng cũng không muốn phá hủy kế hoạch đêm nay.

“Hoàng thượng rất khỏe, phụ thân không cần bận tâm.”

Mộc Ngân ở phía trước dẫn đường, rất nhanh đem Thanh Dao mang vào trong đại sảnh của chính viện Mộc gia, bên ngoài, ánh trăng đã từ từ ngã về phía tây chiếu lên trên thềm đá, bên dưới thềm đá thái giám cùng cung nữ đứng san sát nhau, không khí yên tĩnh đến không tiếng động, rõ ràng đã gần tới đầu hạ, thế nhưng mọi người vẫn cảm nhận được hàn ý lạnh mỏng, ở trước cửa viện chính còn có lan can bạch ngọc nho nhỏ được xây thành một vườn hoa, bởi vì không có người xử lý, nên cỏ dại mọc thành bụi, che dấu những đoá hoa bên trong nó,  hương thơm chỉ có thể âm thầm kéo tới.

Bên trong chính sảnh hoàn toàn yên tĩnh, vào thời gian này, ai cũng không có tâm tình để nói chuyện, họ chỉ chờ đợi kẻ kia tới, hoặc là hắn đã sớm tới nhưng chưa có hành động mà thôi.

Thanh Dao cau mài, đáy lòng dẫn một mực nói, chỉ sợ hắn không đến, nếu như không đến, kế hoạch bố trí của các nàng không phải đã uỗng phí sao, nhưng sự lo lắng của nàng chỉ duy trì được một khắc đồng hồ, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng thái giám kinh hô: “Đã tới!”

Thanh Dao xông ra ngoài trước mọi người, thân hình nhanh như thiểm điện, một lòng treo ngược lúc này đã buông xuống, Mạc Sầu thì theo sát phía sau nàng để vọt tới, còn Băng Tiêu đã bị bắt ở lại trong cung để bảo hộ Tiểu Ngư nhi, nên hôm nay không đến.

Trước cửa viện chính của Mộc phủ ngoại trừ vườn hoa, còn có một phiến đất trống, được những tảng đá quay quanh mà tạo thành, lúc này ở trên đất trống đứng mười mấy hắc y nhân, những người này diện vô biểu tình, ngay cả động tác cũng như người máy, cứng ngắc không gì sánh được, nhưng con ngươi lại lóe lên ánh sáng sắc bén thị huyết, lạnh lẽo nhìn chằm chằm những người vây quanh bọn họ, tuy nhiên họ vẫn đứng san sát nhau không nhúc nhích.

Thanh Dao đã quên cả chuyện đi tới, khi nàng nhìn thấy nam tử dẫn đầu là Đoạn Hồn mà nàng đã hai lần gặp qua, hắn là thủ hạ đắc lực của Lưu Tôn, là thiếp thân ám vệ, không nghĩ tới bây giờ hắn đã thực sự bị Thượng Quan Hạo thao túng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không ánh sáng lúc này của hắn, đồng thời trong đó đã không có một chút thanh tỉnh nào, hơn nữa ngay cả Nam An vương hắn cũng nhận không ra.

Nam An vương dẫn người vây quanh mười mấy người này, nhưng vẫn chưa động thủ, bởi vì hắn đang đợi, chờ hoàng thượng ra lệnh, bởi vì những người này là do hoàng thượng tỉ mỉ đào tạo ra, hôm nay phải ra tay phá hủy bọn họ, hoàng thượng nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng nếu không hủy diệt, thì kẻ bị thương chính là bọn hắn, hơn nữa Thượng Quan Hạo cũng không có xuất hiện, đến tột cùng là hắn vẫn núp ở trong bóng tối, hay căn bản không có đến?

Hai bang người đang lúc giằng co, thì một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên.

“Giết.”

Một lời rơi, Nam An vương dẫn đầu xông lên, bảo kiếm trong tay giương ra, kiếm khí sắc bén như đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhanh chóng bay qua đó, những người bao vây đám hắc y nhân càng cướp thân mà lên, bọn họ đều là nhân vật lợi hại, so với bọn người Đoạn Hồn cũng không kém bao nhiêu, vì thế sau một trận đánh thiên hôn địa ám chém giết khắp nơi, trong đao quang kiếm ảnh tất nhiên có người rất nhanh đã bị thương, thái giám cùng cung nữ mà Thanh Dao mang đến kỳ thực đều là thị vệ trong cung, tất cả mọi người cũng đồng loạt xông tới, bao vây mười mấy người kia lại, rất nhanh liền giết sạch những người vừa tới.

Không khí dày đặc mùi máu tươi tràn ngập ở trong Mộc phủ, màn đêm như bị lây nhiễm hồng sắc, tạo thành một mảnh yêu mị.

