Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần

Chương 3: Ngọc thương lưu



Lại nói, Hoa Bế Nguyệt ngồi trong phòng, mắt nhìn chằm chằm dung nhan người trong gương, không động đậy

Người trong gương có môi anh đào hồng nhuận, cánh mũi nhỏ xinh đẹp đẽ như ngọc điêu khắc mà thành, làn da cũng thế, trắng hồng đầy sức sống, cả người như hoa sen mới nở, cao quý và đẹp đến kinh diễm. Ngoài ra, nét quyến rũ kia phảng phất chút ngây ngô. Quả thật là một mỹ nhân. Ôi, nàng có quá tự luyến lắm không?

Nhưng nghĩ đến thời gian đã qua, lại nghĩ mình có thể nói là tái sinh làm người mới hẳn là nên sung sướng nhưng mà, tại sao lòng lại dâng lên tư vị không rõ, bình tĩnh, thản nhiên và chua chát!

Hoa Bế Nguyệt cong khóe mắt, tâm nổi lên từng gợn sóng nhẹ. Ngay tại khi tâm trí nàng đang thỏa sức tung bay, bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của một nữ tử:

“ Nguyệt Nha Nhi tiểu thư, người đã tỉnh chưa?”

Hoa Bế Nguyệt nhẹ “ Ừ” một tiếng, quay đầu nhìn rõ, trước mắt là một thị tỳ, ánh mắt như sao, chậm rãi đứng dậy nói:

“ Châu nhi, hôm nay là ngày tháng nào rồi?”

Nghe vậy, ánh mắt Châu nhi dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Bế Nguyệt, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy vẻ kinh dị, nhưng nghĩ đến có thể Hoa Bế Nguyệt bị bệnh nên có hơi hồ đồ nên cố bình tâm nhìn Hoa Bế Nguyệt một lát, mâu quang lóe lóe ôn nhu nói

“ Tháng tư, năm Thiên Triệu thứ ba”

Gì? Tháng tư, năm Thiên Triệu thứ ba?

Mày Hoa Bế Nguyệt nhíu cả lại, lưu quang thoáng chốc tụ lại đọng đầy đôi mắt xinh đẹp, theo bản năng nàng xiết chặt bàn tay!

Nhanh quá, không nghĩ tới đã tháng tư, vậy nếu nàng nhớ không nhậm thì tháng sau, người của tộc Bắc Cung sẽ tới đây, bàn chuyệ kết giao tình thân, thực chất là mốn kết thân với Hoa gia

Nhớ năm đó, kẻ gọi là phu quân của nàng- kẻ mà nàng theo đằng đẵng mười ba năm, lần đầu tiên nhì thấy nàng đã bị sắc đẹp củ nàng làm cho kinh diễm, đối nàng nhất kiến chung tình, đã thề không phải nàng không cưới, thậm chí dùng ba ngàn lượng hoàng kim, năm mươi bảy con ngựa Hãn huyết bảo mã làm sính lễ, kết quả nàng là nữ nhi phong quang bậc nhất, giết chết không biết bao nhiêu tâm của đám tỷ muội Hoa gia. Ghen ghét, hâm mộ, tất cả đều có

Hoa Bế Nguyệt vẫn nhớ rõ ràng, ngày đó phu quân của nàng- Tam thiếu gia Bắc cung, y bào hoa lệ, lung thắt đai ngọc, khí chất tùy ý mà thản nhiên, gió làm y bòa bay phần phật, đáy mắt cất dấu sự sắc bén, hắn như một đóa Tuyết Liên Hoa( hoa sen trong tuyết) chỉ nở rộ ở nơi đỉnh núi lạnh lẽo và cao nhất, hắn tùy ý phong lưu như mây bay về phía cuối trời

Mà nàng chỉ là một cô nương chưa xuất giá, gặp được một tuyệt thế nam nhân như vậy tất nhiên trong thâm tâm sinh ra ái mộ không thôi

Sau khi thành thân, thật lâu về sau, người ta còn lưu truyền câu nói “ Gả phu quân phải được như Nguyệt Nha Nhi”, điều đó kiến nàng trở thành nữ tử được cả thiên hạ ngưỡng mộ

Thế mà, sau khi nàng giúp hắn giành cả giang sơn, hắn lại một tay ôm mỹ nhân, một tay bao trọn giang sơn, vong tình phụ nghĩa , tình yuee của nàng trở thành dĩ vãng

Trùng sinh một đời khiến nàng thực muốn ôn lại chút đau thương kiếp trước. Giờ, nàng- Hoa Bế Nguyệt không thể mắc lỗi lầm như thế nữa. Tuyệt đối không

Nghĩ đến thế, Hoa Bế Nguyệt không khỏi cười tự diễu, trong lòng bỗng nhiên có một trận đau đớn đánh úp, nàng nâng mắt nhìn về phía chân trời, tay chậm rãi phủ lên ngực, nơi trái tim đang đập liên hồi. Nhớ đến đêm qua, khi cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngực, cảm giác khi đó....

“ Châu nhi... đêm qua... vị Ngọc công tử ở trong phòng ta tối qua là.. người phương nào?”

Châu nhi nhìn thoáng qua Hoa Bế Nguyệt, thầm nghĩkhông phải đêm qua tiểu thư hôn mê sao? Sao lại biết Ngọc công tử?

