Sắc trời không sáng lên, Công Tôn Minh Đức ngồi trong sách phòng một đêm, trở lại sân nhỏ hai người sống, chuẩn bị thu hồi triều phục.
Trong sân nhỏ một mảnh đen như mực, ánh nến không sáng, cũng nghe không thấy tiếng động.
Công Tôn Minh Đức sắc mặt trầm xuống.
Không hề nghi ngờ, Long Vô Song đã không ở trong phòng.
Hắn mặt không chút thay đổi, đẩy cửa phòng ra, đốt ánh nến.
Đèn sáng rực, chiếu sáng phòng khách hoa lệ, phòng ngủ, cũng chiếu sáng tú tháp phiêu đãng. Trên tú tháp không có một bóng người, áo ngủ bằng gấm gấp suốt cùng nhau, chưa từng bị động qua.
Ánh sáng của ánh nến, cũng chiếu sáng nhiều y phục bị rách nát. Nhiều y phục, có xám, có đen, đều bị cái kéo cắt nát bấy, rơi lả tả, bên cạnh còn ném một cái kéo sắc bén.
Công Tôn Minh Đức chỉ nhìn thoáng qua, là có thể xác định, bị cắt nát, tất cả đều là y phục của hắn.
Long Vô Song tức giận trước khi đi, cuối cùng đem y phục của hắn cắt hết!
Y phục tuy rằng bị cắt nát, thế nhưng còn có thể mơ hồ nhìn ra được, tay áo của áo bào tro cùng với vạt áo trước màu đen, nhìn trọng lượng bị kéo cắt kia, y phục bị “Tổn thất”, khẳng định không chỉ một bộ.
Nữ nhân này, quả thực không thể nói lý!
Lửa giận của hắn chưa ngừng lại, lại lần nữa nảy lên trong lòng, khí lực lúc này càng hung mãnh, đại chưởng dày rộng nắm chặt thành quyền, chặt đến ngay cả khớp xương cũng quang quác rung động.
Một tiếng gà gáy, xuyên thấu qua cửa sổ, truyền vào bên trong nhà.
Thời gian không còn sớm nữa, hắn nếu như không xuất môn, lâm triều hôm nay sẽ muộn.
Công Tôn Minh Đức nheo lại hai mắt, từng bước một hướng tủ quần áo, dùng động tác rất thong thả, mở cánh cửa tủ quần áo ra, lửa giận trong lòng vẫn cháy.
Nữ nhân điên kia, nếu như ngay cả triều phục của hắn cũng cắt, hắn cũng chỉ y phục ăn mặc trên người này, đi đến lâm triều -
Triều phục hoàn hảo vô khuyết.
Hắn trong nháy mắt có chút kinh ngạc.
Không chỉ có triều phục bình yên vô sự, ngay cả y phục khác, cũng đều còn đang bên trong tủ quần áo, nhất kiện chưa từng ít. Áo bào tro hắc nhẫm, nhất kiện lại nhất kiện, toàn bộ để chỗ cũ, không chỉ không ít đi tay áo, cũng không ít đi vạt áo. Trên thực tế, xiêm y trong tủ quần áo, tất cả đều không bị động qua, càng không lọt vào tàn sát bừa bãi của cái kéo.
Công Tôn Minh Đức trừng mắt nhìn nhũng xiêm y này, một lát sau mới quay đầu, nhìn quần báo nát vụn đầy đất, cùng với cái kéo kia.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên vài bộ quần áo.
quần áo màu xám chất lượng nhẵn bóng, cảm xúc mềm mại mà lại ấm áp, là chất vải nam trang sở dụng tốt nhất; về phần quần áo màu đen, thì có thêu hoa văn cực tỉ mỉ, hoa văn thêu dùng chỉ đen, không nhìn kỹ, còn nhìn không ra, nhìn ra được hết sức trầm lại một chút hoa lệ.
Những quần áo này tất cả đều là mới tinh, cho dù chỉ dùng vật liệu hoặc là chế tác đều là tốt nhất. Không khó suy ra, những xiêm y này nguyên dạng, phải thập phần đẹp đẽ.
