Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 225: Phúng viếng phong ba



Dương Nguyên Khánh mặc đồ tang xuất hiện trước cửa linh bằng của Dương Tố. Ba bốn chục con cháu của Dương phủ đứng trước cửa linh bằng, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn. Họ tập trung thành một bức tường người không cho phép hắn đi vào. Dương Nguyên Khánh cũng không vội vàng lo lắng, hắn kiên nhẫn chờ đợi nhân vật quan trọng trong Dương phủ xuất hiện.

- Các ngươi đang làm gì vậy?

Dương Huyền Tưởng từ trong phủ bước nhanh ra, y chạy vội xuống bậc lôi hai đứa con của mình từ trong đám tường người ra. Y lớn tiếng quát những con cháu khác của Dương phủ:

- Nguyên Khánh ngàn dặm xa xôi trở về bái tế tổ phụ, các ngươi dựa vào cái gì mà dám ngăn hắn lại, còn không mau tránh ra.

Dương Tuân, Trưởng tôn (cháu đích tôn) của Dương Ước bước lên thi lễ với thúc phụ, y chỉ Dương Nguyên Khánh nói:

- Hồi bẩm tam thúc, gia tộc đã có quyết định là không cho phép người này tham dự tang lễ của gia chủ. Người này đã bị bài trừ nguyên quán, chúng con cũng chỉ là tuân theo quyết định của tập thể mới ngăn không cho hắn vào trong.

Dương Huyền Tưởng còn muốn nói gì nữa nhưng Dương Nguyên Khánh lại khoát tay chặn y lại:

- Tam thúc không cần nói nữa, trong lòng con đều hiểu rõ.

Dương Nguyên Khánh bước lên chắp tay nói:

- Ta không phải lấy thân phận là con cháu nhà họ Dương tới đây phúng viếng. Ta là tổng quản Phong Châu, bá tước huyện Đại Lợi, Khai phủ Nghi Đồng tam ti, ta lấy thân phận này để tới phúng viếng, có được không vậy?

- Ngươi có thể phúng viếng nhưng mời ngươi cởi hết đồ tang trên người xuống.

Dương Ước từ trong linh bằng bước ra.

Gã lạnh lùng liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái rồi nói:

- Nếu như Dương tổng quản muốn vào phúng viếng tư đồ thì Dương phủ tất nhiên là vô cùng hoan nghênh, nhưng chúng ta hy vọng Dương tổng quản có thể mặc y phục bình thường đến bái tế.

Dương Huyền Tưởng thấy thúc phụ nghiêm khắc như vậy, y không nhịn được mà biện hộ một câu:

- Phụ thân lúc tại thế thích nhất là Nguyên Khánh. Trước khi mất, người còn mong nhớ Nguyên Khánh mãi không thôi. Chúng ta nên tôn trọng ý nguyện của phụ thân, để Nguyên Khánh vào bái lạy tổ phụ một cái, để phụ thân ở trên trời cũng được an nghỉ. Thúc phụ, hãy để cho Nguyên Khánh vào đi.

Lúc này, Dương Huyền Cảm bước ra. Ánh mắt y nhìn thoáng đứa con này của mình một cái. Trong ba đứa con của y thì Nguyên Khánh là có tiền đồ nhất, mới có mười tám tuổi mà đã được phong làm tổng quản một châu, phong làm Bá tước, Khai phủ Nghi Đồng tam ti, danh chấn thiên hạ. Nhưng đáng tiếc là quan hệ giữa y và thằng bé này không tốt, danh nghĩa là cha con nhưng đã là hai người bạn đường rồi.

Mặc dù Dương Huyền Cảm lúc này không hề muốn gặp Dương Nguyên Khánh nhưng y cũng biết rằng, có một số việc cũng không thể lảng tránh được, sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt.

Y chậm rãi bước lên, trầm giọng nói với Dương Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh, con tới gia miếu nhận tội đi. Ta sẽ thuyết phục người trong gia tộc cho con quay trở về gia tộc.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Hôm nay con chỉ muốn đến để bái tế vong linh tổ phụ, thể hiện sự hiếu đạo của con, những chuyện khác con cũng chưa có dự định gì.

- Vậy thì ngươi đừng có mơ tưởng.

Dương Ước hung hăng nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh nói:

- Bất kể ngươi dùng thân phận nào tới thì Dương phủ cũng không hoan nghênh ngươi. Ngươi đi đi. Đừng có mà xuất hiện ở đây nữa.