Đến cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng không có xuất hiện, Mộ Dung Lưu Tôn nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng rất khó chịu, những người này đều là hắn dùng tâm huyết để tỉ mỉ bồi dưỡng mà ra, Đoạn Hồn, Trường Đình cùng Tương Ba, mặc dù hắn là chủ tử của bọn họ, nhưng rốt cuộc vẫn có cảm tình với nhau, hôm nay phải đích tay giết bọn họ, sao có thể không đau lòng, thế nhưng hắn và Thượng Quan Hạo đều xuất thân từ Thiên Sơn, nên đều biết nếu dùng dược vật để khống chế tư duy của con người, thì trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào làm cho bọn họ thanh tỉnh lại cả, mà nếu bọn họ không chết, thì sẽ giết nhiều hơn người nữa, đồng thời còn trở thành lợi khí giết người trong tay Thượng Quan Hạo.

Thanh Dao ngưng mắt nhìn Mộ Dung Lưu Tôn, sau đó nàng từ từ đi qua, vươn tay cầm lấy bàn tay to của hắn “Hoàng thượng, đừng khổ sở, bọn họ sẽ không trách ngươi đâu.”

“Ân, hồi cung đi.”

Mộ Dung Lưu Tôn đột nhiên mở miệng, không ngờ cuối cùng Thượng Quan Hạo lại không có xuất hiện, nhưng vì sao hắn không xuất hiện chứ, ánh mắt của Lưu Tôn bỗng lóe lên một cái, thị huyết đến cực điểm, hắn nắm chặt tay Thanh Dao đi ra ngoài, Thanh Dao xoay người liếc nhìn lạ, bỗng nhiên trầm giọng mệnh lệnh Nam An vương: “Những người này bị chúng ta giết chết, chỉ sợ trong lòng của hắn có oán khí, tất nhiên sẽ làm ra hành động gì đó, Lưu Chiêu, lập tức đi bộ binh, phân bố họ ở bên trong Lâm An thành, cả đêm không ngủ để tuần tra, nhất định phải hết sức chú ý bất kỳ động tĩnh nào.”

“Dạ, nương nương.”

Nam An vương lĩnh mệnh xong, lúc này hoàng thượng đã dừng lại thân thể, để Thanh Dao nhìn tả tướng Mộc Ngân đang đứng khá xa, nặng nề mở miệng: “Phụ thân, theo chúng ta cùng nhau về hoàng cung đi, ở lại Mộc phủ quả thật không an toàn.”

“Được.” Mộc Ngân không có phản đối, vốn muốn lấy thân làm mồi dụ dỗ Thượng Quan Hạo xuất hiện, không nghĩ tới Thượng Quan Hạo kia không có hiện thân, nhưng lại để cho mười mấy tên thủ hạ ra mặt, bọn họ đã tiêu diệt đi phụ tá đắc lực của hắn, hắn nhất định rất cáu giận, không biết hắn có đợi mọi người đi rồi quay lại đây hay không, nếu như hắn không đến, bọn họ thật là mất công chờ đợi, nếu như hắn quay lại đây, mà người của hoàng thượng đã rút đi, chẳng phải mình bỗng dưng đánh mất một cái mạng mà không lợi ích gì sao, không bằng cứ tiến cung rồi mới quyết định tiếp.

Hoàng đế cùng hoàng hậu dẫn một đám người ly khai mộc phủ, kể cả Mộc Ngân cũng rời khỏi, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu dẫn mười mấy tên thủ hạ, hộ tống hoàng thượng cùng hoàng hậu hồi cung, sau đó đi đến bộ binh để điều binh, tối nay toàn bộ Lâm An thành cần phải dè dặt cẩn thận, người nam nhân kia nhất định sẽ ẩn nấp ở nơi nào đó.

Đợi đến khi tất cả mọi người ly khai Mộc phủ, mọi vật bỗng an tĩnh lại, lúc này trên đất trống trước cửa chính viện bỗng nhiên có một bóng người.

Bóng người lặng yên đến bên cạnh Đoạn Hồn cùng Trường Đình, cúi đầu sờ lên mặt của bọn họ, trong miệng thì thào lẩm bẩm.

Thế nhân đều nói ta ác độc, kỳ thực hắn không ác độc sao, mắt  không chớp không nháy hạ lệnh cho người ta giết chết các ngươi, các ngươi đi theo hắn, đến tột cùng là may mắn hay bất hạnh.

Nói xong liền nhún người một cái, hoà nhập vào trong màn đêm, sau đó biến mất không để lại dấu vết, giống như không có gì phát sinh cả, chỉ có những  lá cây nhẹ lay động trong gióng đêm.

Mộ Dung Lưu Tôn cùng Thanh Dao trở lại hoàng cung, trong cung cũng không có phát sinh chuyện gì, xem ra bàn tay của người nam nhân kia đã không có đưa đến hoàng cung, như vậy kế tiếp hắn muốn làm cái gì đây? Hai người trong lòng thấp thỏm không yên, càng ngày càng trầm trọng, hiện giờ sự tồn tại của nam nhân kia, chính là một quả bom lúc nào cũng có thể phát nổ, hơn nữa bọn họ vốn cho là hắn sẽ đích thân ra tay, kết quả mọi thứ chuẩn bị đều vô ích, trái lại chỉ làm cho mười mấy người kia phải chết.

