Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 231: Mũi tên bất ngờ



Địa vị của Bùi Văn Ý trong Bủi phủ cũng không cao, là bởi vì y đối nhân xử thế thành thật, chỉ là một con mọt sách, từng được tiến cử đảm nhiệm huyện thừa một huyện nhưng người không thông hiểu vụ việc nên chỉ làm quan một năm mà đắc tội với nhiều người mà bị bãi quan, bị người trong họ Bùi xem thường.

Bùi Củ cũng không thích y, liền lệnh cho y quay về huyện Văn Hỉ ở quê nhà, vẫn ở tại huyện Văn Hỉ, mấy tháng trước mới vào kinh mưu cầu chức tước, Bùi Củ muốn tìm cho y một công việc phù hợp.

Thê tử Vương thị của Bùi Văn Ý cũng xuất thân danh môn tại Thái Nguyên, khí chất dịu dàng, hiếu kính cha mẹ chồng, tâm địa hiền lành lương thiện, nàng so với trượng phu có năng lực hơn một chút, lo liệu việc nhà, nuôi dạy con cái. Tuy rằng ngày qua ngày đơn giản nhưng người một nhà vui vẻ hòa thuận, Bùi Củ tuy cảm thấy con thứ chất phác nhưng lại rất yêu quý người con dấu hiếu thuận này.

Vợ chồng Bùi Văn Ý đều đã gần bốn mươi tuổi, bọn họ tổng cộng có bốn người con, hai con trai hai con gái. Con cả Bùi Trứ đã nhập sĩ, đảm nhiệm huyện thừa huyện Phần Thủy. Con thứ Bùi Minh làm học quan ở Thái Nguyên. Trưởng nữ Bùi Mẫn Ngọc năm trước xuất giá, nhà chồng là Vương thị ở Thái Nguyên, còn Bùi Mẫn Thu chính là con gái út của vợ chồng họ, năm nay mới mười bốn tuổi, cũng đã sắp đến tuổi kết hôn.

Tộc quy của Bùi gia là nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi) cưới vợ, mười sáu tuổi lấy chồng. Nói cách khác nam tử cần phải đợi qua nhược quán mới có thể cưới vợ, điều này để đảm bảo con cháu Bùi gia có thể toàn tâm đi học, không phân tâm vì việc nhà; nữ tử thì phải đợi qua mười sáu tuổi mới có thể xuất giá, như vậy mới đảm bảo các nàng sinh đẻ được an toàn.

Nhưng cũng không phải tuyệt đối, chỉ cần học có thành tựu cũng có thể lập gia đình trước, giống như Bùi Củ năm mười tám tuổi sau khi nhập sĩ làm quan thì cưới vợ.

Vương thị từ lúc Dương Nguyên Khánh vừa bước vào cửa đã chú ý đến hắn. Nàng nghe cha chồng nói, người thanh niên này là cháu của Dương Tố, dựa vào quân công mà thăng chức, năm nay chưa đến mười tám tuổi, đã là Bá tước, Khai phủ Nghi đồng tam ti, tổng quan một Châu, địa vị cao khiến người ta hoa mắt. Nhưng đối với Vương thị và trượng phu của nàng, danh hiệu chức quan này đều không quan trọng... Quan trọng là nhân phẩm. Nhân phẩm mới là thứ là quan trọng nhất.

Đương nhiên, phụ thân chỉ kín đáo nói cho vợ chồng họ là Dương Nguyên Khánh này có thể thành công trở thành con rể của họ hay không, về phần người ta có nguyện ý hay không còn phải xem duyên phận giữa hắn và con gái họ. Điều này khó mà biết được, cho nên vợ chồng họ cũng không dám nói lung tung để tránh bị người ta nhạo báng.

Tướng mạo dáng người của Dương Nguyên Khánh khiến cho Vương thị rất hài lòng. Dáng người cao ráo, tướng mạo oai hùng, tuy là võ tướng nhưng trên người không hề có chút khí chất thô lỗ, ngược lại giống như một nho tướng.

Vương thị còn quan sát từng chi tiết nhỏ của Dương Nguyên Khánh. Cử chỉ dáng vẻ của hắn, khi ăn cơm hay khi nhai nuốt không hề phát ra tiếng, thật không chút bắt bẻ được, thậm chí ngay cả khi thị nữ rót rượu cho hắn, hắn hơi hạ thấp người cũng đều được Vương thị chú ý tới. Đây là những chi tiết nhỏ ít được người khác để ý, nhưng những chi tiết nhỏ này lại từ đó hoàn toàn có thể thấy được tu dưỡng và phẩm chất của một người.

