Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 243: Cảnh cáo nghiêm khắc



Vào rừng sâu chưa tới 2 dặm Dương Nguyên Khánh đã ghi được kỷ lục, săn được một con lợn rừng đang trưởng thành hơn 250 cân. Khi đám thuộc hạ mang con lợn về doanh trướng, trong doanh trướng rầm rộ cả lên, mười mấy thiếu nữ đều vây tới xem con lợn rừng này, xúm lại thì thầm to nhỏ.

Tuy nói là xem lợn rừng nhưng ánh mắt các thiếu nữ đều không ai bảo ai nhìn sang Dương Nguyên Khánh và Bùi Mẫn Thu, bọn họ đều nhạy cảm nhận thức được điều gì đó?

Từ xa Bùi Mẫn Thu nhìn thấy Hỉ Nhi đi ra một lát rồi lại quay vào, vẻ mặt cô đơn, nàng không đành lòng liền nói với Dương Nguyên Khánh:

- Dương tướng quân, thôi muội không đi săn nữa đâu, muội muốn ở lại với Hỉ Nhi.

Dương Nguyên Khánh đã biết một chút ngọn nguồn, liền gật đầu, Bùi Mẫn Thu bước nhanh tới doanh trướng. Lúc này, Dương Kiều Nương lặng lẽ bước tới trước mặt Dương Nguyên Khánh nói,

- Tam ca!

Nàng cúi đầu xuống, rụt rè gọi một tiếng.

Nàng sớm đã muốn sang tìm Dương Nguyên Khánh nhưng nhị ca không cho nên nàng cũng không dám. Bây giờ nhị ca đã đi săn nàng liền mạnh dạn lén tới đây.

Thực ra Dương Nguyên Khánh cũng rất thích người muội muội này của hắn. Dù sao thì họ cũng có cùng một người cha, chảy cùng một huyết mạch, hơn nữa Kiều Nương lại xinh đẹp không hề kiêu ngạo, ngang ngược giống mẫu thân của nàng. Ngược lại nàng thông minh, biết quan tâm tới mọi người, hiểu được ý của người khác. Dương gia từ trên tới dưới đều thích nàng.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Kiều Nương, hai năm không gặp rồi, muội càng ngày càng xinh đẹp đấy, đã có mối nào chưa?

Bị huynh trưởng khen, Dương Kiều Nương ngượng ngùng cúi đầu,

- Vẫn chưa!

Dương Nguyên Khánh cũng không biết nên nói với nàng cái gì, nếu nói về gia đình thì cả hai đều thấy ngượng, bèn cười nói:

- Sau này có việc gì khó cứ việc tới tìm huynh, dù thế nào thì huynh vẫn là ca ca của muội, huynh sẽ cố hết sức giúp muội. Ai dám bắt nạt muội thì cứ nói với huynh.

- Dạ!

Dương Kiều Nương gật gật đầu, nàng lại tò mò hỏi:

- Tam ca, có phải huynh và cô nương của Bùi gia …

- Muội còn nhỏ đừng hỏi những việc này!

Dương Nguyên Khánh không muốn trả lời về chuyện ngượng ngùng này bèn xoay người lên ngựa nói với bọn thuộc hạ:

- Tiếp tục đi săn thôi!

Hắn dẫn theo vài tên thuộc hạ quay đầu ngựa lại hướng vào trong rừng sâu mà chạy.

………………..

Đa số thời gian đi săn không phải là chuyện đi sớm về muộn mà chỉ là một việc dã ngoại dạo chơi thôi. Ít thì ba bốn ngày mà nhiều thì nửa tháng nhưng bởi vì ngày kia Hoàng đế Dương Quảng phải dẫn các văn võ trong triều khởi hành nam tuần nên thời gian săn bắn chỉ có 1 ngày vì thế sẽ đi sớm về muộn.

Thời gian săn bắn thực sự chỉ có hơn nửa ngày, vì vậy mọi người đều tranh thủ trong thời gian ngắn nhất cố gắng săn được nhiều con mồi nhất.

