Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 47: Ma cà rồng cuồng chiếm hữu (end)



Căn phòng tối đen như mực, Cát Tường không thể xác định được hiện giờ là ngày hay đêm.


"Ái Nhĩ Lạp Tư?" Cô thử thăm dò mà gọi.


"Ừ?" Giọng mũi trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống, Ái Nhĩ Lạp Tư theo bản năng đem Cát Tường ôm càng chặt một chút.


Hắn hiển nhiên đã sắp ngủ rồi. Cũng không biết chờ thêm bao lâu nữa, ngay khi Cát Tường cũng sắp chống đỡ không được mà thiếp đi, một thứ ánh sáng xanh lờ mờ xuất hiện trước mắt cô. Cho dù đã điều chỉnh ánh sáng xuống thấp nhất, trong căn phòng tối vẫn đặc biệt chói mắt.


"Chờ lát nữa cánh cửa thời không mở ra, cô phải ngay lập tức rời đi nhớ chưa?" Hệ thống nghiêm túc dặn dò.


Cát Tường cười mỉa, nói miệng thì dễ rồi, cô cũng biết là phải lập tức rời đi, nhưng mà tay chân đều bị cố định, đùa chắc!?


"À quên, phải tháo mấy thứ đồ sắt đó ra cho cô đã." Hệ thống cảm nhận được bản thân bị khinh bỉ, suy nghĩ một lúc mới phát hiện ra nguyên nhân.


Vì thế Cát Tường liền dễ như trở bàn tay thoát khỏi xiềng xích, nhưng cho dù chân tay được tự do, cả người cô vẫn bị Ái Nhĩ Lạp Tư chặt chẽ ôm trong lòng. Sợ khiến hắn tỉnh lại nên Cát Tường ngay cả động đậy một ngón tay cũng không dám chứ đừng nói đến giãy giụa thoát ra.


"Cửa thời không mở ra rồi! Player xin nhanh chóng lên!"


"Không sợ hắn thức giấc sao?" Cát Tường liếc về phía Ái Nhĩ Lạp Tư.


"Đừng lo, hệ thống đã cho hắn dùng loại thuốc ngủ tốt nhất. Đảm bảo trong vòng hai ngày không tỉnh dậy, đồ từ hệ thống đương nhiên tất cả đều là loại tốt nhất!"


Cát Tường lần đầu cảm thấy hệ thống có chút ích lợi, cô cẩn thận đem tay Ái Nhĩ Lạp Tư gỡ ra. Nhưng mà cho dù là lúc ngủ, hắn cũng vẫn như cũ ôm chặt không bỏ. Dường như cảm nhận được mối đe dọa, Ái Nhĩ Lạp Tư cho dù mê man cũng không ngừng lẩm bẩm 'Cổn Na, đừng đi', lông mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ như muốn cố gắng tỉnh lại.


Hồi chuông cảnh báo trong lòng hắn reo vang, hắn phải tỉnh lại, nhưng mà mí mắt nặng quá, cả người cũng không còn sức lực nữa. Xung quanh hắn tối đen như mực, không có Cổn Na, không có cô... Không được, không thể để Cổn Na rời đi!


Cát Tường đã gần như hoàn toàn bước vào cánh cửa thời không, ngay khi ánh sáng chỉ còn một khe hở, Ái Nhĩ Lạp Tư lập tức tỉnh dậy. Ánh mắt hắn tối đen như mực, lạnh lẽo như băng tuyết, gần như không có một giây do dự, hắn đưa tay vào giữa khe hở thời không, dùng sức giữ chặt khiến nó không thể đóng lại.


Cát Tường chỉ cảm thấy toàn thân rung lắc dữ dội, đèn cảnh báo không ngừng nháy đỏ, tiếng hệ thống sợ đến run bần bật:


"Nguy rồi! Ái Nhĩ Lạp Tư muốn xen vào thời không! Làm sao đây? Cửa không đóng lại được!"


"Không phải nói hắn ngủ hai ngày cũng không tỉnh dậy nổi sao?"


"Đúng vậy, đáng lẽ là phải như vậy... Tại sao thuốc ngủ lại không có tác dụng với hắn?!"


Cát Tường cười lạnh, tặng cho hệ thống ánh nhìn đầy khinh bỉ. Đồ của hệ thống luôn là loại tốt nhất? Haha, xin phép cười vào mặt ngươi - ngu xuẩn hệ thống.


"Khoan đã, cô uống máu của Ái Nhĩ Lạp Tư?" Hệ thống hốt hoảng hỏi.


"Một chút." Cát Tường có dự cảm không lành: "Sao vậy?"


"Player ngu xuẩn." Hệ thống mỉa mai: "Cô và hắn đã lập huyết khế, cho dù bổn hệ thống đưa cô lên trời hắn cũng có thể tìm đến."


Cát Tường tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, quả nhiên là cười người hôm trước hôm sau người cười mà.


Sau đó... đương nhiên không có sau đó, bởi vì hệ thống quá mức bất lực, cho nên quyết định bỏ mặc Cát Tường tự sinh tự diệt, nó một câu cũng không nói nữa.


"Cổn Na!" Ái Nhĩ Lạp Tư mừng như điên chạy tới, lòng bàn tay hắn còn đang chảy máu, hắn lại một chút cũng không cảm thấy đau, bởi vì hắn tìm thấy Cổn Na của hắn.


"Tôi là Cát Tường, không phải Cổn Na. Hiểu không? Cổn Na của anh vẫn còn ở thế giới kia, quay về đi, đừng bám theo tôi nữa." Cát Tường lạnh mặt nói.


Ái Nhĩ Lạp Tư khựng lại, nghiêng đầu suy nghĩ. Ngay khi Cát Tường định thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nhanh như cắt đem cô ôm lấy, vui vẻ nở nụ cười:


"Không trở về. Em là Cổn Na, tôi liền thích Cổn Na. Em là Cát Tường, tôi liền thích Cát Tường. Chỉ cần là em."


"Cho dù tôi không phải người cùng một thế giới với anh?"


"Ừ."


"Cho dù trước kia, hiện tại hoặc cả sau này tôi cũng không hề có tình cảm với anh? Anh vẫn muốn đi theo tôi?"


"Ừ."


Cát Tường ngẩn người, không biết phải nói gì nữa. Trên đời này thật sự có loại người ngu ngốc như vậy ư? Điên cuồng chạy theo những thứ hư ảo, cho dù thương tích đầy mình cũng không chịu quay đầu. Tình yêu thật sự là thứ khiến người ta phải kinh ngạc.


Trước mắt nhoáng lên, không gian màu xanh biến mất, thay vào đó là khung cảnh của thế giới hiện đại. Cát Tường chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó ý thức của cô ngày càng trở nên mơ hồ. Trước khi ngất đi, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng hệ thống thở dài:


"Nghiệp tự mình tạo, không nên trách bổn hệ thống nha..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.