Đêm đã rất khuya, Mộ Dung Lưu Tôn nhìn thấy ánh mắt Thanh Dao đầy mệt mỏi rã rời, cũng có thể trên thân thể mệt mỏi thua xa sự mệt mỏi trong lòng, người nam nhân này còn sống chính là một thứ dằn vặt, bởi vì không có ai biết kế tiếp hắn sẽ còn làm ra chuyện khát máu gì nữa, dường như hắn còn sống chính vì để giết người, không ngừng giết người, mà mọi người trong bọn họ căn bản bắt không được hắn.

“Dao nhi, đi ngủ sớm một chút đi, các đường phố trong kinh thành đã có Nam An vương rồi! Tên kia muốn làm cái gì, thì chúng ta nhất định sẽ biết được trước tiên.”

“Ân.” Thanh Dao gật đầu, tuy rằng nàng rất lo lắng, nhưng đối với một người điên khùng như thế nàng căn bản không có biện pháp suy đoán được, chỉ có thể chờ tin tức.

Hai người ở Phượng Loan cung nghỉ ngơi, ngày thứ hai, hoàng thượng vào triều sớm, thì thấy Nam An vương cả người lạnh lùng mệt mõi tiến cung bẩm báo: “Hoàng thượng, ban đêm hôm qua quả nhiên đã xảy ra chuyện, Thái Phó tự khanh Triệu gia đã bị nổ chết hơn mười người, còn bị thương rất nhiều người, hiện trường vô cùng thê thảm.”

Tiếng nói của Nam An vương vừa dứt, cả triều đình ồ lên, quần thần nghị luận sôi nổi, mọi người đều đưa ánh mắt chuyển qua trên mặt hoàng thượng, trên ngũ quan tuấn dật của hắn, lúc này bao phủ ánh sáng đen, hắn cắn chặt hàm răng, nắm bàn tay to, dùng sức siết chặt đến nổi gân xanh trải rộng, nếu như hiện tại hắn có thể tìm được tên đó, nhất định sẽ đưa kẻ cặn bả này ra bầm thây vạn đoạn, cho dù có làm cho tên đó chết một nghìn lần, một vạn lần đều không quá đáng, tim của hắn ta là màu đen, và máu lạnh hay sao? Mà lại muốn tàn hại người vô tội, chẳng lẽ mạng người ở trong mắt của hắn ta thực sự không đáng giá nhắc tới như vậy?

Thừa tướng Mộc Ngân từ trong đám quần thần đi tới, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng, chỉ sợ kế tiếp tặc tử còn ngông cuồng hơn thế nữa, chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được hắn.”

Tâm tình của Mộ Dung Lưu Tôn hiện giờ như chìm đến đáy cốc, tuy là quân vương một quốc gia, nhưng để cho thần dân của mình phải trải qua ngày tháng khủng hoảng như vậy, hắn thật sự là khó trốn tránh trách nhiệm, nên lúc này quanh hắn hàn khí nhè nhẹ như từ địa ngục xông ra, những lời nói của tả tướng tất nhiên là có đạo lý, thế nhưng người nam nhân kia lòng dạ bí hiểm, không chỉ võ công cao, hơn nữa còn am hiểu sâu thuật dịch dung, nên người bình thường căn bản là bắt không được hắn, càng không thể nhận ra hắn.

“Hoàng thượng, thần sẽ lĩnh binh lục soát Lâm An thành.”

Hiện tại Lâm An thành nơi nơi đều bất an, người người trong lòng đều run sợ, mặc dù biết thời gian trước hoàng thượng làm ra những chuyện như vậy, là do có kẻ giả mạo, nhưng bây giờ kẻ giả mạo kia vẫn còn sống, hơn nữa lại hại chết nhiều người như vậy, hiện tại vẫn đang không có dấu hiệu dừng lại, mà còn trầm trọng thêm, đêm hôm qua đã nổ chết một nhà của Thái Phó tự khanh, không biết hôm nay sẽ nổ đến nhà ai, nên rất nhiều người vì để đề phòng, không dám ở lại trong nhà, vì thế đã làm cho khách sạn tửu lâu trên đường phố chật ních, quả thật có nhà mà không được ở, phải đi ở khách sạn, bởi vì cho tới bây giờ, còn không thấy hắn đối với khách sạn tửu lâu động thủ, cũng không ra tay đối với gia đình bình thường, chủ yếu là gia quyến của các vị quan trong triều bị hắn hạ độc thủ, bởi vậy quan viên trong triều, đều di cư đến nhà dân thường, hoặc ở đến tửu lâu trà tứ mà trú ngụ.

Trong lúc nhất thời, người người nghe đến tên kẻ trộm kia liền biến sắc, ngày ngày hoảng sợ không yên, càng miễn bàn đến việc buôn bán.

