Chỉ cần Ngụy San San không có vấn đề thì không sao. Lúc Địch Cửu tiếp cận thì càng cẩn thận hơn, đi được mười nhịp hô hấp thì lập tức ngừng lại.
Hắn đã nhìn thấy Tần Âm, Hà Thai, Cảnh Mạt Song, nơi này không chỉ có ba người bọn hắn mà còn có nhiều người bị một loại tơ màu đen xuyên qua cơ thể, treo trên một cái ao màu đen.
Ao nước này rất quỷ dị, thần niệm của Địch Cửu tràn tới lại không thể thấm vào trong đó, hắn chỉ có thể cảm nhận được một loại khí tức liên quan tới linh hồn lan tỏa trong ao, vài bộ xương trắng trôi nổi trong ao, lúc ẩn lúc hiện. Mùi thối kỳ quái truyền đến, khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Đúng như Thụ đệ đã nói, nơi này không phải nơi tốt lành gì, ao này có lẽ là Ác Hồn Trì.
Địch Cửu vừa nghĩ đến đây, liền nhìn thấy một sợi tơ đen đột nhiên tan ra, tên tu sĩ bị treo trên sợi dây trực tiếp rơi thẳng vào trong Ác Hồn Trì, phát ra tiếng hét cực kỳ thảm thiết.
Trong Ác Hồn Trì nổi lên vài cái bọt đen, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Địch Cửu giật mình không thôi, hắn đưa mắt nhìn trên thân ba người Tần Âm, Hà Thai, Cảnh Mạt Song, đều thấy bọn họ cúi gập đầu, đoán chừng đã chấp nhận số mệnh rồi.
Có lẽ bởi vì tên tu sĩ vừa rơi xuống ao đã đánh thức Cảnh Mạt Song, cho nên nàng theo bản năng ngẩng đầu lên. Lúc nàng nhìn thấy Địch Cửu, Địch Cửu cũng đồng thời phát hiện sợi tơ màu đen trên người nàng đột nhiên biến mất.
Địch Cửu không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng tới, hắn tuyệt đối không thể chờ đến lúc Cảnh Mạt Song rơi vào Ác Hồn Trì. Bởi vì một khi Cảnh Mạt Song rơi xuống đó, e rằng ngay cả thần tiên cũng không cứu được.
Địch Cửu vừa nhảy lên không trung trên Ác Hồn Trì thì lập tức bị một loại lực lượng kinh khủng giữ lại, loại giữ lại không phải nhằm vào chân nguyên và nhục thân của hắn, mà là nhằm vào linh hồn. Tựa như có một đôi bàn tay vô hình đang xé rách linh hồn của hắn, khiến hắn không thể hô hấp nổi.
Trong chốc lát, thần niệm của hắn đã bị đôi bàn tay vô hình này xé thành mảnh vụn, chút thần niệm còn sót lại cũng bị ép lùi về thức hải, sau đó thân thể rơi thẳng xuống.
Địch Cửu hét lên một tiếng đau đớn, thần niệm trong thức hải điên cuồng bành trướng, một khắc sau, thần niệm bị hắn áp súc lại lần nữa khuếch trương như cũ, ngăn cản xu thế rơi xuống của thân thể.
Thật lợi hại. Địch Cửu thầm giật mình, nếu không phải thần niệm của hắn được Tinh Hà Quyết cô động, lại thêm Đoán Thần Thuật tôi luyện, e rằng vừa rồi đã rơi vào trong ao nước màu đen này rồi.
Cảnh Mạt Song nhìn thấy Địch Cửu, rất muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng không thể thốt lên lời nào, lập tức nàng liền kinh hãi phát hiện Địch Cửu xông về phía mình.
Địch Cửu không hiểu rõ sự đáng sợ của Ác Hồn Trì, nhưng nàng thì rất rõ ràng. Ác Hồn Trì này có thể áp chế linh hồn, phi hành trên Ác Hồn Trì hoặc phát tán thần niệm ra ngoài đều sẽ bị xé rách hoặc áp súc trở về. Thần niệm bị xé rách hoặc áp súc trở về cũng đồng nghĩa với không có thần niệm, không có thần niệm thì tất nhiên sẽ bị rơi xuống. Bất luận dựa vào thần niệm, chân nguyên hay pháp bảo, tuyệt đối không thể phi hành trên Ác Hồn Trì.
Lùi lại mà nói: cho dù có thể phi hành trên Ác Hồn Trì đi chăng nữa, một khi tiến vào phạm vi Ác Hồn Trì, Ác Hồn tơ cũng sẽ xuyên qua thân thể tu sĩ, treo hắn trên không trung của Ác Hồn Trì.
Cảnh Mạt Song điên cuồng thiêu đốt chân nguyên, lúc Địch Cửu chộp được nàng thì thân thể nàng bỗng nhiên uốn éo, trực diện ôm lấy Địch Cửu.