Ngoài cửa sổ, lần thứ hai truyền đến gà gáy.
Mà Công Tôn Minh Đức lại chỉ trừng mắt nhìn quần áo trong tay, cũng không nhúc nhích, thật lâu không có, đứng dậy.
***************
Giờ ngọ.
Đại tuyết bay trong không trung người đi đường dọc đường đều trốn tránh.
Một con tuấn mã lại hướng phía long môn khách điếm mà đến, đến tận trước cửa mới dừng lại. Trên tuấn mã, chính là Công Tôn Minh Đức vừa ly khai hoàng cung liền bay như tên bắn mà đến.
Hắn xoay người xuống ngựa, mới đi đến trước cửa khách điếm, còn không có bước vào, một bóng dáng hắc y vụt qua, thân thể cao to ngăn trở cửa, có chút lắc đầu.
Công Tôn Minh Đức sớm đã đoán trước, Long Vô Song không chịu gặp hắn. Thần sắc của hắn bình tĩnh, dừng bước trước cửa, không hề tính xông vào.
“Ta không muốn vào.” Hắn đối với Thiết Tác nói, thanh âm trầm thấp, giữa mâu quang sắc nhọn như kiếm. “Ta đến, chỉ là muốn hỏi ngươi.” Tuy rằng, Thiết Tác cũng là thủ phạm bị nghi ngờ, nhưng hắn dù sao vẫn kính trọng nam nhân này vẫn là hán tử, không muốn phái người giam giữ, ngược lại tự mình đến đây.
Hắn nhìn Thiết Tác, mỗi chữ mỗi câu hỏi: “Mấy cái cọc đoạt án kia, có đúng các ngươi làm hay không?”
Thiết Tác luôn luôn tích ngôn như kim*, ít thấy mở miệng, nhìn thẳng mắt Công Tôn Minh Đức, chỉ nói hai chữ.
“Không phải.”
(*) tích ngôn như kim = im lặng là vàng.
Sắc mặt Công Tôn Minh Đức thoáng biến đổi.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm qua, hắn rất hiểu, cho dù Long Vô Song nói không hẳn có thể tin, thế nhưng nam nhân trước mặt này nhưng là một lời nói một gói vàng, miệng nếu nói ra, tuyệt đối không thể giả.
Thế nhưng, mấy cái cọc đoạt án này, không chỉ có nhân chứng, miêu tả tất cả đều phù hợp Long Vô Song và Thiết Tác. Vả lại thời gian mỗi lần án phát sinh, hai người đều trùng hợp không thấy tung tích, trùng hợp liên tiếp này, tất cả đều chỉ hướng về phía một chuyện thực.
Mà Thiết Tác lại nói, đoạt án không phải là bọn họ gây nên.
Công Tôn Minh Đức hí mắt lại hỏi: “Đã nhiều ngày sau giờ ngọ, các ngươi đi nơi nào?”
Lúc này, Thiết Tác chỉ là lắc đầu, vẫn chưa trả lời.
“Không thể nói?” Hắn hỏi.
Thiết Tác gật đầu.
Hai nam nhân đứng ở trước cửa, giằng co chẳng được, một hồi sau, Công Tôn Minh Đức biết, nếu không thể từ trong miệng Thiết Tác hỏi ra manh mối gì, mới gật đầu cáo từ.
“Quấy rầy rồi.”
Sau khi xoay người lên ngựa, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn phía lầu hai khách điếm. Bàn số một ở lầu hai, cửa sổ khắc hoa mẫu đơn khép kín, bên trong cửa sổ không có một bóng người, không thấy bóng hình xinh đẹp duyên dáng kia.
Hắn thu hồi ánh mắt, kéo dây cương, tuấn mã chạy giữa tuyết, móng tung ra chạy như bay.
Phong cảnh bốn phía, nhanh chóng thối lui phía sau, tuyết trắng bay tán loạn, khiến toàn bộ bốn phía, đều là một mảnh trắng xoá. Hắn giục ngựa bay như tên bắn, tâm tư trong lòng lại nhấp nhô, cả đầu óc đều là manh mối liên quan đến đoạt án.
