Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1007: Lưỡng lự



Dương Nguyên Khánh ngần ngừ suy nghĩ trong giây lát, gật gật đầu:

-Ngươi nói đúng, đúng là ta có chút sơ xuất, thực sự là cần cẩn thận. Mẹ của Đỗ Phục Uy vẫn còn ở Thái Nguyên, ta nghĩ y sẽ không dám giở trò gì. Điều mà ta lo ngại là Tiêu Tiển. Người này là hạng người kiêu hùng, giảo hoạt gian trá, không thể không đề phòng.

Dương Nguyên Khánh nghĩ một lát rồi nói:

-Về phía Đỗ Phục Uy, ta sẽ phái người đi thăm dò, còn về phía Tiêu Tiển, ta muốn mời Vi Tư mã đích thân đi một chuyến.

-Bỉ chức nguyện chia sẻ nỗi lo cùng điện hạ, chỉ có điều điện hạ có thể cam kết điều gì với Tiêu Tiển?

Dương Nguyên Khánh nhìn lên đại trướng, cuối cùng thản nhiên nói:

-Ngươi có thể nói với y, ta đồng ý lấy con gái y làm Trắc phi, sau này phong con gái ông ta làm Thục phi, quyết không nuốt lời...

Doanh trại của Tiêu Tiển đóng ở phía tây nam của đồi Xích Long, cách đại doanh của quân Ngụy hai mươi dặm, còn đại doanh của Đỗ Phục Uy ở phía tây bắc cách đại doanh của quân Ngụy hai mươi dặm, hai đại quân Tiêu Đỗ cùng hỗ trợ lẫn nhau. Đêm đã rất khuya, đã canh một mà Tiêu Tiển vẫn không thể ngủ được. Y đội mũ giáp sắt, tay cầm mã giáo, cưỡi ngựa thị sát trong doanh trại.

Trong lòng Tiêu Tiển rất căng thẳng, sự căng thẳng của y không phải vì trận đại chiến trước mắt, mà là vì vận mệnh của chính mình, thời khắc quyết định vận mệnh của y càng ngày càng đến gần.

Y không giống Đỗ Phục Uy, Đỗ Phục Uy chẳng qua chỉ là tên đầu sỏ loạn phỉ ở Giang Nam, chưa hề xưng vương, cũng không xưng đế, y có thể có được kết cục tốt đẹp, còn mình thì sao?

Tiêu Tiển đã xưng đế, gây dựng nên triều nhà Lương. Từ trước tới giờ, những kẻ tự ý xưng đế đều là chuyện điều tối kỵ đối với các bề trên, y có thể có được kết cục tốt đẹp sao? Mặc dù Dương Nguyên Khánh đã cam kết với mình, nhưng y có thể tin tưởng cam kết của Dương Nguyên Khánh sao? Một hai năm sau, mình phát bệnh mà chết, lúc đó liệu còn có ai quan tâm tới sự sống chết của y?

Trong lòng Tiêu Tiển vô cùng mâu thuẫn, khó mà quyết đoán, lúc đó, một tên thân binh chạy tới bẩm báo:

-Khởi bẩm Tiêu công, có đặc sứ của Lý Mật ở ngoài đại doanh đang cầu kiến!

Đặc sứ của Lý Mật lại đến vào đúng lúc thời khắc quyết định này, điều này khiến y dường như hiểu ra một điều gì đó, y trầm tư một lúc rồi nói:

-Dẫn y vào đại doanh của ta.

Có thể nói thời điểm này sứ giả của Lý Mật tới, vừa đúng lúc đánh vào điểm yếu nhất của Tiêu Tiển. Lẽ ra nên giết sứ giả để lập uy, nhưng y lại như bị thần sai quỷ khiến, cho người đem sứ giả tới lều lớn của y.

Trong đại trướng, Tổ Quân Ngạn cúi đầu suy nghĩ nên dùng những từ ngữ nào để thuyết phục y. Tuy y không có tài ăn nói, nhưng khả năng quan sát lại rất nhạy bén. Y vừa bước vào trong doanh là biết Tiêu Tiển vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc tấn công, binh sĩ không hề có sự căng thẳng trước trận chiến lớn.

Tục ngữ nói nhất diệp khả tri thu (nhìn một chiếc lá có thể biết cả mùa thu), từ điều này, y có thể thấy Tiêu Tiển đang rất do dự và mâu thuẫn. Tiêu Tiển không thực sự bằng lòng làm đồng minh của quân Tùy, ít nhất thì y cũng có ý nghĩ bảo toàn lực lượng. Chính vì như vậy, Tổ Quân Ngạn lại dấy lên một tia hi vọng.

Bên ngoài trướng vọng tới tiếng vó ngựa phi như bay, ngay sau đó là một tiếng hí thật dài của chiến mã, có người trầm giọng hỏi:

-Sứ giả có ở đó không?

