Bàng Dục tức giận đập bàn mắng, đập đến nỗi nước bắn ra khỏi chén trà.
- Đúng, X con mẹ nó hoa khôi đại hội!!!
Tiền Thị Tài cũng hét to lên, thanh âm chấn vang rung trời, cốc chén trên chiếc bàn gỗ lim thượng hạng rất nhanh bị hai người đập đổ vỡ lung tung.
Trong Ngự Lô Hương tửu lâu tốt nhất ở Biện Lương thành, Bàng Dục, Xuy Tuyết còn có Tiền Thị Tài cùng Tiền Đại Kim của hắn ngồi trong một căn phòng tốt nhất phía trên cùng để ăn uống. Sau khi uống hết đủ năm hũ rượu, ý thức của Bàng Dục bắt đầu có chút mơ hồ không rõ, Tiền Thị Tài thừa dịp kính rượu bắt đầu phun điên cuồng, phát tiết toàn bộ sự khó chịu trong Thất Tú Phường vừa rồi.
Bàng Dục miệng phun đầy nước bọt nâng Trâu Hi Vân lên trời, khen tới nỗi so ra tiên nữ còn không dám sánh.
Quả nhiên là kẻ chưa thấy qua cô nương đẹp bao giờ, mới chỉ liếc nhìn bộ mặt che che đậy đậy dưới khăn mỏng mà đã như vậy rồi sao?
Ta nhổ vào! Nữ nhân thì Bàng Dục lão tử đã ngủ qua hơn trăm, mỹ nữ thưởng thức qua 8, quay ngang thì sẽ thành "∞ ", có quốc sắc thiên hương phong hoa tuyết nguyệt nữa cũng chỉ như vậy, tắt đèn lôi hết lên trên giường thì cũng chẳng khác nhau mấy.
Bàng Dục hắn quen miệng khen nàng ta mấy câu mà thôi, tới Đại Tống được hơn một tháng, suốt ngày nghe công phu vỗ mông ngựa của Xuy Tuyết, chỉ nghe không nói sợ rằng tài ăn nói nhất lưu của bản thân cũng bị hoang phế, khó có một cơ hội thì tiện thể thử xem sao. Cũng chỉ mới khen hai câu mà thôi, tuyệt không phải là đầu óc dại gái, thấy mỹ nữ thì mất hồn.
Chẳng qua muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút, Bàng Dục có là tục nhân cũng muốn nhìn xem khi Trâu Hi Vân tháo khăn che mặt xuống, rốt cuộc là khuynh quốc khuynh thành hay làm vấy bẩn cái thanh danh Giang Nam đệ nhất mỹ.
Danh bất hư truyền chính là danh bất hư truyền, đương nhiên không phải là tài ăn nói của Bàng Dục, mà là vị tiểu mỹ nhân thanh xuân có thể quyết định toàn bộ Thất Tú Phường này.
Mặc dù có phong độ siêu nhất lưu, phong thái siêu nhất lưu, thân thể siêu nhất lưu và bề ngoài siêu nhất lưu, hơn nữa tài ăn nói siêu siêu siêu siêu nhất lưu đã dùng sự thực để chứng minh nhưng Bàng Dục vẫn không thể khiến Trâu Hi Vân bỏ khăn che mặt xuống, ngược lại bị nàng nghiêm mặt hạ lệnh trục khách không chút khách khí.
Lúc này Tiền Thị Tài liền lên sân khẩu, lại sử dụng cái chiêu bài cũ rích mà hắn thường dùng. Có tiếp khách không? Không tiếp. Tiểu thái gia làm cho Thất Tú Phường không thể nào mở tiếp nữa, muốn xem các ngươi có bao nhiêu tiền để đọ với ta.
Nghe thì đúng là phương pháp gây áp bức cực kỳ tuyệt vời.
Cường long còn không áp địa đầu xà. Một bối cảnh, một quả núi dựa lưng. Ca vũ phường mới vào kinh thành ca hát, sao có thể địch nổi một đại công tử tiền nhiều như nước chứ?
Đích xác, Thất Tú Phường mới đến thực không thể trêu vào Tiền đại công tử hắn được.
Chẳng qua có người trêu được.
Chuẩn xác mà nói là có việc trêu được.
