Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần

Chương 10



Nụ cười của nàng làm bỏng mắt người khác, ánh mắt cực kì mị hoặc, An Dương vương không khỏi tán thưởng đôi mắt xinh đẹp kia, khó trách Mẫn tiên sinh lại để mắt tới hắn, lúc này, phái sau xe ngựa thò ra hai cái đầu, Hoa Bế Nguyệt nhìn hai thiếu niên thanh tú kia, bọn họ thấy thề thì làm mặt quỷ với nàng, cười ha ha nói, "Nếu người tuấn mĩ tiêu sái như ngươi đều là kẻ xấu thì trong thiên hạ này chắc loạn hết rồi."

Hoa Bế Nguyệt cười ngạo nghễ, không thèm nói nữa, sau đó thúc ngựa đi về phía trước.

Thiếu niên cuồng ngạo tùy ý làm bậy khiến An Dương vương không vui trong lòng!

An Dương vương ngoái đầu nhìn lại lại thấy khóe môi của nam tử bạch y kia nhếch lên một nụ cười nhạt, không hề có ý truy vấn thiếu niên kia.

Dóc theo đường đi Hoa Bế Nguyệt không hề tiếp xúc nhiều với người của An Dương vương, luôn luôn cách bọn họ mười thước.

Càng vào sâu trong núi cảnh sắc cành di nhân, tiếng cười của các tiểu thư trong xe ngựa không ngừng truyền ra, ở thời đại này thiếu nữ đều chỉ được nuôi trong khuê phòng, làm sao có thể đi quá xa nhà? Hoa Bế Nguyệt không biết tại sao lại có sự xuất hiện của những thiếu nữ này, nhưng nàng biết từ khi đi tới nay chưa từng nhìn thấy Hoa Mị Nhi, xem ra... nàng ta quả nhiên không được sủng ái!

Đã tới bữa trưa, mọi người bắt đầu dùng cơm.

Mọi người trải vải trắng sạch sẽ không một hạt bụi lên nền đất, sau đó bày nhiều bàn gỗ nhỏ lên trên những tấm vải đó, mỗi bàn gỗ bày toàn là đồ ăn chay, An Dương vương đi xa còn dẫn theo đầu bếp, các thiếu nữ cũng đi ra ngoài ngồi, chỉ có một số ít ngồi trong xe ngựa.

Hoa Bế Nguyệt âm thầm lắc đầu, vị An Dương Vương này còn phô trương hơn cả Bắc Cung Khiếu.

Tuy đi chung nhưng nàng vẫn không tới quá gần đoàn người của An Dương vương, chỉ bắt hai con thỏ, chầm chậm nướng chín.

Mùi thịt nướng chậm rãi lan ra, bỗng nhiên có thêm hai thiếu niên tới ngồi kế bên Hoa Bế Nguyệt, nước miếng chảy dài nói, "Tiểu huynh đệ, chúng ta có thể nếm thử thức ăn thôn quê này không?"

Hoa Bế Nguyệt cười nhẹ, đưa cho họ một con thỏ đã được nướng vàng ươm.

Hai thiếu niên nọ không ngờ nàng dễ nói chuyện như thế, không khỏi có thêm chút hảo cảm với nàng, sau khi ăn đã đời, một thiếu niên cười nói, "Ta tên là Lý Tố, tên này là Lý Ngạn, hai chúng ta là huynh đệ! Ngươi tên gì?"

"Ta tên là Hoa Bế Nguyệt." Hoa Bế Nguyệt thản nhiên nói.

"Hoa Bế Nguyệt, tên thật đẹp!" Lý Tố khen ngơi một tiếng, "Tên này rất hợp với ngươi."

"Đúng rồi! Sao các ngươi lại đi chung với An Dương vương thế?" sau khi biết bọn họ họ Lý, trong lòng nàng cảm thấy thật khó hiểu.

"An Dương vương là biểu huynh của chúng ta, mẫu thân chúng ta là công chúa, không giấu gì ngươi, chúng ta chuẩn bị đi học viện Nam Phong cho nên mới đi chung đường với hắn."

Đương nhiên là Hoa Bế Nguyệt có nghe nói tới học viện Nam Phong, nơi này còn hấp dẫm đương kim tài tử hơn cả Quốc Tử Giám, đột nhiên nàng cảm thấy hứng thú với học viện Nam Phong này, vì thế Hoa Bế Nguyệt bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất với huynh đệ Lý Tố, không khí rất thoải mái, dưới ánh sáng mặt trời vàng óng, Hoa Bế Nguyệt toát ra khí chất siêu phàm thoát tục, thêm vào nàng có kiến thức vô cùng uyên bác khiến lòng của hai thiếu niên có chụt nhôn nhạo.

