Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 306: Lại mặt sau tân hôn



Tiếp đến là ba ngày tân hôn, phu thê không được ra khỏi nhà, ân ái triền miên hoặc cùng ngồi ngâm thơ, hoặc dắt tay nhau đi dạo, trái tim của hai phu thê dần dần kết dính lại với nhau.

Sáng sớm, Dương Nguyên Khánh giúp thê tử vẽ mi, hai người nắm tay nhau tản bộ ở hậu hoa viên. Nhà mới của Dương Nguyên Khánh chiếm hai mươi mẫu đất, chia thành năm viện ba tiến. Hậu hoa viên có một hồ nước trong tạo thành một hồ nước một mặt chiếm tới nửa mẫu đất. Mặt nước trong vắt mát lạnh, bốn bề cây xanh tỏa bóng, hoa cỏ tươi tốt, cách đó không xa còn có một ngọn núi đất cao hai trượng, bên trên dựng một tòa đình tám cạnh.

Đây là một ngôi nhà vô cùng xinh đẹp, Bùi Mẫn Thu chỉ mới ở đây được ba ngày mà đã mê mẩn nơi này rồi. Nàng không thích kiểu nhà lớn của các gia đình quyền quý, trống trải tới mức khiến cho người ta sợ hãi. Nàng cũng không thích kiểu nhà cao cửa rộng của Bùi gia, đủ các loại quy tắc nghiêm ngặt khiến người ta cảm thấy bí bách.

Nàng rất thích ngôi nhà này, không lớn cũng không nhỏ, có cây cối, có hồ nước, quan trọng hơn là, đây là nhà mới của nàng, nàng chính là nữ chủ nhân của nơi này. Bước tới bên hồ, nàng bỗng phát hiện bên ngoài bức tường là một rừng trúc, hai ngày trước nàng không hề để ý tới nó.

-Phu quân, phía ngoài bức tường là cái gì vậy?

Mẫn Thu tò mò chỉ vào rừng trúc bên ngoài bức tường.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

-Ta cũng không biết.

Ánh mắt Mẫn Thu lộ vẻ cười cười tò mò. Mặc dù đã là phu nhân người ta rồi nhưng tính hoạt bát của một thiếu nữ ở trong nàng vẫn chưa thay đổi.

-Chúng ta đi xem xem.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn cũng không biết gì về hoàn cảnh xung quanh cả:

-Ừ! Đi xem xem.

Bọn họ ra khỏi phủ từ cánh cửa phía hông phủ, men theo bức tường mà lách ra ngoài. Đi được khoảng hơn trăm bước, một dòng sông nhỏ mát lạnh xuất hiện trước mặt họ, bên sông trồng cả một rừng trúc. Thì ra là một dòng sông nhỏ.

-Phu quân, bờ bên kia là một ngôi đền.

Mẫn Thu vui mừng chỉ vào ngôi đền nói.

Dương Nguyên Khánh sớm đã nhìn thấy rồi, là một ngôi đền không khác nhiều mấy so với phủ của họ, tường hồng ngói đen, vũ điện trang nghiêm. Cái mà bọn họ nhìn thấy cũng chính là hậu viện của ngôi đền này.

-Ta nhớ ra rồi, hình như là Văn Thù tự. Ta nghe người trong phường nói ngôi đền này không lớn, chỉ có hai mấy tăng nhân cung phụng Văn Thù Bồ Tát.

-Phu quân, thiếp muốn đi… bái lạy Bồ Tát.

Mẫn Thu hơi do dự nói.

-Sao lại đi bái lạy Bồ Tát chứ, cầu con cái sao? Buổi tối ta dùng sức một chút là được mà.

Nguyên Khánh cười ha hả.

Mẫn Thu xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nàng hung hăng đánh mạnh hai cái vào sau lưng hắn:

-Chàng thật là đáng chết, chàng nói linh tinh gì vậy? Thiếp đâu có bái Văn Thù Bồ Tát để cầu con cái chứ?

Thân thể Dương Nguyên Khánh cứng lại, trong đầu hắn lại xuất hiện hình bóng của một cô gái khác:

-Huynh thật đáng chết, nói bậy gì vậy, muội nhéo đứt cái tai của huynh.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh hiện lên vẻ ảm đạm. Mẫn Thu phát hiện sự dị thường của hắn, nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn, dịu dàng nói:

-Phu quân, chàng làm sao vậy?

-Không có gì, trở về thôi! Hôm nay phải lại mặt, chúng ta nên trở về thu xếp một chút.