Dù Dương Nguyên Khánh không muốn gây chuyện trước linh bằng của tổ phụ nhưng hắn cũng không thể kìm nổi mà nổi nóng lên.

- Tổ phụ mới sáu mươi hai tuổi mà đã qua đời rồi. Đây là vì cớ gì, các người có từng nghĩ tới chưa? Nếu như tổ phụ năm năm trước từ quan trở về quê hương thì người đã có thể sống tới bảy mươi tuổi rồi, thậm chí còn có thể tới tám mươi tuổi nữa. Nhưng mà người không từ quan, là người không muốn sao? Không phải. Đó là vì sự vô dụng của các người, các người làm cho tổ phụ không thể yên tâm mà nghỉ dưỡng được, cứ thế người vì gia tộc mà mệt tới chết. Vậy mà người vừa qua đời, những căn bản mà người cực khổ gây dựng cho các người đã bị các người hủy hoại gần như không còn gì nữa rồi. Trong số bảy trọng thần trong nội các đã không có người của nhà họ Dương nữa rồi. Các người làm thế nào để xứng đáng với vong linh của tổ phụ đây, các người sẽ báo lên với tổ phụ như thế nào đây?

Những lời khiển trách của Dương Nguyên Khánh vọng vào trong linh bằng, Ngu Thế Cơ đứng ở sau cửa nhìn trộm ra phía ngoài qua khe cửa. Những lời của Dương Nguyên Khánh y nghe thấy vô cùng rõ ràng. Trong lòng hắn thầm nghĩ ‘Xem ra Dương gia cũng không phải toàn là lũ ngu xuẩn, vẫn còn một người tỉnh táo thông minh, nói ra câu nào câu nấy đều vô cùng lợi hại. Nhưng đáng tiếc Dương Huyền Cảm và Dương Ước đều không hiểu vì sao mình lại cự tuyệt bọn họ.’

Điều Dương Tuấn vào kinh hoặc tìm cho Dương Vanh một công việc rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ. Dương Tố tuy rằng đã mất nhưng Dương Ước cũng là Nội Sử Lệnh, là người lãnh đạo trực tiếp của y; Dương Huyền Cảm là Lễ Bộ Thượng thư, cũng là trọng thần trong triều đình. Thể diện hai người này hợp lại thì y cũng không đến nỗi phải cự tuyệt.

Sở dĩ y cự tuyệt là bởi vì y không dám. Lần này vì tước vị Sở quốc công, Dương gia đã đối kháng với Thánh thượng, làm Thánh thượng tức giận. Tuy Thánh thượng không công khai thể hiện sự phẫn nộ của mình ra ngoài mặt mà vẫn giữ thể diện cho nhà họ Dương, nhưng việc tước đi chức vị trọng thần nội các của Dương Huyền Cảm là có thể thấy rõ được sự phẫn nộ của Thánh thượng rồi. Nếu như y không biết điều mà cứ thăng chức cho Dương Tuấn, hoặc cho Dương Vanh một chức vụ nào đó vậy thì cái chức vị dẫn đầu trong Tuyển tào thất quý cũng đừng có mong làm nữa.

Ngu Thế Cơ trong lòng hiểu rất rõ, những việc làm không hợp pháp của y Thánh thượng đều biết hết, Thánh thượng vẫn còn có thể dễ dàng tha thứ cho y là bởi vì y vẫn chưa từng động tới vảy ngược (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) của Thánh thượng. Nếu như y dám giúp đỡ con cháu nhà họ Dương thăng quan, vậy thì nợ cũ nợ mới của y sẽ được tính luôn cả thể.

Ngu Thế Cơ không dám nói rõ với Dương gia, y cho rằng người nhà Dương gia có thể hiểu được những uẩn khúc bên trong chuyện này. Nhưng trên thực tế thì người nhà Dương gia lại không hề ý thức được chuyện này. Chỉ có đứa con vợ kế đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Dương là có thể thấu hiểu được chuyện này.

Ngu Thế Cơ đảo mắt, trong lòng lên sẵn kế hoạch. Y cần phải đổ thêm chút dầu vào để mâu thuẫn của bọn họ ngày càng trở nên sâ sắc hơn, sự đối kháng của bọn họ trở nên kịch liệt hơn, tuyệt đối không thể để Dương Nguyên Khánh quay trở về nhà họ Dương.