Ngay sau đó, thần niệm của Địch Cửu liền nhìn thấy rõ một sợi tơ đen lại lần nữa xuyên qua cơ thể Cảnh Mạt Song. Cảnh Mạt Song đẩy mạnh ra ngoài, Địch Cửu cũng hiểu suy nghĩ của Cảnh Mạt Song cho nên không hề chống cự, thuận theo hướng Cảnh Mạt Song đẩy mà rơi ra ngoài Ác Hồn Trì.
- Địch sư huynh, không trung của Ác Hồn Trì không thể dùng thần niệm, cho nên không thể vượt qua được...
Ngụy San San hối hận vô cùng, nàng quá khẩn trương nên đã không nói chuyện quan trọng này cho Địch Cửu biết.
- San San sư muội, tại sao sợi tơ đen kia xuyên qua Mạt Song sư tỷ thì không tiếp tục xuyên qua thân thể ta?
Địch Cửu ngược lại rất kỳ quái việc này.
Dựa theo đạo lý mà nói: khoảnh khắc Cảnh Mạt Song chính diện ôm lấy hắn, sợi tơ đen kia xuyên qua Cảnh Mạt Song thì nhất định cũng sẽ xuyên qua hắn mới đúng, thế nhưng trên thực tế là sợi tơ đen kia lại không xuyên qua thân thể hắn.
Ngụy San San giải thích:
- Sợi tơ đen kia là Ác Hồn tơ, chỉ xuyên qua một người, một khi xuyên qua người nào thì sẽ không tiếp tục xuyên qua người thứ hai. Sau thời gian nửa nén hương, người bị Ác Hồn tơ xuyên qua sẽ mất đi năng lực nói chuyện và hành động. Nếu như ngươi rời khỏi khoảng không trên Ác Hồn Trì chậm một lúc nữa thì sẽ có sợi Ác Hồn tơ thứ hai xuất hiện, sau đó xuyên qua thân thể ngươi.
Ngụy San San nhìn thấy Cảnh Mạt Song bị Ác Hồn tơ xuyên qua lần thứ hai thì vành mắt đỏ lên. Nàng biết rõ cảm giác đáng sợ lúc Ác Hồn tơ xuyên qua thân thể. Loại cảm giác này, cho dù nàng chưa từng trải qua, nhưng cũng đã từng thấy.
Mỗi tu sĩ bị Ác Hồn tơ xuyên qua đều sẽ phát ra tiếng hét thảm thiết hoặc đau đớn giãy dụa, thậm chí nàng cũng không dám nghĩ lại cảnh tượng đó. Nếu không phải thống khổ cực độ thì tu sĩ sẽ không hét thê thảm như vậy. Chẳng qua, nhiều nhất chỉ có thể giãy giụa nửa nén hương, sau nửa nén hương, chẳng những không thể giãy dụa mà ngay cả hét thảm cũng không được.
Mạt Song sư tỷ vì cứu Địch Cửu nên mới bị Ác Hồn tơ xuyên qua.
- Ta biết rồi, bây giờ ta đi cứu người, sau khi người được cứu ra, ngươi đừng chạm vào.
Địch Cửu nói xong, lại lần nữa xông về phía Hà Thai.
Hắn đã có chút nhận biết về khoảng không trên Ác Hồn Trì, lần đầu tiên vì không rõ tình huống cho nên mới chịu thiệt, lần này hắn chắc chắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ vừa rồi.
Quả nhiên, lúc Địch Cửu xông tới khoảng không của Ác Hồn Trì, loại khí tức âm lãnh xé rách thần niệm lại lần nữa tràn tới. Địch Cửu phóng thích thần niệm của mình đến trình độ lớn nhất, mặc dù thần niệm của hắn đã bị xé rách hơn phân nửa, nhưng thần niệm còn sót lại vẫn đủ giúp hắn không gặp trở ngại trên khoảng không của Ác Hồn Trì.
Dường như cảm nhận được Địch Cửu khác biệt, khí tức âm lãnh níu giữ này lập tức huyễn hóa thành một bàn tay lớn màu đen, trực tiếp chộp tới thức hải của Địch Cửu.
Thức hải ẩn giấu trong Tử Phủ, thế mà bàn tay lớn màu đen này vẫn cực kỳ chính xác tìm được vị trí của thức hải.
Địch Cửu tức giận, cho dù thần niệm của hắn có cô đọng ngưng tụ đến mức nào đi nữa thì khi thức hải bị bắt lấy, hắn cũng chỉ có con đường chết.
Không đợi Địch Cửu chống cự, một sợi Ác Hồn tơ màu đen giống như thiểm điện bắn tới, tựa như muốn xuyên qua thân thể hắn.
Địch Cửu lật tay một cái, một ngọn lửa màu đen bị hắn phóng thích ra, đồng thời chuẩn bị tùy thời rút lui. Một khi Quang Minh Tinh Không của hắn không thể thiêu đốt được Ác Hồn tơ này, hắn sẽ lập tức rút lui, suy nghĩ biện pháp khác.
