Đơn Hùng Tín vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài quán rượu, Lương Sư Đô dắt ra một con ngựa, con chiến mã đang giãy dụa hí lên, Lương Sư Đô dùng nắm đấm đấm mạnh vào đầu con ngựa. Đó là con ngựa ô truy tia chớp của anh ta. Đơn Hùng Tín giận tím mặt, bỗng dưng đứng lên đi bước lớn về phía trước, liên tiếp lật đổ hai cái bàn, khiến quán rượu một trận đại loạn. Đơn Hùng Trung và ba người khác cũng đứng lên cùng sánh bước đi ra phía ngoài.
Dương Nguyên Khánh lại quay đầu lại, nhìn thẳng vào văn sĩ áo xanh bên cạnh mình. Văn sĩ áo xanh vẫn uống rượu không chút hoang mang, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Văn sĩ áo xanh đó tên là Kiều Lệnh Tắc, là phụ tá tâm phúc của Dương Giản, cũng là người có khả năng đắc lực của Dương Giản. Lúc này Dương Giản đã được phong làm Tề vương, thế lực tăng mạnh, ông ta càng không biết kiêng nể gì.
Dương Giản thích nhất hai thứ đó là mỹ nhân và ngựa tốt. Kiều Lệnh Tắc và mấy tên tâm phúc khác thì cả ngày vắt óc tính kế để kiếm mỹ nhân và ngựa tốt cho Dương Giản.
Hôm nay Kiều Lệnh Tắc đến Bá Thượng là muốn tìm mỹ nữ của vùng Bá Thượng, không ngờ lại nhìn thấy mấy con ngựa tốt ở trước quán rượu. Con xích huyết mã của Dương Nguyên Khánh đương nhiên là ngựa quý cực phẩm. Nhưng Kiều Lệnh Tắc cũng biết Dương Nguyên Khánh là vây cánh của Dương Tố. Lấy ngựa của hắn thì sẽ gây rắc rồi, ông ta không muốn tự chuốc họa vào thân.
Ánh mắt ông ta liền chăm chú nhìn vào một con ngựa khác. Một con chiến mã đen thui, màu lông sáng bóng, bốn chân mạnh khỏe, cũng coi như là một con ngựa quý. Quán rượu ngoài Dương Nguyên Khánh ông ta không dám động vào ra thì những người khác ông ta chẳng coi ra gì.
- Kẻ trộm kia, mau thả ngựa ta ra!
Đơn Hùng Tín hét lớn một tiếng, giống hệt sấm rền. Lương Sư Đô đem ngựa giao cho t, dùng hoành đao ngăn Đơn Hùng Tín, lạnh lùng nói:
- Con ngựa này Tề vương đã thích rồi. Biết điều thì mau ngoan ngoãn tránh ra, nếu không thì cái mạng nhỏ nhà ngươi khó bảo toàn.
Đơn Hùng Tín yêu con ngựa như yêu chính bản thân mình. Dù là Hoàng đế muốn con ngựa của anh ta thì anh ta cũng không cho. Anh ta xiết chặt nắm đấm, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lương Sư Đô:
- Ta không muốn gây chuyện. Thả ngựa của ta ra thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì ta sống chết với ngươi.
- Giọng điệu lớn quá ha? Ngươi là ai mà dám nói với ta như vậy?
Lương Sư Đô cười lạnh một tiếng, vung tay lên:
- Mau cưỡi ngựa đi!
Thị vệ xoay người lên ngựa. Đơn Hùng Tín giận dữ. Anh ta xông lên phía trên, lại bị huynh trưởng Đơn Hùng Trung ôm lấy:
- Nhị đệ, bình tĩnh chút đi!
Đơn Hùng Trung điềm đạm hơn người em của mình. Anh ta biết chắc chắn rằng Tề vương là con thứ của Đương kim Thánh Thượng. Bọn họ mất đi một con ngựa thì còn có thể nghĩ cách mua lại được, nhưng nếu mất mạng người thì không thể cứu vãn lại được.
Lương Sư Đô nheo mắt lại mỉm cười. Ông ta nhìn ra Đơn Hùng Trung có chút khiếp đảm, biết lợi hại như thế là tốt. Ông ta đánh mắt với thị vệ một cái, thị vệ liền chạy nhanh phóng ngựa đi. Đơn Hùng Tín sôi sục trong lòng, nghiến răng kèn kẹt. Mấy lần anh ta muốn ra sức xông lên thì liền bị đại ca giữ chặt lại.
Thị vệ giục ngựa vừa mới chạy đi không đến hai mươi bước thì đúng lúc này một bầu rượu bay văng ra từ trong quán rượu vang lên một tiếng “Choang”. Bình rượu đập lên đầu thị vệ. Thị vệ hét thảm một tiếng, lập tức từ trên ngựa rơi xuống. Chiến mã kéo hắn đi theo khoảng hai mươi bước mới chậm rãi bước chân, cuối cùng dừng lại.