Y liền đi ra lớn tiếng quát:

- Dương Nguyên Khánh, ngươi lại dám khi sư diệt tổ như vậy sao? Ở đây có phụ thân ngươi, có thúc tổ ngươi mà ngươi lại dám lên mặt dạy đời như vậy, ngươi thật là bất hiếu, một đứa con bất hiếu. Ngươi còn có mặt mũi nào đứng trong thiên hạ này nữa, ngươi có còn chút lương tâm nào không. Ngươi quỳ xuống thỉnh tội với phụ thân và thúc tổ của ngươi ngay cho ta.

Những lời khiển trách của Dương Nguyên Khánh đã làm dấy lên sự căm phẫn trong lòng con cháu Dương gia. Dương Ước và Dương Huyền Cảm tức giận tới xanh cả mặt, nhất là Dương Huyền Cảm. Việc bị mất chức Tuyển tào thất quý vẫn luôn canh cánh trong lòng y khiến y buồn bực, là điều tối kỵ trong lòng y. Từ trước tới giờ chẳng ai dám nhắc tới chuyện này trước mặt y, vậy trước mặt bao nhiêu người trong gia tộc thế này Dương Nguyên Khánh lại cứa thêm vào vết thương vẫn còn đầm đìa máu của y khiến y không còn mặt mũi nào nữa. Hơn nữa lại cộng thêm việc Ngu Thế Cơ ở trong châm ngòi lại càng làm cho Dương Huyền Cảm nổi cơn thịnh nộ hơn, y tức tới sùi bọt mép, giận giữ gầm lên:

- Súc sinh, ngươi dám nói với ta như vậy à?

Dương Nguyên Khánh lúc này đã không còn là một thanh niên bồng bột như hai năm trước nữa rồi, hắn đã lý trí hơn rất nhiều rồi. Hắn biết có một số việc không thể làm, nếu cứ làm thì hắn chính là kẻ thô thiển, một kẻ ngu xuẩn, bị mọi người lên án. Bởi vì nếu danh tiếng của hắn đã không tốt đẹp gì rồi, sẽ không có người tài trí nào vì hắn mà dốc sức, cũng không có võ tướng nào tới nương tựa vào hắn.

Vương triều Đại Tùy dù sao cũng vẫn là xã hội mà Vương tử là trời, hiếu thuận là đất. Hắn có thể đối chọi gay gắt với gia tộc, trở mặt trong cuộc họp của gia tộc nhưng hắn không thể cũng đối với phụ thân của hắn như vậy. Dương Nguyên Khánh cảnh giác nhìn thoáng qua Ngu Thế Cơ, hắn cảm thấy người này hình như đang cố ý thêm dầu vào lửa thì phải.

Dương Nguyên Khánh bình tĩnh lại, hắn sẽ không xung đột trực tiếp với phụ thân Dương Huyền Cảm, lại càng không để người như Ngu Thế Cơ nắm được nhược điểm của mình.

Hắn thản nhiên cười nói:

- Phụ thân, con không có ý định mạo phạm cha chỉ là có một số chuyện cha cũng không nắm rõ. Hai năm trước, lần đầu tiên chọn Tuyển tào thất quý, cha đã được chọn rồi nhưng có lẽ cha không biết được tại sao cha lại không được chọn nữa nhưng con thì lại rất rõ chuyện này. Nếu như cha muốn nghe thì chúng ta có thể bỏ chút thời gian, tìm một nơi nào đó bình tĩnh lại nói chuyện. Con sẽ nói cho cha biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng không phải là bây giờ, bây giờ có người đang châm ngòi mâu thuẫn giữa con và Dương gia, hy vọng phụ thân và mọi người trong Dương gia có thể hiểu được.

Ngu Thế Cơ trong lòng thầm nghĩ Dương Nguyên Khánh thật lợi hại, hắn có thể nhìn thấu sự châm ngòi của ta, nhưng y tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Y phẫn nộ quát:

- Dương Nguyên Khánh, sự bất hiếu của ngươi không ai dung tha được, thu lại sự vô tri và kiêu ngạo của ngươi lại đi. Ngươi đừng tưởng rằng mọi người sẽ trúng kế của ngươi.

Dương Ước và Dương Huyền Cảm tuy rằng tức giận tới cực điểm nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn. Lời nhắc nhở của Dương Nguyên Khánh và việc Ngu Thế Cơ vẽ rắn thêm chân giống như đang giải thích cho việc này nên hai người bọn họ lập tức có phản ứng ngay. Ngu Thế Cơ quả thật là đang châm ngòi ly gián, h người không hẹn mà cùng lúc trợn mắt lên nhìn Ngu Thế Cơ.

Đúng lúc này, xa xa vọng đến giọng rất cao:

- Thái tử điện hạ giá đáo!