Trên triều đình trong khoảng thời gian ngắn căn bản không nghĩ ra phương án tốt, cuối cùng chỉ phải tuyên bố bãi triều, Nam An vương lĩnh binh lục soát thành, nhưng hiệu quả thì không lớn lắm, bởi vì người nam nhân kia võ công cao cường, hoàn toàn có thể thừa lúc ngươi lục soát mà tránh đi, sau đó thì trở lại chỗ cũ.

Phượng Loan cung.

Thanh Dao đang ngồi đó trầm tư suy nghĩ, để xem có kế sách gì tốt không, nàng đã nghe xong Thẩm Ngọc bẩm báo, buổi tối hôm qua một nhà của Thái Phó tự khanh Triệu gia đã bị người ta nổ chết, còn có rất nhiều người bị thương, đây chính là nhà chồng của tỷ tỷ, nếu như nàng ấy biết, nhất định sẽ rất thương tâm, hơn nữa Thượng Quan Hạo đã bắt đầu động thủ, kế tiếp nhất định còn sẽ còn nhiều nhà bị nổ chết, hiện tại tình hình đã lửa sém lông mày nên phải tìm cho được hắn, giết tên tặc tử này, mới có thể ngăn lại thảm hoạ kế tiếp, thế nhưng đối với kẻ ẩn thân từ một nơi bí mật gần đây như một con chuột, thì căn bản không phải ngươi muốn bắt là có thể bắt.

Thanh Dao đang ở đây rối rắm nhiều lần, thì Tiểu Ngư nhi đang ngồi đọc sách ở cách đó không xa, nàng biết mẫu thân đang phiền não chuyện gì, tên Thượng Quan Hạo kia một chút hình bóng cũng không có, mẫu thân lúc này đang nghĩ biện pháp, nàng đã nghĩ biện pháp, xem phải làm thế nào để tìm được người nam nhân kia.

Đại điện rất yên tĩnh, bỗng nhiên Băng Tiêu từ ngoài điện đi đến, cung kính hành lễ: “Nương nương, bên kia lãnh cung có người muốn gặp người.”

“Lãnh cung?” Thanh Dao cau mày một chút, chẳng lẽ là Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta gặp nàng làm gì?

Tiểu Ngư nhi thấy Thanh Dao nghiêm mặt không nói chuyện, nên đã sớm tức giận mở miệng: “Trong hoàn cảnh nay ai thèm đi gặp nàng ta, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay nàng thoát không khỏi liên quan, để cho nàng ta đi tìm chết được rồi.”

Băng Tiêu nghe xong công chúa nói, ngẩng đầu lên nhìn về phía nương nương, chờ ý của nàng.

“Nàng không xong sao?”

Đã mấy ngày trôi qua, chỉ sợ mấy người các nàng ai cũng không qua khỏi, nghĩ thế Thanh Dao có chút hơi mềm lòng, người chết sắp chết rồi, vì sao còn muốn gặp nàng chứ, nàng tự nhận cùng nàng ta qua hệ không tốt đến nổi không thể không gặp mặt.

“Sợ rằng sẽ không qua khỏi hôm nay”

Băng Tiêu gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thản, nàng là ám vệ, cũng giống như một món vũ khí, tuy rằng được nương nương thưởng thức, trở thành một võ tướng tứ phẩm, nhưng nàng vẫn đi theo nương nương, đối với thất tình lục tục, từ trước đến nay nàng khá lạnh lùng, ngay cả khi Đoạn Hồn cùng Trường Dình và Tương Ba chết, tim của nàng chỉ đau một chút thôi, và đó cũng là chuyện trong nháy mắt.

“Vậy ta qua đó một chút.”

Thanh Dao đứng lên, sửa sang lại la quần cho khỏi nhăn, lúc này Mạc Sầu cũng theo nàng đi ra ngoài, chỉ có Tiểu Ngư nhi là bất mãn nhìn ba nữ nhân nhanh chóng đi ra ngoài, ngẫm lại, thật đúng là nàng có chút hiếu kỳ, nữ nhân sắp chết kia muốn gặp mẫu thân làm gì, nghĩ vậy liền lập tức kêu to lên: “Chờ ta một chút, ta cũng muốn đi.”

Sau đó nhanh cho1nh nhắc làn váy nhỏ bé lên đuổi theo, đoàn người hướng về lãnh cung mà đi.

Lãnh cung cách tam cung cực xa, ở địa phương vắng vẻ nhất của hoàng cung, bình thường không ai đi qua nơi này, nên cỏ dại mọc thành bụi, mất trật tự hỗn độn, bốn phía có tường độc lập vây quanh, trước cửa tường rào có nội thị coi chừng, họ vừa nhìn thấy Thanh Dao xuất hiện, liền cung kính thi lễ: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”

“Các nàng thế nào?”

