Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 147: Thấy một biết mười



Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng ở cửa sổ, lặng lẽ nhìn bóng dáng to lớn của những cây mận cổ. Trong nội điện rộng lớn khí thế, ánh đèn chiếu vào bóng dáng cô đơn của Dương Quảng, hiện ra dáng vẻ của ngài vô cùng nhỏ bé và thê lương.

Lúc này phía sau có tiếng bước chân vang lên, Dương Quảng không hài lòng nói:

- Trẫm đã nói rồi, trẫm muốn yên tĩnh một mình.

- Bệ hạ, là ta!

Phía sau vang lên tiếng của Dương Lệ Hoa.

Nếu như nói ai đó dám quấy rầy Dương Quảng vào lúc này, vậy chỉ có Nhạc Bình công chúa Dương Lệ Hoa. Trưởng tỷ (chị cả) như mẫu, Dương Lệ Hoa từ nhỏ đã yêu thương Dương Quảng, tình cảm giữa nàng và Dương Quảng rất sâu đậm. Nàng cũng là người mà Dương Quảng kính trọng nhất sau khi phụ mẫu qua đời.

Dương Quảng xoay người lại cười hỏi:

- Đại tỷ, có chuyện gì sao?

Dương Lệ Hoa nói:

- Ta tới xin bệ hạ tha thứ cho Giản nhi, nó dù sao cũng là con trai của bệ hạ, hy vọng bệ hạ đừng xử phạt nghiêm khắc quá.

- Là mẫu thân của nó nhờ tỷ tới xin sao?

Dương Quảng thản nhiên cười nói.

- Coi là vậy đi, nhưng bản thân ta cũng muốn tới.

Dương Quảng gật gật đầu,

- Tỷ yên tâm đi, nó là con trai của trẫm, trẫm có tức giận nó thế nào đi nữa cũng sẽ không giết nó đâu, hổ dữ không ăn thịt con mà, trẫm sẽ có giới hạn.

Dương Lệ Hoa trầm ngâm một lát rồi lại nói:

- Ta còn muốn khẩn cầu bệ hạ khoan thứ cho Dương Nguyên Khánh.

- Khẩn cầu? …

Dương Quảng cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Nhạc Bình công chúa lại nói ra từ “khẩn cầu” này.

- Tại sao?

Dương Quảng nhìn vào nàng, ông cảm nhận được trong lòng đại tỷ kích động, vẻ ngoài thì bình tĩnh.

Dương Lệ Hoa thở dài nói:

- Ta đã từng nói với bệ hạ về chuyện trả kiếm rồi, có thể là hợp ý nhau, ta rất thích hắn. Ta không có con trai, trong lòng ta coi hắn như con trai mình. Hắn không may bị cuốn vào chuyện gia đình của bệ hạ, Hoàng Hậu đã không thích hắn, ta hy vọng hắn có thể nhận được sự khoan thứ từ nơi bệ hạ.

Dương Quảng chăm chú nhìn Dương Lệ Hoa một lát sau đó mới nhẹ lắc đầu nói:

- Đại tỷ không cần phải cầu xin trẫm đâu, tỷ đã lầm rồi, trẫm không giận hắn … Ngược lại trong lòng trẫm rất cảm kích hắn, hắn đã cứu hai con trai của trẫm, hơn nữa…

Dương Quảng cười cười …

- Hơn nữa trẫm đã quyết định để hắn kế thừa sự nghiệp chiến đấu, để hắn trở thành Đột Quyết sứ Đại Tùy của trẫm, trẫm sẽ trọng dụng hắn.

Dương Lệ Hoa vô cùng vui mừng, hướng về Dương Quảng thi lễ,

- Vậy ta thay hắn đa tạ bệ hạ.

Dương Lệ Hoa vội vã rời đi, sau lưng lại truyền tới tiếng của Dương Quảng,

- Đừng nói cho hắn vội, thanh niên đừng để hắn sinh ra tính kiêu ngạo, để hắn học cách biết ơn … trẫm muốn cho hắn rèn luyện thêm nữa.

- Bệ hạ, ta biết rồi, ta sẽ không nói cho hắn biết đâu.

Dương Lệ Hoa đi ra, nàng đi ra khỏi cung điện thì gặp Tiêu Hậu đứng trước cửa điện, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Tiêu Hậu thấy Dương Lệ Hoa đi ra vội vàng hỏi:

- Đại tỷ, thế nào rồi?

- Bệ hạ nói, hổ dữ không ăn thịt con, bệ hạ sẽ không giết Giản nhi, nhưng ta đoán không thể tránh khỏi bị trừng phạt. Muội tự đi gặp bệ hạ đi! Bệ hạ đã thoát ra khỏi suy nghĩ rồi.

