Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 301: Tới bước đường cùng



Kỵ binh nâng thuẫn nghênh đón, những mũi tên dày đặc lao vào nhóm kỵ binh, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn một trăm kỵ binh trúng tên ngã quỵ. Cơn mưa mũi tên thứ hai lại đến, không ngừng lao vào đoàn kỵ binh, kỵ binh nhanh như chớp điện, chỉ một chốc liền vọt ra bên ngoài năm mươi bước…

Tôn Uy thấy đối phương là kỵ binh, bọn chúng cũng không còn đường thối lui, liền hạ quyết tâm, giơ đao hô lớn:

- Mở một con đường máu, giết hết bọn chúng!

Quân đội riêng này là tử sĩ của Tề vương, đều là những kẻ liều mạng từ khắp nơi tụ tập về. Qua nhiều năm huấn luyện, bọn chúng lại càng hung hãn, có sức chiến đấu mạnh. Lúc này bọn chúng đều hiểu bản thân mình không còn đường lùi, sự độc ác trong xương tủy lại bộc phát, giơ trường mâu lên, hung hãn lao về phía kỵ binh.

Quân Hổ Bí là hộ vệ quân bên cạnh Dương Quảng, là quân tinh nhuệ được lựa chọn từ những quân sĩ giỏi, ai nấy đều khôi ngô cường tráng, áo giáp chắc chắn, chiến đao sắc bén. Chiến mã mà họ cưỡi cũng là những tuấn mã trăm dặm mới tìm được một con, sát cơ trong lòng họ cũng bộc phát, múa may trường mâu, lao như sấm chớp về phía phản quân, tiếng kêu la thảm thiết vang lên…

Hai đội quân đuổi giết lẫn nhau ở nơi cách Kinh thành mười dặm về phía nam, chiến đao của kỵ binh bổ xuống, trường mâu liều chết xông lên, máu thịt bắn ra, đầu người lăn lộn. Con đường và cánh đồng quanh đó bị máu tươi nhuộm hồng, từng vũng máu đọng lại thành suối, nơi nào cũng là thi thể và chân tay bị đứt lìa.

Dương Nguyên Khánh và Vũ Văn Thành Đô một nam một bắc, hướng về phía quân địch dày đặc nhất mà đuổi giết. Cây sóc dài của Dương Nguyên Khánh chém tới, mạnh không thể đỡ được, cho nên những nơi hắn đi qua thi thể nằm san sát, máu chảy thành sông, giống hệt như sát thần hạ phàm. Ngay cả những tử sĩ hung hãn nhất nhìn thấy hắn, đều bị dọa đến mức hai chân run rẩy, quay người chạy trốn. Chín thiết vệ đi theo phía sau hắn, một đường liều chết, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Vũ Văn Thành Đô cũng mở ra một con đường máu, y vung binh khí trên tay lên, quân địch bị đánh cho đầu óc vỡ toang, máu thịt lẫn lộn. Hai người cùng lăn lộn trong quân địch, bọn họ liếc nhau, ngửa đầu cười to.

- Vũ Văn tướng quân, ngươi thân là chủ soái, không đi chỉ huy chiến đấu sao?

Vũ Văn Thành Đô cười nói:

- Một ngàn quân chuột nhắt, không cần ta phải nhọc lòng. Ba ngàn quân Hổ Bí đều có lang tướng Hổ Bí chỉ huy, ta nhiều năm chưa mở sát giới, ngươi đừng dông dài nữa!

-Vậy được, chúng ta cùng bao vây giết, gặp nhau ở vòng ngoài!

Hai người dường như phối hợp rất ăn ý, hai người cùng lúc vung binh khí lên, một đông một tây, đều lao về hướng quân địch…

Ba ngàn kỵ binh đánh với một ngàn bộ binh thì sẽ có ưu thế tuyệt đối, mặc dù quân đội riêng này đều là những tử sĩ không sợ chết, nhưng trước sự tấn công mạnh mẽ của các kỵ binh, bọn chúng cũng dần dần không chống đỡ nổi nữa. Bọn chúng lần lượt bị kỵ binh bao vây riêng lẻ, tiêu diệt từng nhóm một.

