Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 16: Một đêm tức giận



“Phi Yến tỷ, muội đã may xong mấy bộ đồ rồi! Tỷ xem coi có được ko?” Như Nguyệt chạy vào phòng nàng rồi đưa cho nàng một bộc vải.

Phi Yến mở ra xem thì thấy trong đó là ba bộ y phục gồm: tử y, bạch y và hồng y. Nha đầu này cũng thật có tài! Đường may đều rất khéo léo và cẩn thận, kiểu dáng thanh thoát, hơn nữa chất lượng vải cũng rất tốt.

Nàng nhìn vẻ mặt Như Nguyệt mong chờ đợi câu trả lời của nàng: “Rất tốt, mới có hai tuần mà muội đã làm xong ba bộ y phục! Muội cứ bảo Thanh Phi dẫn muội đi coi phòng rồi chọn một cái đi! Ta nghĩ sau này muội làm ăn cũng rất tốt!”

“Đa tạ tỷ tỷ, ba bộ y phục này là muội làm cho tỷ, tỷ cứ giữ đi! Sau này muội sẽ chịu trách nhiệm về phần y phục của tỷ, được ko? Cuối cùng mơ ước của muội cũng thành hiện thực rồi!” Như Nguyệt nhảy cẫng lên vui mừng nói.

“Được rồi! Muội có thể giúp ta may mấy bộ y phục mát mẻ một chút được ko? Ta ko chịu nổi cái nóng mùa hè nên muội có thể may cho ta một bộ y phục ngắn tới đầu gối, chọn loại vải mát một chút!” Nàng sắp chết vì cái nóng này rồi, đã vậy y phục ở đây vừa dài vừa nhiều lớp làm nàng nóng chết đi được!

“Chỉ cần là tỷ nhờ thì muội nhất định sẽ hoàn thành, tỷ yên tâm đi!” Như Nguyệt nói bằng giọng chắc nịch

“Hảo, muội muốn mua loại vải nào thì cứ nói với Thanh La tỷ! Tỷ ấy sẽ giúp muội!” Phi Yến tiễn Như Nguyệt đi rồi quay vào sân ngồi trên cái xích đu gỗ.

Mấy tuần nay nàng ko hề ra ngoài tửu lâu, nàng chỉ ở lại trong sân sau vì trời quá nóng. Chuyện buôn bán cứ giao cho Thanh La tỷ và Lưu thúc là nàng yên tâm rồi!

Ai, đã lâu rồi nàng ko hề nghe một chút tin tức nào của Tử Ly! Ko biết huynh ấy có khỏe ko?

Buổi tối

Sau khi ăn tối xong Phi Yến ra cái bàn đá ở ngoài sân uống trà hoa cúc, tối nay có nhiều sao thật! Những ngôi sao lấp lánh như pha lê và gió thổi nhè nhẹ làm tâm trạng Phi Yến tốt hơn một chút.

“Ai?” Phi Yến đang ngắm sao thì nghe thấy tiếng có người phi thân qua bức tường nên quay đầu lại.

Thì ra cái kẻ ko biết sống chết phá hỏng tâm trạng của nàng là Long Dịch. “Long công tử, trời tối như vậy còn đến tìm ta có chuyện gì?”

“Phi Yến, ta thật nhớ nàng! Mấy ngày nay ta đến tửu lâu mà ko gặp nàng nên đành phải đến đây! Phi Yến, nàng làm vợ ta đi! Tuy ta có chính thê rồi nhưng nàng có thể làm thiếp của ta, ta sẽ ko bạc đãi nàng đâu!” Long Dịch bất chợt ôm chặt Phi Yến vào lòng ko buông.

Nàng ghét nhất là bị một tên kinh tởm như vậy đụng vào người nên đẩy mạnh hắn ra “Công tử tự trọng, mời về cho!” Ngươi tốt nhất biến đi cho ta, nếu ko thì ko nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai đâu.

“Ta sẽ ko đi! Nếu có đi thì cũng là nàng đi với ta!” Long Dịch lì lợm nắm chặt tay Phi Yến.

Phăng, dây thần kinh kiên nhẫn cuối cùng của nàng cũng đứt ra. Phi Yến giơ chân lên đá vào Long Dịch. Vì tốc độ của nàng rất nhanh nên Long Dịch ko né kịp mà ngã nhào xuống đất.

Bị một nữ nhân đá làm cho hắn tức giận nên hét lớn lên: “Người đâu, vào đây bắt con tiện nhân này cho ta! Rượu mời ko uống mà muốn uống rượu phạt sao? Ngươi chẳng qua chỉ là hạng thấp kém nhờ vào một chút nhan sắc đi dụ dỗ đàn ông. Ngươi phải biết được bổn công tử đây để ý là phước phận ba đời của ngươi!” Long Dịch vừa hét lên thì có một vài tên cao to từ ngoài nhảy vào.

Thấp kém? Phi Yến nhìn bọn người bao vây nàng bằng ánh nhìn khinh thường. Dựa vào các ngươi? “Ta khuyên ngươi, trước khi ta còn kiềm chế được cảm xúc thì nên biến đi…Nếu ko…” Phi Yến nhìn Long Dịch bằng ánh mắt sắc lạnh.

Long Dịch và đám người xung quanh thấy ánh mắt đáng sợ của nàng mà lùi bước. Long Dịch tuy sợ nhưng vẫn ngoan cố nói: “Nếu ko ngươi làm gì ta? A, ta quên mất, ngươi có phải có quan hệ với tứ vương gia và Ôn Ngọc công tử nên mới dám lớn tiếng như vậy? Còn bày đặt ra vẻ thanh cao, chẳng qua cũng giống như đám nữ nhân thanh lâu thôi!”