Cho dù Thiết Tác phủ nhận phạm án, cho dù Thiết Tác một lời nói một gói vàng, cho dù Thiết Tác không có nói sai. Thế nhưng, tất cả này chính là không thể chứng minh, đoạt án và Long Vô Song không có quan hệ.
Hắn phải chứng cứ cần xác thực căn cứ chính xác, mà không thể tin lời nói của một bên của Thiết Tác, hoặc là tin nàng đêm hôm qua, khi tức giận, từ trong mắt lệ rơi xuống —
Nếu như, nàng thực sự cùng đoạt án không có quan hệ, như vậy, trong mấy ngày nay, nàng đến tột cùng đi nơi nào?
Tuyếtcang rơi càng to, Công Tôn Minh Đức trở lại tướng gia phủ, trước phủ xoay người xuống ngựa. Người hầu trước cửa, lập tức đi ra phía trước, chuẩn bị thay hắn dắt con ngựa.
Chỉ là, tuyết đọng trên mặt đất, so với thường ngày khó đi. Vừa mới đi xuống bậc thềm, người hầu đột nhiên trợt, phịch một tiếng, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt tuyết, ngã như một hoa trổ bông.
Một người hầu khác, vội vàng chạy tới, dắt dây cương con ngựa, không dám để chủ tử đợi lâu. Hắn liên tục cúi đầu, bồi không phải.
“Xin lỗi, tướng gia, hài cũ của tiểu tử này, trong tuyết đứng không vững.” Hắn nhìn người đang đau nhe răng trợn mắt, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu. “Ai a, không phải đã sớm kêu ngươi đổi giày sao?”
Công Tôn Minh Đức đi lên bậc thềm, vào đại môn, chuẩn bị trở về phòng thay triều phục. Hắn đi qua hành lang, giẫm vào đường mòn tích đầy tuyết, từng bước một bước qua tuyết đọng.
Bỗng dưng, đột nhiên dừng cước bộ lại.
Tướng gia, hài cũ của tiểu tử này, trong tuyết đứng không vững.
Hắn quay đầu lại, nheo hai tròng mắt lại, nhìn tuyết trên mặt đất, bản thân lưu lại hài ấn rõ ràng.
Hài cũ của tiểu tử này.
Cũ?
Nếu muốn bàn về cũ, hài hắn mang, chỉ sợ so với kia người hầu càng cũ.
Tiếc vật yêu vật, là gia huấn của tôn gia. Công Tôn gia sở dụng quần áo và đồ dùng hàng ngày. Cũng không là chức phường bên trong thành nổi tiếng làm, vì yêu cầu tiết kiệm Công Tôn gia mấy đời tới nay, đều là đi nông dân ngoài thành, tự tiện tìm kiếm người chế y, chế hài, giao tùy bọn họ chế tác.
Mà đôi giày trên chân hắn đã mang mấy năm rồi, hơn nữa hắn rất bận rộn, da đế hài, đã sớm bị ma sát đến xuyên qua đế.
Nhưng, tại sao hắn đi ở trên mặt tuyết, lại có thể bình yên vô sự. Đến nỗi cảm thấy, mấy ngày nay tuyết rất nhiều, đôi giày này so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Công Tôn Minh Đức thong thả cúi đầu, nhìn hài dưới chân.
Miếng vải đen kẽ hở mặt hài, dính nhiều tuyết và bùn, cũng không thấy tổn hại chút nào, ngay cả đế da hài, cũng không giống như lúc trước nữa, ma sát đến xuyên qua đế, ngược lại dày mà mềm, rất chắc.
Hài thủ công này, dùng vật liệu đều là giống như hắn nhiều năm qua mang. Chỉ là, đôi giày này, cũng không phải đôi hắn mang lúc trước.
Đây là một đôi hài mới.
Đại tuyết rơi xuống, rơi vào đầu vai hắn, hắn lại cũng không nhúc nhích chỉ là trừng mắt nhìn hài dưới chân.