Xèo...
Mùi khét lẹt truyền đến, Địch Cửu rõ ràng nhìn thấy Ác Hồn tơ bắn tới bị Quang Minh Tinh Không của hắn thiêu đốt gần như không còn.
Đạo Hỏa quả nhiên cường đại, chỉ một khắc sau đó, Đạo Hỏa màu đen liền bắn về phía bàn tay lớn màu đen chộp tới thức hải của hắn.
Khoảnh khắc Đạo Hỏa màu đen đánh trúng bàn tay lớn này, Địch Cửu liền nghe thấy tiếng hét thê lương thảm thiết truyền tới, bàn tay lới lập tức tán loạn.
Địch Cửu cũng mặc kệ bàn tay lớn đang tán loạn này, Đạo Hỏa đánh tới Ác Hồn tơ đang xuyên qua người Hà Thai. Ác Hồn tơ biến mất, ấn ký màu đen trên người Hà Thai cũng bị ngọn lửa màu đen của Địch Cửu xóa đi, sau đó Địch Cửu lật tay một cái, ném Hà Thai ra bên ngoài Ác Hồn Trì.
Cùng lúc đó, Địch Cửu dựa theo cách cũ, sau khi giải cứu Tần Âm và Cảnh Mạt Song cũng đều ném tới bên cạnh bờ ao.
Không đợi Địch Cửu đi cứu những người còn lại, những tu sĩ bị Ác Hồn tơ xuyên qua treo người đều bị thả rơi xuống Ác Hồn Trì.
Địch Cửu không quen biết những người này, hắn cũng không mạo hiểm đi cứu giúp. Nhưng còn không đợi Địch Cửu lao ra ngoài thì Ác Hồn Trì bỗng nhiên gầm lên giận dữ, vô cùng vô tận nước ao màu đen kịt từ khắp bốn phương tám hướng tràn tới, bao vây lấy Địch Cửu trên không trung.
thần niệm cũng không thể xuyên qua được nước ao bao vây tứ phía này, Địch Cửu biến sắc, lập tức hét to:
- Thụ đệ, nhanh dẫn bọn họ lui ra ngoài, ta sẽ tìm ngươi sau.
- Đi mau!
Thụ đệ tuyệt đối trung thành với mệnh lệnh của đại ca. Trên người nó duỗi ra mấy cái rễ cây, cuốn lấy ba người Cảnh Mạt Song, Tần Âm và Hà Thai còn chưa thể cử động được, sau đó rống to với Ngụy San San:
- Đi nhanh lên, đại ca sẽ có biện pháp thoát ra sau.
Thụ đệ là Thụ Yêu cấp ba, nó biết rõ: nó lưu lại nơi này cũng không thể giúp được gì cho Địch Cửu, cùng chờ chết còn không bằng sớm rời đi, tránh khiến cho đại ca sốt ruột. Giải quyết băn khoăn của đại ca mới là việc nó cần làm lúc này.
Có lẽ bị Địch Cửu kiềm chế cho nên Thụ đệ và đám người Ngụy San San không bị ngăn cản chút nào, thuận lợi chạy lên bậc thang màu trắng.
Lúc đi lên thì không cần cẩn thận như lúc Địch Cửu đi xuống, chỉ mất vẻn vẹn gần nửa canh giờ thì Thụ đệ và Ngụy San San đã chạy hết bậc thang trắng, nhảy ra khỏi hầm mỏ.
Quay về sau nhìn lại, nào thấy bậc thang đâu nữa?
Lúc này Cảnh Mạt Song đã mở mắt, quá tình phát sinh như thế nào, nàng đều biết rõ. Nàng nhìn hầm mỏ màu đen kia, trong mắt tràn ngập áy náy.
Có nhiều lúc, nàng thà rằng bản thân chết đi cũng không muốn liên lụy đến người khác. Huống chi Địch Cửu còn là ân nhân cứu nàng nhiều lần, lúc trước may nhờ có Địch Cửu giúp nàng cản Âu Dương Đào lại, nếu không thì đã sớm không còn Cảnh Mạt Song nàng. Nàng đã giúp được gì cho Địch Cửu? Nhiều nhất chỉ là không vạch trần Địch Cửu, sau đó dẫn Địch Cửu tới thành Tịch Xuyên tham gia đại hội đăng tiên môn mà thôi.
- Ta quá vô dụng, Địch đai ca đã cứu ta ba lần...
Hà Thai vò tóc mình, nàng vẫn còn một tin tức quan trọng chưa kịp truyền cho Địch Cửu, không ngờ Địch Cửu vì cứu nàng mà vẫn lạc trong Ác Hồn Trì mất rồi.
Thụ đệ cũng lo lắng nhìn hầm mỏ bị vứt bỏ này, nó biết Địch Cửu không có việc gì, nhưng bây giờ không có cũng không có nghĩa là tương lai cũng không có.