Buổi chiều đội săn bắn mới trở về, có người thu hoạch được khá nhiều trong đó có nhóm của Dương Nguyên Khánh là có thu hoạch nhiều nhất. Hai con lợn rừng, một con vân báo, hai mươi mấy con hươu và hoẵng. Còn chim trĩ, thỏ hoang linh tinh thì nhiều vô số kể.

Từng gia tộc đều vui mừng phấn chấn với thu hoạch hôm nay của họ. Chỉ có Hạ Hầu Nghiễm là tâm tình không yên, y không để tâm vào cuộc săn bắn, trong đầu y lúc nào cũng xuất hiện hình bóng xinh đẹp của Bùi Mẫn Thu. Tuy rằng y cũng đã biết đó không phải là Bùi Hỉ Nhi nhưng không sao, y không cần Bùi Hỉ Nhi mà y muốn người con gái này của Bùi gia.

- Hạ Hầu!

Nguyên Thượng Võ đi vào đại trướng của y nhìn y cười nói:

- Hôm nay ngươi có chuyện gì vậy? Sao tới một con mồi cũng không săn được, đến thân thủ của người huynh đệ như ta mà còn săn được vài con thỏ hoang. Ngươi thực sự phải trở về tay không sao?

Hạ Hầu Nghiễm đã không có chút tâm tư nào đi săn rồi, y lại thở dài một tiếng, trong lòng có chút hoang mang lo sợ. Nguyên Thượng Võ là bạn thân của y, gã rất hiểu tâm tư của y bèn thấp giọng cười nói:

- Sao vậy, lại để ý tới tiểu nương Dương gia rồi sao?

Hạ Hầu Nghiễm lắc đầu cười khổ nói:

- Không phải Dương gia mà là Bùi gia.

Nguyên Thượng Võ ngây người,

- Chẳng phải ngươi không thích Bùi Hỉ Nhi kia sao?

- Ta không để ý tới Bùi Hỉ Nhi, người đó nhạt nhẽo lắm, ta không có hứng thú. Ta muốn nói là người con gái khác của Bùi gia cơ.

Nguyên Thượng Võ nheo mắt mỉm cười, giơ ngón tay cái lên tán thưởng:

- Ánh mắt thật lợi hại, không ngờ lại chú ý tới Bùi Mẫn Thu.

- Ngươi nói nàng tên gì cơ?

Hạ Hầu Nghiễm vội vàng hỏi.

- Nghe nói tên là Bùi Mẫn Thu, cháu gái của Bùi Củ, cũng là người con gái xinh đẹp nhất Bùi gia. Tiểu tử ngươi không ngờ lại để ý tới cô ấy, chỉ có thể nói là duyên phận của ngươi thôi!

Nguyên Thượng Võ vỗ mạnh vào vai y,

- Tục ngữ nói môn đăng hộ đối, cha ngươi là trọng thần trong triều, gia tộc lớn. Bùi gia lại là danh môn, Hạ gia xứng với Bùi gia, quả thực là trời tác hợp thành. Hạ Hầu huynh, cơ hội này nếu ngươi không cần thì chúng ta sẽ lấy mất đó.

Vẻ xinh đẹp của Bùi Mẫn Thu xuất hiện giữa đội săn bắn, tự nhiên làm cho đa số những thanh niên trẻ tuổi ở đây ngưỡng mộ. Em trai Nguyên Thượng Võ là Nguyên Thượng Tuấn cũng là một trong số đó. Quan hệ của em gái Nguyên thị là Nguyên Viện và Bùi Hỉ Nhi rất tốt, từ chỗ em gái huynh đệ họ có thể dễ dàng biết được tên của Bùi Mẫn Thu và tình trạng hôn nhân của nàng. Hơn nữa bọn họ còn biết Bùi Mẫn Thu có khả năng là đã thích Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh là người thế nào huynh đệ Nguyên thị đều rõ hơn ai hết. Năm đó vụ án của Hạ Nhược Bật, phụ thân của bọn họ Nguyên Thọ bị miễn đi chức Thái Phủ Tự Khanh mà làm huyện lệnh Hán Dương. May mắn là anh em đồng hao của Nguyên Thượng Võ là Tề Vương mới khiến cho Nguyên Thọ năm ngoái được đặc xá lại được phục nguyên chức.