Nói xong Dương Lệ Hoa vội vàng bước đi, Tiêu Hậu nghĩ một lát rồi lấy hết can đảm đẩy cửa điện vào.

Chỉ thấy phu quân ngồi trên chiếc đôn, quay lưng về phía nàng giống như lão tăng ngồi thiền vậy không nhúc nhích.

- Bệ hạ, là ta!

Tiêu Hậu chậm rãi bước tới phía sau lưng phu quân, thấp giọng hỏi:

- Bệ hạ chuẩn bị trừng phạt Giản nhi như thế nào?

Dương Quảng không trực tiếp trả lời nàng mà quay người lại nhẹ nhàng hỏi:

- Nàng rất hận Dương Nguyên Khánh sao?

- Cũng không tới mức hận, chỉ là có chút không thích hắn, thiếp không thích có người ngoài tham gia vào chuyện gia đình mình.

- Vậy còn Chiêu nhi? Trẫm cảm thấy nàng cũng ghét nó, nếu như là nó phải chết thì chắc nàng cũng chẳng để trong lòng, đúng vậy không?

Dương Quảng vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt hỏi.

Tiêu Hậu ngạc nhiên, nàng từ từ ngồi xuống trước mặt phu quân, mở to mắt nhìn Dương Quảng rồi nói:

- Bệ hạ, sao người có thể nói như vậy chứ, mặc dù thiếp có hơi thiên vị Giản nhi một chút nhưng Chiêu nhi cũng là cốt nhục của thiếp, sao thiếp có thể hy vọng nó chết chứ. Bệ hạ, làm gì có người mẹ nào lại không để con trai mình trong lòng chứ?

- Vậy thì đúng rồi, nếu như Dương Nguyên Khánh cứu tính mạng con trai nàng thì nàng còn có thành kiến với hắn không?

- Đương nhiên là không rồi! Nhưng câu này của bệ hạ là có ý gì? Thần thiếp nghe không hiểu.

Dương Quảng thở dài,

- Nàng biết câu cuối cùng mà Dương Nguyên Khánh nói là có ý gì không? Hy vọng 60 năm sau thần vẫn có thể cùng Tề vương đi săn.

- Thiếp cũng đang muốn hỏi bệ hạ, câu nói đó của hắn là có ý gì chứ?

Dương Quảng cười khổ một tiếng nói,

- Câu nói đó của hắn, trẫm hiểu biết sâu sắc, kỳ thực nói trắng ra thì rất đơn giản. Nếu trẫm lập Giản nhi làm Thái Tử, tương lai Giản nhi sẽ đăng cơ, theo tính cách của nó thì nó nhất định sẽ giết chết Chiêu nhi, kể cả con cháu mà Chiêu nhi sinh cho trẫm, nó cũng không để lại một đứa nào. Vì Chiêu nhi là con cả, trong những mảnh giấy vừa nãy Giản nhi cũng biết rất rõ lệnh cho tên thái giám mà nó mua chuộc tìm cơ hội hạ độc Chiêu nhi. Ngược lại nếu Chiêu nhi lên làm Thái Tử, dựa vào tính cách độ lượng của nó thì nó sẽ không giết chết chính huynh đệ của mình mà sẽ phong nó làm tiêu diêu vương. Sáu mươi năm sau Dương Nguyên Khánh vẫn có thể đi săn cùng nó.

Dương Quảng thở dài một tiếng,

- Trẫm lập con cả thành Thái Tử thì con thứ có thể hưởng phúc suốt quãng đời còn lại. Còn trẫm lập con thứ thì cốt nhục nhất định tương tàn, đây là điều trẫm không muốn nhìn thấy!

Tiêu Hậu đột nhiên cảm thấy mệt nhọc, nàng cũng công nhận Dương Nguyên Khánh nói đúng. Theo tính cách của Tề vương, nếu nó có được chức vị thì chắc chắn sẽ giết huynh trưởng nhưng muốn nàng thật lòng cảm kích Dương Nguyên Khánh thì bất luận thế nào nàng cũng không làm được. Dù sao Dương Nguyên Khánh cũng dẫm đạp lên con thứ nâng đỡ con trưởng nhưng lúc này Dương Nguyên Khánh đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là nàng đã nghe ra ý trong lời nói của phu quân.

- Ý của bệ hạ là đã quyết định lập Chiêu nhi làm Thái Tử sao?

- Đúng vậy, trẫm đã quyết định lập Chiêu nhi làm Thái Tử …

Kỳ thực Dương Quảng sau sự kiện cung Nhân Thọ đã để ý tới con trưởng. Dự thảo nghị quyết dời đô lần này thành công, Dương Quảng càng cảm thấy suy nghĩ của con trưởng đã chín chắn. Ông đã đang suy nghĩ lập y làm Đông cung nhưng tình hình sức khỏe của con trưởng làm cho ông ấy vẫn chưa hạ được quyết tâm. Hôm nay lại xảy ra hàng loạt những chuyện làm cho ông nhìn rõ con thứ hơn, thấp trí, lỗ mãng, độc ác, không thành thật, như vậy ông làm sao có thể giao cả giang sơn Đại Tùy cho y đây?