Lương Sư Đô và thị vệ giận dữ, quay đầu lại trợn mắt lên nhìn về phía quán rượu, chỉ thấy Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi ra, chắp tay về phía Lương Sư Đô:
- Nể mặt tôi đi, thả con ngựa đó ra.
Lương Sư Đô nhìn thấy Dương Nguyên Khánh ra mặt thì ông ta chỉ đành phải nhẫn nại, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, quay đầu về phía quán rượu nhìn Kiều Lệnh Tắc. Ông ta không làm chủ được.
Lúc này, Kiều Lệnh Tắc cũng đi ra, âm âm cười nói:
- Dương tướng quân vì sao phải ra mặt vì một người không quen biết chứ? Đắc tội Tề vương điện hạ, như thế không sáng suốt!
Hoá ra Dương Giản đã phong Tề vương, Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:
- Ta cũng không muốn đắc tội Tề vương. Ta chỉ là nói nể mặt ta thả con ngựa này ra thì chắc không thành vấn đề chứ?
Kiều Lệnh Tắc lắc lắc đầu:
- Thật có lỗi quá, Tề vương đã thích con ngựa đó, không nể mặt ai hết, trừ phi...
- Trừ phi cái gì?
Kiều Lệnh Tắc cười thầm:
- Trừ phi Dương tướng quân dùng chính ngựa của mình để đổi.
Dương Nguyên Khánh biến sắc. Một tay hắn nắm lấy cổ Kiều Lệnh Tắc, nâng ông ta lên không trung, lạnh lùng nói:
- Tên cẩu nô tài này, ta sẽ giết ngươi như giết một con gà, biết điều thì mau biến đi!
Tay hắn vung lên, ném Kiều Lệnh Tắc vào trong quán rượu. Khách đang đứng xem trong quán vội tránh ra. “Răng rắc”! Kiều Lệnh Tắc rơi lên một cái bản nhỏ, khiến chén bát trên bàn vỡ nát, chân bàn cũng gãy. Kiều Lệnh Tắc đau đớn vô cùng, ngay cả nói cũng không nói được. Mấy tên thị vệ vội vàng ra nâng ông ta lên.
Lương Sư Đô trên mặt xấu hổ, Dương Nguyên Khánh cứng rắn, mạnh mẽ khiến ông ta không biết làm sao. Dương Nguyên Khánh lại chắp tay về phía ông ta:
- Ta thấy Lương huynh cũng là hào kiệt, vì sao lại cam lòng làm tay sai quyền quý?
Lương Sư Đô cười khổ một chút, xoay người bước về phía quán rượu đỡ Kiều Lệnh Tắc:
- Tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Kiều Lệnh Tắc chỉ cảm thấy cả người xương cốt đều gãy. Trong lòng ông ta căm tức Dương Nguyên Khánh vạn phần. Biết rằng người này cứng rắn không xơi được, bọn họ cũng không đánh lại được hắn, cũng không động vào hắn được chỉ đành trừng mắt lên nhìn Dương Nguyên Khánh:
- Chúng ta đi!
Bọn thị vệ giúp Kiều Lệnh Tắc đi một cách chật vật. Lúc này đệ của Đơn Hùng Tín là Đơn Nhân Kiệt đã dắt con chiến mã quay trở lại. Ngựa yêu của Đơn Hùng Tín mất lại lấy lại được khiến anh ta trong lòng cảm kích vô cùng. Đặc biệt là Dương Nguyên Khánh vì anh ta mà đắc tội Tề vương. Nghĩa khí này càng làm cho anh ta cảm động.
Anh ta tiến lên chắp tay thi lễ:
- Dương tướng quân trượng nghĩa, ân này tôi xin khắc sâu trong tâm khảm.
Dương Nguyên Khánh vội vàng đáp lễ cười nói:
- Chỉ là việc nhỏ thôi, Đơn nhị ca không cần giữ trong lòng. Từ lâu đã nghe danh Đơn nhị ca là người nghĩa khí. Nếu như ta gặp nạn ở Lộ Châu thì Đơn nhị ca tất nhiên cũng sẽ trượng nghĩa giúp đỡ thôi. Cái này gọi là bốn biển đều là huynh đệ.
- Nói rất hay!
Đơn Hùng Tín vỗ thật mạnh bả vai Dương Nguyên Khánh, nhìn hắn chăm chú nói:
- Nếu Dương huynh đệ nói như vậy, ta coi huynh như là huynh đệ. Ta sẽ không cảm ơn nữa.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Đơn Nhị ca nói như vậy thì mới là hiểu nhau. Ta mời mọi người uống rượu. Chúng ta phải uống cho thỏa.
- Được, chúng ta uống....