Vừa vặn, Hạ di đi ra từ trù phòng, chỉ thấy chủ tử đứng ở trong đại tuyết, rủ đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì. Nàng vội vàng lại trở về trù phòng, bưng một chén canh nóng đi ra, đi tới bên cạnh chủ tử.
“Tướng gia, trời giá rét đông lạnh, ngài uống trước bát canh, thân thể ấm áp. Ta đi tìm thư đồng đến, thay ngài đem triều phục thay —”
Nói còn chưa nói hết, Công Tôn Minh Đức đã ngẩng đầu lên, giữa con ngươi đen lóe ánh sáng không tầm thường.
“Ai thay đổi hài của ta?” Hắn mạnh mẽ hỏi.
Hạ di bị chất vấn này, có chút sợ hãi, ấp a ấp úng trả lời.
“Là — là— là — phu nhân….”
“Lúc nào đổi?”
“Trước lễ mừng năm mới thì thay đổi.” Hạ di thấy thần sắc chủ tử không bình thường, nàng thấp tha thấp thỏm, lại còn cố lấy dũng khí, quyết định nói ra tất cả. “Tướng gia, phu nhân hỏi ta, hỏi thói quen ngài mang gì, là hài Tôn đại thẩm ngoài thành làm, mới mạo hiểm gió tuyết, tự mình đi thỉnh đối phương làm.”
Sắc mặt Công Tôn Minh Đức trở nên càng tái nhợt. Hắn ngay cả triều phục cũng không đổi lại, lập tức xoay người, lại lần nữa dắt tuấn mã ra, bất chấp tuyết hướng ngoài thành đi.
Tuyết trắng đè trên đầu, ngoài thành cũng là một mảnh màu trắng bạc.
Hắn theo trí nhớ, tìm một nông trại, xoay người xuống ngựa, tự mình đi gõ cửa.
Việc này, nhất định phải tự mình xác nhận.
“Ai a?” Bên trong cửa gỗ truyền đến câu hỏi, qua không bao lâu, chỉ thấy đến một người nông phụ tóc hoa râm, cửa gỗ đẩy ra, lộ ra đầu xem kỹ. “Là ai hả?Tuổi lớn thì —” Nàng đột nhiên im miệng, nheo lại con mắt, quan sát một hồi lâu, vẻ mặt mới chuyển vì kinh hỉ. “A! Là tướng gia a! Mau mời vào, mau mời vào.”
Tôn đại nương kéo cánh cửa, sau khi mời Công Tôn Minh Đức vào, thì đông vội vàng tây vội vàng, muốn vời gọi to quý khách. Vài thập niên này, hài của mấy đời Công Tôn gia, đều là nàng chính tay làm, tuy rằng chế tác số lần ít, thế nhưng ngân lượng Công Tôn nhà cho, khiến cuộc sống của quả phụ nàng qua thoải mái rất nhiều, cũng có thể đem bốn hài tử cũng trưởng thành.
Đối với Công Tôn gia, nàng thủy chung cảm kích không thôi.
“Tướng gia, ngài hôm nay, làm sao tự mình tới?” Nàng khẩn trương hỏi. “Lẽ nào, hài mới mang không tốt?”
“Không, hài mới tốt lắm, rất vừa chân.”
Tôn đại nương thở dài một hơi, trên mặt lúc này mới có dáng tươi cười. “Hoàn hảo hoàn hảo, nếu không ta đã phụ giao phó của phu nhân.”
“Là nàng tự mình qua đây, nhờ đại thẩm làm hài?”
“Đúng vậy, phu nhân cầm hài cũ, muốn ta như cũ may ba đôi.” Nhắc tới Long Vô Song, Tôn đại nương cười đến càng hài lòng. “Phu nhân không chỉ xinh đẹp như tiên nữ, còn rất cẩn thận tỉ mỉ! Nàng hài mới làm khổ chân, một ngày kia còn đặc biệt muốn ta đem đế hài uốn cho mềm chút, để tướng gia mang càng thoải mái.”
Công Tôn Minh Đức hài trên chân.
Bởi vì điểm cẩn thận tỉ mỉ của nàng ấy, cho nên ngay cả hắn cũng không có phát hiện, nàng thay hắn thay đổi hài.
