Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 151: Bằng hữu mới tại Khách điếm



Sau khi Dương Nguyên Khánh tiễn Nữu Nữu về đến nơi ở thì trời đã tối, tiếng trống đóng cửa phường đã gõ vang lên, có quay lại chợ Lợi Nhân để tìm Đơn Tín Hùng cũng không còn kịp nữa rồi, hắn đành phải tìm một khách điếm bình dân tạm thời nghỉ ngơi tại phường Bình Khang đối diện với chợ Đô Hội.

Phường Bình Khang là khu giải trí nổi tiếng nhất Tây Kinh Thành, ở đây tửu quán rất nhiều, thanh lâu san sát, khách điếm bình dân to nhỏ trong Phường nhiều như sao, vào ban đêm đèn đuốc tỏa sáng lung linh, cả đêm ồn áo náo nhiệt mãi cho đến hừng đông mới có thể an tĩnh lại.

Dương Nguyên Khánh nghỉ tại khách điếm tên là "Khách điếm Thuận Lai". Khách điếm không lớn, vị trí hẻo lánh nhưng rất sạch sẽ. Đèn trèo tường trên cánh cửa của các khách điếm khác đều rất dơ bẩn, duy nhất khách điếm này là đèn lồng sạch sẽ. Dương Nguyên Khánh chú ý đến chi tiết này cho nên hắn chọn ở lại đây. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác là hầu hết các khách điếm đều đã đầy khách.

Nghèo văn giàu võ, quân nhân các nơi đến kinh thành tham gia võ cử hầu hết gia cảnh giàu có, bọn họ đã sớm ngưỡng vọng từ lâu đối với phường Bình Khang tại kinh thành, đến phường Bình Khang uống rượu, vào kỹ viện Phường Bình Khang chơi, sau khi về nhà thì khoe khoang.

Khách điếm Thuận Lai này dù vị trí hẻo lánh nhưng trên cơ bản cũng chật đầy khách. Dương Nguyên Khánh may mắn vẫn còn được một gian phòng hảo hạng cuối cùng.

- Khách nhân thật may mắn! Vị khách tại gian phòng hảo hạng này vừa bị chúng ta đuổi đi, bằng không chỗ chúng ta cũng chật đầy khách rồi.

Một gã tiểu nhị đốt đèn lồng đi trước dẫn đường không quên giới thiệu nơi tìm vui gần đây cho Dương Nguyên Khánh.

- Khách sạn chỗ chúng ta mặc dù hơi xa một chút nhưng đi về phía trước hai mươi bước chính là Hoa Lê viện. Khách nhân, nơi đó cũng là nơi rất tốt! Các cô nương xinh xắn, trên giường càng phong tình, ngươi cứ nói với các nàng là Tiểu Lý Tử của khách điếm Thuận Lai giới thiệu cho, đảm bảo giá cả không gạt ngươi.

- Vì sao các ngươi lại đuổi khách đi?

Dương Nguyên Khánh chỉ cảm thấy hứng thú đối với nửa câu nói trước của gã.

- Aiz! Tên kia tại Hoa Lê Viện tiêu hết tiền không có tiền trả tiền thuê nhà, bị chưởng quầy đuổi đi, loại người không có tiền ở trọ này là đáng khinh thường nhất. Đúng rồi, khách nhân, quy củ nơi này của chúng ta là trả tiền thuê nhà hàng ngày, không ghi nợ!

Dương Nguyên Khánh cười cười: vừa xem thường khách nhân, vừa dẫn mối thanh lâu để kiếm tiền boa, tên tiểu nhị này thật là một cực phẩm.

Bọn họ đi vào một gian tiểu viện, trong viện có hai gian phòng khách. Một gian ở giữa cửa mở, ánh sáng bên trong viện hắt ra kèm theo mùi rượu tràn ngập ở trong tiểu viện. Tiểu nhị dường như có chút sợ vị khách nhân ở trọ trong này, gã rón ra rón rén đi theo mép tường lách qua một vòng, đi tới trước một gian phòng bên cạnh, dùng chìa khóa mở cửa ra.

- Khách nhân, mời vào! Chính là nơi này.