Đơn Hùng Tín quay đầu lại nói với người chủ quán:
Tiếng vỗ tay vang lên từ các khách rượu xung quanh, mọi người đều ngồi xuống, quán rượu lại khôi phục lại sự náo nhiệt, tiểu nhị thu dọn lại đống hỗn độn, dường như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Lúc này, người quản gia đứng dậy chắp tay cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Tiểu ca, anh uống rượu đi, chúng ta đi trước đây.
Dương Nguyên Khánh vội vàng đứng dậy đáp lễ với ông ta:
- Lão ca đi thong thả!
Ông ta vừa cười vừa chắp tay đi về phía chiếc xe ngựa và ngồi lên. Chiếc xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, đi được vài chục bước thì tấm mà che của xe được vén ra. Người quản gia trung niên liền vội vàng lên phía trước:
- Cô nương có chuyện gì sao?
Bên trong xe ngựa đôi mắt đẹp của tiểu thư liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái rồi thấp giọng hỏi:
- Trung thúc... Người kia là ai?
Người quản gia trung niên lắc đầu:
- Vừa nãy có nghe gọi anh ta là Dương Nguyên Khánh, hình như là Âm Sơn Phi Tướng gì đó. Lúc về hỏi lão gia là sẽ biết ngay.
Dừng một chút... Người quản gia không khỏi khen:
- Anh chàng này không tồi. Đã biết rõ đối phương là quý tộc quyền quý mà còn dám trượng nghĩa ra mặt. Thật là một hảo hán!
Tiểu thư yên lặng gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, buông rèm xe ngựa xuống.
- Nhưng mong là anh ta không xảy ra chuyện.
Cô lầm bầm nói một câu, xe ngựa đi lên đường lớn, đẩy nhanh tốc độ hướng về phía Kinh thành, trời vẫn mưa phùn mênh mông bao phủ toàn bộ Bá Thượng trong hơi thu lạnh lẽo...
Ngay khi ở Bá Thượng xảy ra chuyện cướp ngựa, bên trong Đại Hưng điện ở trong cung, buổi chầu dài vẫn đang tiếp tục tiến hành. Phương án xử trí Dương Lượng đã định ra. Dương Quảng cố gắng sắp xếp nghị luận của mọi người, phủ định đề nghị giết Dương Lượng của các quần thần. Ông ta niệm tình thân tha chết cho Dương Lượng, giáng y xuống thành thường dân, cả đời bị giam cầm.
Buổi triều dần đến hồi kết… Các đại thần đều vô cùng mỏi mệt. Lúc này, Dương Quảng chậm rãi nói:
- Các vị ái khanh, trẫm còn có một việc muốn bàn với mọi người.
Ông ta nhìn quanh một vòng đại điện, lúc này mới không nhanh không chậm nói:
- Mấy ngày nay trẫm đều luôn suy xét đến việc Đại Tùy làm thế nào mới có thể ngày càng hưng thịnh. Trẫm ở Giang Đô kinh doanh mười năm, biết rõ Giang Hoài, Giang Nam giàu có và đông đúc. Nếu như có thể đem vật tư phía nam lên kinh thành thì có thể khiến Đại Tùy của chúng ta hưng thịnh. Nhưng Đại Hưng điện lại ở chỗ Quan Trung, vật tư di chuyển không tiện, không khống chế được Giang Nam. Hơn nữa Dương Lượng tạo phản, khiến trẫm cảm giác đất Tề không ổn định. Một khi Bắc Tề xảy ra phản loạn lần nữa thì kinh thành ngoài tầm tay với Hà Bắc, Hà Đông cho nên trẫm suy xét có nên dời đô đến Lạc Dương để tăng cường sự khống chế của triều đình đối với phía đông và Giang Nam, các vị ái khanh thấy thế nào?
Trong đại điện lập tức một bầu không khí yên tĩnh. Trên mặt mọi người hầu như ai nấy đều lộ vẻ cực kinh ngạc. Thật không thể ngờ Thánh Thượng lại suy xét đến dời đô cơ chứ. Làm sao có thể như thế? Mọi người nhất thời chưa phản ứng.
Vũ Văn Thuật lại đi ra khỏi hàng, cao giọng lên nói:
- Thần hoàn toàn tán thành ý kiến dời đô của Thánh Thượng. Quan Trung nhân khẩu đông đúc, lương thực không đủ, khiến cho giá lương thực cao mãi không xuống. Nguyên nhân vẫn là do vận chuyển không tiện lợi. Lạc Dương là kinh cũ Đông Chu, là nơi đất lớn của Trung Nguyên, là trung tâm toàn bộ thiên hạ, có Hoàng Hà vận chuyển tiện lợi, thiên hạ vạn vật đều ở Lạc Dương, là nơi vương triều Đại Tùy ta phục hưng. Thần cũng nghe nói Thánh Thượng ngũ hành thuộc Mộc còn Ung Kinh là nơi khắc Mộc, tương khắc với Thánh Thượng. Lời tiên tri “tu trị Lạc Dương hoàn tấn gia” chính là ám chỉ Thánh Thượng dời đến Lạc Dương là ý trời. Ý trời là như thế dời đô là khả thi.
