Có một số người, lời nói của bọn họ ngươi có thể không nghe, nhưng ngươi nhất định sẽ trả giá.
Có một số cái giá, không ai có thể trả nổi.
Có một số người, lời nói của bọn họ ngươi không thể không nghe, bởi vì nghe có rất nhiều lợi ích.
Có một số kinh nghiệm, quả thật có thể khiến ngươi lập nên sự nghiệp, bảo toàn tính mạng.
Nhưng có một số người, ngươi không thể uy hiếp được, cũng không thể đe dọa được.
Bởi vì bọn họ có chết cũng sẽ không bị ngươi đe doạ.
Bọn họ sống vì một quy tắc công bình và chính nghĩa. Nếu gặp phải uy hiếp đe dọa, bọn họ sẽ liều mạng với ngươi lưỡng bại câu thương, ngọc nát đá tan, cũng không chùn bước.
Ngươi chặt đứt ngón chân ta, ta cắt đứt cái đuôi của ngươi.
Ngươi giết một nhà ta, ta diệt chín tộc ngươi.
Ngươi có huynh đệ, ta có bằng hữu.
Ngươi có bang chúng, ta có môn sinh.
Ngươi có sát thủ, ta có tuyệt chiêu.
Ngươi có chỗ dựa, ta có bối cảnh.
Ta không chọc ngươi, ngươi ít chọc ta.
Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu.
Mọi người đều từng leo gió, vượt sóng, ngồi tù, bị ám toán, lăn lộn trên mũi đao, qua địa ngục xuống hoàng tuyền bảy tám lần, cùng từng bị hù dọa. Ngươi muốn dùng ám khí, sử âm chiêu, thi độc thủ, trên đời này có cũng sát thủ chuyên giết sát thủ, có hảo thủ chuyên chặt những bàn tay đen, chỉ xem ai ương ngạnh hơn, ai mạnh mẽ hơn.
Đây chính là giang hồ.
Đây là bi ai của người giang hồ, cũng là bất đắc dĩ của người võ lâm, càng là đau thương của người nghĩa hiệp.
Có lẽ, người võ lâm lời vàng ý ngọc, duy trì chính nghĩa cũng không phải hiếm thấy. Nhưng bị người ta hại thảm, bức tuyệt, đuổi tận, khi dễ đến cửa, không đánh trả thì làm sao đây? Cứ bó tay chịu trói, chờ người đến giết sao?
Xem đao ai nhanh, xem người ai mạnh, xem ai sợ ai, xem ai hiệu triệu võ lâm thiên hạ, hỏi một câu trên giang hồ còn có hai chữ chính nghĩa hay không, có phải dựa vào chữ ác không phân phải trái là có thể hoành hành thiên hạ?
Nếu như không có, hãy để ta bắt đầu.
“Ta” ở đây đương nhiên chính là “chúng ta”, có thể là bất cứ ai.
“Ta” có thể là Thích Thiếu Thương, y có loại tham vọng này; cũng có thể là Vô Tình, y cũng có loại tâm chí này.
Cho dù hai người đều có khiếm khuyết, nhưng bọn họ hùng tâm chưa chết.
Cho nên lúc này, Thích Thiếu Thương lên Tam Hợp lâu, Vô Tình lại chạy đến bên ngoài Tam Hợp lâu, phát ra cảnh cáo.
Cảnh cáo mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ.
Y quả thật không muốn máu chảy thành sông.
Lời của y tạm thời chấn nhiếp mọi người.
Các lộ nhân mã cũng thật sự bị lời nói của y làm chấn động.
Hóa ra đại quân đã bao vây nơi này. Nếu không cần thiết, bất kể bạch đạo hay hắc đạo, lục lâm hay hồng lâm, cũng không ai muốn đại khai sát giới trong hoàng thành kinh sư này.
Giết chóc một khi bắt đầu, mầm tai họa mở ra, e rằng khó mà thu thập, không thể kết thúc.
Vô Tình vừa dùng lời nói chấn nhiếp mọi người (trên thực tế, quân mã đến đây cũng không nhiều như y nói, nhưng y không hi vọng sẽ có đổ máu bỏ mạng), Tam Hợp lâu lại xảy ra biến hóa.
Biến hóa kinh người.
Nổ tung.
Sức nổ rất mạnh, trời rung đất chuyển, mọi người bị sức nóng và lực chấn động đè nén, râu tóc dựng lên, mi mắt khó mở, có người còn không nhịn được nằm xuống, muốn né tránh sức ép như dời non lấp biển này.
Người nhát gan chân đã mềm nhũn, còn loáng thoáng ngửi được mùi khai của nước tiểu.
Lúc này, những người từng nhìn thấy cảnh tượng nổ tung rất ít, nhất là vụ nổ uy lực chấn nhiếp như vậy càng có một không hai.
Bát Lôi Tử Đệ lại từng nhìn thấy.
Cho nên bọn họ không né, không tránh, ngược lại mở mắt, thẳng người, ca ngợi, bội phục sức nổ tuyệt đại.
Bởi vì không phải sức nổ lớn khiến bọn họ hoa mắt, mà vụ nổ này còn kỳ dị.
Vô Tình cũng cảm thán, nhưng cũng cực kỳ lo lắng.
Vụ nổ có uy lực lớn như vậy, nhất định hảo thủ của Lôi gia bảo đã lẻn vào kinh sư. Gần đây đệ tử Lôi gia vào kinh càng ngày càng nhiều, với sức chiến đấu và lực phá hủy của bọn họ, hơn nữa lại được các nhà các phái thu dùng, tranh giành, e rằng kinh sư sẽ khó có ngày bình yên.
Hơn nữa vụ nổ lại xảy ra tại Tam Hợp lâu.