Tiểu nhị nhìn thoáng qua căn phòng sáng đèn bên cạnh, nói nhỏ.

- Ngươi là tiểu nhị trong khách điếm, sao còn sợ khách nhân?

Dương Nguyên Khánh quả là không hiểu đối với sự khiếp đảm của gã.

- Người đó là lão hổ không thể trêu đùa vào.

Dường như trong lòng tiểu nhị còn sợ hãi, gã dẫn Dương Nguyên Khánh vào phòng, lại đốt đèn sáng lên. Gian phòng rất rộng rãi, dụng cụ và vật phẩm giường gỗ bàn tủ đầy đủ cả, đều là gỗ lim tơ vàng thượng đẳng, chăn đệm cũng được thay mới, trong phòng thu dọn vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn thích nơi ở sạch sẽ.

- Khách nhân!

Tiểu nhị ấp a ấp úng nói:

- Tiền thuê nhà xin trả trước.

Dương Nguyên Khánh lấy năm xâu tiền từ trong túi ra ném cho gã:

- Còn lại thưởng cho ngươi, thay ta chăm sóc ngựa thật tốt.

Tiểu nhị vui sướng tạ ơn rồi đi. Dương Nguyên Khánh đóng cửa lại, đem vũ khí dặt lên bàn, có chút mệt mỏi nằm xuống. Ngày hôm nay hắn vô cùng vui mừng không ngờ ở bên ngoài lại gặp Nữu Nữu, hơn nữa cũng nhận được tin tức của thím. Thím rõ ràng là ở Hành Sơn, xem ra hắn không cần phải đi Giang Nam nữa.

Nhưng ngoài sự vui mừng, một thứ khác luẩn quẩn ở trong lòng Dương Nguyên Khánh, nữ thích khách đêm qua, dáng người vô cùng quen thuộc kia, lẽ nào chính là Nữu Nữu?

Tuy nhiên nữ thích khích kia thân hình dường như hơi thấp một chút, có thể cũng không phải là Nữu Nữu, chỉ là dáng người hơi giống thôi.

Dương Nguyên Khánh thở dài, mặc kệ thích khách có phải là Nữu Nữu hay không, nhưng Trương Trọng Kiên này là phụ tá bậc nhất của Tề vương, lại là đại sư huynh của Nữu Nữu. Bất luận thế nào, hắn không cho phép Nữu Nữu có liên quan gì đến Tề Vương.

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng vang lớn "bùm" một cái, ngay sau đó là âm thanh rên rỉ đau đớn, lại nghe tiếng cầu xin của nương tử chưởng quầy tại cửa:

- Tráng sĩ, cầu xin ngươi đừng đánh, tiền trọ chúng ta không lấy là được hay không?

- Ngươi cho là lão tử muốn quỵt nợ ư? Chỉ dựa vào lời nói này của ngươi, lão tử không đánh không được!

Giọng nói vô cùng chói tai giống như chiêng truyền xa hơn mười trượng trong đêm, lập tức có tiếng kêu thảm thiết như lợn bị giết truyền đến:

- Gia gia, tha cho ta đi!

Đây là giọng nói của tên tiểu nhị kia.

Dương Nguyên Khánh nhướn mày đứng dậy mở cửa phòng, chỉ thấy trong viện đứng năm sáu người đều là tiểu nhị trong khách điếm. Nương tử của chưởng quầy đứng ở cửa lau nước mắt, không thấy chưởng quầy, chắc là ở trong phòng. Các khách trọ khác đều đổ xô tại cửa viện xem náo nhiệt, không ai dám tiến đến. Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên hiểu, đoán chừng khách nhân tại phòng trọ của mình không phải là không có tiền trả mà là bị phòng bên cạnh dọa cho sợ bỏ chạy rồi.

Lúc này, chỉ thấy một bóng người từ trong phòng bay ra như chó gặm phân quẳng ngay sát chân Dương Nguyên Khánh, chính là chưởng quầy của khách điếm. Ngay sau đó một người khác trong phòng cũng kêu thảm lên bị ném ra, cũng chính là tiểu nhị dẫn mình vừa rồi.

