Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 50: Như Lan



Ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện bản thân lại đang ở một thế giới khác, Cát Tường cũng tập mãi thành thói quen.


Tiểu Đậu lúc đó đã được Tử Lam chữa khỏi bệnh, sau đó đưa về nhà. Nhưng Tử Lam, Cát Tường không biết hiện giờ hắn ra sao, có bị cuốn vào cánh cửa thời không hay không?


Theo suy đoán của nàng, chỗ này rất có thể là nữ tôn quốc. Dù sao tư vị giật chồng người khác cũng thật sự khiến nàng khó mà quên được.


Suy nghĩ cẩn thận xong, muốn đứng dậy Cát Tường mới phát hiện bản thân hoàn toàn không thể nhúc nhích, không phải tay chân bị trói mà là nơi này quá chật hẹp, ngoại trừ nằm thẳng thân mình, không thể xê dịch một li.


Mọi người đoán đây là nơi nào? Haha, chó má hệ thống, thế nhưng lần này làm cô tỉnh lại trong quan tài!


Nắp đậy bên trên chỉ đậy một nửa, nếu như đóng kín e rằng Cát Tường đã ngạt thở mà chết. Có lẽ là do nằm thời gian dài, cả người cô đau nhức muốn chết, tạm thời không có sức lực ngồi dậy.


Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, căn phòng sáng sủa không ít. Một bóng người bước vào, bởi vì đứng ngược sáng nên nhìn không rõ mặt. Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi, người kia một chút cũng không nhúc nhích, Cát Tường chột dạ nghĩ thầm:


Lẽ nào bị mình doạ sợ đến chết đứng rồi?


Nàng vừa nghĩ như vậy, người nọ lập tức có động tĩnh, tuy rằng vẫn không nhúc nhích nhưng rốt cuộc cũng đã mở miệng, giọng nói run rẩy cực kì:


"Tường?"


Hả? Người này biết nàng sao? Giọng nói còn nghe khá quen tai.


Người ta đã mở miệng, nàng không lí nào lại im lặng không đáp, mặc dù vẫn chưa nhận ra người tới là ai, Cát Tường vẫn cố hạ giọng nói:


"Là ta. Ngươi đừng sợ, ta không phải oan hồn dã quỷ, đừng đem ta đi hoả thiêu được không?"


Thấy người chết sống lại, không sợ chết khiếp mới lạ. Cát Tường nghĩ như vậy, tay đột nhiên bị tóm lấy. Lúc này, nàng rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt người nọ.


"Như Lan!?"


"Tường, thật tốt quá, tay nàng có độ ấm nha. Ta biết nàng nhất định sẽ tỉnh lại mà, chúng ta đã hứa cả đời này không chia lìa. Ta... ta chờ đợi ngày hôm nay đều muốn phát điên rồi."


Như Lam nhịn không được rơi nước mắt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay Cát Tường. Mỗi một ngày đều bị nỗi tương tư dày vò, mỗi đêm đều mơ thấy khung cảnh lúc đó, lồng ngực đau đến không thở nổi. Nhiều năm như vậy, y làm sao có thể không phát điên?


"Như Lan, ta... có lỗi với ngươi." Cát Tường áy náy nói.


"Bất kể Tường làm sai chuyện gì, ta đều tha thứ nha." Như Lam đưa tay Cát Tường áp lên má, ngọt ngào nở nụ cười: "Bởi vì nàng là thê chủ của ta."


Sét đánh giữa trời quang!!!!


Cát Tường trợn tròn mắt nhìn y, từ khi nào mà bọn họ đã thành thân? Lát nữa có khi nào y sẽ đem một đứa bé ra nói là con của nàng không? Diễn biến quá nhanh rồi đấy.


"Không phải nói muốn cùng ta cả đời bên nhau sau? Thành thân không phải là cả đời bên nhau sao?" Như Lan sắc mặt tối sầm lại. Nàng lẽ nào không muốn cùng y thành thân? Không được đâu, không muốn cũng không được, y sẽ nghĩ biện pháp đem nàng nhốt lại...