Nói chuyện một lát, tiệc rượu của An Dương vương tiếng cười truyền ra không ngừng, rượu thịt tỏa hương như đạp thanh ngoài ngoại ô.

"Nhìn kìa, thật nhiều hồ điệp!" một tiểu thứ quý tộc nở một nụ cười cực kì mê người, trên người các nàng mặc đồ vô cùng mỏng manh nhưng đều làm từ thứ vải quý nhất, tuy rằng tiền đường đã bị tiêu diệt mấy trăm năm rồi nhưng cái thoáng trong xã hội vẫn chưa mất đi, các cô nương mặc quần áo khá lộ liễu, bộ ngực sữa hơi lộ ra ngoài khiến bọn thị vệ bên cạnh nhộn nhạo trong lòng.

Song, Hoa Bế Nguyệt để ý thấy đám bướm này bay rất vội vã, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, từ từ nhớ lại một số chuyện mười ba năm trước.

"Hoa Huynh, ngươi đang nhìn gì thế?" Lý Tố thấy Hoa Bế Nguyệt nhìn chằm chằm vào đám tiểu thư kia thì nghĩ trong lòng là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, mà vị Hoa huynh đệ này cũng dễ nhìn như thế, hắn không khỏi cười đen tối.

"Tuyết sắp rơi rồi!" bỗng nhiên Hoa Bế Nguyệt nghiêm túc nói.

"Tuyết rơi? Tháng tư ở Giang Nam có tuyết rơi sao?" trong lòng Lý Ngạn nhịn không được mà buồn cười.

"Hoa huynh này, tuy trời có lạnh một chút nhưng cũng chưa tới mức có tuyết rơi đâu!" Lý Tố cũng không tin.

"Trời đất thay đổi liên tục, có ai dám nói trước được chuyện gì đâu, nói không chừng tuyết còn rơi suốt bảy ngày bảy đêm!" Hoa Bế Nguyệt hơi nhíu mày.

Lý Tố và Lý Ngạn chỉ nghĩ Hoa Bế Nguyệt nói đùa, ai cũng không để ý chỉ cười một tiếng cho qua chuyện. Hoa Bế Nguyệt nhanh chóng trèo lên lưng ngựa, vội vã chạy đi tìm một thôn trang nghỉ chân.

CHƯƠNG 10: TIN HAY KHÔNG

Thiếu niên thúc ngựa mà đi, Lý Tố và Lý Ngạn đưa mắt nhìn bóng lưng người nọ rồi lại đưa mắt nhìn nhau.

Bỗng nhiên phía sau truyền tới giọng nói thanh nhã của nam tử, "Khi nãy hai người nói gì với thiếu niên kia thế?"

Lý Ngạn ngoái đầu nhìn lại thì thấy một mĩ nam tử, một thân cẫm y trắng như tuyết, trên người giống như không nhiễm chút bụi trần, gương mặt tuyệt thế thoát tục có ba phần ôn nhu, dáng người ngọc thụ lâm phong ngạo nghễ mười phần, nam tử này nổi bật như trăng, khuôn mặt khiến trời đất thất sắc, khiến nữ nhân trong thiên hạ điên cuồng, Lý Ngạn có chút ngây người nhìn hắn.

Lý Tố là người phục hồi tinh thần trước, ngượng ngùng cười, "Mẫn... Mẫn tiên sinh, vị huynh đệ kia nói là sắp có tuyết rơi!"

Nam tử áo trắng cười một tiếng, "Người đó nói thế thật sao?"

"Tuyệt đối không nghe lầm, cả hai người tụi tôi đều nghe thế mà!" Lý Ngạn trả lời rất chắc chắn.

An Dương vương đi theo nam tử áo trắng đứng bên cạnh hai huynh đệ họ Lý, nghe thấy lời ấy không khỏi mỉm cười.

Trong lòng nghĩ tính tình của tiểu tử kia cổ quái như vậy, nhất định Mẫn tiên sinh chú ý tới nó là do tướng mạo xuất chúng.

Ti trúc thanh thanh, trong tầng tầng lớp lớp cây cỏ hoang dã, tiệc rượu vẫn cứ tiếp tục, rượu ngon không ngừng được rót đầy, An Dương vương vẫn không tin tưởng thiếu niên kia, ánh mắt liếc qua phía Mẫn tiên sinh đang nửa nằm trên nhuyễn tháp, nhấm nháp vài ly rượu, thần thái giống như đang say, những nữ tử xung quanh dường như bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, vì An Dương vương ra lệnh không cho bất kì ai làm phiền vị công tử này nên trong lòng các nàng rất ngứa ngáy.

Nữ tứ chung quanh bắt đầu múa hát, dùng tất cả khả năng của mình để làm nam tử kia chú ý, nhưng nam tử áo trắng như tiên kia lại không chút mảy may để ý, chỉ lười biếng tựa vào nệm.