Chỉ nghe trong phòng có tiếng oang oang như đang mắng:

- Có bản lĩnh các ngươi đi báo quan đi, cùng lắm thì lão tử chịu ngồi không hai ngày ở thiên lao, chờ lão tử đi ra rồi đem hỏa thiêu khách điếm này của các ngươi.

Dương Nguyên Khánh phải bội phục người thô lỗ nhưng rất tinh tế này, rõ ràng đã phá hỏng hết toàn bộ đường lui của chủ quán.

Hắn vội vã nâng chưởng quầy lên:

- Chưởng quầy, xảy ra chuyện gì?

Chưởng quầy đã hơn năm mươi tuổi, cú ném này hấu như đã làm khớp xương toàn thân ông ta đau nhức, ông ta run rẩy than thở:

- Ta đắc tội gì với ông trời mà lại phái một tên ôn thần xuống hạ giới giày vò ta, ta không muốn sống nữa!

- Hắn giày vò ngươi thế nào?

Dương Nguyên Khánh lại hỏi chưởng quầy, nương tử chưởng quầy tiến lên đỡ lấy trượng phu, vừa lau nước mắt nước mũi nói:

- Người này đã ở không trong khách điếm nửa tháng rồi, không chỉ có vậy còn lệnh chúng ta ngày nào cũng đem rượu thịt đến, rượu phải là rượu nho tốt nhất, một ngày năm cân, thịt phải là thịt nai, ngày nào cũng năm cân, còn phải ăn cá ăn cua. Một tháng nay khách điếm của chúng ta đều bị hắn ăn đến lỗ cả vốn ban đầu rồi. Đã ăn rồi thì thôi, còn muốn đánh người. Chưởng quầy tiểu nhị chúng ta bị hắn ta đánh không biết bao nhiêu lần rồi?

- Hắn một chút tiền cũng chưa trả sao?

- Hắn chỉ thành toán nửa xâu tiền, đó là ngày đầu tiên nghỉ trọ. Chúng ta nói mỗi ngày chỉ lấy hắn ba mươi tiền, hắn nói chúng ta là hắc điếm, chúng ta lại nói mỗi ngày chỉ lấy hắn năm tiền, hắn lại nói chúng ta coi thường hắn, vũ nhục hắn là người xứ khác. Người này rõ ràng là không có tiền còn sĩ diện muốn chết.

- Bà nương xảo trá!

Tiếng oang oang từ trong phòng truyền ra:

- Ngươi còn dám phỉ báng lão tử, lão tử ngay cả ngươi cũng đánh.

Nương tử chưởng quầy sợ đến run rẩy cả người, nâng trượng phu dậy rời đi, tiểu nhị bên cạnh cũng lảo đảo chạy hướng ra cửa.

Trong phòng truyền ra tiếng cười ha ha:

- Ngày mai lão tử muốn ăn thịt lợn rừng, nhớ kỹ đừng quên?

Dương Nguyên Khánh càng có phần hứng thú, người này không chỉ ở không còn bức chủ khách điếm nhà người ta phải bỏ tiền mua rượu thịt cho hắn ta, còn ngang nhiên muốn mua rượu nho, loại người vô lại này mới thấy lần đầu.

Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh ngửi ra được, rượu nho người này uống không phải là rượu nho, mà là loại rượu mận chỉ có một phần của rượu nho, hơn nữa còn bị đổi là rượu mận nước, hắn đoán chừng người này đừng nói rượu nho, sợ rằng ngay cả rượu mận cũng chưa từng được uống qua.

Hắn từ trong gian phòng của mình cầm một bầu rượu. Đây là một bình rượu nho tốt nhất buổi chiều hắn ăn cơm xong thì mua về. Bình rượu nho này chỉ có một cân mà giá đã mười xâu tiền.

Hắn đi thẳng vào phòng bên cạnh, chỉ thấy ở giữa gian phòng một người đàn ông ngồi trên sạp, đoán chừng thân hình cao sáu thước một tấc, cánh tay to thô, mặt đầy râu quai nón, đen như đáy nồi, một đôi mắt to dài, mũi miệng rộng, vẻ mặt dữ tợn, đầu quấn một chiếc khăn mềm, mặc chiếc áo lót vải gai, ngực phanh ra để lộ ra bộ ngực đầy lông đen dài hai tấc, thật giống như Hắc Toàn Phong Lý Quỳ.