Đây là trung tâm của kinh sư, cũng là trọng tâm của các lộ nhân mã.
Chuyện này e rằng chỉ mới bắt đầu.
Đám người Thích Thiếu Thương, Địch Phi Kinh đều là thủ lĩnh của hai bang phái lớn, bọn họ còn ở trên lầu. Nếu như bọn họ đã mất mạng hi sinh, có lẽ võ lâm kinh thành lại phải chỉnh hợp lần nữa, lại phải trải qua một phen đại loạn, đại náo động.
Vô Tình không phải rất thích Thích Thiếu Thương, bởi vì y cảm thấy người này dù sao cũng xuất thân từ giặc cỏ, hơn nữa cơ trí nhẫn nại, một khi rồng bay lên trời, e rằng không dễ khống chế, vừa chính vừa tà, không dễ phân loại, nhưng dù sao y vẫn ủng hộ người này.
Ủng hộ người này, một phần là vì Gia Cát tiên sinh dốc lòng an bài, một phần là vì ngoại trừ Thích Thiếu Thương, cũng không có nhân tuyển tốt hơn để lãnh đạo Kim Phong Tế Vũ lâu, đối kháng với Lục Phân Bán đường, tập đoàn Hữu Kiều và Mê Thiên minh.
Chỉ có Thích Thiếu Thương.
Lúc này y không thể chết, không thể bại, cũng không thể lui.
Cho nên Vô Tình rất hi vọng Thích Thiếu Thương có đủ bản lĩnh, ứng phó với những kẻ địch này, ứng phó với cục diện biến hóa này.
“Y” đã thành một biểu tượng, một đại biểu trong suy nghĩ của bạch đạo võ lâm.
Vô Tình cũng không cần lo lắng quá lâu, bởi vì gần như trước khi vụ nổ xảy ra một khắc, đã có bóng người từ trong Tam Hợp lâu bay ra ngoài.
Hơn nữa còn giao thủ, hết sức kịch liệt.
Giống như rồng bay lên trời.
Thật sự là rồng bay trên trời.
Vụ nổ vừa xảy ra, mấy bóng người đã nhanh như tên bay lên trời.
Vừa nghe được bốn chữ “Hỏa Hổ thành truyền”, cả người Địch Phi Kinh đều biến đổi.
Y vốn lười lười nhác nhác, nhàn nhàn nhã nhã, thậm chí giống như hơi bệnh hoạn và mệt mỏi. Nhưng trong nháy mắt này, y dường như biến thành một con hổ cáu, rồng bay, báo giận. Y đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Lôi Thuần, cả người giống như cung tên được năm trăm người kéo căng sau đó bắn ra, vô cùng khẩn cấp bắn ra ngoài, thế đi khó dừng, cũng không thể cản.
Cùng lúc đó, một tay còn trống của y đã biến hóa bảy lần.
Bảy lần, che chắn bảy chỗ sơ hở khi y nhảy vọt tới trước.
Y giống như đã đánh ra bảy chiêu.
Lúc y vừa có động tác, Dương Vô Tà cũng động.
Dương Vô Tà thoạt nhìn có vẻ quá ôn hoà, quá điềm đạm, quá nho sinh, nhưng lúc này lại đột nhiên biến thành tướng quân “xông pha sa trường giận chém địch, chiến trường xương trắng cười phá vây”, hai tay khép lại, tỏa ra một trận bóng sáng mờ mịt, nhanh chóng đuổi theo Địch Phi Kinh.
Đó là “Bàn Nhược Tâm Pháp Hoàng Kim Tạc”.
Địch Phi Kinh tuy một tay ôm Lôi Thuần lướt nhanh, một tay ứng phó với kẻ địch đuổi theo, nhưng vẫn không để lộ sơ hở.
Thế là một đuổi theo hai, đã phá tan cửa sổ bay ra Tam Hợp lâu.
Nhưng người đầu tiên bay ra Tam Hợp lâu không phải bọn họ, mà là Thiên Hạ Đệ Thất.
Hắn là người đầu tiên xông qua cửa sổ, lướt ra khỏi Tam Hợp lâu.
Lần này hắn đương nhiên phải làm đệ nhất, chứ không phải đệ thất.
Bởi vì chỉ có hắn mới biết, uy lực của “vụ nổ” do hắn gây ra đáng sợ nhế nào.
Cho nên hắn là người đầu tiên rời đi, chạy trốn để giữ mạng, sao có thể đi sau.
Nhưng điều mà hắn không nghĩ tới, chính là vẫn là có người đuổi theo hắn.
Hơn nữa người đuổi theo lại là kẻ lẽ ra đã bị nổ chết tại chỗ, Thích Thiếu Thương.
Cửu Hiện Thần Long, Độc Tí Danh Bổ, Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương ở phía sau hắn, nhìn chăm chú vào hắn, cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Nếu Thiên Hạ Đệ Thất không đến mức bị vụ nổ lan đến, Thích Thiếu Thương chắc chắn cũng sẽ không chết bởi vụ nổ, nhưng ít ra sẽ bị thương, hơn nữa nhất định còn bị thương nặng.
Do đó Thiên Hạ Đệ Thất không hiểu.
Hắn không hiểu Thích Thiếu Thương làm sao có thể lập tức đuổi theo, cũng không hiểu Thích Thiếu Thương làm thế nào nhìn thấu quỷ kế trong bọc vải của hắn, càng không hiểu cho dù Thích Thiếu Thương ứng biến có gấp, có nhanh, có kỳ, cũng quyết không thể hoàn toàn tránh khỏi vụ nổ không thể ngăn cản, không thể né tránh kia.
Thế nhưng, Thích Thiếu Thương hiện giờ chẳng những không hề tổn hại, còn nạm vàng mạ bạc, phát ra màu sắc như phật quang truy kích đến.