Một câu mấu chốt của Dương Nguyên Khánh giống như một cú làm cho Dương Quảng bừng tỉnh lại. Ông quyết không đồng ý bi kịch của thế hệ mình tái diễn với con cháu mình. Đúng thời khắc này ông rốt cuộc đã hạ quyết tâm.

- Chiêu nhi là con cả, nhân đức độ lượng, trẫm tin rằng sau này nó sẽ là một quân vương nhân đức. Còn về phần sức khỏe của nó trẫm sẽ mời các thầy thuốc giỏi nhất, dùng các loại thuốc tốt nhất để chữa trị.

Yến hội đã tan, chiếc xe ngựa của Tấn Vương Dương Chiêu dưới sự bảo hộ của hàng trăm thị vệ chạy ra ngoài cửa, hướng phía phủ Tấn vương mà tiến đến. Trong xe ngựa có thắp một ngọn nến nhỏ khiến cho trong xe có chút ánh sáng mờ ảo. Dương Chiêu dựa vào chiếc ghế mềm trên vẻ mặt không dấu nổi sự vui mừng trong lòng. Từ thái độ của phụ hoàng đối với Tề vương ngày hôm nay thì trong lòng y đã hiểu rõ, cửa lớn của Đông cung sẽ mở ra vì mình. Trong lòng y vô cùng cảm kích Dương Nguyên Khánh.

- Nguyên Khánh, đoạt vị trí thành công hôm nay ngươi đã lập công lớn, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Dương Nguyên Khánh thì ngồi đối diện với y, vốn hắn muốn đi tìm nhà trọ Đơn Hùng Tín không ngờ rằng Dương Chiêu lại nhất định kéo hắn lên xe, có việc muốn nói với hắn, hắn chỉ có thể ngồi lên xe ngựa.

- Sao điện hạ lại khẳng định là đoạt vị trí thành công vậy? Nếu Thánh Thượng cuối cùng lại tha thứ cho Tề vương thì sao?

Dương Chiêu cười híp mắt,

- Phụ hoàng đương nhiên sớm muộn cũng sẽ tha thứ cho Tề vương, nhưng trong chuyện Đông cung thì Tề vương đã không còn thời gian rồi. Bây giờ là giữa tháng 10, muộn nhất là tết dương lịch phụ hoàng sẽ lập niên hiệu mới đồng thời sẽ sắc phong Hoàng Hậu và Thái Tử. Vẫn còn hơn 2 tháng nhưng trước khi sắc phong Thái Tử một tháng phụ hoàng sẽ phải xác lập Thái Tử, trên thực tế chỉ còn hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này phụ hoàng chắc chắn sẽ không suy nghĩ việc lập một người con trai đầu óc thì đơn giản, tâm địa hẹp hòi, nói dối hết lần này tới lần khác thậm chí trước mặt phụ hoàng còn cầm dao găm giết người lên làm Thái Tử. Trong lòng ta biết rất rõ cho nên y đã bị đánh bại rồi.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, Dương Chiêu nói rất có lý,

- Chúc mừng điện hạ!

- Ừ, tối nay ta phải ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày mai bắt đầu luyện kiếm, ta phải cố gắng giảm bớt trọng lượng cơ thể.

Dương Chiêu lại nghĩ tới việc gì đó bèn hỏi:

- Nguyên Khánh, lần trước ngươi nói ngươi muốn rời khỏi Dương phủ, hay là tới phủ của ta ở đi.

Dương Nguyên Khánh nâng chén trà lên uống một ngụm cười nói,

- Đa tạ điện hạ, thần định ngày mai sẽ đi thiếu phủ tự lĩnh thưởng rồi mua một ngôi nhà sau đó thần về Giang Nam đón Thẩm nương về. Làm xong hai việc này thần sẽ trở lại thành Đại Lợi.

Dương Chiêu mỉm cười,

- Nhà thì không cần mua nữa đâu, ta tặng cho ngươi một căn, ở phường Quang Phúc, diện tích khoảng mười mẫu, là một ngôi nhà mới. Để Thẩm nương và muội muội của ngươi sống ở đó, đợi ngươi đi thành Đại Lợi rồi ta sẽ thay ngươi chăm sóc họ, ta nghĩ ta sẽ chăm sóc họ hơn Dương phủ.

- Thần nên vui vẻ tiếp nhận sao?

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Hay là do dự từ chối?