Cho tới bây giờ, Dương Nguyên Khánh khiến nàng rất hài lòng, không hề có cử chỉ khiến nàng phản cảm. Điều duy nhất khiến nàng lo lắng chính là học thức của Dương Nguyên Khánh thế nào. Nàng không hy vọng con rể của mình là một quân nhân một chữ bẻ đôi cũng không biết, đợi lát nữa nàng sẽ hỏi một vài câu hỏi với con gái, để nghe nhận thức của họ.

Không khí bữa tiệc gia đình rất hòa hợp. Huynh đệ Bùi Củ đều là người hay nói, hơn nữa Bùi Củ biết Dương Nguyên Khánh chiều nay đi gặp Thánh Thượng, ông ta rất quan tâm kết quả thế nào?

Lại uống thêm vào mấy chén rượu, Bùi Củ cười ha hả hỏi:

- Nguyên Khánh, buổi chiều nay cháu đi gặp Thánh Thượng, kết quả thế nào?

Buổi chiều hôm nay, Dương Nguyên Khánh gọi Bùi Văn Ý là thúc phụ. Cách xưng hô giữa bọn họ liền yên lặng thay đổi. Hơn nữa, Bùi Củ chỉ nhỏ hơn Dương Tố hơn ba tuổi, và cùng thế hệ với Dương Tố. Dương Nguyên Khánh lẽ ra phải gọi ông ta là ông mới đúng, chỉ có điều lúc trước Bùi Củ cố ý lôi kéo Dương Nguyên Khánh mà chủ động gọi hắn là hiền chất, mà hiện tại Bùi Củ lại gọi Dương Nguyên Khánh là hiền chất, rõ ràng là không ổn.

Dương Nguyên Khánh vội vàng khom người nói:

- Hôm nay được Bùi đại nhân chỉ điểm, Nguyên Khánh đã hiểu ra, đặc biệt tới thỉnh tội với Thánh Thượng, được Thánh Thượng khoan dung, không những xá tội mà còn ban thưởng cho cháu một tòa điền trang, động viên cháu đã khổ cực trấn thủ biên ải vì nước.

Bùi Củ và Bùi Uẩn nghe xong ngơ ngác nhìn nhau như nghe chuyện lạ. Tự ý về kinh không những không bị trị tội mà ngược lại còn được thưởng một tòa điền trang. Nhưng hai người là quan lớn trong triều đình, liền nghĩ trong đó tất có chuyện gì khác, bọn họ cũng không hỏi nhiều mà cùng nhau nâng chén chúc mừng Dương Nguyên Khánh.

- Nguyên Khánh bởi họa được phúc, chúng ta kính cháu một ly!

***

Thời gian bữa tiệc cũng không lâu, Dương Nguyên Khánh liền cáo từ đi về. Ở trong thư phòng, Bùi Củ và Bùi Uẩn bắt đầu bàn bạc chuyện lớn, nhưng không phải là vấn đề đám hỏi, mà đám hỏi cũng không phải là vấn đề cấp bách, mà là một chuyện khác về Dương Nguyên Khánh, về Thái Tử. Dương Nguyên Khánh ngày mai phải đi tới phủ Thái Tử tham dự bữa tiệc Thái Tử đặc biệt chiêu đãi hắn, còn mời huynh đệ Bùi gia tham dự.

Huynh đệ Bùi gia đương nhiên hiểu rõ, giam dự yến tiệc tại phủ Thái tử là có ý nghĩa gì? Đây là vấn đề đứng thành hàng của Bùi gia, là bọn họ lựa chọn Tề vương hay là chọn Thái tử?