“Hồi nương nương, đã chết vài người, hiện tại chỉ còn sống hai ba người, hôm nay chỉ có một mình Thục phi nương nương sợ không qua khỏi, thế nhưng nàng vẫn kêu lên muốn gặp ngài, tiểu nhân vốn  không muốn để ý tới nàng, thế nhưng nghe được thanh âm kêu gọi quá doạ người, cho nên mới phải để người ta qua đó bẩm báo một tiếng.”

Nội thị dẫn đầu cẩn thận từng li từng tí báo cáo chuyện đã xảy ra, Thanh Dao nghe xong gật đầu một cái, rồi chậm rãi mở miệng: “Mở cửa đi.”

Trên cánh cửa sắt loang lổ bị nội thị lôi kéo, tuôn những mảnh vỡ xuống đất, một tiếng ầm vang lên, cửa sắt kia liền bị mở ra, sau đó lập tức có người chạy đến phía trước dẫn đường.

“Nương nương, mời đi theo tiểu nhân.”

Đây là lãnh cung sao? Thanh Dao ngước mắt đánh giá mọi thứ, đều tiêu điều thê lương, rõ ràng là đầu hạ, trên đỉnh đầu thì nóng rực, thế nhưng ở đây, lại có âm phong từng trận, trong bụi cỏ hổn độn thỉnh thoảng còn nhảy ra những con sâu kỳ lạ, càng tăng thêm biến hoá lạnh lẽo.

Ánh dương quang ấm áp, nhưng nó đã bỏ quên nơi đây, không người hỏi thăm, không người để ý tới, cho nên từng đợt từng đợt linh hồn không nơi để về, mới làm cho ở đây càng tỏ ra âm u.

Lãnh cung, xưa nay là điểm kết thúc của nữ tử, cũng là đểm kết thúc của cuộc sống hoa lệ, vì thế nữ nhân hậu cung sợ nhất chính là chỗ này, từ nơi này mà có thể đi ra, chỉ sợ ít lại càng ít.

Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi và đám người Mạc Sầu đi theo phía sau nội thị bước qua dãy hành lang âm u không ánh sáng, đến trước một phòng làm bằng đá tảng lạnh như băng, lại không có nửa điểm màu sắc, hôi, tối và lãnh.

“Nương nương, tới rồi, Thục phi nương nương ở nơi này.”

“Tốt, các ngươi lui đi.”

Mạc Sầu kéo cửa ra, một tiếng chi nha vang lên, cánh cửa gỗ cũ kỹ mang đến không phải hoài cựu, mà là lụi bặm, gian phòng rất nhỏ hẹp, cũng không tạp vật dư thừa, chỉ có một cái giường, đầu giường có một chiếc kỷ trà, ngoài ra thì không còn vật gì khác, lúc này động tĩnh ở cửa phòng đã kinh động người trên giường, dường như nàng đang một mực chờ giờ khắc này, nên xoay mình lại mở mắt ra, con ngươi bỗng nhiên nổi lên ánh sáng, đôi môi run rẩy hơn nửa ngày cũng không nói ra được một câu.

Thanh Dao đứng ở trước giường của nàng, nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp trước đây của nàng đã không còn, bây giờ chỉ còn là một đống tiều tụy, mái tóc đen bị lây nhè nhẹ sương trắng, đôi mắt bỗng trực trào ra một giọt nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không tiếng động.

Mới không có bao lâu, mà tình huống lạibiến hóa long trời lở đất như vậy, nếu như không phải quá tự phụ, nếu như ở bước ngoặt hôm đó nàng thu tay lại, thì hôm nay tất cả kết quả đã không giống nhau, tuy rằng nàng sầu khổ, nhưng tình huống bi thảm hiện tại càng làm cho lòng người chua xót, nhưng nghĩ đến những chuyện nàng đã làm liên luỵ đến nhiều người như vậy, vì nàng mà những người đó phải chết, mặc dù sau này nàng có chết đi, e rằng cũng bị ném xuống A Tu La địa ngục.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Thanh âm lành lạnh của Thanh Dao vang lên, tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng là đối với những nữ nhân khác, mà không phải là Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta không xứng có được thương hại của bất luận kẻ nào.

Tây Môn Tân Nguyệt dùng sức gật đầu, mặt của nàng bị hãm ở trong mái tóc sương trắng, nàng chưa già mà đã yếu, nhưng lại giống một lão phụ già nua, có thể thấy được sự dằn vặt kia đã sâu tận xương tủy, thế nhưng lúc này đại bộ phận trên mặt đã được phục hồi, chí ít chẳng còn dữ tợn như trước, tuy nhiên thi độc đã sâu nhập vào máu, mọi người đành chịu bó tay.

“Ta có chuyện muốn nói.”

Nàng ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nhưng mâu quang cứ cố lấy sức nhìn Thanh Dao, sở dĩ muốn gặp nàng, là bởi vì có việc.

“Được, ngươi nói đi.”

Thanh Dao cũng không làm khó dễ nàng, mặc dù nàng ta tội ác tày trời, nhưng đối với một người sắp chết, kỳ thực nàng có tư cách nói ra tâm nguyện của mình.