“Khi nàng tới, là ngày nào?”
“Trung tuần Tháng chạp đã tới mấy lần. Ta nhớ kỹ, lúc phu nhân tới lần sau cùng, là đêm trừ tịch, phu nhân buổi trưa qua đây lấy hài mới của ngài, thì ly khai.”
Buổi chiều ngày đó, cái cọc đoạt án đầu tiên bắt đầu.
Cho dù Long Vô Song đã tới nơi này, thực sự thay hắn lấy hài mới. Thế nhưng ngày đó, nàng cũng là sau khi mặt trời lặn mới hồi phủ, từ giờ ngọ đến mặt trời lặn, thời gian lúc đó, đoạt án chính là tại nơi phát sinh. Vẫn không có chứng cứ, chứng minh nàng và đoạt án không có quan hệ.
Tôn đại nương không phát hiện, vẻ mặt Công Tôn Minh Đức khác thường, như cũ cười meo meo, trước một ly trà nóng dâng, tiếp tục còn nói thêm: “Sau đó, phu nhân phải đi thôn lân cận tìm Trần sư phụ, thay người làm bộ xiêm y mới chứ!”
**********
Trần sư phụ vừa thấy hắn, cũng là mặt mày rạng rỡ.
“Tướng gia, thực sự là khách ít đến a! Hoan nghênh hoan nghênh!” Hắn vui tươi hớn hở cười, còn không quên hướng phía sau Công Tôn Minh Đức nhìn. “Phu nhân hôm nay không có tới sao?”
“Không có.”
Trần sư phụ có chút thất vọng, nhưng vẫn nhiệt tình mời Công Tôn Minh Đức vào nhà, trên cánh cửa gian phòng dán câu đối Tết, nhưng có mấy chỗ nhìn ra được là vừa mới tu bổ.
Vừa mới ngồi xuống, Trần sư phụ liền khẩn cấp hỏi.
“Bộ xiêm y mới mặc vừa người?” Không đợi Công Tôn Minh Đức trả lời, Trần sư phụ liền tự nhìn mà nói. “Nguyên liệu vải mấy bộ xiêm y kia, đều là phu nhân mua, mỗi một nguyên liệu vải đều là phu nhân tự tay chọn mà!”
“Phu nhân nói, sợ ngài mặc không quen, lại sợ ngài mặc không ấm, cho nên chỉ là chọn nguyên liệu vải, liền tiêu hao công sức kiểu dáng càng cùng ngày xưa ngài mặc giống nhau.”
“Phu nhân còn phân phó, hoa văn thêu phải tinh tế, dùng chỉ đen tốt, nói ngài không quá mức xa hoa.”
“Phu nhân lại dặn dò nhiều lần, phải làm bền chắc chút, bộ phận nơi khửu tay, còn phải gia tăng lót trong vải bố, miễn cho ngài vì chuyện nước bôn ba ma sát làm thủng.”
“Phu nhân có tâm, trước đó vài ngày a, trước lễ mừng năm mới, cùng mấy ngày năm mới. Phu nhân giờ ngọ chiều nào, đều đã đến chỗ ta.”
Trần sư phụ tha thiết nói, mỗi chữ mỗi câu, đều khiến đáy lòng hắn mùi vị khó tả càng thêm cay đắng. Công Tôn Minh Đức thở sâu, trầm giọng hỏi: “Nàng giờ ngọ chiều nào cũng đến?”
“Đúng! Giờ ngọ chiều nào, gió tuyết không trở ngại!” Trần sư phụ trả lời. “Phu nhân an vị ở đàng kia chờ, nhìn ta làm xiêm y, đến tận mặt trời lặn mới trở về.”
Công Tôn Minh Đức quay đầu nhìn lại.
Góc, chỉ có một cái ghế.
Cái ghế đóng bằng gỗ.
Không có đệm thêu thoải mái, không có lót bằng da cáo ấm áp, cũng chỉ có cái ghế đơn sơ.