- Vậy thì còn phải xem ngươi cảm thấy mình có tư cách để nhận không?

- Xem ra thịnh tình của điện hạ thần không thể từ chối rồi!

Dương Nguyên Khánh nâng chén lên vui vẻ cười nói:

- Vậy thì đa tạ điện hạ, sáng ngày mai thần sẽ khởi hành tới Giang Nam.

Vừa nói xong thì hắn chợt nhớ ra hắn còn chưa tới Bùi gia dự tiệc rượu, hắn không khỏi cười khổ một tiếng nói:

- Thần lại nghĩ ra vài việc, vẫn chưa thể đi luôn được.

Hắn còn nhớ tới ít nhất cũng phải tới chào hỏi bọn Đơn Hùng Tín một tiếng đã, với lại còn phải cáo biệt Dương Lệ Hoa, đâu có thể nói đi là đi ngay được.

Lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, thị vệ ở bên ngoài bẩm báo,

- Điện hạ, xin ngài đợi một chút, phía trước có một cái cây đổ chắn ngang đường, để chúng hạ thần dọn đi.

Dương Nguyên Khánh chợt ngạc nhiên,

- Điện hạ, hôm nay đâu có mưa gió bão gì, tại sao lại có thể đổ được cây chứ?

- Có thể là bị xe ngựa khác đâm vào, ba ngày trước phía tây vương phủ của ta cũng xảy ra, hôm trước con đường phía sau vương phủ cũng có một cây đại thụ đổ.

Lông mày Dương Chiêu bỗng nhiên nhíu lại nhớ tới một truyền thuyết bất lợi:

- Nhưng đi xe mà gặp phải cây đại thụ đổ thì đây là dấu hiệu không may mắn đâu, sẽ mang tới những bất lợi gì cho ta?

Y ngó đầu qua cửa sổ xe xem xét, đúng lúc này Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nghe một tiếng phập từ xa vọng đến. Đây là tiếng của cung tên, Dương Nguyên Khánh kinh ngạc, hắn đẩy Dương Chiêu một cái theo bản năng, đúng lúc Dương Chiêu bị đẩy ra trong nháy mắt thì một mũi tên xé gió bay thẳng tới cửa sổ xe, xoẹt qua gương mặt béo của Dương Chiêu rồi đâm thẳng vào phía đối diện. Đầu mũi tên còn ánh lên một màu xanh, chắc chắn là một mũi tên độc.

- Có thích khách!

Dương Nguyên Khánh phản ứng vô cùng nhanh, hắn hét lên một tiếng, lập tức thổi tắt ngọn nến, ấn mặt Dương Chiêu xuống,

- Điện hạ, đừng cử động!

Hắn rút thanh kiếm từ bên hông ra, nghiêng người nhảy ra ngoài qua cửa sổ, đẩy tên thị vệ đứng ngoài cửa sổ xe ra thì lại nghe thấy tiếng mũi tên thứ hai xé gió bay tới. Không chần chừ hắn vung kiếm lên chém mũi tên đang lao tới thành hai, rơi xuống đất lăn một vòng.

Sự việc này xảy ra trong nháy mắt, những tên thị vệ vừa mới phát hiện ra, bọn họ tất cả đều vây quanh thùng xe, giơ cao những tấm lá chắn.

Dương Nguyên Khánh lại một lần nữa nhún người nhảy lên nóc xe, hắn đã biết sơ hở ở chỗ nào rồi. Bên ngoài cửa sổ của xe vốn dĩ có thị vệ đi cạnh nhưng vì Dương Chiêu ngó đầu ra xem cây nên thị vệ lùi lại để lại một kẽ hở. Mũi tên thứ nhất được bắn vào qua kẽ hở này, mà mũi tên thứ hai thì lại được bắn xuống từ trên nóc xe. Thích khách biết được sau mũi tên thứ nhất thì Dương Chiêu sẽ nằm bò xuống sàn xe cho nên ý đồ của mũi tên thứ hai là bắn từ trên đỉnh đâm thẳng xuống nền, ở đây có hai thích khách.

Dương Nguyên Khánh đã nhìn thấy rồi, trên một cái cây ở sát tường có một bóng đen thân hình vạm vỡ, gã nhảy lên tường rồi nhảy vào bên trong. Mà ở khoảng cách 30 bước là một tòa phật tháp 3 tầng, trên nóc có một bóng đen, dáng người hơi nhỏ hơn một chút. Y dường như đã nghe thấy đồng bạn triệu tập, từ một đỉnh cao hơn 2 trượng nhảy xuống, kinh công rất cao, nhưng dáng người lại rất thon thả, hình như là một nữ thích khách.

Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào dáng người nữ thích khách đó, thanh kiếm trong tay từ từ xiết chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.