Trong Hoa phủ, rất nhiều cô nương ái mộ Ngọc công tử, bản thân nàng cũng thực thích hắn, lẽ nào Nguyệt Nha Nhi tiểu thư cũng... Châu nhi nhịn không được nhìn chằm chằm cô giá trước mặt, nàng thấy trong mắt tiểu thư cũng không có toát ra sự si mê gì, hạ thấp con ngươi nói

“ Ngọc công tử là thầy thuốc, nghê nói là đệ tử chân truyền của vị Thiên y nhân nào đó, nay hắn đến phủ ta làm khách, đi theo cùng còn có một vị quý nhân khác, cả hai đều là khách quý ở Hoa phủ”

Nói thế, Ngọc Lưu Thương là quý nhân, không phải thầy thuốc bình thường ai muốn gặp là có thể gặp. Nghe Ngọc công tử là đệ tử của Thiên Y, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy trong lòng chấn động, vội vàng hỏi

“ Hắn là công tử Ngọc Lưu Thương?”

Châu nhi giật mình

“ đúng thế ạ”

Sắc mặt Hoa Bế Nguyệt khẽ biến, Ngọc Lưu Thương- cái tên này như sấm đánh bên tai, có thể thế nhân không rõ người này lắm, Ngọc Lưu Thương là ai nhưng nàng biết, Ba năm sau, Ngọc Lưu Thương nổi danh đứng đầu Thiên hạ ngũ tuyệt, mà y thuật của hắn thực sự là thiên hạ không đối thủ, tính tình lại tiêu diêu tự tại khoáng hoạt hơn cả đế vương, chỉ thích du sơn ngọa thủy.

Người tiêu diêu tự tại như thế vẫn làm nàng hâm mộ không thôi, thực muốn kết làm bằng hữu

Nàng kiếp trước theo vua chinh chiến khắp nơi, mang danh Ngu Cơ, cùng quân rong ruổi sa trường, thật ra cũng chỉ là một phụ nhân( người phụ nữ đã có chồng) mà thôi, không thể không tuân thủ tam tòng tứ đức, do đó nhân sinh cú thế bị trói buộc, nàng thường ai thán rằng cuộc đời này mình đã hi sinh hết cho vị nam nhi kia

Đã là thê tử của người mà bao năm, không thể hoài thai, cũn nhiều lần mời gọi các bậc danh y, thế mà thân thể vẫn không thấy biến chuyển. Nghe nói, Ngọc Lưu Thương có y thuật có thể cải tử hồi sinh. Đáng tiếc kiếp trước hai người thực là vô duyên, không có cơ hội gặp

Nếu như, cuộc đời nàng khi đó có thể gặp được Ngọc Lưu Thương, được hắn trị liệu. Vậy vận mệnh khi đó có thể thay đổi chăng?

Do đó, Hoa Bế Nguyệt ăn diện một phen, váy áo thanh lịch, chọn kiểu dáng gọn gàng, lịch sự và thanh nhã, làn váy nhẹ nhàng bay theo gió mang theo nét mộc mạc, ống tay áo được thêu hoa lan màu hồng nhạt, trên tóc cũng không đeo quá nhiều trang sức, nhìn qua thật là thanh nhã. Nét cao quý như ẩn như hiện

Khi nàng bước ra khỏi phòng, màu sắc y phục hòa trong ánh nắng sớm, màu sắc giao n hau quả thật hài hòa. Hoa Bế Nguyệt nhìn ánh nắng một hồi, cảm thấy thật sự mình đã trọng sinh, đã có cuộc đời mới, ánh mắt không giấu được chút hi vọng. Nàng cứ như thế, quả thật giống Lăng Ba tiên tử, khiến người mê mẩn

Bên trong Hoa phủ từng khóm trúc được trồng san sát, hàng ngày được chăm sóc cẩn thận, bốn phía cỏ cây xanh mát, tràn đầy sức sống, trong hoa viên có đặt núi giả, từng hàng chồng chất bên cạnh con suối được dẫn từ ngoài vào, xa xa có thể thấy được cầu nhỏ bắc ngang dẫn đến đình giữa hồ. Thật là một khung cảnh xinh đẹp tuyệt trần

Trong lầu các nơi nội viện, hai nam tử trẻ tuổi đang ngồi đánh cờ. Một người thân lục y, người còn lại y phục trằng thuần mộc mạc.

Kỳ nghệ của lục y nam tử thật ra rất tinh diệu song với bạch y công tử thì có thể nói hai người có tài ngang nhau, một lúc sau trên bàn cờ thật chẳng phân ra ai thắng ai bại

Bạch y nam tử khóe môi giương lên, nhẹ nhàng cầm một tách trà khẽ nhậm nháp, vẻ mặt nhàn nhã, bạch y màu trắng kiều diễm, trên khuôn mặt tuấn tú hiển lộ đôi con ngươi tuyệt đẹp. Hắn chậm rài đứng dậy, bộ pháp tao nhã đến trước cửa sổ, khoanh tay mà đứng, ánh nhìn xuyên qua cửa sổ, trông vào hoa viên bên kia thấy từng đoàn oanh oanh yến yến, tiếng nói cười vọng tới tân đây. Bạc môi khẽ nhếch, tười cười nói

“ Ngọc huynh, sức quyến rũ của huynh quả thật là vô cùng. Nữ tử Hoa gia dường như tất cả đều bị ngươi mê hoặc cả rồi. Thế mà ngươi lại trốn trong phòng cùng ta chơi cờ, chẳng lẽ không sợ cô phụ tấm lòng giai nhân, cô phụ cảnh xuân của trời?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.