Trần sư phụ còn đang nói. “Khi đó còn rất lạnh, cửa của chúng ta bị hư, gió lạnh đều thổi vào trong phòng, ta một xương cốt già cõi, cũng không có cách nào khác sửa chữa, phu nhân lại còn chịu đựng lạnh, liên tục mấy buổi chiều, cũng ngồi ở đàng kia, thỉnh thoảng phân phó ta, nên làm sao chế tác xiêm y, mới có thể khiến ngài mặc lâu, mặc thoải mái chút.”
“Sau đó, phu nhân không chỉ cho ta ngân lượng chế y, còn phái thợ mộc đến, thay ta đem ván cửa bi hư sửa chữa, không đồng ý ta lão nhân này đông lạnh chân lạnh giá, cuối cùng cũng có thể qua một tuổi dễ chịu.” Trần sư phụ nói a nói, nói không ngừng. “Tướng gia a, phu nhân không chỉ ngày thường xinh đẹp, tấm lòng cũng tốt, đối với người càng dụng tâm!”
Mỗi một chữ, mỗi một câu, thanh thanh sở sở, đều truyền trong tai Công Tôn Minh Đức.
Mặt không chút thay đổi, vẫn nhìn cái ghế kia.
Cái ghế đơn sơ đóng bằng gỗ.
Gió tuyết đông lạnh, trận trận đều từ giữa ván cửa bị hư thổi vào trong phòng, nàng an vị ở chỗ này, nhìn sư phụ vì hắn may xiêm y, bất luận chi tiết gì cũng chưa từng có.
Những ngày đó, khi nàng trở lại trong phủ, hé ra khuôn mặt lúc nào cũng đỏ bừng. Hoá ra, kia không phải hưng phấn sau khi đi đoạt, mà là trời giá rét đông lạnh, nàng ngồi ở chỗ này từ giờ ngọ, bị gió lạnh đông lạnh đỏ.
Công Tôn Minh Đức thong thả đứng dậy, đi tới bên cạnh cái ghế, đaih chưởng kéo ra, nắm chiếc ghế lung lay sắp đổ kia, mâu quang không hề sắc bén, ngược lại ảm đạm không ánh sáng.
Hảo, ngươi nghĩ là ta làm, coi như là ta làm đi!
Thanh âm nàng phẫn nộ, rõ ràng vang dội vào lỗ tai hắn.
Trước mặt hiện lên, mảnh nhỏ quần áo bị kéo cắt nắt kia.
Không cần càng nhiều chứng cứ.
Hắn dĩ phạm vào đại sai.
******************
Đại tuyết còn đang rơi, như là vĩnh viễn đều dừng không được.
Trong thư phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Công Tôn Minh Đức lật xem hồ sơ mấy cái cọc đoạt án kia, nỗ lực từ đó tìm ra những manh mối đoạt phỉ kia, đã mấy canh giờ.
Mặc dù là chứng thực Long Vô Song trong sạch, sau khi biết bản thân trách oan nàng, Công Tôn Minh Đức cũng không đi long môn khách điếm.
Hắn hiểu rõ tính tình tiểu nữ nhân kia, biết hắn dù cho đi, nàng cũng tuyệt đối sẽ không gặp hắn.
Đêm hôm đó, hắn đã làm nàng tổn thương quá sâu quá nặng.
Biết nàng bây giờ còn trong cơn giận dữ, bây giờ, hắn có khả năng làm, cũng chỉ có trước cầm đoạt phỉ chính xác bắt, trả lại trong sạch cho nàng.
Trong phủ tướng gia, bầu không khí căng thẳng, mặc dù người người đều biết, tướng gia cùng phu nhân đại ầm ĩ một trận, sau khi phu nhân tức giận đến quay về khách điếm, cũng không thấy quay về tướng gia phủ.
Thế nhưng, cho dù người nào cũng không có lá gan đi hỏi tướng gia, cuối cùng xảy ra chuyện gì; hoặc là đi khuyên nhủ tướng gia, đem phu nhân hồi phủ.
Ngược lại tiểu nha hoàn Ngân Hoa thực sự lo lắng, bưng bát canh nãi nãi đặc biệt nấu, đặc biệt đưa đến long môn khách điếm, còn ở đàng kia chăm sóc Long Vô Song, chờ mãi đến trời tối mới vừa về.