Đúng lúc này, phía đông lại xuất hiện một đội quân khác, đây là năm ngàn kỵ binh do Đại tướng Tiết Thế Hùng thống lĩnh chạy đến, bọn họ bao vây phản quân từ phía Tây.

Tôn Uy thống lĩnh quân đội riêng thấy đã mất ưu thế, không khỏi thở dài, rút kiếm tự sát.Thống lĩnh vừa chết, mấy trăm phản quân còn lại rốt cuộc cũng sụp đổ, bọn chúng đều quỳ gối xuống xin đầu hàng, cầu xin tha mạng. Vũ Văn Thành Đô hạ lệnh dừng giết chóc, bắt sống toàn bộ những người còn lại.

Tiết Thế Hùng phụng mệnh đi Y Khuyết tiêu diệt quân đội riêng của Tề vương, y cũng đã nghe được tin quân đội riêng của Tề vương tiến quân vào Kinh thành, nên rất nóng lòng. Mặc dù y dẫn quân chạy suốt quãng đường, nhưng vẫn chậm hơn một bước, quân đội riêng của Tề vương bị quân Hổ Bí của Vũ Văn Thành Đô tiêu diệt, khiến y rất chán nản.

Y không can tâm, liền bước lên trước chắp tay thi lễ, nói:

- Vũ Văn tướng quân, tại hạ phụng mệnh Thánh thượng, đến tiêu diệt đội quân này, liệu có thể để tại hạ đem tù binh giao cho Thánh thượng không?

Vũ Văn Thành Đô cười lạnh một tiếng,

- Thủ hạ của ta bị chết đến hơn bốn trăm người, mới đánh tan được đội phản quân này. Tiết tướng quân không hề hao tổn một binh tướng nào, lại muốn lấy công, không cảm thấy quá đáng sao?

Tiết Thế Hùng đỏ mặt, xấu hổ nói:

- Ta biết mình không có công, nhưng ta thật sự phụng mệnh Thánh thượng đến đây tiêu diệt phản quân. Nếu ta về tay không, khó có thể báo cáo với Thánh thượng. Vũ Văn tướng quân có thể dàn xếp một chút được không.

Vũ Văn Thành Đô là một người thích mềm không thích cứng, y thấy Tiết Thế Hùng có ý nhờ vả, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút, nháy mắt với Dương Nguyên Khánh, có ý bảo hắn đứng ra phân xử.

Dương Nguyên Khánh cười tiến lên trước, nói:

- Ta là người đầu tiên phát hiện ra đội quân riêng này vào kinh, theo lý mà nói, ta cũng có một phần công lao. Nhưng ta là chủ nhà, để ta đứng ra làm người xử lý đi!

Hắn chắp tay nói với Tiết Thế Hùng:

- Vũ Văn tướng quân có nhiệm vụ khác, nên nhờ Tiết tướng quân đem tù binh và thi thể quân địch về Kinh thành báo cáo với Thánh thượng. Nhưng mong Tiết tướng quân nói rõ ràng với Thánh thượng, đội quân này là do Vũ Văn tướng quân thống lĩnh quân Hổ Bí tiêu diệt. Trong trận chiến này, quân Hổ Bí có hơn bốn trăm người chết. Còn về công lao của ta, ta sẽ nói rõ với Thánh thượng, Tiết tướng quân không cần nói nữa.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn thoáng qua Vũ Văn Thành Đô:

- Như vậy được chứ?

Vũ Văn Thành Đô nghĩ đến việc mình còn nhiệm vụ, liền gật đầu,

- Được!

- Tiết tướng quân thì sao?

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi.