Cát Tường có linh cảm xấu, nhìn sắc mặt không mấy tốt đẹp của Như Lan, nàng vội vàng thoả hiệp:


"Được, được, thành thân liền thành thân, có cái gì ghê gớm."


Như Lan lúc này rốt cuộc mới xán lạn nở một nụ cười.


oOo


Khắp thôn một mảnh đỏ rực, không khí vui mừng náo nhiệt khiến không ít người ghé qua tò mò đứng lại.


Như Lan trước kia không biết đầu óc bị hỏng rồi hay sao, yên yên ổn ổn ở Như gia hưởng vinh hoa phú quý thì không muốn, một mực ôm một cái xác về vùng thôn quê hẻo lánh này sinh sống. Y lớn lên đẹp như vậy, lại chỉ có một mình, nói không có người dòm ngó là nói dối. Nhưng bất kì ai chỉ mới có ý đồ, ngày hôm sau liền lập tức mất tích một cách bí ẩn. Mỹ nhân có độc, quả đúng không sai. Lần này đột nhiên thành thân, không khỏi khiến mọi người tò mò, rốt cuộc là ai, có thể khiến mỹ nhân cười?


Cát Tường chống đỡ đầu, nhìn một đám người ánh mắt nóng rực nhìn mình, tạm thời nói không nên lời là cảm xúc gì.


"Cô nương xinh đẹp như vậy, nếu như là nam nhân, nhất định có thể mê đảo toàn bộ nữ nhân trên đời này. Đáng tiếc lại là cái nữ, aizzz." Một bà lão tiếc nuối nói.


Wtf? Ai thèm mê đảo toàn bộ nữ nhân trên đời? I'm thẳng girl, ok?


Rốt cuộc ồn ào đến nửa đêm mới tạm thời tan tiệc. Cát Tường uống lên không ít rượu, đầu óc như một bãi bùn nhão, không có ý thức. Nàng miễn cưỡng đi được vào trong nhà, phía sau vẫn một đoàn ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm:


"Cố gắng sinh nữ nhi nha!"


"Sau này con trai ta gả cho con gái các ngươi!"


"Rõ ràng là con trai ta gả."


"Lão nương giành trước, ngươi dám..."


"Quác quác quác quác."


Ồn muốn chết.


Cát Tường khi say đặc biệt yên tĩnh, một câu cũng không nói, đứng nhìn nam nhân ngồi trên giường chằm chằm. Như Lan cảm giác được nàng đang nhìn, thân thể lập tức căng thẳng, có điểm vui mừng, lại có điểm hồi hộp, trên đầu đội khăn voan, nhìn xung quanh chỉ toàn một màu đỏ, không thấy rõ biểu cảm của nàng. Nhưng đợi một hồi lâu, Cát Tường vẫn không có động tĩnh gì, Như Lan nóng nảy, nhịn không được lên tiếng:


"Thê chủ, trời sắp sáng rồi, chúng ta mau chóng động phòng hoa chúc thôi."


Haha, ai nói mỹ nhân cổ đại đều rất rụt rè? Người tới, vả mặt cho ta.


Cát Tường lúc này mới bước tới, đem khăn voan kéo xuống. Khuôn mặt khuynh thành của Như Lan hiện ra trước mắt, một đôi mắt đen ướt nhẹp, da trắng môi đỏ, dưới ánh nến mờ ảo càng có vẻ động lòng người, nếu như là người khác, hẳn lúc này đã nhào lên. Đáng tiếc, y gặp Cát Tường. Nàng một câu cũng không nói, trèo lên giường nằm xuống liền ngủ rồi.


Như Lan: ...


Y bất đắc dĩ cười, cũng ngả người nằm xuống bên cạnh nàng, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn khuôn mặt say ngủ gần trong gang tấc. Nhịn không được lén hôn nàng một cái, tim Như Lan đã căng thẳng đến đập thình thịch. Y chui vào trong lòng Cát Tường, nghe tiếng nàng bình ổn hô hấp, thỏa mãn nhắm lại mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.