Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 209: Đêm tập kích Âm Sơn



Bốn ngày trước Ất Thất Bát đã cho quân sĩ đặt bẫy giăng thiên la địa võng trên dãy núi Âm Sơn, sau khi nhận được thư của Đột Quyết Khả Hãn Nhiễm Can báo cho y biết cừu nhân Dương Thiên Khánh của y hiện không ở thành Đại Lợi, mà đang từ doanh trại Đột Quyết vòng về.

Bất luận thế nào, Dương Nguyên Khánh muốn quay về thành Đại Lợi nhất định phải đi qua núi Âm Sơn, Ất Thất Bát đã thề với trời đất, nhất định phải lấy đầu của Dương Nguyên Khánh tế cho hai con. Hiện giờ cơ hội đó đã đến, vì mục tiêu tận diệt cừu nhân, Ất Thất Bát đã huy động toàn bộ lực lượng của Tiết Diên Đà tới đây. Ông ta dùng Thương Ưng lệnh bài ra lệnh cho tất cả quân đội canh gác biên ải hễ thấy quân Tùy vượt qua Âm Sơn phải giết không còn một mống.

Dưới sự thôi thúc mãnh liệt của hận thù làm cho Ất Thất Bát dường như mất dần lí trí mà quên đi đại cục của thảo nguyên, quên đi bên cạnh mình vẫn còn ánh mắt sắc lẹm như hổ của người Khế Bật, cũng như quên đi lòng dạ tráo trở của tộc Đông Tây Đột Quyết.

Đại vương tử Di Nam đầu đội Bì mão, trên thân mặc bộ bì giáp, đang quất con chiến mã của gã chạy dọc trong doanh trại Tiết Diên Đà. Vẻ mắt y đầy vẻ ưu tư, đặc biệt là lo lắng đối với tính cố chấp của Phụ Hãn y. Trước mặt y lúc này là các công cụ công thành gồm thang dài, dụng cụ di binh, và hàng trăm âm thanh leng keng đến từ đội thợ gia công xe công thành. Người Tiết Diên Đà học được kỹ thuật này từ người Đột Quyết, đây là trận đầu tiên họ vận dụng chúng vào thực chiến

Lại nhắc tới Ất Thất Bát, y đang cưỡi ngựa thị sát công việc đúc đồ công thành, 1 tháng trước y đã sở hữu trong tay mấy trăm công cụ công thành và một số lượng lớn cung tiễn. Thêm gần tháng nữa đợi lúc băng trên thảo nguyên tan dần, còn băng trên Hoàng Hà vẫn đóng băng, y sẽ triển khai tấn công thành Đại Lợi. Y đã thăm dò qua trong thành Đại Lợi không có công cụ thủ thành, điều này làm y cảm thấy rất tự tin, y sẽ dùng máu để rửa thành Đại Lợi, báo thù cho hai con của y

- Phụ Hãn!

Đại vương tử Di Nam từ xa trông thấy phụ thân, hắn hô to thốc ngựa phóng về phía phụ thân. Trông thấy gã, Ất Thất Bát có chút phản cảm, bởi Di Nam luôn căn ngăn Ất Thất Bát bỏ qua việc báo thù, nhưng mối hận giết con, làm sao y có thể quên được

Y bực dọc hỏi Di Nam:

- Lại có chuyện gì?

Di Nam mồ hôi chảy ròng ròng từ đầu xuông vội vã đáp lời:

- Phụ Hãn, con vừa nhận được tin tức không mấy tốt lành cho lắm, quân Khế Bật đang tập trung ở phía nam núi Kim Sơn, Chúng chuẩn bị khai chiến với chúng ta.

Ất Thất Bát quẳng cái nhìn lạnh lùng về phía Di Nam nói:

- Chuyện này ta đã sớm biết rồi, vậy thì sao?

Di Nam gấp đến độ gào lên:

- Phụ Hãn đã biết rồi, sao còn muốn đắc tội với nhà Tùy? đẩy bản thân vào thế lưỡng đầu thọ địch?

Ất Thất Bát cả giận, rút trường thương đánh mạnh về phía Di Nam, làm Di Nam ngã lăn xuống dưới đất, trỏ đầu thương vào ngực hắn mắng:

- Mày là đồ đàn bà, lẽ nào mày quên mối hận Dương Nguyên Khánh giết chết hai em mày rồi sao, lại còn sợ đắc tội với chúng, mày có còn là người của thảo nguyên này không?