Bùi Củ chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, khẽ cau mày:

- Ám chỉ của Dương Nguyên Khánh cũng có lý, nếu Thái Tử bất hạnh tạ thế, Thánh Thượng không lập Tề vương mà rất có khả năng lập Hoàng thái tôn. Tề vương hoang dâm háo sắc, ngu dốt vô năng, cho dù hắn là đứa con duy nhất của Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng chưa chắc đã truyền ngôi vị cho hắn. Mấu chốt là Thánh Thượng đang lúc sung mãn, ít nhất có thể chấp chính được hai mươi năm nữa. Sau hai mươi năm, Hoàng tôn vừa lúc tới tuổi trưởng thành, hơn nữa ba con trai của Thái Tử đều thông minh lanh lợi, biết thư đạt lễ, tuổi nhỏ hiếu học, rất được Thánh Thượng sủng ái. Ta cảm thấy việc lập Tề vương và lập Hoàng tôn là năm trên năm, đệ nghĩ sao?

Bùi Uẩn cũng là một nhân vật lợi hại, hiểu được Thánh ý, mười phần thì đúng chín phần. Ông ta đảm nhiệm chức Trung Thừa Ngự Sử, chuyên đi buộc tội chất vấn, suy xét vấn đề vô cùng chu đáo chặt chẽ. Ông ta từng thống trị dân trốn hộ khẩu, pháp luật cực nghiêm, rất được Dương Quảng tín nhiệm.

Việc đứng về phía Thái Tử liên quan đến tiền đồ của Bùi gia, Bùi Uẩn cũng vô cùng thận trọng, không dám dễ dàng đưa ra quyết định gì. Ông ta cũng trầm tư nói:

- Ta cho rằng cho dù là lập Hoàng thái tôn cũng không cần phải nóng lòng tỏ thái độ. Lấy địa vị của Bùi gia mà nói, Tề vương cũng tốt, mà Hoàng thái tôn cũng tốt, tương lai bọn họ đều đáng để lôi kéo. Ngược lại không cần phải lựa chọn sớm. Ta cho rằng biện pháp tốt nhất là không nhắc tới nhiều, yên lặng mà ứng phó.

Bùi Củ gật đầu, lời của Bùi Uẩn rất có lý. Với địa vị của Bùi gia quả thật không cần gấp gáp tỏ thái độ đứng ở bên nào, nếu suy nghĩ của hai người đều nhất trí, vậy thì quyết định như thế.

- Vậy ngày mai phải làm thế nào?

Ý nghĩ Bùi Củ lập tức xoay chuyển, có một biện pháp:

- Ta nghĩ có thể để một người cháu của Bùi gia đi cùng Dương Nguyên Khánh đến dự tiệc tại phủ Thái tử, vừa giữ thể diện, đồng thời cũng không làm người khác chú ý.

Bùi Uẩn ngẫm nghĩ một chút liền cười nói:

- Không bằng tìm cớ gì để Mẫn Thu đi cùng hắn.

Hai người nhìn nhau hiểu ý cùng cười.

**

Từ Bùi phủ đi ra, trời đã tối, Dương Nguyên Khánh mang theo vài tên thân binh thong thả đi về hướng chợ Phong Đô, gió đêm thổi tới mang theo cảm giác man mát.

Hôm nay buổi nói chuyện với Dương Quảng đã giải trừ mọi ưu phiền của hắn, còn một tòa trang viên năm nghìn mẫu đất nữa, đây thật là một niềm vui bất ngờ. Nếu Dương Quảng đã không trách tội hắn về việc tự ý quay về kinh, vậy thì hắn cũng sẽ không sốt ruột trở về, có thể đi xem trang viên của mình.

Tâm trạng Dương Nguyên Khánh rất tốt, nếu có thể, hắn muốn tìm một vài người bạn đi tửu quán uống rượu. Dương Nguyên Khánh nghĩ tới đám người Đơn Tín Hùng và Tần Quỳnh, loáng cái đã qua hai năm rồi, cũng không biết tình hình bọn họ bây giờ thế nào?

Mọi người cưỡi ngựa đi tới cửa chính của chợ Phong Đô. Nơi này là một quảng trường rất rộng lớn, tuy rằng trời đã tối nhưng trên quảng trường vẫn có rất nhiều dân chúng tới hóng gió, túm năm tụm ba tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm. Còn có không ít người bày quán biểu diễn xiếc, trời đã tối mà không chịu thu quán, múa đao cầm côn v kiếm vài món tiền nhỏ.

Hơn nữa từ sau khi dời đô đến Lạc Dương, để việc buôn bán phồn vinh, triều đình đã hủy bỏ lệnh cấm trên phố đêm, đóng cửa thành như trước, cửa phường cũng không đóng cửa, để dân chúng suốt đêm vui vẻ uống rượu tới bình minh.