Bên chân y đặt một chiếc Tuyên Hoa Đại phủ trọng lượng ước chừng bảy mươi cân, thú vị chính là dưới chân y đè lên hơn mười xâu tiền, có thể sử dụng để nhục mạ chưởng quầy khách điếm "Dám nói lão tử không có tiền!", tuy nhiên đoán chừng đó cũng là toàn bộ gia sản của y.

Người đàn ông thấy Dương Nguyên Khánh đi vào, hai mắt lớn như chuông đồng trừng lên đang định mắng chửi, Dương Nguyên Khánh liền ném bầu rượu cho y, cười nói:

- Nếm thử đi!

Gã mặt đen nghi hoặc nhìn Dương Nguyên Khánh, bật nút bình rượu ra ngửi ngửi, hai mắt lập tức ngời sáng, y đang định uống một ngụm, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

- Ta hạ độc ở bên trong, ngươi dám uống sao?

Gã mặt đen ngẩn ra, chậm rãi buông bầu rượu xuống, nhưng y lại không kìm được cầm bầu rượu lên ngửi ngửi, hai mắt say sưa bắt đầu híp lại.

- Đây là rượu gì?

Y chần chừ hỏi.

- Rượu gì ngươi không cần quan tâm, bầu rượu này trị giá mười xâu tiền, nhưng ta hạ độc cũng có thể không hạ độc. Nếu ngươi dám uống, món nợ ngươi thiếu tại khách điếm này ta sẽ thanh toán thay ngươi.

Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi tới trước mặt y, ấn vai y cười nói:

- Nếu ngươi không dám uống, vậy thì ngay bây giờ ta sẽ đuổi ngươi đi!

Gã mặt đen giận tím mặt, y ném bình rượu về hướng Dương Nguyên Khánh lại bị Dương Nguyên Khánh chặn ngang giữ chặt lấy cổ tay y, y lại muốn đứng lên lại bị Dương Nguyên Khánh ấn mạnh xuống giống như có ngàn cân đặt ở trên vai y, làm y không thể động đậy được. Trong lòng y hoảng hốt, người này là ai?

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên buông y ra, nhưng tiện tay nhặt Tuyên Hoa Đại Phủ của y từ trên mặt đất lên, đi ra ngoài cửa, còn lẩm bẩm:

- Chiếc búa này không tệ, bán sắt vụn có thể giá trị hai xâu tiền.

- Được rồi! Lão tử đánh cược với ngươi.

Gã mặt đen biết Dương Nguyên Khánh lợi hại, y không phải là đối thủ, đành phải ngẩng cổ lên uống rượu ừng ực một hơi cạn sạch, dùng tay áo lau miệng, lớn tiếng khen:

- Con mẹ nó rượu ngon quá! Dù có rượu độc lão tử cũng chấp nhận.

- Không tồi! Có chút can đảm.

Dương Nguyên Khánh giơ ngón cái lên với y, cười nói:

- Chúng ta lại đánh cược lần thứ hai.

Gã mặt đen ngẩn ra, lập tức giận giữ nói:

- Rượu ta đã uống, lẽ nào ngươi nói không giữ lời?

Dương Nguyên Khánh xoay chiếc búa của y lạnh lùng nói:

- Không giữ lời thì thế nào, muốn đánh một trận sao?

Gã mặt đen nhìn Dương Nguyên Khánh một chút, lại nhìn chiếc búa của mình, một lát, y đành chịu nói:

- Ngươi nói đánh cược lần thứ hai là gì?

- Ta đoán tên của ngươi, điều kiện giống như vừa rồi.

Gã mặt đen trong lòng vô cùng đắc ý, còn có kẻ ngu xuẩn đánh cược đoán tên họ, trong mắt y hiện lên tia giảo hoạt:

- Vậy được rồi! Ta tuyên bố trước, kẻ nào chơi xấu là tên khốn kiếp.

- Chúng ta một lời đã định!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Ta đoán ngươi họ Trình, tên là Giảo Kim, tự là Nghĩa Trinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.