Phi Yến nắm thật chặt tay lại, ánh mắt lộ rõ sát khí, nàng định rút kiếm ra thì một giọng nói dịu dàng vang lên “Kẻ nào to gan mà chọc giận Phi Yến của ta vậy?” Nàng ngước nhìn lên thì thấy Chính Hiên, Thần Hy và Nhược Bạch bước vào.

Ánh mắt Chính Hiên sắc bén liếc qua Long Dịch, Thần Hy thì sát khí bừng bừng, ngay cả Nhược Bạch ôn nhu giờ đây ánh mắt chứa đầy tức giận.

Vừa đi đến cửa thì ba người bọn hắn đã nghe thấy những lời Long Dịch nói. Nếu như là những nữ nhân khác thì ko soa nhưng là Phi Yến thì…

“Ngươi lập lại những lời nói kia cho ta nghe thử xem” Thần Hy rút kiếm ra kề vào cổ Long Dịch, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn

Long Dịch sợ sệch nói: “Tứ vương gia! Dù sao phụ thân ta cũng là lễ bộ thượng thư, hơn nữa muội muội ta còn là Hy phi của hoàng thượng, ngươi đừng làm bừa!”

“Nếu như trẫm hạ lệnh thì có được ko?” Chính Hiên uy nghiêm nói.

“Còn ko mau quỳ xuống!” Thần Hy đá vào đầu gối của Long Dịch làm cho hắn quỳ xuống.

“Hoàng thượng…Hoàng thượng tha mạng, tiểu nhân ko biết thái sơn!” Long Dịch sợ hãi dập đầu. Từ trước tới giờ hắn chưa được diện kiến hoàng thượng bao giờ nên ko biết, lần này chết chắc rồi!

“Đem hắn tống vào đại lao!” Chính Hiên lạnh giọng nói. Tức thì có mấy ám vệ xuất hiện định giải Long Dịch đi.

Người bị hắn chọc giận là nàng, vì cái gì chưa hỏi ý kiến nàng mà đã quyết định “Khoan đã, sao có thể để Long Dịch công tử chịu khổ được! Giao cho ta xử lí có được ko?”

Chính Hiên bất ngờ khi thấy Phi Yến biết thân phận hắn nhưng vẫn ko ngạc nhiên hay kiêng dè một chút nào “Nàng muốn làm thế nào thì tùy!”

Long Dịch nghe vậy chưa kịp vui mừng thì đã nghe Phi Yến nói: “Ta cho ngươi một cơ hội! Nếu trong vòng ba chiếu mà có thể thắng ta thì ta sẽ tha cho ngươi!”

Long Dịch nghe vậy mà trong lòng khoái trá. Một nữ nhi yếu đuối như nàng ta sao có thể đánh bại hắn chứ? Long Dịch dùng hết sức lao vào Phi Yến.

Nhược Bạch và Chính Hiên thấy vậy nên định ngăn cản lại nhưng đã bị Thần Hy ngăn “Hai người ko cần lo! Tên đó ko là gì đối với Phi Yến đâu!” Hai người này chưa bao giờ thấy võ công của Phi Yến nên ko biết còn hắn thì đã lãnh giáo rồi.

Chính Hiên và Nhược Bạch còn chưa kịp trả lời thì thấy Long Dịch nằm trên đất kêu đau.

Phi Yến ngồi xuống cạnh Long Dịch cười khẩy “Là tại ngươi vô dụng, ko trách ta được!” Phi Yến lấy một cái gì đó đen thui từ trong người ra rồi bỏ vào miệng Long Dịch. Long Dịch chưa kịp phun ra thì cái thứ đó đã tan vào trong miệng hắn. “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Ko có gì hết, chỉ là một hình phạt nho nhỏ thôi! Hãy đem cái thứ dơ bẩn này ra khỏi đây, ta ko muốn thấy hắn!” Phi Yến mỉm cười ngụ ý.

Long Dịch và tay sai của hắn được người của Chính Hiên lôi ra ngoài.

Thần Hy thấy Phi Yến lúc này đã bình tĩnh ngồi xuống ghế nên tò mò hỏi: “Nàng đã cho hắn ăn cái gì vậy?”

“Chỉ là loại độc dược ta mới chế! Trong vòng ba ngày liền hắn sẽ cảm thấy ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến cắn hắn, sau đó bắt đầu cười ko thể ngừng lại được! A, còn một điều nữa, nếu như hắn lỡ làm mình chảy máu thì vết thương đó sẽ càng ngày càng sâu, máu chảy ko ngừng!”

Bọn hắn nghe nàng nói mà đổ mồ hôi lạnh. Sau này tốt nhất ko chọc giận nàng, nếu ko thì hậu quả sẽ rất khó lường.

“A, nóng quá!” Tại cái tên chết tiệt kia khiến nàng tức giận nên mới cảm thấy nóng như vậy.

Nhược Bạch nhìn khuôn mặt ửng hồng mê người của nàng mà đau lòng. Hắn có nghe Thanh Phi nói nàng ko chịu được nóng và lạnh nên hai mùa mùa hè và mùa đông sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Chính Hiên bỗng nghĩ ra một sáng kiến: “Ta biết một chỗ rất mát vào mùa hè! Nàng có muốn đi ko?”

Phi Yến vừa nghe thấy vậy liền vui mừng nói: “Nơi nào? Đương nhiên là ta đi rồi! Chỉ cần chỗ đó không khí mát mẻ là được!”

Chính Hiên thấy con mồi đã vào bẫy nên mỉm cười đáp “Hoàng cung của ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.