Trong không khí mùi hoa như có như không, nó đã che đi mùi tanh hôi của thi độc, điều này làm cho nàng dễ chịu nhiều lắm, chí ít có thể ích kỷ cho rằng, nàng ra đi cũng được sạch sẽ.

“Về Thượng Quan Hạo.”

Nàng từng chữ từng lời mở miệng, Thanh Dao nghe được ba chữ Thượng Quan Hạo thì nhíu mày vô cùng kinh ngạc, không biết nàng ta muốn nói chuyện gì về Thượng Quan Hạo? Người trước khi chết, sẽ nói lời tốt, có thể vào phút cuối cùng lương tâm nàng trỗi dậy, nói ra bí mật gì đó mà không muốn người khác biết, cũng có thể sẽ giúp đỡ được rất nhiều người.

“Ngươi nói đi?”

“Thượng Quan Hạo không ly khai khỏi nữ nhân được.” Tây Môn Tân Nguyệt nói xong lời này, liền bắt đầu thở dốc, lúc này, ánh mắt của Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi và mọi người đồng loạt nhìn thẳng nàng, nàng còn có câu dưới chưa nói xong, lúc này khi nhìn thấy nàng  hết suyễn mọi người mới thở ra một hơi, thật làm cho người lo lắng, nếu không phải sợ thi độc ở trên người nàng sẽ truyền nhiễm, Tiểu Ngư nhi sớm kêu lên, làm cho nàng ta nói nhanh lên một chút.

Mọi người thật vất vả mới đợi được Tây Môn Tân Nguyệt qua cơn suyễn thở đều lại, sau đó mới nghe được nàng nói tiếp.

“Ta đã hạ độc hoa hướng dương cho hắn, thuốc kia sẽ làm hắn không ly khai khỏi nữ nhân.”

Lúc này cuối cùng nàng cũng nói ra một câu hoàn chỉnh, trên gương mặt thanh tươi xinh đẹp của Thanh Dao trong nháy mắt bao phủ một tầng lãnh sương, nếu như hắn không ly khai được nữ nhân, thì nơi hắn có khả năng ở nhất chính là kỹ viện, lúc này nàng cũng lười truy vấn Tây Môn Tân Nguyệt làm thế nào mà hạ độc được tên  nam nhân giảo hoạt kia, nàng đang thầm nghĩ bắt hắn, nhất định không thể để cho hắn nổ bị thương người nào nữa.

“Cám ơn ngươi.”

Lúc này ít nhiều cũng nhờ nàng ta, nếu như nàng ta không nói, chỉ sợ còn có rất nhiều người bị giết, Thanh Dao bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt của Tây Môn Tân Nguyệt lúc này đã có chút rời rạc, nàng chậm rãi từng chữ từng lời mở miệng: “Ta hối hận, thế nhưng trên đời không có thuốc hối hận a, kiếp sau, ta hi vọng được làm người trong sạch, không còn có việc không cam lòng.”

Không biết có phải là hồi quang phản chiếu hay không, nàng có thể nói một hơi nhiều đến như vậy, cuối cùng mới chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, nước mắt chảy xuống, vô thanh vô thức mà chết đi.

Trong phòng, gió lạnh thổi quá, cái lạnh như thấm nhập vào đáy lòng, trong lòng mỗi người đều không thấy vui vẽ gì, hết thảy mọi chuyện đến tột cùng là lỗi do ai …

Tiểu Ngư nhi ngẩng mặt lên nhìn mọi người đang yên lặng, nàng nhanh chóng nhắc nhở họ “Chúng ta đi thôi, vẫn nên nghĩ biện pháp để đối phó Thượng Quan Hạo đi. Chẳng phải nữ nhân này đã nói Thượng Quan Hạo không thể rời khỏi nữ nhân sao? Nếu như chúng ta còn kéo dài thời gian, e là tên kia sẽ giải độc xong, đến lúc đó càng khó tìm.”

“Tốt, đi thôi.”

Thanh Dao đã phục hồi tinh thần lại, dẫn mọi người đi ra ngoài, khi bước đến trước cửa gỗ nàng rốt cuộc cũng nhịn không được mà quay đầu lại, nhớ tới trước đây nàng cùng nàng ta lần đầu gặp mặt, nàng ta xinh đẹp như đoá hoa, nếu như không phải tâm cao khí ngạo, chỉ sợ sẽ trở thành một bông hoa thơm được nam tử nâng niu trên đầu ngón tay, nhưng bây giờ chỉ còn lại là một luồng u hồn.

“Nương nương, đi thôi.”

Mạc Sầu giục nàng, mọi người liền đi ra khỏi căn phòng đá, theo hành lang ly khai lãnh cung, bên ngoài cửa cung ánh dương quang ấm áp màu vàng rơi đầy trên đất, vài tên nội thị cung kính đứng ở một bên, Thanh Dao thấy vậy liền dặn dò bọn họ: “Đến mang Thục phi nương nương đi an táng đi.”