Nỗi đau của phụ thân là bài học kinh nghiệm cho huynh đệ không dám chọc giận Dương Nguyên Khánh. Nhưng nếu Hạ Hầu Nghiễm bằng lòng đi tranh giành người con gái với Dương Nguyên Khánh thì bọn họ lại rất mong được nhìn thấy.

Nguyên Thượng Võ thấy Hạ Hầu Nghiễm có chút động lòng, liền tiến thêm một bước nói:

- Nghe nói Bùi Mẫn Thu còn chưa định sẽ gả cho ai, nếu ngươi không tích cực theo đuổi mà bị người khác cướp mất thì hối hận không kịp đâu.

Đại đa số dũng khí của người đàn ông là đến từ người phụ nữ, dũng khí tranh giành mỹ nữ của Hạ Hầu Nghiễm đã được dung mạo mỹ miều của Bùi Mẫn Thu châm ngòi. Y bước nhanh chân ra khỏi doanh trướng, xoay người lên ngựa chạy tới doanh trướng của Bùi Mẫn Thu.

…………………

Những con mồi của Dương Nguyên Khánh và thuộc hạ của hắn được xếp đống ở khu đất trống trước doanh trướng. Bùi Mẫn Thu và Lục Trà đang cẩn thận tìm những con sơn trĩ bên trong ra, thấp giọng cười nói, những chiếc lông hoa lệ của chim sơn trĩ đã thu hút những thiếu nữ.

Cách đó không xa, Bùi Hỉ Nhi đứng trước cửa doanh trướng lặng lẽ nhìn bọn họ. Nàng không có hứng thú đối với những loại trang sức vật phẩm bằng lông sơn trĩ. Nàng có hứng thú nhất là việc ngồi trong phòng mình đọc sách hoặc là ngồi yên suy nghĩ. Nàng không muốn ra ngoài, đặc biệt là hôm nay Hạ Hầu Nghiễm coi thường nàng. Điều này đã đả kích nàng rất lớn, tinh thần của nàng không thể vui vẻ lên được.

Lúc này, trên tay Bùi Mẫn Thu đã có một nắm lông sơn trĩ diễm lệ nhất, nàng bèn đứng dậy cười nói với Lục Trà:

- Ta mang tới tặng Kiều Nương đây.

Bùi Mẫn Thu rất tinh tế, nàng nghe nói nhị ca của Dương Nguyên Khánh là Dương Vanh hôm nay chỉ săn được mấy con thỏ hoang, nên nàng bèn nghĩ ra là mang tới tặng cho Dương Kiều Nương một ít lông chim.

- Để tôi mang đi cho!

Lục Trà cảm thấy việc làm chân chạy này là công việc của mình.

Bùi Mẫn Thu lắc đầu,

- Ngươi mang tới muội ấy sẽ không dám nhận, hơn nữa ta cũng muốn nói chuyện với muội ấy.

Bùi Mẫn Thu hướng về phía doanh trướng của Dương Kiều Nương bước đi. Doanh trướng của Dương Kiều Nương được lập ở giữa khu doanh địa, cách doanh trướng của bọn họ cũng vài trăm bước, đi một lát là tới.

Bùi Mẫn Thu vừa mới đi ra được khoảng trăm bước thì bỗng nhiên có người bên cạnh gọi nàng,

- Mẫn Thu!

Bùi Mẫn Thu sửng sốt quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người cưỡi ngựa đi tới. Đúng là người buổi sang đã gặp Hạ Hầu Nghiễm, trong lòng nàng lập tức có chút không hài lòng. Chỉ có người nhà của nàng mới có thể gọi nàng là Mẫn Thu, đến Dương Nguyên Khánh cũng vẫn gọi nàng là Mẫn Thu cô nương. Ta với ngươi không quen không thân, không ngờ lại gọi ta là Mẫn Thu, đây chẳng phải có phần hơi khinh bạc ta sao.