Tiết Thế Hùng là người sành sỏi, trong lòng y biết rõ, Vũ Văn Thành Đô là tâm phúc của Thánh thượng, công lao này y không thể cướp được. Còn Dương Nguyên Khánh có thể thuyết phục Vũ Văn Thành Đô giao thi thể và tù binh cho mình đi báo cáo kết quả công việc, đó chính là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Tiết Thế Hùng cuống quít chắp tay nói:

- Đa tạ Dương tướng quân, tôi không có ý kiến.

- Vậy được rồi! Những việc còn lại giao cho Tiết tướng quân, luôn tiện giúp ta sắp xếp an táng cho những huynh đệ đã chết.

Vũ Văn Thành Đô phất tay,

- Chúng ta đi!

Y thống lĩnh 2600 quân Hổ Bí quay đầu chạy nhanh về hướng Kinh thành. Dương Nguyên Khánh chắp tay thi lễ với Tiết Thế Hùng:

- Mong tướng quân thay ta chuyển lời hỏi thăm đến Vạn Quân và Vạn Triệt, sau này chúng ta sẽ gặp lại!

Y cũng quay đầu ngựa dẫn theo chín thiết vệ quân và hơn một trăm binh sĩ quay đầu chạy về phía Kinh thành.

Tiết Thế Hùng nhìn bóng lưng của y đi xa, lại nhìn những thi thể đầy mặt đất và hơn ba trăm tên tù binh, lúc này mới thở dài, ra lệnh:

- Lập tức thu dọn chiến trường!

Phủ Tề vương, Dương Giản đứng trong thư phòng chắp tay đi qua đi lại. Suốt cả ngày, gã đều đang chờ nghe tin tức Dương Nguyên Khánh bị giết, nhưng tin tức đó lại không đến. Mặc dù y cũng biết không thể nhanh như vậy được, ít nhất cũng phải đến nửa đêm mới có tin tức truyền về. Nhưng gã đợi một ngày dài như vậy, đến lúc này gã đã rất nóng lòng rồi, cuối cùng gã cũng mất đi sự kiên nhẫn.

Dương Giản cầm lên một tin tức tình báo buổi chiều vừa mới được đưa đến, Dương Nguyên Khánh ở điền trang, chỉ mang theo hơn một trăm người, đây chính là cơ hội để giết hắn. Dương Giản thở dài, gã đã từng do dự, gã cũng biết phụ hoàng sắp về kinh, không thể tự tiện dùng quân riêng. Nếu để phụ hoàng biết được, hậu quả thật sự khó lường. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội tốt này, bản thân gã sẽ hối hận suốt đời. Quan trọng hơn là, Thượng tiên Phan Đảng mang lại cho gã một áp lực rất lớn, nếu không giết được Dương Nguyên Khánh trước khi Thánh thượng trở về, thì giấc một Đông cung của gã sẽ bị hủy diệt!

Lo lắng và chờ đợi là hai tâm trạng khác nhau đang có trong lòng Dương Giản hiện tại, khiến gã có chút phiền lòng, cũng đứng ngồi không yên. Trời đã tối rồi, quân đội của mình có phải đã nên động thủ rồi không?

Đúng lúc này, bên ngoài vang đến tiếng bước chân chạy, biểu thị có tin tức quan trọng truyền đến. Dương Giản kinh ngạc, gã bước lên trước mấy bước mở cửa ra, chỉ thấy một thị vệ vẻ mặt đầy kinh hoàng chạy đến. Dương Giản lập tức ngẩn người.

- Điện hạ, không hay rồi, bên ngoài phủ đã bị hơn mười ngàn quân bao vây, Vũ Văn tướng quân mời điện hạ ra ngoài tiếp chỉ!

- Cái gì?

Dương Giản lui về phía sau một bước, tin tức vừa mới nhận được khiến gã như rơi vào khoảng không, kinh động đến nỗi gã không hít thở nổi. Một lúc sau, gã lại hỏi:

- Là tướng quân Vũ Văn nào?

- Là Tả vệ tướng quân Vũ Văn Thành Đô, ông ta mời điện hạ ra ngoài tiếp chỉ!