Dương Nguyên Khánh cùng mọi người đi dạo trên quảng trường một vòng cũng đã cảm thấy có chút nhàm chán, liền quay đầu đi vào trong chợ Phong Đô. Vừa mới đến cửa, vài tên binh bính lập tức kêu lên:

- Có tên bắn lén!

Dương Nguyên Khánh cũng cảm nhận được. Chỉ thấy trong đêm đen một mũi tên mạnh mẽ vút tới, trên tiễn dường như có gì đó mà tốc độ tiễn cực nhanh. Nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn thong dong nhẹ nhang khoát tay, bắt lấy mũi tên trong không trung. Võ công hắn cao cường, một mũi tên bắn lén sao làm tổn thương hắn được.

Vài tên thân binh giận giữ thúc ngựa đuổi theo. Dương Nguyên Khánh gọi bọn họ lại:

- Đừng đuổi theo!

Hắn nhìn theo một bóng đen lướt qua tường cao, tận cho đến khi biến mất trên bức tường của chợ Phong Đô, lúc này mới cúi xuống xem mũi tên trong tay, trên mũi tên có cắm một phong thư. Dương Nguyên Khánh mở ra đưa đến gần sát ngọn đèn tại cửa chính của chợ Phong Đô để xem, trên đó chỉ có một câu: Tỉ mỉ điều tra cửa hàng sắt Bách Luyện, sẽ có thu hoạch lớn.

Dương Nguyên Khánh nhướn mày: Cửa hàng sắt Bách Luyện? Trong đó thì cấu giấu cái gì chứ?

***

Trở lại Hồng Tú Trà Trang, Khang Ba Tư đã theo sự căn dặn của Dương Nguyên Khánh mang theo thê tử đi ẩn náu rồi, trong cửa hàng chỉ còn Nhị chưởng quầy và vài tên tiểu nhị. Trong đăng ký tên tại chợ đối với Hồng Tú Trà Trang thì ông chủ là Khang Ba Tư, kinh doanh lá trà. Trên thực tế ở kinh thành thì chỉ có Khang Ba Tư biết Dương Nguyên Khánh mới là ông chủ thật sự, còn bất kể là Nhị chưởng quầy hay là tiểu nhị cũng không ai biết, thậm chí cũng không biết lá trà rốt cuộc được bán đi đâu?

Dương Nguyên Khánh vừa mới tiến vào trà trang, Nhị chưởng quầy đã kinh hoảng tiến lên đón, sốt ruột hỏi:

- Dương tướng quân, ngươi có gặp ông chủ nhà ta không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, lại hỏi lại y:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Nhị chưởng quầy họ Lưu, hơn bốn mươi tuổi, là người Lạc Dương, đối nhân xử thế hiền lành, nhưng đồng thời cũng nhát gan sợ phiền phức, sợ nhất là bị dính líu đến pháp luật. Hai ngày này đã xảy ra không ít chuyện khác thường khiến trong lòng y có chút sợ hãi, y nơm nớp lo sợ nói:

- Chạng vạng có hai nha dịch đến đây mời ông chủ sáng mai đến huyện nha thẩm vấn. Ta hỏi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ lại không nói. Tướng quân, trà trang chúng ta chưa từng gặp phải chuyện này, mà hai ngày nay đã không ngừng xuất hiện những người kỳ lạ, trong lòng mọi người đều cảm thấy bất an, lo lắng trong cửa hàng gặp phải chuyện gì không hay.

Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Như này đi! Các ngươi đêm nay cứ tạm thời về nhà, ngày mai cửa hàng đóng cửa, khi nào buôn bán trở lại thì lão Khang sẽ thông báo cho các ngươi biết.

Nhị chưởng quầy mừng rỡ, y chỉ chờ những lời nói này. Tuy rằng không phải do chính ông chủ nói nhưng quan hệ giữa Dương tướng quân này và ông chủ vô cùng tốt, hẳn là không sao. Y xoay người hoang mang chạy tới thông báo cho tiểu nhị về nhà.

Đúng lúc này, trên cầu thang truyền đến nhưng tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là có tiếng kêu hoảng sợ của Lục Trà ở cửa thang gác:

- Lưu đại thúc, đầu đường lại tới một đám người áo đen nữa, bộ dáng thật đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.