An cần nhìn nam tử bạch y kia, An Dương vương nói, "Mẫn tiên sinh có cần gì không? Cứ việc nói ra."

Trên môi nam tử vẫn giữ nguyên nụ cười bí hiểm thản nhiên nói, "An Dương vương, ta rất sợ lạnh! Thật muốn đi tìm thôn trang để tránh gió tuyết!"

Tránh gió tuyết? An Dương vương nhịn không được mà cười ra tiếng, "Mẫn tiên sinh thật thích nói đùa!"

Đúng vậy! Sẽ có tuyết rơi sao? Nam tử bạch y nhấp một ngụm rượu, đôi mắt hoa đào mông lung kia khiến người ta có cảm giác thần bí khó đoán.

Bây giờ họ đang ở trong rừng núi, khắp nơi chỉ là cây cối hoa cỏ rực rỡ, muốn tìm thấy một hộ gia đình thôi đã rất khó rồi.

Sắc trời vẫn rất đẹp, trời xanh không mây, đường núi khá dài.

Không lâu sau đó Hoa Bế Nguyệt trở về, song, nàng lại đem theo một chiếc xe ngựa cũ nát, Lý Ngạn và Lý Tố vội vàng chạy tới giúp vui, hai mắt cứ đánh giá tới lui, thấy bên trong xe ngựa trải một lớp niêm nhục thật dày (không biết niêm nhục là gì cả, ai biết chỉ mình với), thùng xe toàn là cỏ khô, giữa xe còn có một cái áo khoát cũ nát, còn có một bao lương khô, Lý Ngạn tò mò hỏi, "Đây đều là thứ ngươi xin được từ sơn dân?"

Hoa Bế Nguyệt chỉ cười nhẹ mà không nói gì.

Thật ra nàng đi một hồi thì phát hiện ra một căn nhà không có người, chắc chủ nhà vào thành rồi.

Vì thế nàng bỏ lại vài thỏi bạc rồi tự ý mượn đồ nhà người ta.

Lý Ngạn vừa nói xong thì bên ngoài truyền tới vài tiếng cười nhạo, sau đó có một người nói, "Lý Ngạn, Lý Tố, hai người tiếp cận hắn làm gì chứ? Lai lịch của tiểu tử kia không rõ, vừa nhìn đã biết hắn là dân đen khó lường, các ngươi thân thiết với hắn quá không chừng hắn làm bẩn các ngươi."

Lý Tố ngẩng đầu lên thì thấy người vừa nói chính là biểu muội của An Dương vương gia- Phù nhi quận chúa, lập tức hừ một tiếng.

Tuy An Dương vương vô cùng căm ghét phái nữ nhưng lại đặc biệt thương yêu vị biểu muội này, cho nên hai vị Lý công tử cũng coi như nhường nhịn nàng.

Từ nhỏ vị Phù nhi quận chúa kí đã được nuông chiều, làm người cực kì ngạo mạn, lúc này ánh mắt của nàng ta khinh thường nhìn Hoa Bế Nguyệt, sau một hồi kinh diễm ánh mắt kia vẫn toát lên tia khinh khi, dù sao ở Đại Sở quốc nam kĩ cũng rất thịnh hành (khụ, là trai bao đó bà con), nam tử xinh đẹp chính là loại mà các kẻ giàu có thích nhất, huống chi vị Phù nhi quận chúa này lại rất có hứng thú với nam nhân có bản lĩnh, đương nhiên trong mắt nàng ta bây giờ chỉ có vị Mẫn tiên sinh đang ngồi trên xe ngựa kia thôi, nghĩ tới đó thôi đôi mắt nàng ta đã lóe lên tia vui sướng rồi.

Nhíu mày một cái, Hoa Bế Nguyệt cũng không muốn nói nhiều với thể loại nữ nhân này, vì thế nàng cũng đánh xe ngựa đi chỗ khác, cách đội ngũ của An Dương vương khoảng nửa dặm.

Thấy Hoa Bế Nguyệt hờ hững với mình, vị Phù nhi quận chúa kia nhất thời tức giận, giơ tay lên muốn quất vào người nàng mấy roi.

"Phù nhi, dừng lại!" An dương vương bỗng nhiên lớn tiếng ngăn cản, Phù nhi chỉ biết hậm hực hờn dỗi dừng tay.

Nàng ta vừa đi, Lý Ngạn đã tức giận nói, "Nha đầu kia lúc nào cũng tự cho mình là giỏi, nào biết dân chúng trong thiên hạ khó khăn."