Dương Nguyên Khánh không kìm nổi thở dài trong lòng một tiếng, hắn cũng biết lúc này không nên nghĩ tới cô ấy nhưng hình bóng đột nhiên xuất hiện này lại khiến đáy lòng hắn xao xuyến.

Mẫn Thu không nói gì thêm. Tối qua lúc Dương Nguyên Khánh viết thư vô tình đã nói ra chuyện từ nhỏ đã bị gọi là Ngưu đầu, nàng nghe vậy liền nhớ hết. Nàng vốn thông minh sắc sảo, liền đoán được chắc là có một cô nương khác gọi Dương Nguyên Khánh là Ngưu đầu, hơn nữa cô nương này là ai nàng cũng biết, Lục Trà đã từng nói cho nàng biết qua.

-Phu quân, Lục Trà đâu, sao lại không thấy cô ấy nữa, đã gả cho người ta rồi sao?

Mẫn Thu liên tiếp hỏi, chuyển hướng câu chuyện.

-Cô ấy ở Ngũ Nguyên, ta đã viết thư cho cô ấy rồi, có lẽ là vài ngày nữa sẽ tới.

Dương Nguyên Khánh cũng miễn cưỡng cười cười:

-Đi thôi! Chúng ta ngồi xe ngựa qua đó, đừng để mọi người sốt ruột chờ.

Mẫn Thu theo Dương Nguyên Khánh trở về phủ, hai người thu dọn chút đồ đạc rồi lên xe ngựa. Xe ngựa này là Dương Lệ Hoa tặng cho Bùi Mẫn Thu, phu xe là một người trung niên chất ác thật thà ước chừng khoảng năm mươi tuổi. Người này đã lái xe ngựa cho Dương Lệ Hoa hai mươi năm nay rồi, mọi người đều gọi ông là Ứng thúc.

-Ứng thúc, tới Bùi phủ phường Tuyên Phong.

Mẫn Thu nói một tiếng, xe ngựa liền chậm rãi khởi hành.

Dương Nguyên Khánh tựa vào trước cửa sổ xe yên lặng nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt hắn toát lên vẻ ưu thương, hắn lại nhớ tới thím, bọn họ chia tay nhau đã sắp được mười năm rồi.

-Phu quân.

Mẫn Thu nhẹ nhàng cầm tay hắn, nàng dịu dàng nói:

-Chàng viết một phong thư đi! Thiếp sẽ sai người mang tới Ngô Hưng đón thím của chàng về, còn có Xuất Trần tỷ nữa, cũng đón luôn cả tỷ đó về. Nếu như tỷ ý đồng ý thì thiếp cũng có thể chấp nhận.

Dương Nguyên Khánh giật mình, hắn ngạc nhiên nhìn Mẫn Thu:

-Nàng … sao nàng lại biết?

Mẫn Thu thở dài một tiếng, nàng cúi đầu buồn bã nói:

-Hai người là thanh mai trúc mã, vốn là một đôi vui vẻ nhất vậy mà lại bị thiếp chen ngang vào. Trong lòng thiếp vẫn luôn thấy áy náy, có lúc thiếp cũng nghĩ rằng nếu như có một ngày cô ấy tới tìm chàng rồi quở trách thiếp, vậy thì thiếp…thiếp nguyện xin lỗi cô ấy.

Nói tới đây, đôi mắt Mẫn Thu đỏ lên ngấn ngấn lệ:

-Nhưng mà…. nếu như cô ấy muốn thiếp rời xa chàng, trả lại chàng cho cô ấy thì thiếp … thiếp cũng không đồng ý.

-Nha đầu ngốc nghếch, nàng đang nói gì vậy?

Dương Nguyên Khánh ôm chầm lấy vai nàng, để nàng rúc vào trong lồng ngực mình. Hắn cười nói:

-Nàng là thê tử ta cưới hỏi đường hoàng, Dương Nguyên Khánh ta tuy rằng không làm được đến tòng nhất nhi chung (theo một bề đến chết) nhưng cũng không phải loại người vứt bỏ thê tử của mình. Nàng đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.

-Nhưng mà hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm.