-Khởi bẩm Lương công, sứ giả ở trong đại trướng.

Tổ Quân Ngạn lắng tai nghe. Từ tiếng vó ngựa gấp gáp có thể nhận thấy Tiêu Tiển đang rất nôn nóng, hơn nữa y đổi cách xưng hô là Lương công, xóa bỏ danh hiệu đế vương, điều này chứng minh y lường trước được hậu quả của việc xưng đế, Tổ Quân Ngạn dùng những phán đoán nhạy bén của mình, đoán hết được tâm trạng lúc này của Tiêu Tiển.

Màn trướng mở ra. Một cơn gió lạnh thổi tới, mùa xuân tháng hai còn mang chút dư vị của cái lạnh cuối đông. Tiêu Tiển trầm lặng bước vào, ánh mắt sắc nhọn như dao chiếu lên hình dáng gầy còm của Tổ Quân Ngạn. Tổ Quân Ngạn vội đứng dậy hành lễ,

-Tham kiến Lương triều hoàng đế bệ hạ!

-Không có Lương triều hoàng đế gì hết.

Tiêu Tiển chau mày, chào là ‘hoàng đế bệ hạ’ khiến y thấy chói tai. Y có chút không vui giọng kéo dài:

-Cứ gọi ta là Lương công là được.

Y lại nhìn Tổ Quân Ngạn một cái, dường như có chút không tin tưởng tên gầy còm trước mặt có diện mạo xấu xí đó chính là Tổ Quân Ngạn tiếng tăm lừng lẫy. Y hỏi một câu.

-Ngươi chính là Tổ Quân Ngạn?

-Hồi bẩm Lương công, tại hạ chính là Tổ Quân Ngạn, Ký thất tham quân dưới trướng Ngụy chủ.

-Mời ngồi!

Tiêu Tiển mời Tổ Quân Ngạn ngồi xuống, và ra lệnh quân sĩ dâng trà, lúc đó mới thản nhiên hỏi:

-Tổ tham quân tới tìm ta có việc gì?

Tổ Quân Ngạn vội hạ thấp người nói:

-Ta vì sự hợp tác của hai quân Ngụy Lương mà tới.

‘sự hợp tác của hai quân Ngụy Lương’, Tiêu Tiển không nhịn nổi cười nhạt một tiếng.

-Tổ tham quân đang nói đùa rồi!

Tổ Quân Ngạn lắc đầu:

-Ta không nói đùa, ngày quân Ngụy bị diệt vong cũng là lúc quân Lương bị diệt vọng. Vận mệnh của hai quân chúng ta giống nhau, tại sao lại không cùng nhau vượt qua hoạn nạn? Lương công chắc hiểu ý của ta.

-Hừ! Điều này không giống nhau, các ngươi là bị quân Tùy tiêu diệt, còn chúng ta tình nguyện đầu hàng quân Tùy. Các ngươi không thể đánh đồng hai chuyện này với nhau được.

-Nhưng mà... Nhưng vận mệnh của Lương công, liệu Dương Nguyên Khánh có tha cho Lương công không?

Lời nói của Tổ Quân Ngạn như một nhát dao đâm vào nỗi đau của Tiêu Tiển, y nổi giận đứng lên nói:

-Người đâu, đuổi y ra cho ta!

Mấy tên binh sĩ cơ thể cường tráng xông lên, tóm lấy Tổ Quân Ngạn gầy còm lôi ra ngoài. Tổ Quân Ngạn vội hô lớn:

-Con người sắp chết, lời nói lương thiện, tại sao Lương công không nghe lời khuyên của ta?

Tiêu Tiển khoanh tay nhìn ra đại trướng vẫn không nhúc nhích, đến khi Tổ Quân Ngạn sắp bị lôi ra khỏi đại trướng mới lạnh lùng nói:

-Thả y ra!

Tiêu Tiển cảm thấy mệt mỏi khác thường, ngay cả Lý Mật cũng thấy mình sẽ không thoát khỏi tay Dương Nguyên Khánh, mới cử Tổ Quân Ngạn đến thuyết phục mình, lẽ nào mình không thể tránh khỏi kiếp nạn này?

Tổ Quân Ngạn thấy một tia hi vọng, y vọi tiến lên phía trước hành lễ:

-Xin Lương Công hãy nghe ta một lời.

-Ngươi nói đi! Ta nghe đây.

Tổ Quân Ngạn run lên vội nói:

-Ngụy chủ bảo ta chuyển lời tới Lương công, chỉ cần hai nhà chúng bắt tay với nhau, phía nam sẽ do hai nhà cùng cai trị. Từ quận Lư Giang trở về phía tây là do Lương triều thống trị, hai nhà cùng chung tay chống lại quân Tùy Đường, ngoài ra để bày tỏ thành ý, Ngụy Vương sẽ chia một nửa số tài sản của Giang Đô cho Lương công.