Lý Tố bĩu môi nói, "Phù nhi thường tự cho mình là đúng, thậm chí còn thích Mẫn tiên sinh, nhưng vị tiên sinh kia từ trước tới giờ lại không thích tiếp cận nữ nhân! Càng không thích loại nữ nhân nông cạn như nàng ta."

Lý Ngạn cũng cảm thán, "Mẫn tiên sinh chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi lộ diện, sau khi Hoa huynh tới đây dường như khiến Mẫn tiên sinh có chút hứng thú."

Lý Tố vừa nhìn vừa nói, "Nghe ngươi nói có vẻ đúng, nhìn xem, Mẫn tiên sinh đang nhìn Hoa huynh kia."

Bấy giờ Hoa Bế Nguyệt mới ngoái đầu nhìn lại, giờ nàng mới thấy rõ gương mắt của người áo trắng kia, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng nàng bỗng rạo rực.

Hoa Bế Nguyệt vốn không phải nữ tử háo sắc, hơn nữa su khi trải qua tổn thương tim nàng đã lạnh như băng, chỉ dựa vào dung mạo của nam tử thì... nếu một nữ tử không làm cho mĩ nam tử tim đập nhanh thì cũng chỉ là khúc gỗ mục.

Nam tử bạch y cười với nàng một cái, đúng là khiến người ta lóa mắt, Hoa Bế Nguyệt nhíu mày, nàng có cảm giác gặp người này ở đâu đó rồi thì phải, nhưng nghĩ mãi mà không ra. Người này thuộc cùng thể loại với Ngọc Lưu Thương, đều là nam tử hiếm có, nhưng mà, thời đại này có rất nhiều văn nhân nhã sĩ thích mặc đồ trắng, kiếp trước nàng cũng thấy nhiều người mặc bạch y rồi, song lại có rất ít người có thể mặc bạch y tao nhã thành tiêu sái tự tại như hắn, giống như hắn có thể khiến bạch y có một loại sức hút khác, giống như trời sinh màu trắng tao nhã chỉ dành cho hắn, giống như mây trắng trên trời vậy!

Một người như thế khiến nàng tự nhiên không muốn nhìn thẳng, tự giác quay đầu đi chỗ khác.

Hoa Bế Nguyệt đi theo đoàn xe nửa ngày, về lời đồn 'tuyết rơi' kia không ngừng được lan truyền trong đoán người.

Sáng sớm hôm sau, Phù nhi quận chúa mặc một cái váy hồng, bân hông có rất nhiều dây nhợ buộc thành hình nơ vòng quanh dáng người đẫy đà, cưỡi con ngựa màu đỏ thẩm, đi lại gần xe ngựa của Hoa Bế Nguyệt cười khinh thường, "Này này, hôm nay mặt trời lên cao như thế, tuyết ở đâu vậy nhỉ?"

Hoa Bế Nguyệt không thèm để ý tới nàng ta, mặc dù kiếp trước nàng chưa gặp vị quận chúa này nhưng thanh danh của nàng ta cũng không phải chưa từng nghe.

Thấy Hoa Bế Nguyệt vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mày thon dài của Phù nhi nhíu lại, thấp giọng mắng, "Đúng là đồ dân đen!"

Ngày thứ ba, thời tiết đột nhiên âm u, trên đường đi còn có mưa.

Chạng vạng, không khí đột nhiên lạnh lẽo, tất cả mọi người bên trong xe ngửa đều tìm áo mặc vào.

Đám nữ quyến quý tộc kia bình thường chỉ thích mặc đồ mỏng manh nên quần áo mang theo cũng không khá khẩm gì, cả đám chỉ cuộn mình trong chăn run cầm cập.

Hoa Mị Nhi bị nhốt trong chiếc xe ngựa cuối cùng, trong xe tối om, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy cả người vì lạnh mà run lên.

Ba ngày nay nàng giống như bị thế nhân vứt bỏ, nằm trong xe ngựa mà trong lòng mắng to không biết bao nhiêu lần, hận thù như thuốc độc lan tràn.

Lúc này nàng không hề biết một biến cố thê thảm sắp xảy ra!

Gió núi mãnh liệt, lúc này An Dương vương mới nhớ tới thiếu niên tuấn dật kia, tuy Hoa Bế Nguyệt chỉ mặc một bộ áo khoát thô sơ của nhà nông nhưng không hề ảnh hưởng tới phong độ của nàng, liên tiếp mấy ngày đối mặt với sự cười nhạo của đám người Phú nhi, nàng cũng tự biết tự giữ.

Sự tự tin của thiếu niên khiến lòng của hắn bất an, đôi khi hắn lén lút đưa mắt nhìn Mẫn tiên sinh lại thấy người nọ đang nhắm mắt giống như đang ngủ.

An Dương vương suy tư một lát, cái gì cũng không thể nói ra miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.