Dương Giản trong lòng rất bất an đi theo thị vệ ra bên ngoài cổng phủ, gã không biết xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng sẽ hạ ý chỉ gì cho gã, lẽ nào sẽ thật sự giống như Thượng Tiên nói, gã không giết được Dương Nguyên Khánh, nhất định gã cũng sẽ tận mệnh hay sao?

Bên ngoài phủ Tề vương đã bị mười ngàn binh lính vây quanh. Ngoài hai ngàn sáu trăm quân Hổ Bí, còn có tám ngàn quân Đông Cung, do đại tướng Chu Trọng thống lĩnh, hiệp trợ quân Hổ Bí.

Mấy ngàn binh lính tay cầm đuốc, soi trước cửa phủ sáng như ban ngày. Vũ Văn Thành Đô tay cầm thánh chỉ và kim bài, ánh mắt lạnh lùng. Trên bậc thang trước cửa phủ, hơn một trăm thị vệ hoảng sợ bất an đứng chắn trước cửa chính, lúc này có người hô lớn,

- Tề vương điện hạ giá lâm!

Cửa chính mở ra, Tề vương Dương Giản nhanh chóng bước ra, đi theo sau là hơn ba trăm thị vệ. Gã lo lắng đi lên trước hỏi:

- Thánh chỉ đâu?

Vũ Văn Thành Đô đưa thánh chỉ lên, cao giọng nói:

- Tề vương tiếp chỉ!

Dương Giản quỳ xuống,

- Nhi thần tiếp chỉ!

Vũ Văn Thành Đô mở thánh chỉ ra, cao giọng đọc:

- Tề vương thân gánh trách nhiệm nặng nề, trấn giữ Kinh thành, nhưng không làm tròn trọng trách. Khi Kinh thành gặp loạn ngăn chặn chậm trễ, trách nhiệm khó tránh, lập tức miễn chức Kinh Triệu Doãn, không còn thống soái quân đội Đông cung nữa. Ngoài ra, Tề vương thân là quốc vương, lại âm thầm nuôi dưỡng yêu đạo, quan hệ cá nhân với Phi Tỷ, vi phạm đạo lý làm người, phụ sự kỳ vọng của trẫm, lệnh cho quân Hổ Bí bắt yêu đạo, diệt trừ phản tặc, thi hành quốc pháp!

Vũ Văn Thành Đô đọc xong, y lạnh lùng liếc nhìn Dương Giản. Lúc này Dương Giản không còn nói lên được lời nào, Vũ Văn Thành Đô khoát tay, hạ lệnh:

- Vào phủ lùng bắt yêu đạo, tất cả những đạo sĩ hay bà đồng, đều bắt giữ hết!

Hai ngàn năm trăm quân Hổ Bí toàn thân mặc áo giáp xông vào phủ Tề vương, bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh liền bắt được toàn bộ đạo sĩ đẩy ra khỏi phủ Tề vương, bao gồm cả yêu đạo Phan Đản. Gã đang cùng mấy thị nữ hoan lạc, liền bị mấy binh lính xông vào bắt ngay tại chỗ. Xương sườn Phan Đản bị thương còn chưa khỏi hẳn, bị động tác đẩy thô bạo của binh lính khiến gã như muốn ngất đi, cả người trần truồng bị binh lính khiêng ra khỏi phủ Tề vương.

Một gã Giáo Úy tiến lên bẩm báo với Vũ Văn Thành Đô,

- Khởi bẩm tướng quân, người này chính là yêu đạo Phan Đản, khi binh lính bắt giữ, đang giao hoan cùng với tỳ nữ trong phủ Tề vương!

Vũ Văn Thành Đô thấy yêu đạo lại hoang dâm vô sỉ như vậy, lại dám động đến tỳ nữ trong phủ Tề vương, không khỏi giận tím mặt, rút đao ra, đưa tay chém xuống, chém đứt đầu Phan Đản.