Hơn nữa vốn dĩ quan hệ của nàng và Hỉ Nhi rất thân thiết, chính vì sự xuất hiện của người này mà làm cho giữa nàng và Hỉ Nhi có chút rạn nứt. Điều này càng làm cho nàng bất mãn với Hạ Hầu Nghiễm.

Trong lòng Bùi Mẫn Thu không vừa ý nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài mà duy trì một kiểu lịch sự,

- Công tử Hạ Hầu có phải là muốn tìm Hỉ Nhi tỷ không? Tỷ ấy đang ở trong doanh trướng.

- Ta không muốn tìm nàng ấy, ta muốn tìm nàng.

- Công tử tìm tôi có việc gì không?

Bùi Mẫn Thu lạnh lùng thản nhiên hỏi.

- Mẫn Thu, nàng không cảm thấy là chúng ta có duyên sao?

Mặt Bùi Mẫn Thu lập tức trầm xuống, rồi xoay người bỏ đi. Hạ Hầu Nghiễm lại mặt dày đi theo nàng nói:

- Ta vốn dĩ không có hứng thú gì với Hỉ Nhi nhưng ta nghĩ không biết vẻ đẹp của Hỉ Nhi có đẹp như tiên giáng trần không? Nên ta đã tới xem thử, kết quả là ta đã gặp được nàng. Quả nhiên nàng đẹp như tiên giáng trần, ta cảm thấy đây đúng là ông trời đã an bài, khiến ta và Mẫn Thu có duyên với nhau.

- Đủ rồi!

Bùi Mẫn Thu không thể kìm chế được nữa, mặt đỏ bừng tức giận nói với y:

- Cha ngươi tốt xấu gì cũng là trọng thần trong triều, là một văn nhân nổi tiếng trong thiên hạ. Bản thân ngươi có thể không cần sĩ diện nhưng ngươi giữ chút thể diện cho cha ngươi được không?

Hạ Hầu Nghiễm là một tay ăn chơi lão luyện, y biết để nói tới nhân duyên thì phải có trượng bối tới nói chuyện, không liên quan tới việc mình thích Mẫn Thu. Buổi sáng, Mẫn Thu rất lạnh nhạt với y khiến y rất khó chịu, nếu dùng tri thức hiểu lễ nghĩa vẫn không có hiệu quả thì chi bằng vô lại một chút. Như vậy có thể nàng còn có ấn tượng sâu sắc với mình.

Hạ Hầu Nghiễm không mảy may tức giận hoặc buồn bực, y vẫn cười hì hì như cũ nói:

- Hôm nay gặp được cô nương, ta biết đêm nay ta sẽ không thể nào ngủ được. Trời đất có thể chứng giám cho sự ái mộ của ta đối với cô nương, nếu cô nương đồng ý cho ta cơ hội, ta thề sẽ chung sống với cô nương cho tới đầu bạc răng long, tuyệt đối không lấy người khác.

Bùi Mẫn Thu biết nếu nàng còn tiếp tục tiếp lời y thì không biết là còn thề thốt những lời ô uế nào nữa. Nàng không thèm để ý tới Hạ Hầu Nghiễm mà bước nhanh đi.

Hạ Hầu Nghiễm thấy nàng không nói trong lòng thầm đắc ý, thúc ngựa tới bên cạnh nàng nói ra những lời đường mật về lòng ái mộ của y đối với nàng. Bùi Mẫn Thu vừa hận vừa tức nhưng lại không thoát khỏi sự làm phiền của y, chỉ có thể cúi đầu đi thật nhanh.

Đúng lúc này, đằng sau truyền tới tiếng vó ngựa, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng Dương Nguyên Khánh,

- Mẫn Thu cô nương!