- Con không phải là kẻ yếu đuối, Phụ Hãn, người bị thù hận che mờ lý trí rồi, tiếp tục như vậy sẽ hủy hoại bộ tộc Tiết Diên Đà

Di Nam hơi thở gấp gáp, vung tay xé toạc tấm chiến bào, lộ ra ngực, thét lớn:

- Phụ Hãn người giết con đi, con nguyện chết dưới tay người

Mấy vị tướng đứng bên cạnh rất nhanh chạy lên phía trước kéo Di Nam lại, họ đều nhìn thấy Khả Hãn giận tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng khuyên Di Nam:

- Đại vương tử, ngài đừng chọc giận Khả Hãn nữa, ngài nhẫn nhịn một tí.

- Ta nhịn đủ rồi

Di Nam vùng ra khỏi tay của nhóm người căn ngăn, lao tới phía trước Ất Thất Bát và nói:

- Tiết Khất La chết trận, thử hỏi có nhà nào của Tiết Diên Đà không có con chết trận không? Thích Đạt nó làm đạo tặc, làm chuyện phóng hỏa giết người, cái chết của nó là gieo nhân nào gặp quả đó. Hiện giờ đại địch trước mặt, Phụ Hãn rốt cuộc người muốn bao nhiêu thần dân vì mối hận của ngài mà phải trả giá nữa đây?

- Đồ nghiệt chủng này!

Ất Thất Bát sát khí bừng bừng, rút đao bổ thẳng vào người Di Nam. Đám tùy tùng vốn đã dự liệu sẵn, cùng một lúc lao lên ôm chặt cánh tay, bụng của Ất Thất Bát hét lên:

- Đại vương tử, người vẫn còn đứng đấy làm gì, mau chạy đi.

Di Nam thở dài một tiếng, xoay người lên ngựa, quất mạnh vào chiến mã nhằm hướng tây mà chạy. Ất Thất Bát dõi theo dáng y một hồi lâu, Khả Hãn lạnh lùng nói:

- Từ nay về sau, Di Nam không còn là người kế thừa vương vị, chức vị này sẽ do cháu ta Sa Lộc Liệp kế thừa.

Hắn quay ngựa, hướng về phía trại của mình rồi đi, từ xa vọng lại tiếng khả hãn hét lên:

- Ta thề không giết được Dương Nguyên Khánh, Ất Thất Bát ta thề không làm người.

……………..

1 nghìn năm trăm kỵ binh lạc đà hợp lại một chỗ, bao gồm 1 nghìn quân Khế Bật và 500 quân tinh nhuệ của Tùy quân tạo thành liên minh tạm thời, hướng về phía Âm Sơn di chuyển, mục tiêu của họ là đối đầu với truy binh của Tiết Diên Đà.

Trang bị của quân Khế Bật về cơ bản giống với quân Đột Quyết, trên đầu đội mão, phía ngoài choàng chiến bào, trên thân mặc áo bì giáp, vũ khí chủ yếu là cung tiễn, đao và trường thương. Sĩ binh trông ai cũng cao lớn, dũng mãnh, điều khiển lạc đà rất thuần thục

Cùng lúc liên minh Tùy – Khế xuất quân hướng về Âm Sơn, huynh đệ Sát Lí cũng dẫn theo mấy trăm người của bộ lạc Khế Bật di chuyển về phía bắc, họ hiểu rằng gần Âm Sơn lúc này không an toàn.

Địa hình núi Âm Sơn hiểm trở, nằm trong quần thể núi trải dài đó, có một vài đường nhỏ có thể vượt đến cửa ải, nhưng muốn đến được đó phải đi bộ qua vài chục dặm mới có thể qua được núi Âm Sơn. Trong núi phân bố gồm sơn cốc, cao nguyên, rừng núi rậm rạp, động vật đông đúc, những hẻm núi to nhỏ để ém binh chỗ nào cũng có

Chính bởi địa hình núi Âm Sơn phức tạp, cửa ải thông quan lại nhiều, vì vậy Tiết Diên Đà đã điều động hơn 10 vạn quân tới đây nhằm mục đích chặn đường quân của Dương Nguyên Khánh

