Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 49: Tử Lam



Nội dung (dành cho các bạn đã quên): Tử Lam từ đầu vốn không phải nam chính của thế giới này, chỉ là đôi mắt quá xinh đẹp nên được Cát Tường thu nhận - trở thành cận vệ của cô. Tại đây, Cát Tường là Đức phi nương nương cùng nữ chính Thục phi Tuyết Liên giành giật sủng ái của hoàng đế Đông Phương Hạo. Nữ chính bại trận, bị biếm lãnh cung, Đức phi cũng ho ra máu, cuối cùng bị Tuyết Liên giết chết. Tử Lam chấp niệm quá sâu, sau này trở thành ma y, không những không cứu người mà còn giết người, hận nữ chính thấu xương, hành hạ nữ chính sống không bằng chết.


.


Cát Tường vốn tưởng rằng có lẽ phải sống hết đời cùng Daniel ở nước Anh, không ngờ cánh cửa thời không lại một lần nữa mở ra, ngay cả Daniel cũng bị cuốn vào, cuối cùng mỗi người rơi xuống một nơi. Lần này, nơi Cát Tường rơi xuống là thế giới cổ đại - Hoàng thành Tây quốc.


Nằm bất động trên bãi cỏ một hồi lâu, Cát Tường cảm thấy mí mắt rất nặng, bầu trời trong xanh, nắng ấm gió mát, đúng là thời điểm phù hợp để chợp mắt. Theo cơn buồn ngủ là rất nhiều những kí ức ở Tây quốc trước kia ùa về, là ở nơi này, gặp được thiếu niên có đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp đó, đôi mắt sạch sẽ nhất trên thế gian, ngắm nhìn nó có cảm giác như đang ngắm nhìn bầu trời vậy.


Tử Lam hiện giờ hẳn là sống rất vui vẻ đi, rốt cuộc, hắn phù hợp với cuộc sống tự do tự tại.


oOo


"Tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp quá nha, là tiên nữ sao?" Giọng nói non nớt của trẻ nhỏ đánh thức Cát Tường.


Cô từ từ mở mắt ra, bầu trời vẫn còn sáng, hẳn là ngủ chưa lâu. Đứa bé trai gầy yếu xanh xao nhưng đôi mắt đen láy lại sáng ngời nhìn cô.


"Đúng rồi, tỷ tỷ là tiên nữ. Bị đệ phát hiện mất rồi." Cát Tường nhất thời muốn trêu đùa nó một chút, mỉm cười đáp.


"Hì hì, đệ biết mà. Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ có thể khiến đệ hết bệnh được không? Đại phu nói bệnh của đệ chỉ có ma y mới có thể cứu được, nhưng làm sao có thể tìm được ma y chứ? Mẫu thân của đệ mỗi ngày đều khóc, đệ..." Không hiểu vì sao, cậu cảm thấy rất thân thiết với tiên nữ tỷ tỷ, muốn đem tất cả mọi chuyện phiền lòng đều kể ra hết. Hơn nữa không phải nói thần tiên rất tài giỏi sao? Nhất định sẽ giúp được cho cậu!


Cát Tường vừa cảm động lại vừa áy náy, cô sao có thể lừa gạt một đứa trẻ đáng thương như thế này chứ? Nhìn ánh mắt lấp lánh hi vọng của nó, Cát Tường không cách nào nói ra sự thật.


"Ma y thật sự khó tìm như vậy sao?"


"Cũng không khó tìm, nhưng mà ma y sẽ không giúp đệ đâu. Hắn tính khí thất thường, muốn hắn chữa bệnh còn khó hơn lên trời."


"Chỉ cần có một tia hi vọng thì không được từ bỏ nha. Đệ đáng yêu như vậy, ma y nhất định sẽ cảm động thôi, hơn nữa không phải còn có tỷ sao? Tỷ sẽ đi cùng đệ."


Đứa nhỏ vui mừng rớt nước mắt, có lẽ là còn quá nhỏ, nó hoàn toàn tin vào cái gọi là 'thần tiên'. Cát Tường thở dài, trước giờ cô không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng đứa bé này cũng quá đáng thương, hơn nữa hiện giờ cô cũng không biết phải đi đâu làm gì, có chút việc làm cũng tốt. Đức phi đã chết xuất hiện trở lại, hẳn là sẽ bị người dân cho là yêu quái, đem đi hỏa thiêu đi? Nên nhớ đây chính là cổ đại, là nơi mà mọi thứ đều bất công, mê tín. Không trở về cung điện, cô cũng không còn nơi nào để đi, nhân cơ hội này thử cảm giác phiêu bạt giang hồ một lần vậy.