Hoa khôi đại hội.
Ở kinh thành liên tục chiêu mở hết bảy lần, tụ tập hoa khôi nổi tiếng thiên hạ đến thi đấu.
Ngày 6/4 hàng năm, danh kỹ các nơi tề tụ tại Biện Lương, tụ tập ở Phượng Lâm Các bên hồ Kim Minh tây thành, cùng thi triển cầm kỳ thư họa khúc nghệ ca vũ để phân hạ cao thấp.
Tuyển mỹ đại hội là một việc trọng đại của giới phong nguyệt Đại Tống, các thiếu gia công tử toàn thành trông mòn con mắt, đừng nói tới vị hoa quốc trạng nguyên đứng đầu bảng, cho dù là bảng nhãn, thám hoa, truyện lư hoặc thậm chí danh kỹ, chỉ cần đi vào trận chung kết, người nào không thiên tư quốc sắc xinh đẹp như hoa, có thể thu một người trong đó để tư sủng, một mình hưởng thú vui giường chiếu, tuyệt đối là tâm nguyện lớn nhất hàng năm của các thiếu gia trong kinh thành.
Trâu Hi Vân chỉ nói một câu rằng nàng ta tới tham gia hoa khôi đại hội, nếu như gây khó dễ cho nàng thì tự gánh lấy hậu quả.
Tiễn Thị Tài mới nhất thời im tiếng.
Đích xác, hắn có tiền, hắn có rất nhiều tiền, hắn là một trông số ít vị công tử có thể lọt vào hàng mười vị đại công tử đỉnh nhất Đại Tống.
Thế nhưng trong đám đệ tử giàu có quyền quý đã sớm có quy định bất thành văn: trước khi hoa khôi đại hội bắt đầu, vô luận kẻ nào cũng không được làm ra bất kể hình thức khó dễ gì với danh kỹ tham gia đại hội, nhất là cản trở các nàng dự thi, bằng không lâm vào cảnh bị cô lập hoặc lãnh chịu hậu quả từ bốn phương tám hướng đổ về.
Cũng không phải không có ai có thực lực này.
Bàng Dục có thể.
Con trai Thái Sư, đương triều Quốc Cữu, khâm phong Hầu gia ba thân phận lớn đã định trước, trừ việc đùa giỡn hoàng hậu, chiếm đoạt công chúa, lăng nhục vương phi cùng một số hành động điên cuồng của những loại đầu đất rắm chó tạo ra, còn lại hắn một người có thể đè cả Biện Lương thành to lớn. Căn bản không có chuyện tình gì Bàng Dục hắn muốn mà không làm được!
Nhưng… Tiền Thị Tài không phải Bàng Dục, cho nên hắn không dám tiếp tục cưỡng bức Trâu Hi Vân.
- Bàng Tứ a, tiểu thái gia hiểu ngươi!
Tiền Thị Tài say khướt, bàn tay to khoát lên vai Bàng Dục, lè nhè nói, vừa mới bắt đầu hắn còn bày cái bộ dạng con nhà giàu khi ngồi cùng bàn lớn với một tên gia đinh như Bàng Dục, đợi đến khi nửa hồ Hoàng Thang lót bụng lại nghe miệng lưỡi sắc bén của Bàng Dục nói đen thành trắng nói trắng thành đen, lập tức thay đổi bộ mặt, một cậu ấm một gia đinh một chén lại một chén, ăn uống linh đình, thiếu chút nữa xưng huynh gọi đệ.
- Bàng Phúc lão bất tử hỗn trướng kia uống nhầm thuốc chuột hay sao mà quản đại ca chặt thế. Đại ca ra không song, lại không được chơi bời đàn đúm với chúng ta, nghe nói trong thành mới mở một Thất Tú Phường tự nhiên ngứa bụng, phái ngươi và Xuy Tuyết đến xem dung mạo của Trâu… Trâu cái gì Vân như nào, sau đó chắc… hắc hắc hắc, còn không phải sẽ bắt người về phủ.
- Ài, không trách, như nào lại trách ngươi đâu, nếu đại ca đã phân phó thì khỏi cần nói đến tiểu thái gia, cho dù ngươi có tát vào mồm bản thiếu gia trước mặt cô nàng kia, tiểu thái gia cũng vui vẻ. Chỉ cần là làm cho đại ca vui vẻ, mấy huynh đệ chúng ta xông pha khói lửa cũng không chối từ.