Nếu so sánh dãy núi phía bắc Âm Sơn với dãy núi phía nam Âm Sơn, dẫu rằng bên dãy phía nam tuyết phủ cũng dày, nhưng không thể bằng bên phía bắc, kị binh chỉ có thể chầm chậm hành quân, chứ không thể chạy nước kiệu băng qua

Hôm đó, trời chập tối, một đội năm nghìn quân kỵ và bộ binh Tiết Diện Đà từ từ chạy vượt qua thảo nguyên, tiến vào một ngọn núi hai bên bìa rừng rậm rạp, um tùm. Phía trước là sơn cốc, hình như trước đó vài hôm có tuyết lở. Vượt qua 3 dặm đường trong núi này là qua núi Âm Sơn rồi, nhưng tuyết ngập hơn một đầu người, họ không có cách nào vượt qua

Tiết trời mùa đông muốn cưỡi ngựa vượt qua Âm Sơn là điều cực khó khăn, dù rằng quãng đường chỉ hơn 10 dặm, khiến quân Tiết Diên Đà phải dùng mất hai ngày đường, tướng sĩ đều kiệt quệ sức lực

Dẫn đầu là một gã Vạn Phu Trưởng, thấy binh sĩ đã mỏi mệt liền vung tay:

- Mọi người hạ trại ơ chỗ này.

Binh sĩ lần lượt dựng trại trong vùng đất lòng chảo này, sĩ binh tỏa ra bốn hướng tìm củi để thắp lửa, một vài gã sĩ binh quay quanh gã Vạn phu trưởng hỏi:

- Bước tiếp theo chúng nên làm thế nào, quay về sao?

- Tất nhiên là quay về rồi, kẻ mà Khả Hãn cần tìm không đi đường này, chúng ta lưu lại đây làm khỉ gì nữa? nghỉ qua đêm nay, sáng sớm mai quay về

- Nhưng con đường này là tuyến đường thông quan quan trọng, nhỡ chúng.....

- Nhỡ cái khỉ gì?

Gã Vạn phu trưởng vỗ tay một cái, hắn chỉ vào chỗ tuyết lở vùi hẳn một hẻm núi

- Ngươi xem hẻm núi kia, chúng có thể vượt qua được không?

Lũ binh sĩ cũng không đếm xỉa đến chuyện đó nữa, liền hỏi sang vấn đề khác:

- Vạn phu trưởng chúng tôi nghe nói Khả Hãn định lập Sa Lộc Liệp làm người kế thừa, chuyện này đúng không vậy?

Gã vạn phu trưởng thở dài thườn thượt

- Di Nam là người có tầm nhìn rộng, có đầu óc, là niềm hi vọng của tộc Tiết Diên Đà, còn Sa Lộc Liệp chỉ là gã hoang dâm tàn bạo, quả thật không hiểu Khả Hãn đang nghĩ gì nữa. Theo ta nhìn nhận, Khả Hãn bị thù hận che mắt rồi, không ngờ lại muốn đánh nhà Tùy

- Ngài nói rất đúng, Khả Hãn bị thù hận làm mờ mắt rồi, kẻ thù thực sự của chúng ta thì không chuẩn bị ứng chiến, lại điều hơn 10 vạn binh đi tìm một đội quân Tùy, hết cách khuyên Khả Hãn rồi.

Gã Vạn phu trưởng bất đắc dĩ thở dài thêm một tiếng chán chường, gã đứng dậy hướng về đám sĩ binh ra lệnh:

- Nghỉ sớm một chút, lấy lại tinh thần sáng mai chúng ta quay về, còn nữa đừng quên nhiệm vụ cảnh giới và đi tuần xung quanh, đề phòng chó sói.

Đám quân Tiết Diện Đà lúc này ai cũng mệt mỏi, không còn tâm lý đâu để nổi lửa làm thịt, ănạm một ít lương khô, sau đó vào trại ngủ.

Màn đêm đã trùm khắp doanh trại quân Tiết Diên Đà bốn bề im lặng…, quân sĩ chìm trong giấc ngủ, phía xa đám tuần binh đang diễu đi diễu lại. Xa hơn một chút chếch về phía trái phải, hai gã lính gác đang ngồi co ro trên mỏm đá lớn, hai tay xiết chặt tấm thảm cỏ, nhưng vẫn bị cái lạnh làm người rung lên từng đợt.

