Thiên Hạ Đệ Nhị

Quyển 4 - Chương 84: Ngay cả nằm cũng đẹp đến vậy



Lúc đánh đến con Boss thứ hai thì điện thoại anh vang lên, anh nhìnxem số rồi nói vài câu với trong đội. Sau đó đi ra phòng khách, tôi ngồi trước máy tính, chẳng qua là di chuyển chuột, chiến sĩ thiên cơ cao lớn chạy lên trước vài bước, sau đó bọn họ lại bắt đầu….

Vị trí phím của nick này rất kỳ quái, tôi ko đánh được Boss, trơ mắtnhìn Boss đánh Cọp Không Ăn Người và Lưu Ly Toái Nguyệt. Gần như Lưu LyToái Nguyệt kêu thảm thiết trên IS: “Lão đại… lão đại, cứu mạng đi….”

Tôi vất vã lắm mới dùng khiên dụ được con Boss, nhưng nhanh chóng nólại chạy đến bên chỗ cô ta… Lưu Ly Toái Nguyệt chịu được ba cái rồichết… Cọp Không Ăn Người mạnh hơn cô ta một chút, chịu được năm cái….

Việc này…

Vô Ngạn còn đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách: “Ừ, chuyển qua rồi, em bảo mẹ kiểm tra đi.”

Không có nói chuyện dư thừa, lúc anh đi đến tôi hơi chột dạ: “Việc này… em…”

Anh nhìn hình ảnh đen trắng trong trò chơi, chiến sĩ khiên lớn đaodài nằm dưới chân Boss, không hổ là đại thần, ngay cả nằm cũng đẹp nhưvậy… Bên cạnh mọi người nằm chung một chỗ, nhìn lại danh sách đội thấyđược tất cả đều nằm ở đây…

Trên IS bọn họ luôn gọi anh, anh thản nhiên trả lời không có gì, sauđó dùng bùa lục đạo để sống lại, rồi lại dùng bùa hồi sinh cứu thầythuốc, sau đó đánh tiếp.

Ngại ngùng ngồi cạnh anh tiếp nữa, tôi bỏ dép ngồi xếp bằng trên ghếsalon xem tạp chí. Báo anh đặt đa số là tài chính, kinh tế và bóng đá,tôi không thích. Nhưng có một tờ đặt biệt Công Lược Thiên Hạ rất hợp ýtôi.

Yên lặng lật tập ảnh được in ấn rất đẹp, thế nhưng khi nhìn thấy công lược đội trưởng thi vệ binh, tôi che miệng cười mãi: “Vô Ngạn, Vô Ngạnanh nhìn xem ở đây thậm chí có công lược nhiệm vụ đội trưởng thi vệ binh nè.”

Anh đến ngồi cạnh tôi, kề đầu đến gần nhìn xem, cũng không kiềm được nụ cười: “Ừ.”

“Em nhớ lúc chúng ta làm nhiệm vụ thi vệ binh anh mới cấp mười sáu thôi.”

“Vậy em có nhớ đến ngày hôm sau anh lên cấp mấy không?” Giọng nói anh rất nhạt, nhưng mơ hồ mang theo sự hài hước.

“Ặc…” Tôi gãi gãi đầu, dĩ nhiên tôi nhớ được, ngày hôm sau anh đã lên cấp 31…. Nhưng mà tôi… hình như là 22.

“Ngày hôm sau lúc anh vừa nhìn thấy thầy thuốc đó liền suy nghĩ… Xong rồi, xem ra sau này sẽ là nhiệm vụ gian khổ đây.” Anh hơi cảm thán đưatay vuốt tóc tôi, tôi giận: “Vậy sao anh không tìm ai lên cấp nhanh mộtchút?”

Anh nhướng chân mày, nghiêm túc đến mức khiến người ta không nhìn ra anh đang nói đùa: “Bởi vì anh sợ gặp phải yêu nhân.”

“……”

“A, anh nhìn nè, Dạ Xoa Vương.”

“Ừ nhiệm vụ đó rất trâu, người chết dưới cây nĩa của nó không đếm xuể.”

“Em không có chết.”

“Đúng vậy, đúng vậy, lúc đó không biết là ai chạy quanh anh giống như trái đất xoay chuyển vậy.”

“…. Chính vì em không đánh lại nó chứ sao.”

“Cái gì em cũng đánh được thì còn cần anh làm gì.”