Đứa bé này tên Tiểu Đậu, mẫu thân của nó cũng ốm yếu vô cùng, hơn nữa do vấn đề tài chính gia đình khó khăn, phu quân tử trận sa trường, bà không thể đưa con đi tìm ma y được. Lần này gặp được Cát Tường, bà mừng đến rớt nước mắt:


"Cô nương là người lương thiện, nhất định sẽ được ông trời phù hộ."


Trước khi bọn họ lên đường còn được dúi thêm một ít lương khô và vài nén bạc vụn gọi là lộ phí. Haha, người cổ đại quả nhiên đều rất ngây thơ, một người lạ đến nhà muốn đem con mình đi, nếu là người hiện đại, không rút dao chém đã là rất nhân từ rồi. Những lời này, Cát Tường đương nhiên chỉ giữ trong lòng mà thôi.


Ròng rã nhiều ngày đêm, vượt qua không ít gian nan, cuối cùng hai người cũng tìm đến được U Lan Cốc - nơi ma y ẩn mình. Muốn vào được bên trong phải đi qua một rừng trúc, nhưng không thể tin nổi là bọn họ đã bị lạc ở đây đến 2 ngày. Hẳn chỗ này có đặt pháp trận, nhưng đáng tiếc Cát Tường một chút cũng không biết cách phá trận, vì thế chỉ có một cách duy nhất: ngồi chờ.


Tử Lam yên tĩnh gảy đàn, những ngón tay trắng nõn như bạch ngọc, mái tóc đen như mực rũ xuống tán loạn trên vai khiến hắn đẹp đến không thực. Đúng lúc này, dây đàn đột nhiên đứt, đầu ngón tay Tử Lam thấm ra một giọt máu, hắn ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía rừng trúc, xem ra hôm nay lại có khách ghé thăm rồi.


Một trận gió lướt qua, người ngồi gảy đàn đã biến mất không thấy tăm hơi.


Cát Tường nhìn Tiểu Đậu đã mệt đến sắp ngất đi, dịu giọng trấn an:


"Đệ đừng lo, bây giờ tỷ sẽ làm phép thuật triệu hồi ma y đến. Chờ đệ tỉnh dậy bệnh cũng đã được chữa rồi nha."


"Vâng." Tiểu Đậu tin tưởng gật đầu, sau đó dần dần ngủ thiếp đi.


Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng xào xạc, giọng nói thấp thỏm của Tử Lam vang lên:


"Nương nương?"


Bóng lưng trước mắt quen thuộc như vậy, hắn vốn dĩ đã khắc sâu vào trong lòng, tuyệt đối không thể nhầm được!


Cát Tường giật mình quay đầu lại, cả người lập tức bị ôm lấy. Mẹ, tất cả nam nhân hiện giờ đều có thói quen không nói tiếng nào đem người siết đến tắt thở sao?


"Người cuối cùng cũng trở lại, Tử Lam thật sự rất nhớ người..." Nhớ đến bi luỵ, nhớ đến thống khổ dày vò. Tuyết Liên đã chống đỡ không được mà chết trong nhà giam, hắn mỗi ngày đều sống không mục đích, thẫn thờ như rối gỗ. Nếu như hôm nay nàng còn không xuất hiện, hắn nhất định sẽ chết...


"Ta cũng... rất nhớ ngươi. Tử Lam, trước kia ra đi không từ mà biệt khiến ngươi lo lắng. Hiện tại lại mặt dày đến nhờ vả ngươi, ta cảm thấy xấu hổ vô cùng."


Tử Lam cười khổ, chết một lần đối với nàng chẳng lẽ chỉ là 'không từ mà biệt' thôi sao? Hắn không biết vì sao hiện tại người vốn đã chết như nàng lại có thể xuất hiện, nếu như tất cả chỉ là ảo mộng, hắn nguyện cả đời chìm đắm.


"Chuyện nương nương muốn ta làm, Tử Lam muôn lần chết không chối từ. Chỉ cần người có thể ở lại..."


"Ta chỉ muốn nhờ ngươi chữa bệnh cho đứa bé này thôi. Với lại đừng gọi ta là nương nương nữa, ta đã không còn là Đức phi nữa, gọi ta Cát Tường được rồi."


Lời lẽ Tử Lam nói quá mức trịnh trọng, Cát Tường không có gan nhận lời. Ngộ nhỡ cô không thể thực hiện, hắn nhất định sẽ đau lòng.


Tử Lam cố chấp nhìn chằm chằm Cát Tường, sợ rằng nháy mắt một cái người trước mắt sẽ biến mất lần nữa. Cát Tường thở dài, vươn tay che lại đôi mắt màu lam nóng rực kia, cô không còn cách nào ngoài thoả hiệp:


"Ta sau này, một bước không rời đi. Xin thề."


Lúc này, trên môi hắn mới nở một nụ cười, so với mặt trời càng chói mắt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.