“Dạ, nương nương.”

Mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nương nương rời đi, khi mấy người các nàng trở lại Phượng Loan cung thì hoàng thượng đã tới rồi, hắn đang ở trên đại điện nghỉ ngơi, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi đi vào, còn Mạc Sầu và Băng Tiêu thì ở lại ngoài cửa điện canh gác.

Trên đại điện, Mộ Dung Lưu Tôn khẽ nhắm lại hai tròng mắt, đôi lông mài hẹp dài đã dãn ra, hàng lông mi dầy tạo ra bóng râm nho nhỏ trên gương mặt, đã nhiều ngày qua mệt nhọc, nên làm cho hắn gầy đi một ít, cằm cũng nhọn ra, lúc này hắn nhẹ tựa người ở trên mềm trường kỷ, mái tóc đen như mực thì để trút xuống vai, cùng với một thân màu cẩm bào màu đỏ tía, có thêu kim miêu phượng, làm cho hắn càng thêm đẹp đẽ quý phái và khí phách.

Vừa nghe được trước đại môn có động tĩnh, hắn liền xoay mình mở mắt, con ngươi màu đen như một hồ nước hàn đầm, lạnh lùng như băng, khi tầm mắt kia nhìn thấy Thanh Dao, trong thoáng chốc bỗng nhiên nhu hòa ôn nhuận hẳn, khóe môi cười nhẹ: “Dao nhi đi đâu vậy?”

“Lãnh cung.”

“Đi vào trong đó làm gì?”

Mộ Dung Lưu Tôn vừa nghĩ tới tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay cũng đều do Tây Môn Tân Nguyệt ban tặng, nếu nàng không có từ trên tay A Cửu đem mình mang đi, thì hết thảy tất cả đã không có kết quả như vậy, và hôm nay sẽ có tình cảnh cực kỳ bi thảm này phát sinh sao?

“Nàng đã chết.”

Trong giọng nói của Thanh Dao lộ ra một chút bất đắc dĩ, trước đâu nàng cũng hết sức thống hận Tây Môn Tân Nguyệt, khi lần đầu nhìn thấy Lưu Tôn bị khóa trên giá, nàng đã hận không thể thiên đao vạn quả nàng ta, nhưng khi chân chính đối mặt với cái chết thê thảm của nàng ấy, lòng của nàng vẫn cảm thấy chua chát.

Mộ Dung Lưu Tôn vừa nhìn thấy thần sắc của Thanh Dao, liền biết nàng đang suy nghĩ gì, khóe môi của hắn nở ra nụ cười ôn hòa: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Phụ hoàng, không nghĩ tới trước khi chết nữ nhân kia cuối cùng cũng giúp chúng ta một lần.”

Tiểu Ngư nhi đứng ở bên cạnh nhịn không được nên mở miệng cướp lời trước, hiện tại nhất định phải bắt được Thượng Quan Hạo, sau đó rút gân, lột da hắn ra.

“Ân?”

Mộ Dung Lưu Tôn quả nhiên rất kinh ngạc, Tây Môn Tân Nguyệt mà giúp bọn họ một lần sao, nàng ta đã làm chuyện gì?

“Chuyện gì xảy ra vậy, Dao nhi?” Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay lên kéo Thanh Dao qua ngồi ở bên cạnh hắn, đối mắt hắn từ trên gương mặt của Tiểu Ngư nhi đã chuyển qua gương mặt của Thanh Dao, trong đôi mắt đen kịt bỗng hiện lên ánh sáng tràn đầy màu sắc, như có một hi vọng hoàn toàn mới vừa rót vào đó.

“Tây Môn Tân Nguyệt nói cho ta biết, nàng đã hạ độc hoa hướng dương cho Thượng Quan Hạo, mà độc hoa hướng dương ta cũng đã được nghe nói, đó là một loại dâm độc, người bị hạ độc cần phải nhờ thân thể của nữ nhân để giải độc, phải trải qua đủ chín mươi chín lần hoan ái, mới có thể giải hết loại độc này, ta nghĩ Thượng Quan Hạo hiện tại vẫn còn không chưa giải hết loại độc này, như vậy nơi hắn có khả năng ở nhất chính là kỹ viện, chúng ta chỉ cần phái người điều tra các nhà kỹ viện, nhất định sẽ bắt được hắn, đại khái có lẽ hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chúng ta sẽ biết việc này.”

Mộ Dung Lưu Tôn nghe xong lời Thanh Dao nói, cũng tự mình suy nghĩ thêm một chút, đây quả thật là một cơ hội tốt, nếu như Thượng Quan Hạo không tìm nữ nhân trong kỹ viện thì rất có khả năng sẽ gặp lộ ra dấu tích, bởi vì nữ tử đàng hoàng thì không thể nào tùy tiện cùng nam nhân tằng tịu với nhau, như vậy khả năng lớn nhất chính là hắn phải lưu luyến ở kỹ viện, như vậy, vừa tiện lợi lại có thể ẩn thân.