Anh thản nhiên nói một câu như là lẽ đương nhiên vậy. Tôi tiếp tục lật tập ảnh từng tờ từng tờ….

“Này, đây là phó bản tháp Tỏa Yêu. Còn nhớ ban đầu kêu anh đi săn bộLiên Hoa cấp 50 của thầy thuốc cho em không, mới làm có sáu lần anh đãmất kiên nhẫn. Còn có châm Loạn Vũ Phiêu Hương nữa, cũng không chịu dẫnem đi.”

“Cô à, khu mới quan trọng là lên cấp, nếu như cấp của anh không đủcao thì làm sao dẫn em đi phó bản khác chứ?” Anh cốc nhẹ đầu tôi: “Khiđó nguyên liệu lại rất quý, anh cố gắng săn một ngày cũng đủ cho em muabiết bao nhiêu bộ Liên Hoa có đúng hay không?”

Tôi suy nghĩ, tuy anh nói rất có đạo lý nhưng có điều khi đó vẫn cảm thấy tủi thân.

“Hơn nữa…” Ngón tay anh đưa đến bộ Liên Hoa trong tập ảnh: “Anh cảmthấy chỉ cần anh gánh được, em thích mặc gì thì mặc đó, thích chơi thìchơi, không muốn vào phó bản thì không vào, không muốn làm nhiệm vụ thìkhông làm, có cần Liên Hoa không cũng hoàn toàn chẳng sao.”

Tuy sau đó tôi thật sự như vậy, nhưng mà… nhưng mà nếu như vậy anh sẽ rất cực khổ….

“Vậy anh cũng đồng ý chờ đến lúc em 60 sẽ cho em bộ Tô Mạc đâu.”

Cuối cùng tôi đã hỏi ra những lời này, thật là… cuối cùng cũng phải hỏi ra rồi.

“Anh nghĩ đến em sắp lên cấp 60 rồi.” Tay của anh vén mái tóc dài của tôi, giọng nói vẫn không nhanh không chậm như cũ: “Nhưng đến khi em lên cấp 60 thì người mang cấp 60 ở server đã chiếm hơn phân nửa. Khi đó bộTô Mạc rất khan hiếm, hoàn toàn vượt hơn giá trị thực tế của nó. Hơn nữa trên người em tuy mặc đồ rời. Nhưng bộ trang bị đó vào phó bản hay làvào chiến trường cũng không thành vấn đề. Hiện tại một cái áo Tô Mạccũng đã hơn bốn nghìn vàng, hơn bốn nghìn vàng anh có thể mua bốn mươiđá nguyệt toản để nâng cấp bộ trang bị của em lên biết bao nhiêu. Hoàntoàn không cần thiết.”

Tại sao tôi lại cảm thấy mình như là một người vợ ích kỷ hẹp hòi,chồng dốc hết sức kiếm tiền nuôi gia đình mà mình còn chê ỏng chê eo?

“Nhưng mà…” Tôi cảm thấy giọng của mình đã nhỏ đến mức ngay cả mình cũng không nghe được: “Nhưng mà anh lại cho Lấm Tấm.”

Anh thoáng ngơ ngác, rời tay khỏi tóc tôi…

Cuối cùng tôi nhớ ra, tuy trong trò chơi Mộc Tương Phi và Hồi Đầu VôNgạn đã sớm tối kề cận gần ba năm, nhưng trên thực tế… Đông Phương Lạcvà người đàn ông trước mắt này chỉ mới gặp mặt nhau chưa đầy ba ngày.Hơn nữa… hơn nữa người anh thật sự muốn hẹn hoàn toàn không phải MộcTương Phi.

Có lẽ mới vừa rồi tôi thật sự bị Mộc Tương Phi nhập, chết tiệt thật.

Vẻ mặt anh bắt đầu trở nên lạnh nhạt: “Anh đi ngủ. Em ngủ sớm một chút, ngày mai đưa em ra bến xe.”

Tôi tức giận muốn lấy sách trên tay đập anh. Đúng vậy, Hồi Đầu VôNgạn chính là như vậy, dễ dàng khiến người ta tức đến độ muốn quát ầmlên, nhưng lại không biết chỉ trích anh thế nào….

Sao? Bạn hỏi tại sao tôi không đánh?? Thứ nhất là tôi và anh thật rachẳng được xem là gì; Thứ hai, hiện tại tôi đang ở nhà của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.