Đao của y chỉ vào những đạo sĩ đang quỳ trên mặt đất, ra lệnh,

- Chém đầu toàn bộ!

Đạo sĩ gào khóc vang trời, liều mạng xin tha, nhưng các binh lính không thèm để ý, ấn đầu những đạo sĩ đó trên mặt đất, hơn một trăm đạo sĩ bị giết chết toàn bộ. Những tia máu tanh này khiến Dương Giản trợn mắt há mồm, gần như cứng đờ trên mặt đất.

Dương Giản đau lòng lắc đầu:

- Tề vương điện hạ, xem ngươi làm thế nào nói chuyện với Thánh thượng?

Lúc này, Phi Tỷ cũng bị kéo ra, còn mang theo một cô bé khoảng năm tuổi, đây chính là con riêng của Tề vương và Phỉ Tỷ. Vũ Văn Thành Đô lập tức hạ lệnh:

- Phụng Thánh chỉ của Thánh thượng bắt nhốt Tề vương sang nơi khác, dẫn Phi Tỷ và đứa con gái này đi!

Các binh lính liền bắt giữ Tề vương, lập tức niêm phong phủ Tề vương. Một ngàn binh lính ở lại trông coi, những binh lính còn lại đi theo Vũ Văn Thành Đô trở về thánh giá.

Lúc này, thánh giá của quân vương Đại Tùy – Dương Quảng đã đến quận Huỳnh Dương. Buổi chiều ngày tiếp theo, Tiết Thế Hùng và Vũ Văn Thành Đô lần lượt đến ngự doanh.

Bên trong ngự trướng, Tiêu hậu quỳ trước mặt chồng, một lúc lâu sau vẫn chưa đứng dậy, mắt bà ta đã khóc nhiều đến nỗi sưng lên,

- Nô tì biết Tề vương tội không thể tha, nhưng đứa con cả của nô tì đã chết, chỉ còn lại đứa con út, nô tì nguyện thay nó chịu một nửa tội, nguyện bỏ chức vị Hoàng hậu, chỉ mong Bệ hạ tha mạng cho nó.

Dương Quảng chắp tay sau lưng đi lại trong lều lớn, nhìn chằm chằm lên bức Giang Sơn Xã Đồ đang treo trong lều, sắc mặt vô cùng xanh. Ông đã nhận được bẩm báo của Tiết Thế Hùng, một ngàn quân riêng đã được võ trang hạng nặng để vào kinh, bị quân Hổ Bí ngăn lại khi còn cách Kinh thành khoảng mười dặm, hai bên giao chiến kịch liệt, quân Hổ Bí chết gần bốn trăm người, quân riêng đã bị tiêu diệt, ba trăm hai mươi người còn sống.

Những việc Dương Giản làm cuối cùng cũng vượt qua giới hạn của Dương Quảng. Quân riêng vào kinh, đây chính là mưu đồ soán vị, khiến Dương Quảng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Ông đã có ý định giết, cho dù đó là đứa con trai ông yêu quý nhất, nhưng trước ngôi vị Hoàng đế, trong lòng ông không còn tình phụ tử.

Lúc này, Dương Lệ Hoa cũng đi đến, bà quỳ xuống bên cạnh Tiêu hậu, cũng cầu xin thay cho Dương Giản,

- Tề vương từ nhỏ đã ngang ngược kiêu ngạo, tư chất bình thường, vốn dĩ không nên vào Đông cung, Bệ hạ lại nhiều lần cho nó cơ hội, khiến nó lại càng không biết hạn chế. Lại thêm nó bị yêu đạo mê hoặc, bị thủ hạ giật dây, nhất thời mất đi khống chế, đây không chỉ là trách nhiệm của nó, là bậc cha mẹ cũng khó tránh trách nhiệm. Ngay cả ta là Hoàng cô cũng khó tránh trách nhiệm, chúng ta không thể đổ hết mọi trách nhiệm lên nó. Dù sao nó cũng là cốt nhục của bệ hạ, người chết rồi sẽ không thể sống lại, ta cũng cầu xin bệ hạ tha mạng cho nó, để nó cũng có thể được như những đứa con của những nhà bình thường khác, sống bình an đến già.