Dương Nguyên khánh cũng thở dài, hắn cười khổ nói:

-Nàng ấy và nàng không giống nhau. Nàng ấy không muốn bị một tờ giấy hôn ước mà bị trói buộc trong nhà cao cửa rộng. Nàng ấy khát vọng tự do, du lịch khắp nam bắc đất nước. Nàng ấy nên hiểu rằng, nhân sinh không thể lưỡng toàn, vừa muốn làm phu nhân lại vừa muốn tự do thì không thể được, ít nhất thì đối với Dương Nguyên Khánh ta cũng không thể được. Ta tuyệt đối không chấp nhận thê tử mình suốt ngày cầm kiếm chạy đông chạy tây, trừ phi ta cũng giống như nàng ấy, đều là hiệp khách giang hồ. Nhưng ta lại không muốn làm hiệp khách, ta hy vọng thê tử của ta có thể thầm lặng ở nhà giúp ta quán xuyến cái nhà này để ta không phải bận tâm về nó. Hôn nhân là một loại trách nhiệm, nếu như nàng ấy muốn làm một phu nhân thì nên gánh vác nhiệm vụ này. Ở thành Đại Lợi, ta đã cho nàng ấy cơ hội nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn vứt bỏ cơ hội đó. Mẫn Thu, chuyện này không liên quan gì tới thanh mai trúc mã cả, cho dù vì là thanh mai trúc mã mà ta cưới nàng ấy thì ta nghĩ ta sớm muộn gì cũng chia tay nàng ấy mà thôi.

-Vậy nếu nàng ấy gả cho người khác thì chàng có thể tiếp nhận không?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

-Nàng ấy sẽ không gả cho người khác đâu. Nàng ấy đã từng nói, đến một ngày nàng ấy mệt rồi sẽ quay về bên cạnh ta. Mẫn Thu, ta chỉ mong đến lúc đó nàng có thể tiếp nhận nàng ấy.

Mẫn Thu nhẹ nhàng cắn môi:

-Thiếp sẽ chấp nhận, chỉ cần nàng ấy cũng có thể tiếp nhận thiếp.

Dương Nguyên Khánh ôm vai thê tử, cái nút thắt rất lâu trong lòng hắn cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

……

Lại mặt là bước cuối cùng của hôn lễ, thông thường là sau lễ thành hôn ba, năm ngày hoặc một tháng. Một mặt là thể hiện sự cảm ơn của tân nương đối với nhà mẹ đẻ, mặt khác cũng thể hiện sự tôn trọng của nhà trai đối với nhà gái. Dương Nguyên Khánh mấy ngày nữa đã phải xuất phát đi Tây Vực rồi nên bọn họ liền quyết định ba ngày sau sẽ lại mặt.

Dương Nguyên Khánh và Bùi Mẫn Thu ngồi trong chiếc xe ngựa từ từ dừng trước cửa Bùi phủ, các trưởng bối Bùi phủ đều đã ra đón tiếp. Hôm nay vừa đúng vào ngày nghỉ nên Bùi Củ, Bùi Uẩn và các nhân vật quan trọng trong Bùi gia đều có ở nhà đặc biệt đợi phu thê hai người lại mặt.

Theo phong tục, con rể lại mặt tất phải mở tiệc chiêu đãi khách để thể hiện sự vui mừng nên hôm nay Bùi phủ cũng bày đại tiệc, không chỉ tất cả mọi người trong tộc ở kinh thành đều tới dự mà ngay cả người nhà của họ như Thôi thị ở Thanh Hà, Vương thị ở Thái Nguyên, Vi thị ở Kinh Triệu,… tất cả các nhân vật trọng yếu đều tới ăn mừng. Ngoài ra, những người cùng làm ở trong triều cũng lần lượt phái người tới tặng lễ để thể hiện sự vui mừng khi Bùi gia có rể mới.

Từ đó có thể thấy rằng Bùi gia rất coi trọng con rể Dương Nguyên Khánh. Hôn lễ lần này giữa Dương Nguyên Khánh và Bùi gia có thể nói là chấn động cả kinh thành, không chỉ có công chúa Nhạc Bình làm chủ hôn nhà trai mà ngay cả Thánh thượng và Tiêu hoàng hậu cũng trước sau phái người tới tặng lễ. Sự vinh quang được cả Đế Hậu cùng chúc mừng này kể từ khi Thánh thượng đăng cơ đến nay đây mới là lần đầu tiên.

Vẻ mặt Bùi Củ vô cùng vui vẻ. Khi Nguyên Khánh và Mẫn Thu cùng nhau quỳ xuống thi lễ, y cười ha hả đỡ hai người dậy:

-Hai đứa đều là những đứa cháu ngoan, chỉ cần phu phụ hai cháu hòa thuận thì đó chính là niềm an ủi lớn nhất đối với bậc trưởng bối chúng ta đây.