Tiếng của Dương Nguyên Khánh khiến cho Bùi Mẫn Thu như người chết đuối vớ được bè gỗ vậy. Nàng vừa mừng vừa sợ, quay người lại chạy về phía Dương Nguyên Khánh,

- Dương tướng quân!

Nàng tủi thân đến nỗi mắt hơi đỏ lên.

Dương Nguyên Khánh nghe thấy một thuộc hạ bẩm báo mới nhanh chóng đuổi tới. Vẫn chưa biết nàng bị bắt nạt về chuyện gì thì hắn đã giận tím mặt lấy roi ngựa chỉ thẳng vào Hạ Hầu Nghiễm,

- Ngươi thật to gan!

Hạ Hầu Nghiễm lạnh lùng mỉm cười,

- Ta thích Mẫn Thu và muốn cưới nàng ấy về làm vợ. Nàng ấy cũng thích ta, hai chúng ta yêu nhau, Dương Nguyên Khánh điều này thì liên quan gì tới ngươi chứ?

- Ngươi nói láo!

Bùi Mẫn Thu thấy y nói bậy trước mặt người mình thích, nước mắt nàng không kìm nổi chảy xuống từ đôi mắt đẹp,

- Ta thích ngươi khi nào chứ? Ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ.

Hạ Hầu Nghiễm đắc ý mỉm cười,

- Bùi cô nương, nàng có thích ta hay không cũng không sao, ta thích nàng là được rồi. Ta sẽ bảo cha ta tới quý phủ hỏi cưới nàng, một tháng sau nàng sẽ là tân nương của ta.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh sát khí đã xuất hiện, hắn nói với Bùi Mẫn Thu,

- Nàng quay về trước đi!

Bùi Mẫn Thu quay người chạy về phía doanh trướng của mình. Dương Nguyên Khánh thấy nàng đi xa mới chậm rãi rút đao ra chỉ vào Hạ Hầu Nghiễm,

- Đã như vậy thì ngươi hãy rút đao ra!

Hạ Hầu Nghiễm sửng sốt,

- Dương Nguyên Khánh, ngươi muốn làm gì?

- Rất đơn giản, ta cũng thích Mẫn Thu cô nương, nếu ngươi muốn cướp đoạt tình yêu của ta, vậy chúng ta hãy dùng cách của đàn ông để giải quyết. Rút đao của ngươi ra, hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết!

Hạ Hầu Nghiễm trong lòng kinh ngạc lùi về phía sau hai bước, đương nhiên là y biết y không phải là đối thủ của Dương Nguyên Khánh, y hô to lên một tiếng:

- Dương Nguyên Khánh, ta sẽ không đấu võ với ngươi, có bản lĩnh thì hãy xem ai sẽ lấy được nàng ấy trước.

Y quay đầu ngựa lại rồi đi, Dương Nguyên Khánh tra tên vào cung rồi hướng thẳng vào phía y bắn. Mũi tên này bắn trúng vào mông con ngựa mà Hạ Hầu Nghiễm đang cưỡi, chiến mã kêu lên thảm thiết, ngã sấp xuống, hất Hạ Hầu Nghiễm ngã xuống mặt đất, chiến mã còn ngã đè lên người y.

Dương Nguyên Khánh thúc ngựa tiến lên, giơ cung lên ngắm thẳng vào y lạnh lùng nói:

- Ngươi còn dám cướp nữ nhân của ta nữa sao?

Hạ Hầu Nghiễm bị ngã xuống đất, xương cốt dường như bị gãy hết, nửa người còn bị ngựa đè vào không thể cử động được. Trong lòng y vừa hận lại vừa sợ hãi chỉ có thể chịu thua nói:

- Dương Nguyên Khánh, xem như ngươi lợi hại, ta không tranh với ngươi nữa.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, chiếc cung được giương xuống bên dưới bắn thẳng vào đùi y cắm xuống đất. Hạ Hầu Nghiễm đau đớn giống lên thảm thiết như con lợn rừng.

- Mũi tên là cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám có ý cướp nữ nhân của ta, ta sẽ cho ngươi chết thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.