Tiêu hậu cảm kích đến nỗi khóc thành tiếng,

- Bệ hạ, là do nô tì từ nhỏ đã cưng chiều, làm hư nó rồi, cầu xin bệ hạ tha mạng cho nó!

Dương Quảng rốt cục cũng thở dài, sát khí trong lòng cũng biến mất, ông ngồi xuống khoát tay,

- Hai người đều đứng lên đi!

Dương Lệ Hoa nâng Tiêu hậu dậy, Dương Quảng vô cùng đau đớn nói:

- Nếu không phải trẫm hiếm con nối dõi, trẫm chắc chắn sẽ xử tử nó, quốc gia lớn phải lấy quốc pháp làm trọng. Giết nó, trẫm cũng chỉ còn lại đứa con út, còn không biết có thể thành người hay không. Dù có nghịch tử, cũng khiến trẫm không thể xuống tay. Hai người lui đi! Để trẫm suy nghĩ một chút, nên xử lý nó thế nào.

Dương Lệ Hoa đỡ Tiêu hậu ra khỏi ngự trướng, thấp giọng nói:

- Hoàng hậu yên tâm đi! Ít nhất Tề vương cũng có thể sống sót.

Tiêu hậu vui quá mà khóc, cảm ơn Dương Lệ Hoa,

- Đa tạ Hoàng tỷ đã nói giúp, muội muội khắc ghi trong lòng!

- Đi thôi! Không nên quấy rầy b nữa.

Tiêu hậu cúi đầu thở dài, đi theo Dương Lệ Hoa.

Một canh giờ sau, Dương Quảng truyền thánh chỉ, xóa bỏ tước vị Tề vương của Dương Giản, đổi thành Tấn lăng vương, giam lỏng ở phủ Tề vương cũ, lệnh cho Hổ Bí lang trông coi. Phi Tỷ ban cho cái chết, con gái do Hoàng hậu nuôi nấng, xử tử đám người Kiều Lệnh Tắc, Trần Trí Vĩ và Cung Giám Tấn Dương Vương Kiên. Những phụ tá của Tề vương đều sung vào quân Lĩnh Nam, Trưởng sử Liễu Kiển của phủ Tề vương không làm tròn bổn phận, bị miễn chức làm dân thường.

Ngày tiếp theo, thánh giá của Dương Quảng đến Kinh thành, trước khi vào Kinh thành lại hạ một thánh chỉ. Lấy việc tố cáo Tề vương làm công, Vân Định Hưng được miễn tội cũ, phong làm Tự thừa Thái phủ, Kinh Triệu Thiếu doãn Thôi Bá Túc thăng làm Kinh Triệu Doãn.

Còn Dương Nguyên Khánh có công dẹp yên dân tị nạn, ổn định thế cục Kinh thành, phong làm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, ban thưởng một tòa nhà đẹp.

Đúng lúc này, quốc vương Nhật Bản Đa Lợi Tư Bỉ Cô phái sứ thần Tiểu Dã Muội Tử dẫn theo ba trăm người đến Đại Tùy, đồng thời học tập phật lý và văn hóa Trung Nguyên. Dương Quảng mừng rỡ, lập tức hạ lệnh cho Lễ bộ Thượng thư Dương Huyền Cảm nghênh đón, đến quận Giang Đô nghênh đón sứ thần Nhật Bản vào kinh.

Mà lúc này, Dương Nguyên Khánh đã đến bàn việc hôn nhân.

Cùng với thế cục Kinh thành dần dần ổn định, mười hai vệ quân của Dương Quảng lại tiếp tục nắm giữ Kinh thành. Binh khí ở Đông Cung lại nhập khố, quân sĩ về doanh trại, lại giống như trước đây, các quan ở Đông Cung lại bắt đầu nhàn rỗi.