Bùi Mẫn Thu lại dẫn Dương Nguyên Khánh tới chỗ phụ mẫu quỳ xuống hành lễ, điều này có ý nghĩa Dương Nguyên Khánh chính thức trở thành con rể Bùi gia. Vương phu nhân vô cùng thích cậu con rể này, đặc biệt cuộc hôn nhân này đã mang đến cho hai phu thê bà một vinh quang vô cùng lớn, làm địa vị của họ trong Bùi gia được tăng lên rất nhiều. Tối qua tướng công bà lần đầu tiên tham gia vào cuộc họp các lão tộc Bùi gia, đây là việc trước nay chưa từng có, hơn nữa tướng công bà cũng chính là vào tối qua chính thức chưởng quản tài sản nhà họ Bùi.

Hai phu thê họ không những địa vị ở Bùi gia được nâng lên cao, thậm chí còn nhận được sự coi trọng lớn ở bên nhà họ Vương. Hôm nay gia chủ Vương thị còn gửi lời chúc mừng, nếu như lúc đầu con gái gả cho Vương gia thì tuyệt đối sẽ không có sự vinh quang tới mức này, Vương phu nhân đã âm thầm cảm thấy gặp may.

Vương phu nhân vội vàng nháy mắt tướng công, Bùi Văn Ý gật gật đầu rồi lấy ra một chiếc hộp đưa cho Dương Nguyên Khánh;

-Đây là lễ của ta, là một chiếc bút thượng hạng, hy vọng con không những dĩ võ an bang mà còn dĩ văn định quốc ( ý nói không những giỏi võ mà văn cũng giỏi). Lễ vật không quan trọng giá trị mà quan trọng là ý nghĩa, con hiểu không?

Bùi gia là đệ nhất thế gia của Đại Tùy, gần như người nào cũng tri thư đạt lý (có tri thức hiểu lễ nghĩa). Tuy lễ vật của Bùi Văn Ý giản dị nhưng không ai chê cười, ai cũng hiểu được ý nghĩa của cây bút này.

Dương Nguyên Khánh trịnh trọng nhận lất chiếc bút:

-Đa tạ nhạc phụ đại nhân. Tiểu tế xin khắc cốt ghi tâm.

-Được rồi! Lễ tiến môn kết thúc rồi.

Bùi Củ cười nói:

-Các phu nhân dẫn Mẫn Thu đi tâm sự đi, Dương Nguyên Khánh theo ta tới thư phòng, ta có chuyện muốn nói với cháu.

Thôi lão phu nhân dẫn Bùi Mẫn Thu vào phòng nói chuyện, Bùi Văn Ý và các con cháu khác nhà họ Bùi tới tiền đường tiếp khách. Bùi Củ dẫn Dương Nguyen Khánh tới thư phòng của mình, trong thư phòng Bùi Uẩn đã có mặt từ bao giờ.

Dương Nguyên Khánh vội vàng hướng phía Bùi Uẩn quỳ xuống thi lễ, đây cũng là việc khiến Dương Nguyên Khánh vô cùng đau đầu. Trưởng bối nhà họ Bùi quá nhiều, nếu theo như quy củ thì lần đầu gặp mặt hắn đều phải quỳ xuống bái lễ. Bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu và nhạc tổ phụ nhạc tổ mẫu là đương nhiên rồi nhưng còn các đại bá tam bá, thẩm nương cô mẫu cũng phải bái lễ ư. Trong lòng hắn có chút khó chịu, hắn vốn đã rất ghét phải quỳ lạy trước mặt người khác rồi.

Bùi Uẩn cười ha hả tiếp nhận lễ của hắn rồi lập tức giúp hắn giải quyết vấn đề nan giải này. Bùi Uẩn nói với:

-Đại ca, ngoại trừ những người trực thân ra, đệ thấy những người khác Dương Nguyên Khánh cũng không nhất thiết phải bái lễ đúng không.

Bùi Củ hiểu được ý của Nhị đệ, phải để lại chút tôn nghiêm cho Dương Nguyên Khánh, y bèn gật gật đầu:

-Được rồi! Những người khác thì không cần quỳ lạy nữa.

Dương Nguyên Khánh thầm cảm tạ trong lòng, vẫn là Bùi Uẩn sành sỏi, có thể nhìn thấu tâm can người khác.

Ba người ngồi xuống, Bùi Củ nói trước:

-Nguyên Khánh, nếu đã là người một nhà thì có một số chuyện chúng ta có thể thẳng thắn nói với nhau rồi.

-Cái này Nguyên Khánh hiểu.

-Ừ!

Bùi Uẩn gật gật đầu nói;

-Ta muốn hỏi cháu trước, Tề vương bị phế có phải là do cháu ra tay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.