“Tốt, người đâu, lập tức triệu Nam An vương và tả tướng, còn có An tướng quân nữa, bảo họ cùng nhau tiến cung.”

Mộ Dung Lưu Tôn ra lệnh một tiếng, thiếp thân thái giám Nghiêu An, lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài phân phó tiểu thái giám, phân công nhau đi truyền chỉ.

An Định Phong từ lần trước bị Nam An vương đánh trọng thương, đến bây giờ đã khỏi hẳn, hơn nữa hoàng thượng đã khôi phục binh quyền của hắn, hiện tại hắn vẫn đang ở kinh thành, vì thế đúng lúc có thể phối hợp cùng hành động lần này, còn tả tướng Mộc Ngân đang và Nam An vương thì đang lục soát toàn bộ Lâm An thành.

Trên đại điện thượng, Tiểu Ngư nhi nghe phụ hoàng cùng mẫu hậu nói chuyện, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nàng nhớ tới một việc đến, liền nhếch môi cười rất vui vẻ.

“Phụ hoàng, ta có biện pháp tốt hơn, có thể bắt được Thượng Quan Hạo.”

“Ách, ” hai tầm mắt cùng nhau rơi xuống trên người của Tiểu Ngư nhi, Mộ Dung Lưu Tôn đối với cử chỉ khác lạ so với người thường của nữ nhi này đã thích ứng, nên lúc này hai người nhất tề nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngư nhi, không biết nàng đã nghĩ ra biện pháp tốt hơn là cái gì?

“Chúng ta đều đã quên đi Tiểu Bạch, bản lĩnh của Tiểu Bạch cũng không phải là nhỏ, hơn nữa khứu giác của nó rất linh mẫn, chỉ cần cho nó ngửi qua đồ vật mà người đó dùng, nó nhất định có thể chuẩn xác không hề lầm lẫn mà tìm được vị trí của người kia.”

Tiếng nói của Tiểu Ngư nhi vừa dứt, ánh mắt của Mộ Dung Lưu Tôn cùng Thanh Dao hiện lên ánh sáng, điều này thật sự là quá tốt, về dị năng của Tiểu Bạch, Thanh Dao cũng biết, chỉ là bởi vì gần đây liên tiếp phát sinh nhiều chuyện, nên đã quên mất nó, bất quá Lâm An thành rất lớn, nếu để cho một con chó săn chạy khắp đường, cũng chưa chắc tìm được, nhưng hiện tại đã hoàn toàn khác, nếu đã biết Thượng Quan Hạo ở trong kỹ viện, như vậy chỉ cần lấy y phục của hắn cho Tiểu Bạch ngửi, thì sẽ biết được hắn ở kỹ viện nào, như vậy phạm vi tìm kiếm sẽ thu nhỏ lại rất nhiều.

“Người đến.”

Thanh âm của Huyền đế kìm nén không được hưng phấn, con ngươi lại hiện lên vẻ thị huyết sắc bén, Thượng Quan Hạo, tối nay sẽ là ngày chết của ngươi, ngươi chờ đó cho trẫm.

Nghiêu An rất nhanh đi đến: “Hoàng thượng?”

“Lập tức đi Lưu Ly cung, đem một ít y phục mà kẻ giả mạo từng mặc qua, bất kể là y phục hay là đồ vật gì hắn đã từng đụng chạm qua đều được?”

“Dạ, hoàng thượng!” Nghiêu An rất nhanh lui ra ngoài, nhìn hoàng thượng quanh thân lạnh lẽo, nên không dám xem thường chuyện này, hắn tự mình mang theo mấy người tiểu thái giám đi qua đó, lúc trước mặc dù hắn không có đích thân phục vụ cho Thượng Quan Hạo, nhưng dù gì hắn cũng ra ra vào vào nơi đó nhiều lần, nên biết những thứ bị hắn chạm qua, vì thế hẳn không phải khó tìm, Lưu Ly cung bên kia hiện tại tạm thời phong tỏa ở, tất cả đồ vật tuy rằng bị đốt rụi, nhưng ngọc khí đồ cổ thì đâu có đốt.

Tiểu Ngư nhi thấy phụ hoàng đã tiếp thu ý kiến của nàng, nên rất cao hứng, nghĩ đến chuyện có thể bắt được Thượng Quan Hạo, trong lòng mọi người đều thở dài một hơi, lúc này Tiểu Ngư nhi liền hướng ra cửa điện kêu một tiếng: “Băng Tiêu.”

“Lập tức đi tới chỗ ở lần trước, đem Tiểu Bạch mang về cho ta.”

“Dạ, công chúa.” Băng Tiêu rất nhanh lắc mình rời đi, trên đại điện an tĩnh lại, Thanh Dao cùng Mộ Dung Lưu Tôn nhìn nhau, trong đáy mắt có một chút thoải mái, đợi sau khi diệt trừ Thượng Quan Hạo, bọn họ mới chân chính được giải thoát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.