Sáng hôm nay, ráng hồng đầy trời, bầu trời ảm đạm, trận mưa mọi người đã chờ đợi từ lâu sắp đổ xuống rồi. Dương Nguyên Khánh được một vị hoạn quan dẫn đường, vội vàng đi vào điện Tuyên Chính. Đi đến trước bậc thang trước sân điện, hoạn quan cười nói:

- Dương tướng quân chờ một lát, ta đi bẩm báo giúp tướng quân.

- Đa tạ công công.

Dương Nguyên Khánh đứng dưới bậc cầu thang chờ đợi. Không lâu sau, trên bậc cầu thang truyền đến giọng nói của thị vệ:

- Thánh thượng có chỉ, truyền Dương Nguyên Khánh yết kiến!

Dương Nguyên Khánh nhanh chóng chỉnh lại áo quan, bước nhanh lên bậc cầu thang, đi theo hai vị hoạn quan đến ngự thư phòng của Hoàng đế.

Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang bận bịu phê duyệt những tấu chương còn đọng lại. Hôm nay là ngày thứ hai ông hồi cung, bận rất nhiều việc. Lúc này, một viên hoạn quan bước vào thấp giọng bẩm báo:

- Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh đến rồi.

- Truyền hắn vào!

Dương Quảng bận đến nỗi không ngẩng nổi đầu lên, những tấu chương từ khắp nơi chuyển tới chất đống quanh người như một ngọn núi nhỏ vậy.

Một lát sau, Dương Nguyên Khánh đi vào ngự thư phòng, khom người thi lễ:

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng hạ bút son xuống, nhìn Dương Nguyên Khánh, cười nói:

- Thượng phương bảo kiếm của trẫm đâu? Có thể trả cho trẫm rồi chứ!

- Hồi bẩm bệ hạ, vừa rồi đã giao cho Phù bảo lang rồi.

- Vốn dĩ hôm qua đã định triệu kiến ngươi, nhưng hai ngày nay trẫm thật sự quá bận, ngươi xem từng này tấu chương đây.

Dương Quảng chỉ chỉ đống tấu chương cao như núi bên cạnh, cười khổ nói:

- Không ít tấu chương là của mấy tháng trước, trẫm cũng không trách bọn họ, thật sự do biên cương Đại Tùy quá bao la, tin tức truyền đi không nhanh. Trẫm ra ngoài vi hành, thật ra cũng vì đôn đốc quan địa phương sửa chữa đường sá.

Câu nói này của Dương Quảng cũng rất đúng, năm noái Dương Quảng đi tuần ở Hà Đông Hà Bắc ở phía bắc, mấy chục ngàn người mở rộng núi Thái Hành, mở rộng khe núi Phi Hồ và Thái Hành thêm nữa. Giao thông giữa Hà Đông đến Hà Bắc cũng nhờ đó mà được thuận lợi hơn rất nhiều.

Còn năm nay ông khảo sát quận Ngũ Nguyên, lại điều động mấy chục ngàn người tu sửa con đường từ Lũng Hữu đến quận Ngũ Nguyên. Việc sửa lại con đường rộng rãi bằng phẳng này, khiến thời gian từ quận Ngũ Nguyên đến Trường An được rút ngắn lại đến tám ngày.

- Vi thần làm phiền bệ hạ rồi!

- Không sao, trẫm cũng muốn tiếp kiến các quan, không thể cứ phê duyệt tấu chương mãi được.

Dương Quảng khẽ dựa vào trường kỷ, nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, dương như đã quên mất Dương Nguyên Khánh rồi. Một lúc lâu sau, ông nhìn Dương Nguyên Khánh, lúc này mới cười xin lỗi:

- Trẫm quên mất, ngươi cầu kiến trẫm có việc gì?

Dương Nguyên Khánh cúi người nói:

- Vi thần khẩn cầu bệ hạ đồng ý, cho phép thần từ chức quan văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.