Vũ Văn Thuật vừa dứt lời, Thượng Trụ Quốc, tả võ vệ Đại tướng quân Độc Cô La liền đi ra khỏi hàng, giọng điệu kiên quyết nói:
- Bệ hạ, thần kiên quyết phản đối dời đô!
Độc Cô La là con cả của trụ cột đỉnh lương Bắc Chu Độc Cô Tín. Muội muội của ông ta là khai quốc Hoàng hậu Độc Cô Già La. Độc Cô La cũng là cậu của Dương Quảng, năm nay gần bảy mươi tuổi, địa vị cao. Ông ta đồng thời cũng là đứng đầu quý tộc Quan Lũng.
- Bệ hạ, năm Khai Hoàng thứ tư đã mở kênh Quảng Thông để giải quyết vấn đề lương thực không đủ của Kinh thành. Hiện tại các kho lớn lương thực trong Kinh thành đều đã đầy cả, lương thực chồng chất như núi. Kho lương thực bên nhà kho Quảng Thông có thể cung cấp lương thực cho Kinh thành trăm năm. Còn nếu như ngại lương thực không đủ thì có thể mở rộng kênh đào, tăng thêm việc vận chuyển, mở rộng xây dựng kho lúa. Như thế thì vấn đề này liền có thể giải quyết, đâu cần dời đô đến Lạc Dương chứ?
- Bệ hạ, thần cũng phản đối dời đô Lạc Dương.
Đây là Đại tướng quân, Thái Phủ Tự Khanh Nguyên Thọ, Nguyên Thọ là cháu của Tây Ngụy bát trụ quốc Nguyên Hân. Họ Nguyên cũng chính là họ Tiên Ti Thác Bạt sửa thành họ Hán, là quý tộc thứ nhất của Tiên Ti. Nguyên Thọ cũng là một trong những thủ lĩnh của quý tộc Quan Lũng. Dương Quảng muốn dời đô đến Lạc Dương, cũng chính là dao động căn cơ của quý tộc. Ông ta làm sao có thể đồng ý được?
Ông ta cũng lạnh lùng nói:
- Bệ hạ, đất cũ Bắc Tề không ổn định, có thể tăng thêm đóng quân, thu nạp quân quyền, quan phủ bất lực, bệ hạ có thể phái thêm Ngự Sử tuần tra. Về phần Giang Hoài, chỉ cần phái một trọng thần đến trấn thủ, hoặc là thay đổi chế độ, làm mạnh cơ sở sự khống chế của triều đình đối với Giang Hoài, kinh đô và các vùng lân cận, không cần phải dời đô.
Lễ Bộ Thượng thư Vũ Văn Bật cũng bước ra khỏi hàng nói:
- Cái gọi là lời tiên tri, chỉ là mấy lời vớ vẩn, tà thuyết mê hoặc người khác. Bệ hạ có thể điều tra nguồn gốc của nó, xử chém để cảnh cáo thiên hạ.
Tả Kiêu Vệ đại tướng quân Trương Cẩn cũng bước ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, thành Đại Hưng xây dựng mới gần hai mươi năm, phương tiện đầy đủ. Quốc phúc dân an, nếu như muốn Đại Tùy hưng thịnh, thành Đại Hưng chính là nơi phục hưng. Nếu dời đô đến Lạc Dương thì tất nhiên phải xây dựng rầm rộ, hao phí tiền của sức lực của dân. Ngày xưa tiên đế cũng đã nói, xây dựng Đại Tùy mới nên lấy tiết kiệm và thương dân là trên hết. Bệ hạ, tiên đế nói như vậy, cho đến giờ vẫn đúng. Thần nghĩ quân thần trên dưới đều nên khắc ghi trong tâm khảm, không thể quên đi được.
- Bệ hạ, thần phản đối dời đô!
- Bệ hạ, thần kiên quyết phản đối dời đô. Nếu bệ hạ cứ quyết thì thần nguyện chết để khuyên can!
Trong đại điện tiếng phản đối kịch liệt vang lên. Sự phản đối quyết liệt như thế khiến Dương Quảng bất ngờ, sắc mặt ông ta thay đổi mấy lần. Cuối cùng ông ta không còn cách nào khác, nuốt sự bực bội vào trong lòng:
- Việc dời đô, buổi triều sau sẽ bàn luận tiếp. Bây giờ đã quá giờ Ngọ rồi. Trẫm đã mệt rồi, tan triều!