Trong một cánh rừng cách quân doanh Tiết Diên Đà không xa khoảng 3 dặm, Dương Nguyên Khánh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng của hắn đang hướng về nơi đại doanh Tiết Diên Đà. 5000 quân, Ất Thất Bát quả thật rất hào phóng vừa mới khai chiến đã tặng hắn một món quà nho nhỏ

Khế Bật Liệt nói với gã:

- Dương tướng quân, chúng ta phân binh hai đầu tiêu diệt đám quân cảnh giới trước.

- Được, đám lính gác để chúng tôi giải quyết, lũ tuần binh thì giao cho các ngài

Dương Nguyên Khánh và Khế Bật Liệt chạm tay, sau đó hắn khuơ nhẹ tay ra hiệu. Lập tức theo sau hắn là vài tiễn thủ thân thủ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã áp sát gần mấy tên lính gác trên đá ngoài trại. Hắn chỉ tay về phía trái hai tên sĩ ngay lập tức tách ra, nấp sau tảng đá lớn.

Dương Nguyên Khánh rút một mũi tên thoa lên ít độc ở đầu mũi tên. Hắn phát hiện loại vũ khí tiện lợi này để đối phó với đám lính canh rất hiệu quả, trúng tên là chết ngay lập tức.

Hắn đặt tên lên cung, đảo mắt nhìn 2 tên tiễn thủ, tên đều đã được tẩm độc, chuẩn bị hoàn tất, Duong Nguyên Khánh ra hiệu, 2 tên tiễn thủ đồng loạt bắn, chỉ thấy 2 gã lính gác hồn lìa khởi xác vọng lại mấy tiếng ú ớ, một chết tốt trên mỏm đá, một đổ gục xuống.

Đám tuần binh dưới lòng chảo chỉ khoảng chục tên, chúng cưỡi ngựa đi tới đi lui trên mảnh đất ngập tuyết, lúc chúng tiến tới gần đống tuyết lở, đột nhiên đống đất trồi dậy làm đám kỵ binh ngã dụi xuống đất, theo sau là ánh đao bổ xuống mấy tên tuần binh chết không kịp ngáp.

Đến lúc này Dương Nguyên Khánh mới nhìn rõ thì ra hơn 20 đám binh Khế Bật mặc áo bào màu trắng nằm mai phục phía dưới tuyết khiến kẻ địch phân biệt không nổi.

Dương Nguyên Khánh không dấu nổi cảm xúc giơ ngón tay cái lên biểu thị sự tán thưởng. Cách thức mai phục này quả không tầm thường. Hắn lập tức cùng hai tiễn thủ quay về vị trí cũ nhảy lên lạc đà. Lúc hắn định ra hiệu tấn công thì Khế Bật Liệt lắc đầu cản hắn lại, tỏ vẻ không đồng ý.

- Vậy là sao, có chỗ nào không ổn sao?

Khế Bật Liệt dùng ngón tay chỉ vào lạc đà và nói:

- Loại lạc đà ngài đang cưỡi là lạc đà thồ hàng, không có kinh nghiệm chiến đấu, dễ bị hoảng loạn, lạc đà của chúng tôi đã trải qua thuần dưỡng để chúng tôi vào trước, các ngài đứng ở ngoài đợi quân đich tháo chạy thì giết chúng.

Câu nói này khiến hắn gật gật đầu, giờ hắn mới biết lạc đà cũng như ngựa chiến, cũng phải thông qua huấn luyện.

- Được, quân của ta sẽ chặn địch ở phía Nam

Dương Nguyên Khánh vẫy tay ra hiệu, 500 quân Tùy lập tức quất lạc đà cùng hắn tiến về phía hướng nam.

Khế Bật Liệt nhìn thấy quân Tùy di chuyển ra phía xa, y mới từ từ rút một thanh đao sáng lạnh, chỉ đao về phía đại doanh. Một nghìn quân Khế Bật lập tức quất lạc đà thẳng hướng đại doanh Tiết Diện Đà di chuyển, ánh gươm đao múa sáng loáng, thế đến như nước lao thẳng vào đại doanh Tiết Diện Đà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.