Nàng tâm tư đơn thuần, trong lòng nhận định, phu nhân thủy chung chính là phu nhân, nàng là nha hoàn chăm sóc phu nhân, coi như là tướng gia cùng phu nhân cãi nhau, nàng cũng phải kết thúc trách nhiệm, đem phu nhân chăm sóc tốt.
Không chỉ như thế, nàng còn dùng chút khôn vặt, sau khi hồi phủ thì vội vã hướng thư phòng chạy đi.
“Ngô ca, ta, ta đã trở về.” Nàng lao đi thở hồng hộc, chạy đến trước, cùng Ngô Hán báo cáo. “Phu nhân hôm nay chỉ uống chút canh, còn ăn mấy miếng cháo.” Nàng dùng thanh âm lớn nhất hô, xác định tướng gia trong thư phòng, cũng có thể nghe thấy “Tin tức mới nhất.”
Sau khi nói xong, nàng đối với Ngô Hán nở nụ cười, sau đó thùng thùng đông bỏ chạy.
Ngày hôm sau, sau khi trời tối, nàng lại xuất hiện.
Theo thường lệ thở hồng hộc, theo thường lệ là hỏi trước, sau đó lớn tiếng báo cáo.
“Phu nhân hôm nay không ăn cái gì! Ta khuyên phu nhân nhiều lần, phu nhân nói ăn không vô, mọi người đều hảo lo lắng.” Sau đó, nàng vén áo thi lễ, kéo cước bộ mệt mỏi rã rời, méo mó đảo đảo tiêu sái đi trù phòng, cùng nãi nãi báo danh.
Sau đó, lại một ban đêm.
“Phu nhân hôm nay lại không ăn cái gì, ngay cả Thạch đại trù đặc biệt vì phu nhân hầm canh, phu nhân uống chẳng được…” Ngân Hoa nói, trong giọng nói rất là lo lắng, còn len lén hướng trong thư phòng trộm ngắm vài lần.
Ngô Hán đối với nàng lắc đầu, nàng im lặng làm một hình miệng “Nha”, cũng không dám lại nói thêm cái gì, khẽ tay khẽ bước thì ly khai.
Qua một ngày một đêm, lần này, khi Ngân Hoa trở về, là nét mặt vẻ lo lắng.
“Phu nhân hôm nay không thoải mái, chưa từng xuống giường!”
Lại sau một ngày đêm.
“Phu nhân hôm nay chỉ uống mấy ngụm nước.”
Ngày qua ngày, Ngân Hoa mỗi ngày sau khi mặt trời lặn, tổng hội đưa tới tin tức của Long Vô Song.
Cho đến một ngày đêm nào đó, Ngân Hoa đúng là khóc sướt mướt, vội vã chạy về tướng gia phủ.
“Ngô ca, không tốt rồi, không tốt rồi, phu nhân hôm nay ói ra, liên tục nôn liên tục nôn, nôn đến thật là lợi hại, ngay cả một chút nước cũng uống chẳng được, Nhân Nhân tỷ đáng lẽ muốn đi thỉnh đại phu đến, phu nhân lại tức giận đến đánh ngã đồ đạc, nói nàng không muốn thấy đại phu, Nhân Nhân tỷ không thể làm gì khác hơn là nhờ người đi tìm Nghiêm gia thiếu chủ đến, ta, ta, ta — ta hảo lo lắng phu nhân, hôm nay chỉ là trở về cầm chút y phục, vài ngày kế tiếp đều phải đợi chỗ khách điếm —”
Công Tôn Minh Đức bên trong thư phòng, ngồi ở ghế, vẻ mặt và động tác không biến dù cho trong tai nghe tiếng khóc của Ngân Hoa, hai mắt lại vẫn là nhìn cây mai lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Cây mai lạnh lẽo nở hoa, hương khí đang dày.
Hắn vẫn là mặt không chút thay đổi, chỉ có từ từ buộc chặt quyền, để lộ tâm tình của hắn.
Sau một lúc lâu, cây bút trong tay Công Tôn Minh Đức gãy ra.