Tiền thị Tài lại lắc lư rót đầy một chén, xong rồi vừa nói vừa đập bùm bụp vào ngực để minh chứng cho lời nói của mình.
- Tuyệt, tuyệt, Tiền công tử thật là huynh đệ tốt của Hầu gia, huynh đệ tốt a!
Bàng Dục dựng thẳng ngón cái trước mặt Tiễn Thị Tài, to mồm khen một câu.
- Bàng Tứ, cái này… Rượu đủ cơm no lại nghĩ d*m dục, ta ăn cũng ăn đủ rồi, uống cũng uống đủ rồi, hay là tới thanh lâu gọi mấy cô nương ra khoát hoạt một chút nhẩy?
Tiền Thị Tài vuốt cái bụng tròn vo, vẻ mặt đầy dâm đãng nói.
- Có chuyện liên quan đến Hầu gia nhà chúng ta… Bàng Tứ ta là… là không nói ra không thoải mái, không nói ra không thoải mái a.
- Chuyện gì… ngươi nói, cứ việc nói.
Bàng Dục ghé lại gần, thì thầm.
- X con mẹ nó còn có loại chuyện này, một xú nha đầu nho nhỏ dám bất kính với đại ca ư!
Tiền Thị Tài rống giận, nắm vò rượu ném xuống đất, “loảng xoảng” một tiếng khiến Xuy Tuyết sợ đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Ây ây, Tiền công tử, ngài nhỏ giọng chút,…. ngàn vạn lần nhỏ giọng chút,… chuyện này có liên quan đến mặt mũi Hầu gia nhà ta, bị người biết thì không hay lắm.
- A đúng, nói đúng… Tiểu thái gia như nào không nghĩ tới…
Tiền Thị Tài vuốt đầu ngồi xuống.
- Vừa rồi ngươi nói xú nhà đầu đó ở… ở nơi nào? Cẩm Hi khách sạn thành Nam ư?
- Uh.
- Ai nha, đó không phải là của tiểu thái gia ta mở sao!
Tiền Thị Tài vỗ đùi thốt lên một tiếng.
- Đại Kim, trở lại nói cho Mai Nhân Hạnh, buổi tối cho một mồi lửa đốt nó đi cho tiểu thái gia, không phải là một cái khách sạn sao, không có nó thì tiểu thái gia cũng không chết được, thiêu chết con đàn bá thối để đại ca hả giận!
- Không, không, không, Tiền công tử, Hầu gia không phải có ý tứ này.
Bàng Dục lại kề tai nói thầm một vài câu.
- Ngươi nói gì…
Tiễn Thị Tài cả kinh, ngạc nhiên ngẩng đầu.
- Bắt cóc về Thái sư phủ ư?
Bàng Dục chậm rãi nói:
- Cái này à, dù sao cũng là ý tứ của Hầu gia, ta chỉ truyền đạt nguyên văn, ta làm tôi tớ... có vài thứ không nên hỏi nhiều.
- Đúng vậy, đúng vậy, đại ca không ưa những kẻ tò mò lắm. Như vậy đi, ngày mai ta sẽ gọi chưởng quỹ Cẩm Hi khách sạn tới, nên làm gì ngươi cứ phân phó hắn.
- Đừng để ngày mai, hôm nay đi.
- Hôm nay?
- Uh, Hầu gia không thích chờ lâu.
- Được, được, được, làm ra làm, đại ca thật sự là chọn đúng người, có tiền đồ có tiền đồ!
Tiền Thị Tài vỗ vai Bàng Dục tán thưởng, tiện tay đưa hai tấm tiền giấy tới.
Ây, lại cho quà tặng rồi, nhận thôi!
Bàng Dục mặt không đỏ tim không đập, tiếp nhận cầm lấy tiền, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau cười đầy vẻ đê tiện.
Cười cười nói nói một lúc, Tiền Thị Tài đổ nhào người về phía trước, ngã lên bàn, khò khò gáy.
Sắc mặt của Bàng Dục đột nhiên lạnh lẽo, cảm giác say trong mắt cũng không cánh mà bay.