Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 22: Nữ tôn quốc (3)



Như Lan cùng Cát Tường cứ thế nắm tay tiến về phía bờ hồ, không cần nói chuyện cũng hòa hợp đến kì lạ.


"Hai bánh trung thu, cảm ơn." Cát Tường một tay vẫn nắm lấy tay Như Lan, một tay khác lấy ra túi tiền đưa cho lão bản.


Bánh trung thu cổ đại hình dáng rất đẹp, không cần dùng khuôn cũng có thể tạo hình đẹp như thế, quả thực là rất khéo tay. Có điều các loại nhân bên trong không phong phú như ở hiện đại, hương vị cũng không ngon bằng. Ăn tạm, trung thu lẽ nào lại không ăn bánh?


"Mặc dù không ngon bằng ta làm, nhưng vẫn ăn được." Cát Tường quay sang Như Lan, dùng biểu tình đương nhiên mà khoe khoang.


Như Lan phì cười, ngươi còn có thể kiêu ngạo thêm một chút được không? Y cắn một miếng bánh trung thu, vị ngọt ngấy lan đầy khoang miệng, ngọt đến mức khiến y rùng mình. Cũng không phải chưa từng ăn bánh trung thu, nhưng mà hương vị nhà này, thật sự là quá ngọt...


Ăn hết bánh trung thu cũng vừa vặn đến bờ hồ, mặc dù không phải ngày lễ thả hoa đăng, nhưng vẫn có người mua hoa đăng thả để cầu nguyện. Cát Tường cũng mua một bông, ghi ước nguyện lên giấy, sau đó thả xuống hồ.


"Ước nguyện của ngươi là gì?" Như Lan có chút tò mò hỏi, y không có gì để ước nguyện, cho nên cũng không mua hoa đăng.


"Ước nguyện của ta chính là...


....Có thể ở bên cạnh ngươi đến bạch đầu giai lão."


Cát Tường vừa dứt lời, chân trời liền nở rộ từng cụm, từng cụm pháo hoa. Pháo hoa rực sáng cả một góc trời, cũng sáng bừng đôi mắt nàng. Như Lan ngây người, y có thể nhìn thấy bản thân phản chiếu trong mắt nàng, nàng nói cái gì? Cùng nhau bạch đầu giai lão...?


"Ngươi điên sao?! Ta là Lân vương phi!" Y hốt hoảng rút tay ra, rõ ràng bàn tay Cát Tường mát lạnh, y lại cảm thấy nóng đến bỏng da cháy thịt.


"Ngươi muốn biết mục đích của ta là gì đúng không?" Cát Tường không mấy bận tâm hành động cự tuyệt của y, lẳng lặng nhìn dòng nước êm đềm bên dưới.


"Ta yêu ngươi, Như Lan."


Như Lan không biết tâm tình lúc đó của mình như thế nào, y chỉ thấy đầu óc trống rỗng, mừng rỡ lại hoảng hốt. Mừng rỡ? Y cũng không rõ, nhưng bọn họ không thể! Bọn họ không thể bên nhau! Đó là trái luân thường đạo lí, là điều điên rồ. Y là Lân vương phi, cho dù y vốn chẳng hề yêu Thuyên Tâm, nhưng y vẫn là Lân vương phi, cả đời này, y vĩnh viễn bị buộc một chỗ với nàng ta.


Đối diện với tình cảm của Cát Tường, y ngoại trừ trốn tránh, cái gì cũng không làm được.


Thật ra thì, Như Lan có thể từ chối, đó là điều tốt nhất cho cả hai, Cát Tường có thể quên đi y để tìm một nam nhân khác xứng với nàng hơn. Nhưng y không thể nói ra điều đó, y ích kỉ đến khó tin! Y không muốn nhìn nàng nắm tay nam nhân khác, không muốn nàng ngừng yêu y. Nhưng cũng đồng thời, không dám chấp nhận tình cảm của nàng.


Luân thường đạo lí chỉ là việc nhỏ, việc lớn là, y đã có thê chủ, y đã không xứng với nàng....


Bóng dáng Thuyên Tâm lúc này xuất hiện giữa đám người, Như Lan dường như chạy trối chết về phía nàng ta, một giây cũng không nán lại. Cát Tường nhìn bộ dáng chật vật của y, suýt chút nữa giữ không được vẻ mặt thâm tình mà cười phá lên.


Như Lan từ chối đều nằm trong dự đoán của nàng, Cát Tường cũng không mấy thất vọng. Luân thường đạo lí cái gì ở cổ đại đúng là rất khó xử lí, nhưng nếu như y không thẳng thừng từ chối, thì cũng coi như có thành tựu rồi.


Cứ chạy đi, mãi rồi cũng phải về thôi. Người cầm dây vẫn luôn là ta, Lân vương phi thân mến.


Thuyên Tâm cuối cùng cũng tìm thấy người, nàng ta còn chưa kịp mừng rỡ thì hội đã hết, mà cho dù có còn thì Như Lan cũng chẳng còn tâm trạng mà xem hết nữa.


"Ta mệt mỏi, chúng ta hồi phủ đi thôi." Y day trán, khuôn mặt tái nhợt, nói khẽ.


"Được, mau đi." Thuyên Tâm vẻ mặt đau lòng khoác tay Như Lan, lại nói.


"Ngươi cũng thật là quá hiền lành, để đám người hầu trèo lên đầu, ngươi xem, chủ tử mệt đến mức độ này, tên thị vệ kia cũng không biết chạy đi đâu rồi!"


Thị vệ trong lời nàng đích xác là Cát Tường. Mà Như Lan vừa nghe mấy lời này, lại hốt hoảng đến độ suýt chút ngã sấp xuống. Y vội xen ngang:


"Đừng nói nữa, mau lên hồi phủ đi."


Mặc dù không cam lòng, Thuyên Tâm cũng chẳng thể làm gì khác, nàng ta đành đỡ Như Lan lên xe ngựa, sau đó lập tức cho xe chạy. Mãi mới có thời gian ở riêng, đợi tên thị vệ khốn nạn kia thì nàng cũng quá ngu rồi!


"Lan nhi, ta xin lỗi, mấy năm nay không quan tâm đến ngươi. Để ngươi chịu khổ rồi." Thuyên Tâm áy náy nói.


"Không sao, vương gia còn nhiều việc phải làm." Đối với thái độ thân mật của Thuyên Tâm, Như Lan vờ như không nhìn ra, xa cách đáp.


"Ngươi gọi Tâm là được rồi, dù sao chúng ta cũng là phu thê." Thuyên Tâm không mấy hài lòng với thái độ của Như Lan, nhưng cũng không thể bắt ép y.


"Được, Tâm." Y qua loa đáp lời, sau đó cúi đầu xuống, không muốn nói thêm chuyện gì nữa.


Hành động này vào mắt Thuyên Tâm lại trở thành ngượng ngùng, vì vậy nàng ta càng vui vẻ cong khóe miệng, nàng biết mà, không có nam nhân nào có thể thoát khỏi mị lực của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.