-Một mực khẳng định, ta làm sao mà có thể tin được lời nói của ngươi?

Tiêu tiển híp mắt lại nói.

Tổ Quân Ngạn lấy từ trong ngực ra một bức thư, hai tay dâng lên:

-Đây là thư do tự tay Ngụy Vương viết, mời Lương công xem.

Tiêu Tiển mở thư ra xem một lượt, đúng là bút tích của Lý Mật, giống hệt như lời nói của Tổ Quân Ngạn, nhưng cuối thư có thời thề với trời xanh, cam kết không chút giả dối.

Tổ Quân Ngạn quan sát lời nói và sắc mặt, thấy Tiêu Tiển đã bắt đầu động lòng, bèn tiếp tục khuyên:

-Không cần quân Lương đối phó với quân Tùy, chỉ cần quân Lương giữ chân quân của Đỗ Phục Uy, quân Tùy do chúng ta đối phó, tiêu diệt Dương Nguyên Khánh, làm lung lay triều Tùy, tất sẽ giằng co lâu dài. Lương công, đây là cơ hội!

Tiêu Tiển trầm ngâm một hồi lâu,

-Chuyện này để ta suy nghĩ đã! Mời Tổ tham quân về trước, trước khi trời sáng ta sẽ trả lời.

Tổ Quân Ngạn biết nói nhiều cũng vô ích, y hành lễ:

-Hi vọng nhận được tin vui của Lương công.

Tổ Quân Ngạn được thân binh tiễn ra ngoài, Tiêu Tiển trầm tư suy nghĩ, rất lâu sau y mới thở dài nói:

-Mời Sầm Trưởng sử đến đây!

...

Trong đại doanh, hơn hai chục tên tùy tùng của Tổ Quân Ngạn đang chờ đợi trong sự bất an. Đúng lúc này cửa doanh mở ra, Tổ Quân Ngạn bước nhanh ra, y quay người lại chắp tay chào:

-Xin hãy chuyển tới Lương công lời cảm ơn chân thành của ta.

Mấy tên tùy tùng vội chạy tới:

-Tổ tham quân không sao chứ!

Tổ Quân Ngạn khoát tay một cái

-Mau về quân doanh!

Mọi người quay người lên ngựa, thúc ngựa chạy như bay về phía đông. Đúng lúc đám quân cưỡi ngựa đi xa thì mấy người từ trong rừng cây đi ra cách quân doanh khoảng hai trăm bước, người dẫn đầu chính là Vi Vân Khởi. Y nhìn theo bóng Tổ Quân Ngạn, quay đầu lại hỏi:

-Nhìn rõ chưa? người đó là ai?

Bính Nguyên Chân cười nói:

-Người đó là Ký Thất Tham Quân Tổ Quân Ngạn của Lý Mật, là mưu sĩ thứ hai của Lý Mật.

-Thì ra là y, quả nhiên không nằm ngoài dự tính của ta.

-Tư Mã, hãy để bỉ chức đi đuổi giết bọn họ.

Tiêu Diên Niên hộ vệ phía sau bọn họ nói.

Vi Vân Khởi lắc đầu,

-Con cá đã nằm trên thớt gỗ rồi, tạm thời không cần để ý đến y, chúng ta đi gặp Tiêu Tiển đã.

Mọi người ra khỏi rừng cây, chạy nhanh tới đại doanh, từ xa đã thấy trinh sát hô lớn:

- Đứng lại!

Vi Vân Khởi tiến lên phía trước chắp tay chào nói:

-Xin hãy chuyển cáo tới Lương công, Hồng Lư Tự khanh, Hành quân Tư Mã Vi Vân Khởi của đại Tùy cầu kiến!

Lính gác đang trực chạy nhanh như bay tới, không lâu sau, cửa doanh mở ra, Sầm Văn Bản ra nghênh đón. Hôm nay y ở phía sau doanh trại kiểm tra lương thực, không biết chuyện Tổ Quân Ngạn tới. Khi Tiêu Tiển phái người đi tìm, y mới biết tình thế thay đổi. Sầm Văn Bản thấy Tiêu Tiển có ý định giúp đỡ quân Ngụy, khiến y thấy vô cùng căng thẳng. Vi Vân Khởi tới đây giống như là trận mưa đúng lúc.

-Vi tư mã nghe danh đã lâu.

Sầm Văn bản tiến lên hành lễ,

-Tại hạ Sầm Văn Bản, là Trưởng sử dưới trướng của Tiêu công.

-Ngưỡng mộ đã lâu! ngưỡng mộ đã lâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.