Ngay sau đó lại là một giọng nói cao nữa:

- Nhạc Bình công chúa giá đáo!

Liền theo sau là một đám thị vệ cưỡi ngựa đi bao quanh hai cỗ xe ngựa hoa lệ, một trước một sau từ từ tiến tới dừng ở trước mặt bọn họ rồi xe dừng lại, cửa xe mở ra. Hai công công đỡ Thái tử Dương Chiêu từ trong xe ngựa bước xuống. Cửa chiếc xe ngựa thứ hai cũng mở ra, Nhạc Bình công chúa Dương Lệ Hoa từ trong bước ra.

Dương Ước, Dương Huyền Cảm cùng Ngu Thế Cơ vội vàng bước lên phía trước hành lễ:

- Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ! Tham kiếm Nhạc Bình công chúa điện hạ!

- Ba vị trọng thần, miễn lễ!

Dương Chiêu cười xua xua tay, ánh mắt lại dừng trên người Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh cũng vội vàng hành lễ:

- Tham kiến Thái tử điện hạ! Tham kiến công chúa!

Dương Lệ Hoa cũng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, thấy hắn đang mặc đồ tang, rõ ràng là tới phúng viếng tổ phụ liền gật gật đầu cười với hắn. Bà lại quay sang phía Dương Ước và Dương Huyền Cảm nói:

- Hôm nay ta và Thái tử điện hạ hẹn nhau tới đâybái tế Dương tư đồ, có được không vậy?

Dương Huyền Cảm cuống quít nói:

- Công chúa và Thái tử điện hạ đều là lần thứ hai tới bái tế phụ thân vi thần, đây là vinh hạnh của nhà họ Dương. Điện hạ, mời vào! Công chúa, mời vào!

Dương Lệ Hoa lại chỉ chỉ Dương Nguyên Khánh nói:

- Chúng ta tới đây bái tế Dương tư đồ hai lần là bởi vì ông là tổ phụ của Dương tổng quản. Chúng ta tới bái tế lần thứ nhất đã đem thể diện cho Dương gia rồi, nhưng chúng ta cũng phải tới bái tế tổ phụ của Dương tổng quản để giữ thể diện cho Dương tổng quản nữa. Thế nên mời Nguyên Khánh cùng chúng ta đi vào có được không vậy.

Dương Chiêu cùng thành khẩn nói:

- Dương tướng quân vì đất nước mà trấn thủ biên cương, cống hiến sức lực cho xã tắc Đại Tùy. Bất kể là ta hay Công chúa điện hạ thậm chí là Thánh Thượng cũng đều mang lòng cảm kích đối với Dương tướng quân. Lần này chúng ta tới đây là vì phúng viếng tổ phụ của Dương tướng quân, nhìn từ góc độ nào thì đây cũng là ý chỉ của Thánh Thượng, hy vọng Dương gia có thể vì xã tắc mà suy xét lại, kính trọng Dương tướng quân một chút, đừng để vì quy tắc gia tộc mà khiến cho cả xã tắc thất vọng. Dương nội sử, Dương thượng thư, hãy để cho Dương Nguyên Khánh vào phúng viếng tổ phụ đi.

Giọng điệu Dương Chiêu tuy nhẹ nhàng nhưng lại cũng rất cứng rắn, chính là muốn cảnh cáo Dương gia đừng lấy nội quy gia tộc ra đối kháng với hoàng quyền. Áp lực lớn này Dương Ước và Dương Huyền Cảm đều có thể cảm nhận được.

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, công chúa Nhạc Bình và Thái tử điện hạ cùng lúc tạo áp lực cho bọn họ khiến bọn họ không thể cự tuyệt được. Bất kể thế nào thì bọn họ cũng phải giữ thể diện cho Thái tử điện hạ và công chúa điện hạ. Vì quy định nhỏ nhất thời của gia tộc mà cùng lúc đắc tội với cả Thái tử và trưởng công chúa thì Dương gia cũng không gánh chịu nổi hậu quả.

Dương Huyền Cảm liền gật gật đầu nói với Dương Nguyên Khánh:

- Nếu Thái tử điện hạ và Công chúa điện hạ đã nói như vậy thì ngươi hãy vào phúng viếng tổ phụ đi. Dương phủ sẽ không ngăn cản ngươi nữa.

- Đa tạ Thái tử điện hạ và Công chúa điện hạ.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh vô cùng cảm kích, Dương Lệ Hoa và Thái tử điện hạ tới giúp hắn đúng thời khắc mấu chốt thế này. Hắn bước lên kho người nói:

- Điện hạ Mời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.